Chương 20: Thuốc ức chế cũng đã bị người động tay chân
Chương 20
Sau khi chọn áo tắm xong ở trung tâm thương mại.
Trở lại biệt thự tham gia phân đoạn triển lãm và chấm điểm lẫn nhau, lấy việc Kim Lan Miểu kiêu ngạo cứng đầu giận mắng Nhan Mật chọn áo tắm quá xấu, Tiết Tử Hân đối với Phùng Phượng Thanh lạnh nhạt, Dư Chu Chu thất thần mà kết thúc.
Người chủ trì Tiểu Lục mấy lần cứu vãn bầu không khí đều không thành công.
Phân đoạn chấm điểm bị tạm thời hủy bỏ.
Tiểu Lục: “Vậy mời các vị khách quý hãy cùng chờ mong chuyến đi bờ biển ngày mai. Bờ biển là nơi có độ lộ da rất cao, các vị khách quý đã chọn áo tắm cho đối phương sẽ tạm thời giữ trong tay mình. Đợi đến khi tới địa điểm chỉ định ở bờ biển ngày mai, mới tiến hành trao đổi, để tránh bị lộ trước.”
“Sau khi chuyến đi ngày mai kết thúc và trở về biệt thự, sẽ căn cứ vào phiếu bầu trên mạng, công bố điểm CP của mỗi đôi khách quý yêu đương, một lần nữa sắp xếp lại phòng ở. Mời mọi người tối nay nghỉ ngơi thật tốt.”
Dư Chu Chu trở lại phòng, nằm úp sấp trên giường, hơi thất thần nhìn điện thoại.
Cô có phương thức liên lạc với Cố Diên Khanh, là khi cô vào kỳ dễ cảm, quấn lấy mãi mới lấy được.
Không biết Cố Diên Khanh có xóa cô đi chưa.
Lầu ba, Vân Diệu Hi cười tủm tỉm dán sát lấy Cố Diên Khanh, “A Khanh, cô nói Alpha hôm nay kia sao lại vào được trung tâm thương mại? Có phải có người cố ý……”
Lời Vân Diệu Hi còn chưa nói xong, di động trong túi của Cố Diên Khanh chấn động, từng tiếng từng tiếng vang lên.
Cố Diên Khanh tùy tiện liếc mắt nhìn một cái.
Vân Diệu Hi: “Làm sao vậy, A Khanh?”
Cố Diên Khanh lập tức đưa điện thoại che lại, “Không có gì, chuyện công việc, tôi đi nghỉ trước, cô cũng ngủ sớm một chút đi.”
Vân Diệu Hi nhìn theo Cố Diên Khanh trở về phòng, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch kia lại hiện ra một biểu cảm không tương xứng với khí chất thường ngày.
Tâm tư tiểu nhân bị bại lộ, mang theo một loại cảm giác ác độc xấu xa.
Cố Diên Khanh bực bội ném điện thoại lên giường.
Nhưng tin nhắn vẫn không ngừng lại, cái này tiếp cái kia gửi tới, giống như oanh tạc vậy.
Dư Chu Chu: [Đáng thương đầu chó biểu tình bao.]
Dư Chu Chu: [Khó chịu muốn khóc biểu tình bao.]
Dư Chu Chu: [Khóc chít chít biểu tình bao.]
Dư Chu Chu: [Anh anh anh biểu tình bao.]
Cố Diên Khanh: [?]
Cố Diên Khanh: [Cô rốt cuộc muốn làm gì?]
Dư Chu Chu: [Diên Khanh! Diên Khanh hôm nay hung dữ với em, miêu miêu đầu không cao hứng không cao hứng không cao hứng biểu tình bao.]
Cố Diên Khanh: [Ấu trĩ.]
Dư Chu Chu: [Em mặc kệ, lát nữa em lén đi từ thông đạo phòng cháy đến tìm Diên Khanh, Diên Khanh phải mở cửa cho em ~]
Cố Diên Khanh: [……]
Cố Diên Khanh: [Cô điên rồi?]
Mãi cho đến sau nửa đêm.
Cũng không thấy nửa cái bóng dáng của Dư Chu Chu.
Cố Diên Khanh đột nhiên phản ứng lại — Dư Chu Chu là đang lừa cô.
Cái đồ đáng chết này căn bản chưa từng tới.
Từ từ…
Vậy vì sao lại phải chờ cái đồ tồi này đến tận nửa đêm?
Giả đáng thương, chính là để gạt người.
Alpha vốn dĩ đã không có tâm, đây chẳng qua là một màn lạt mềm buộc chặt mà thôi.
Cố Diên Khanh cảm thấy chính mình thật đúng là có chút ngứa ngáy.
Muốn hung hăng cắn sau cổ cái đồ tồi nào đó.
…
Sáng sớm hôm sau.
Tổ tiết mục kéo các khách quý đi đến bờ biển.
Cố Diên Khanh đeo kính râm.
Che đi một tia mỏi mệt nơi đáy mắt.
Dư Chu Chu dư quang nhìn chằm chằm Cố Diên Khanh.
Cô không có lỡ hẹn, sau khi vào thông đạo phòng cháy, lúc đi đến tầng hai…
Cô nghe thấy thanh âm Phùng Phượng Thanh đang nói chuyện với người khác.
Cô dám chắc, người đang nói chuyện với Phùng Phượng Thanh tuyệt đối không phải Kim Lan Miểu.
Bởi vì trong giọng nói của Phùng Phượng Thanh lộ ra — mục tiêu của cô không phải Tiết Tử Hân, mà là Cố Diên Khanh.
Dư Chu Chu sau khi trở lại phòng liền hồi tưởng, ngày đó từng nghe Phùng Phượng Thanh và Kim Lan Miểu nói chuyện.
Cô suy đoán Kim Lan Miểu lúc đó đứng ở cửa thông đạo phòng cháy tầng thượng, còn Phùng Phượng Thanh là đứng trước cửa phòng Cố Diên Khanh, bên ngoài cửa chống trộm.
Cho nên lời Phùng Phượng Thanh nói kia, là cố ý để các cô nghe thấy.
Bởi vì Alpha đối với tin tức tố cảm giác mẫn cảm hơn, Phùng Phượng Thanh đã ngửi được tin tức tố của cô ngay từ lúc ở lối vào.
Tới địa điểm xong, người chủ trì Tiểu Lục tuyên bố quy tắc: “Bởi vì tối hôm qua phân đoạn tương tác, các vị khách quý phối hợp tương đối kém, cho nên hôm nay tổ tiết mục tạm thời tăng thêm nội dung trừng phạt. Mỗi vị khách quý sẽ thay đồ bơi trong phòng thay đồ do tổ đạo diễn chỉ định, không cùng địa điểm, chọn lựa phương thức là rút thăm ngẫu nhiên.”
“Mỗi khách quý sẽ tự mình rút thăm, trình tự rút thăm dựa theo độ phối hợp hôm qua mà định. Mong mọi người lấy đó làm cảnh giới, trong tiết mục tích cực phối hợp an bài của tổ đạo diễn nhé.”
Dư Chu Chu muốn tìm cơ hội nhắc nhở Cố Diên Khanh, lại phát hiện Cố Diên Khanh đang tránh né cô.
Tiết mục đang quay, cô không thể tạo ra động tĩnh quá lớn.
“Người đầu tiên rút thăm, là Cố ảnh hậu.” Người chủ trì giơ một chiếc hộp nhỏ trên tay, “Mời Cố ảnh hậu nhanh chóng chọn đi.”
Làn đạn không biết từ đâu ùa vào bắt đầu hắc loạn.
[ Còn chưa chính thức bình chọn ảnh hậu đâu, gọi như vậy có phải quá kiêu ngạo rồi không? ]
[ Không khiêm tốn gì cả, cũng chẳng lấy mình ra so với các tiền bối chút nào. Diễn xuất thực sự đến được trình độ ảnh hậu sao? ]
[ Fan nào đó cũng đừng ngốc nghếch bênh vực nữa. ]
Cố Diên Khanh nhíu mày bước lên, “Đây là chương trình hẹn hò, tôi không hy vọng thân phận ảnh hưởng đến việc ở chung giữa tôi với các khách quý khác. Hơn nữa bình chọn ảnh hậu còn chưa bắt đầu, người chủ trì cứ gọi tôi là Cố ảnh hậu như vậy, chẳng lẽ là biết rõ nội tình bình chọn?”
Cố Diên Khanh rút ra một tờ giấy, mở ra.
Trên giấy không có văn tự, chỉ là một cái đồ hình tương đối trừu tượng.
Người chủ trì lập tức xấu hổ phất tay: “Tôi chẳng qua là người làm công, sao có thể biết nội tình bình chọn ảnh hậu, Cố tiểu thư thỉnh giao tờ giấy cho nhân viên công tác, nhân viên công tác dẫn Cố tiểu thư tới phòng thay quần áo chỉ định.”
Cố Diên Khanh đi về phía trước, dùng ánh mắt liếc người chủ trì một chút.
“Vì để phòng ngừa ngoài ý muốn xảy ra, hai vị Alpha tiểu thư, thỉnh lựa chọn sau cùng. Hai vị không có dị nghị chứ?” Người chủ trì quay sang Dư Chu Chu cùng Phùng Phượng Thanh hỏi.
Dư Chu Chu mím môi: “……”
Phùng Phượng Thanh trên mặt mang theo biểu tình nhất định phải được, “Đương nhiên không có dị nghị.”
Sáu người còn lại lần lượt rút thăm xong, được nhân viên công tác dẫn đến phòng thay đồ, Phùng Phượng Thanh cũng rút trước Dư Chu Chu.
Khoảng thời gian Cố Diên Khanh rời đi đã hơn mười phút.
Rốt cuộc đến lượt Dư Chu Chu rút thăm.
Dư Chu Chu phát hiện phương hướng mà nhân viên công tác dẫn cô đi, hoàn toàn trái ngược với phương hướng Cố Diên Khanh đã đi.
Đây là một khu vực biển tư nhân.
Bên ngoài có người chuyên môn trông coi, người thường là không vào được.
Tổ tiết mục gọi là bờ biển, kỳ thật càng giống như một vùng hồ bị vây quanh, hai bên là núi, chính giữa là đất trũng, liếc mắt nhìn không thấy đầu bên kia.
Dư Chu Chu: “Nếu còn tiếp tục đi xuống theo hướng này, sẽ phải đi ra khỏi vùng ao hồ này rồi.” Cô dừng bước, bởi vì nhân viên công tác đã dẫn cô đi vào rừng cây.
Nhân viên công tác xoay người tức giận nhìn Dư Chu Chu.
Dư Chu Chu nhiệt độ cơ thể quá thấp, người quay phim thậm chí còn lười mở thiết bị quay chụp, “Chính ngươi rút trúng chỗ kỳ quái, đừng có lắm lời như vậy.”
Dư Chu Chu cúi đầu, không nói gì, im lặng đi theo vài bước, đột nhiên cô chỉ vào một bên vách đá dựng đứng nói: “Có phải là căn phòng kia?”
Nhân viên công tác bước chân dừng lại.
Dư Chu Chu: “Ta muốn leo lên từ chân núi, như vậy nhanh hơn một chút.”
Nhà quay phim hoảng hốt: “Cô điên rồi, tôi còn vác camera, làm sao leo cùng cô?”
Dư Chu Chu: “Tôi là khách quý, đương nhiên do tôi quyết định.”
Alpha thể năng vốn cao hơn Beta mười lần không ngừng.
Rất nhanh, bóng dáng Dư Chu Chu liền biến mất khỏi tầm mắt nhân viên công tác.
“Mẹ nó, đây không phải làm loạn sao? Mau gọi điện cho tổ đạo diễn.”
“Không có tín hiệu… Sao lại thế này? Lúc trước còn có mà, thôi, mau cùng lên đi, xảy ra chuyện còn phải bọn mình chịu trách nhiệm.”
Bên kia.
Bạch Tư Cầm đột nhiên bị người bịt kín miệng, kéo sang một bên.
Dư Chu Chu ngón trỏ đặt trước môi thở dài một hơi, “Tư Cầm, nếu cậu còn coi chúng ta là bạn bè, vậy tôi nhờ cậu một việc. Cậu nhất định phải làm được.”
Dư Chu Chu đôi mắt nghiêm túc đến dọa người, “Ngăn Phùng Phượng Thanh lại, mặc kệ cô ta lấy lý do gì để thoát khỏi cậu, đều đừng để cô ta rời khỏi tầm mắt của cậu, cho đến khi tổ tiết mục tìm được hai người.”
Bạch Tư Cầm kinh sợ, “Tay cậu sao lại toàn là máu? Bị đá cắt thương à?”
Dư Chu Chu không nói gì nữa, xoay người định rời đi, lại bị Bạch Tư Cầm giữ lại, "Cậu thật sự muốn giúp cô ấy sao? Cậu thật sự hiểu rõ Cố thị sao?”
Dư Chu Chu nhíu mày, "Cậu biết cái gì?”
Bạch Tư Cầm: “Tôi không biết, nhưng mà cậu gấp như vậy, nhất định là Cố Diên Khanh đã xảy ra chuyện.”
Dư Chu Chu mím môi trả lời, “Tôi không hiểu Cố thị, nhưng Cố Diên Khanh là vô tội, tranh chấp gia tộc không nên bắt một Omega yếu thế phải trả giá lớn như vậy.”
Huống chi… Cô yêu cô ấy.
Lại một lần nhìn thấy bóng dáng Dư Chu Chu rời đi, Bạch Tư Cầm một bên xoa đầu mình, một bên bất đắc dĩ cười.
Cô làm sao có thể không coi cô ấy là bạn bè.
Cô lựa chọn dựa vào Tiết thị, cũng là vì muốn có được cô ấy.
---
Cố Diên Khanh nhìn căn phòng đứng sừng sững trên vách đá dựng đứng, cười lạnh một tiếng.
Bẫy rập đều bày ra ngay trên mặt cô.
Nhưng mà nhân viên công tác sau lưng cô lại đột nhiên lấy ra khăn tay, bịt lên miệng mũi Cố Diên Khanh.
Cố Diên Khanh thể chất cực mạnh, có thể so với Alpha.
Cô dễ dàng chế phục hai nhân viên công tác định hại cô, cũng đem cả hai ném vào trong hồ.
Nhưng mà…
Khăn tay có mùi mê hương, trong mê hương còn mang thành phần thúc giục động dục.
May mà cô có mang theo thuốc ức chế tin tức tố.
Hiện tại cũng không phải kỳ dễ cảm, dù có bị dẫn phát động dục, foo cũng có thể áp chế rất tốt.
Một mũi thuốc ức chế được tiêm vào sau cổ.
Cơ thể nóng lên không những không giảm, ngược lại càng kịch liệt hơn.
Trên khuôn mặt thanh lãnh của Cố Diên Khanh hiện lên vẻ tàn nhẫn.
Thuốc ức chế cũng đã bị người động tay động chân.
Vốn tưởng căn phòng này là điểm then chốt, lại không ngờ người muốn hại cô đã chuẩn bị đầy đủ phía sau.
Omega một khi tiến vào kỳ động dục, tin tức tố sẽ truyền tín hiệu muốn bị đánh dấu, mà gen phân hóa càng cao, phạm vi truyền bá của tin tức tố cũng càng rộng.
Cố Diên Khanh chỉ có thể trốn vào trong phòng thay đồ, trong đầu suy nghĩ, rốt cuộc là ai đã bày ra mọi chuyện này.
Người có thể vào được phòng cô, thay đổi thuốc ức chế, chỉ có một người.
Thời tiết vốn nắng sáng đột nhiên chuyển âm u.
Gió lớn từ phía ao hồ xa thổi tới, khuấy động mặt hồ, đánh vào bờ và vách đá.
Nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng lên, mùi tin tức tố Omega phát tình lan tràn khắp mọi góc phòng.
Cố Diên Khanh vì nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng cao, thân thể tiết ra dịch thể, giọng nói cũng trở nên khàn khàn, đôi mắt ngày thường thanh lãnh cũng bị nhuộm đỏ mê ly.
Nàng thô lỗ kéo cổ áo ra, ý đồ giảm nhiệt độ cơ thể, nhưng vô dụng.
Cô ngồi xụi lơ ở góc phòng, giống như một con cá mất nước, môi hồng khẽ hé, từng ngụm từng ngụm thở ra hơi nóng.
Đột nhiên.
Tay nắm cửa phòng thay đồ động đậy.
Có người muốn vào.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro