Chương 15: "Kỹ thuật quá kém."
Chương 15
Thời gian đã đến đêm.
Cố Diên Khanh đeo kính không gọng, ngồi trước bàn đang làm việc.
Mái tóc dài rơi rụng sau lưng, mặt mày tinh xảo, sống mũi cao thẳng, mặc dù mặt không biểu cảm, cũng bởi vì mỹ mạo, mà tràn ngập hơi thở lạnh lùng sinh động.
Khách sạn do tổ đạo diễn chuẩn bị có điều kiện hữu hạn, cách âm cực kém.
Cố Diên Khanh thường thường là có thể nghe thấy tiếng Kim Lan Miểu gào thét, tiếng Nhan Mật xin lỗi, xen lẫn giọng Phùng Phượng Thanh đầy dầu mỡ.
Cũng không biết Dư Chu Chu đang làm gì?
Có tiếng gõ cửa khẽ vang lên, rất nhỏ, lén lén lút lút.
Cố Diên Khanh nhíu nhíu mày, không hiểu sao lại nghĩ đến một người.
Cánh cửa hé mở một khe nhỏ, Dư Chu Chu thuận thế len lén chui vào.
Cố Diên Khanh nhấp môi, không mấy kiên nhẫn, nhớ lại chuyện buổi chiều, lạnh nhạt nói: “Cô đến làm cái gì?”
Dư Chu Chu đưa ngón trỏ lên môi, ra hiệu im lặng: “Diên Khanh, nhỏ tiếng chút, nơi này cách âm rất kém cỏi.”
Cô rút từ ngực ra một thiết bị điện tử, bắt đầu quét khắp các góc trong phòng như thể dò mìn.
Cố Diên Khanh đột nhiên cảm thấy không có biện pháp gì đối với Dư Chu Chu, đuổi cũng không đi, lạnh nhạt cũng chẳng khiến cô lùi bước. Giống một cái kẹo hạnh nhân dính người, cho chút sắc mặt tốt liền ấm áp hoà tan.
Cô bất đắc dĩ đỡ đỡ trán, khoanh tay, ỷ ở cửa. Nhìn Dư Chu Chu liền cả phòng tắm cũng không buông tha.
Dư Chu Chu đem cửa phòng tắm lại mở ra, rồi đóng lại, lại mở ra, rồi đóng lại.
Cố Diên Khanh dùng hết kiên nhẫn, lạnh giọng nói: “Rốt cuộc cô muốn làm gì? Kiên nhẫn của tôi hữu hạn. Chỗ này không giống nơi khác, nếu mối quan hệ của chúng ta bị phát hiện, tôi sẽ đưa cô về phòng đấu giá, lập tức đem cô bán đi.”
Dư Chu Chu thu thiết bị điện tử rà quét vào túi: “Đừng lạnh lùng như thế sao, Diên Khanh. Chị là minh tinh lớn, tân ảnh hậu, em đương nhiên phải cẩn thận một chút. Em kiểm tra phòng xem có fan tư sinh* hay người có tâm đặt camera ẩn hay không, em đã rà quét, phi thường an toàn, một cái cũng không có, kể cả phòng tắm cũng không có nha."
Cố Diên Khanh hơi nghiêng người, mở hé cửa:
“Kiểm tra xong rồi, cô có thể đi rồi.”
Dư Chu Chu chu môi: “Dùng xong liền vứt, Diên Khanh thật đúng là có chút nhẫn tâm.”
Cô tiến lại gần, hơi kiễng chân, dùng răng nhẹ cắn khung kính của Cố Diên Khanh, tháo xuống, ngậm lấy một bên chân kính, ánh mắt không còn trong sáng.
Đem kính đặt ở trong tay chậm rãi mở miệng:
“Diên Khanh hỏi em đến làm gì? Đêm dài lắm, em đương nhiên là… đến trộm bò lên giường.”
Cố Diên Khanh khựng người.
Yết hầu khẽ chuyển động.
Những hình ảnh không nên nghĩ đến lại dồn dập hiện lên trong đầu cô.
“Cách âm nơi này rất tệ, chính cô nói đó.” Cố Diên Khanh vẫn giữ tư thế khoanh tay, nhưng giọng điệu lạnh hơn, “Không chỉ cách âm tệ, còn lọt gió khắp nơi. Mùi hương tin tức tố sẽ bay ra ngoài."
Dư Chu Chu như một chú chó lớn lông xù, rúc vào cổ Cố Diên Khanh cọ đến cọ lui: “Diên Khanh… em dự cảm hình như vẫn chưa hoàn toàn qua kỳ mẫn cảm, tuyến thể rất đau. Hơn nữa… có phải tin tức tố của Diên Khanh càng thêm ổn định hơn bình thường hay không? Tháng này đều không có tiêm vào thuốc ức chế, em có thể giúp chị, làm cho nó càng ổn định hơn một chút.”
Tuyến thể bị cấy chip sẽ hạ thấp độ mẫn cảm của thân thể, cũng sẽ dẫn tới tin tức tố của Dư Chu Chu có phản ứng trì độn.
Cô sẽ không chịu tin tức tố Omega quấy nhiễu, cũng ở lúc kỳ mẫn cảm đến bảo trì được lý trí và thanh tỉnh.
“Diên Khanh… em… em đau quá.”
Cố Diên Khanh nhất không chịu nổi bộ dáng này của Dư Chu Chu, lúc này như thể cô đang khi dễ cô ấy.
Một bộ vô cùng đáng thương, ủy ủy khuất khuất.
Rõ ràng cô ấy mới là Alpha.
Cố Diên Khanh lạnh lùng hỏi: “Cho nên, cô muốn thế nào?"
Dư Chu Chu môi cọ xát ở sau cổ Cô Diên Khanh: “Em xem qua, cửa kính phòng tắm là loại pha lê đặc chế, không chỉ cách âm mà còn có thể ngăn cách tin tức tố.”
Ngay lập tức, vành tai của Cố Diên Khanh đỏ ửng lên.
Mặc dù lỗ tai đỏ như máu, giọng cô vẫn lạnh như băng, tương phản cực mạnh: “Nếu tôi nói không thì sao.”
“Diên Khanh… thân thể đau quá. Lần này cắn nhẹ chút sao…”
Dư Chu Chu rầu rĩ nói ra những lời này.
Cố Diên Khanh cảm thấy răng mình hơi ngứa. Cô là Omega, không có răng đánh dấu, vốn không thể đánh dấu ai.
Nhưng từ lần cắn vào cổ Dư Chu Chu trước đó, cô lại bắt đầu đối cảm giác đó nghiện.
Không trách được Alpha lại thích cắn cổ Omega đến vậy.
Đó là một loại cảm giác phảng phất như chiếm hữu người dưới thân.
Âm thanh hỗn tạp từ các phòng khác vẫn truyền đến, nhưng tại này một khắc phảng phất tất cả đều yên tĩnh.
Cố Diên Khanh lạnh mặt, đẩy ra Dư Chu Chu, chậm rãi đi tới cửa phòng tắm, cặp mắt phượng kia cao ngạo nhìn xuống: "Khống chế tốt tin tức tố của cô."
Dư Chu Chu liếm nhẹ môi.
Hiệu quả cách âm của phòng tắm quả thật rất tốt.
Chỉ có hơi nước mờ mịt cùng bóng người lờ mờ.
Ngay cả tiếng tí tách từ vòi hoa sen cũng hoàn toàn ngăn cách.
Cố Diên Khanh cắn có chút nặng
Bản thân cô biết.
Nhưng là không hiểu sao trong lòng thoải mái, giống như có cỗ uất khí được rải đi ra ngoài.
Không hiểu sao tức giận, lại không hiểu sao thoải mái.
Thanh âm vòi hoa sen ồn ào cùng độ ấm hơi nước lên cao, làm đầu óc cô có một ít hỗn độn.
Nhưng tin tức tố lạnh lẽo như suối nước lạnh chậm rãi phóng thích.
Làm tin tức tố gió xuân trở nên loãng.
Dư Chu Chu được một tấc lại muốn tiến một thước, càng hướng lên trên dán: "Đây là chuyện thứ hai em vì Diên Khanh làm, Diên Khanh vừa lòng?"
Hơi nước mờ mịt làm hai người có chút thấy không rõ mặt đối phương
Cố Diên Khanh lạnh a một tiếng. “Kỹ thuật quá kém.”
----------
Editor: Đọc xong thanh thủy văn phải đi tìm H văn đọc, qq gì v. Mà chương trước 3k chữ, chương này hơn 1k chữ. =))) 21:55 edit xong, đăng lúc 22:00.
(*) Fan tư sinh: "Fan tư sinh" (私生饭, đọc là sī shēng fàn trong tiếng Trung) là một thuật ngữ dùng để chỉ những người hâm mộ quá khích, xâm phạm đời tư của nghệ sĩ hoặc người nổi tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro