Chương 24: "Tôi không muốn như vậy, đây là hiểu lầm."
Chương 24
Vì bảo đảm mỗi một vị khách quý đều có thể tiến vào màn ảnh quay chụp.
Trung tâm phòng khách của biệt thự đặt bốn tổ sô pha nhỏ, sô pha hai hai đối diện, tạo thành một cái hình vuông.
Mà sô pha của Cố Diên Khanh và Dư Chu Chu là đối diện nhau.
Cố Diên Khanh thậm chí không cần quang minh chính đại nhìn, chỉ cần hơi hơi ngẩng mắt, dùng khoé mắt liền có thể quét đến tất cả động tác của Dư Chu Chu.
Bạch Tư Cầm ngón tay khẽ lắc danh thiếp của Tiết Tử Hân, ánh mắt mọi người ở đây đều dồn dập nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.
Dư Chu Chu bị một đạo ánh mắt khó có thể bỏ qua nhìn chằm chằm đến đứng ngồi không yên.
Quay đầu lại nhỏ giọng nói với Bạch Tư Cầm: “Bạch Tư Cầm, đừng chơi đến quá mức.”
Bạch Tư Cầm lại nghiêng người, chắn trước mặt Dư Chu Chu. Một tay khác đẩy vai Dư Chu Chu một chút, làm cô dựa vào chỗ tựa lưng của sô pha, ngăn cách tầm mắt của Cố Diên Khanh.
Áp sát người, nhỏ giọng nói bên tai Dư Chu Chu: “Cậu cùng Cố Diên Khanh ở chung lâu như vậy, chẳng lẽ cậu không muốn biết, khi cậu cùng người khác quá mức thân mật thì Cố Diên Khanh sẽ phản ứng thế nào sao?”
Loại khoảng cách lệch này thoạt nhìn giống như là Bạch Tư Cầm đang cưỡng hôn Dư Chu Chu.
Ngay lúc Bạch Tư Cầm muốn áp xuống thì Dư Chu Chu dùng ngón tay kẹp lấy tấm danh thiếp kia, “Tôi không muốn như vậy, đây là hiểu lầm.”
Cô không hy vọng giữa cô và Cố Diên Khanh có bất kỳ hiểu lầm gì.
Omega trong giới tính vốn là ở vào thế yếu.
Cô càng không thể dùng loại chuyện này để làm Cố Diên Khanh thương tâm.
Người chủ trì cũng là tay già đời trong giới chương trình, thân kinh bách chiến, loại tình huống này chỉ cần có khoảng cách lệch, lừa lừa người xem là được rồi, cho nên cô trực tiếp thêm mắm thêm muối mở miệng: “Xem ra Bạch tiểu thư và Dư tiểu thư ở chung không tệ, là tổ đầu tiên hoàn thành trò chơi hôn môi. Kế tiếp là ai đây?”
“A Khanh……” Vân Diệu Hi giống như không có xương cốt, dán lên người Cố Diên Khanh.
Ánh mắt lạnh nhạt của Cố Diên Khanh từ trước mặt lướt qua, lơ đãng liếc nhìn Dư Chu Chu một cái, sau đó đem ánh mắt dừng lại trên người Vân Diệu Hi.
“A Khanh phải dịu dàng một chút nha.”
Vân Diệu Hi đem Cố Diên Khanh đặt ở chỗ đó, phát sóng trực tiếp đang quay, nếu Cố Diên Khanh cự tuyệt, fans của Vân Diệu Hi sẽ lập tức vây lên, ngốc nghếch bôi đen Cố Diên Khanh quay chương trình không có hiệu quả, bưng cái giá của ảnh hậu mà khinh thường nghệ sĩ khác.
Khi Dư Chu Chu ngồi thẳng dậy, vừa lúc nhìn thấy Cố Diên Khanh nghiêng đầu.
Từ góc độ này nhìn qua, giống như là Cố Diên Khanh thật mạnh hôn lên Vân Diệu Hi.
Tiểu Lục: “Tốt, cảm ơn Cố tiểu thư và Vân tiểu thư phối hợp.”
Dư Chu Chu dùng tay che ngực mình, trong lòng từng cơn đau buốt.
Cố Diên Khanh, quả nhiên vẫn là thích Vân Diệu Hi.
Rõ ràng hai người đã kết hôn, rõ ràng đêm qua còn hôn như vậy đấy.
Nhưng ở góc độ người khác không thấy được, Cố Diên Khanh dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp một tờ giấy nhỏ đặt giữa môi hai người, khoảng cách lệch giữa họ vượt quá 5cm, căn bản không hôn lên.
Chỉ là Vân Diệu Hi rất hiểu ngôn ngữ màn ảnh, chính mình ngửa cổ, nâng cằm, làm ra một bộ dáng bị Cố Diên Khanh thật mạnh hôn lên, chính là để cho fans trước màn ảnh hiểu lầm.
Ánh mắt của Cố Diên Khanh lạnh nhạt, nhíu mày, “Lần sau đừng như vậy, tôi không có nhiều kiên nhẫn như vậy.”
Cố Diên Khanh ngồi thẳng người, đem tờ giấy vò nát, nhéo chặt trong lòng bàn tay.
Nỗ lực áp xuống cơn bực bội không hiểu từ đâu dâng lên trong lòng.
Khoé mắt lại không tự giác đảo qua Dư Chu Chu.
Khóe miệng cong lên một tia cười lạnh.
Rõ ràng là cái này Dư Chu Chu hôn người khác trước, hiện tại ngược lại giả bộ một bộ dáng bị người vứt bỏ đáng thương.
Cho ai xem?
Cho rằng cô sẽ ghen tị, sẽ mềm lòng?
“Tôi mới không hôn cái đồ nhà quê này.” Kim Lan Miểu vung vẩy cánh tay, đẩy ra Nhan Mật đang tới gần hướng về phía cô, phát ra một tiếng bén nhọn vang dội.
“Ngại quá, Kim tiểu thư, đây là trò chơi do tiết mục an bài, cô tôi đều không thể không tuân theo.” Nhan Mật mang kính râm kiểu cũ, thấu kính dày nặng che đi đôi mắt cô ta.
Nhưng mà khi cô ta cúi đầu, ánh mặt trời xuyên qua thấu kính, làm Kim Lan Miểu thấy rõ cặp mắt kia ẩn chứa cố chấp mà có tính công kích, sửng sốt một cái chớp mắt.
“Kim tiểu thư, mạo phạm.”
Khi Kim Lan Miểu tại chỗ, quên mất phản kháng, bị Nhan Mật hôn một cái.
Phản ứng lại sau đó lập tức đẩy Nhan Mật ra, hung hăng cọ miệng mình, “Cô có bệnh đi? Tổ tiết mục nói là cách trang giấy hôn trang giấy, cô làm gì hôn lên trực tiếp? Quá ghê tởm, tôi thế nhưng bị một Omega cưỡng hôn, thật ghê tởm, thật ghê tởm.”
Nhan Mật ngồi một bên không nói lời nào.
Chỉ dùng khoé mắt gắt gao nhìn chằm chằm về phía Dư Chu Chu bên kia.
Tiết Tử Hân ở lúc Phùng Phượng Thanh đang ngo ngoe dục dịch, lại thưởng cho cô ta hai cái bạt miệng — bang bang, sau đó xoa xoa cổ tay chính mình, ánh mắt híp lại, một bộ dáng không ngại lại thưởng thêm vài cái nữa, Phùng Phượng Thanh che mặt mình, tức giận mà không dám nói lời nào, như rùa đen rụt đầu ngồi trở lại.
Tiểu Lục khóe miệng giật giật, “Được rồi, nếu mọi người đều đã hoàn thành trò chơi thân mật làm nóng, tổ tiết mục sẽ khen thưởng bữa cơm trưa xa hoa, sau khi mọi người ăn trưa xong sẽ nghỉ ngơi trưa, buổi chiều sẽ có một vị khách quý thần bí quan trọng tiến vào tham gia, mời mọi người chờ mong.”
Quay chụp kết thúc, phát sóng trực tiếp cũng dừng lại.
Tất cả mọi người không còn diễn.
Cố Diên Khanh là người thứ nhất đứng dậy rời đi.
Dư Chu Chu cũng theo bản năng đứng dậy muốn đi theo, lại bị Bạch Tư Cầm bên cạnh kêu đau một tiếng: “Ai u, Tiểu Dư, chân tôi đau quá.”
Dư Chu Chu bất đắc dĩ thở dài một hơi, “Cẩn thận một chút, cẩn thận xương cốt sai lệch vị trí, tôi đỡ cậu về phòng đi.”
Cố Diên Khanh trở lại phòng, khi đóng cửa, cố ý nhìn thoáng qua hành lang, phát hiện không có người thức thời nào đó lặng lẽ đuổi kịp, sức lực đóng cửa cũng mạnh hơn vài phần.
Sau khi khóa trái cửa lại, cô thừa dịp Vân Diệu Hi chưa lên, quét mắt nhìn một vòng khắp phòng.
Lúc trước cô đặt thuốc ức chế tin tức tố trong ngăn kéo.
Sau khi sự việc phát sinh Thạch Niệm Húc đã điều tra qua phòng cô, cũng không có dấu vết tìm kiếm, rất rõ ràng người hại cô biết vị trí thuốc ức chế tin tức tố đặt ở đâu, hơn nữa thành công đổi thuốc, không khiến cô chú ý.
Người có thể làm được những chuyện đó, chỉ có một người.
Vân Diệu Hi…
Cái này có quan hệ huyết thống cùng cô, em gái cùng mẹ A khác mẹ O.
Cô muốn điều tra rõ ràng, một vị mẫu thân khác của Vân Diệu Hi rốt cuộc là ai.
Vân Diệu Hi cố tình tiếp cận cô mục đích rốt cuộc là gì.
Cố Diên Khanh ở cửa phòng rải một loại phấn huỳnh quang vô sắc, chỉ có thể hiện ra dưới ánh đèn đặc biệt chiếu xạ.
Lần này cô không đặt thuốc ức chế tin tức tố trong ngăn kéo nữa, mà là giấu ở một nơi bí mật hơn.
Cô ngược lại muốn nhìn xem Vân Diệu Hi có thể lại một lần nữa đổi thuốc ức chế tin tức tố của cô hay không.
---
Sau khi đưa Bạch Tư Cầm về phòng, Dư Chu Chu vốn định tìm cơ hội trộm đi tìm Cố Diên Khanh.
Không ngờ lại gặp được Phùng Phượng Thanh mặt mũi bầm dập trong hành lang.
Phùng Phượng Thanh làm Alpha của tám thế lực lớn, luôn quen bắt nạt kẻ yếu.
Sau khi nhìn thấy Dư Chu Chu, cô ta liền giận sôi máu.
Dư Chu Chu thoạt nhìn ôn hòa, một bộ dáng dễ bị bắt nạt, Phùng Phượng Thanh kết luận Dư Chu Chu là Alpha cấp bậc rất thấp, đánh không lại cô ta.
Phùng Phượng Thanh không chào hỏi liền tung một quyền, lại bị Dư Chu Chu tay mắt lanh lẹ bắt lấy cổ tay.
“Lại là mày, mày bất quá chỉ là một con chó của Omega, liếm cho người ta sung sướng, là có thể được chút sắc mặt tốt đẹp, có tư cách gì ở chỗ tao bày ra bộ mặt thối giả vờ làm người tốt?”
Dư Chu Chu nhíu mày, “Cô có ý gì?”
Phùng Phượng Thanh cười lạnh, nghiến răng nghiến lợi, oán hận nhìn Dư Chu Chu, “Đừng cho rằng tao không biết thân phận của mày, mày chẳng qua là khu huấn luyện gien Cố thị đào tạo ra, một cái để Cố Diên Khanh sinh ra người thừa kế, con chó mặc cho bị chơi đùa, mày cho rằng mày tham gia chương trình hẹn hò, là có thể đem chính mình xem như người? Nếu không phải hôm đó là mày, tao đã sớm thành công, Cố thị cũng đã sớm ở trong tay của tao.”
“Cô thừa nhận việc hôm đó là cô làm, rốt cuộc là ai sai sử cô?”
Dư Chu Chu dùng sức bóp cổ tay Phùng Phượng Thanh, bẻ ra phía sau.
Phùng Phượng Thanh lập tức đau đến kêu lên một tiếng sợ hãi, “Mày còn không xứng biết, mày chẳng qua là một món đồ chơi mà xã hội thượng lưu cân nhắc tùy ý, có dùng thì giữ, không dùng thì bỏ, tao khuyên mày tốt nhất nên thức thời một chút, lưu lại bên người Cố Diên Khanh, mày chỉ có một kết cục, chính là bị Cố gia vứt bỏ.”
Phùng Phượng Thanh còn đang mạnh miệng, “Buổi chiều vị kia đến, chính là sự chứng minh tốt nhất.”
Dư Chu Chu mặt lạnh, không biểu cảm tung chân đá vào chân khuỵu Phùng Phượng Thanh, làm cô ta quỳ gối xuống đất.
Mà hướng cô ta quỳ chính là hướng phòng Cố Diên Khanh.
“Đã làm sai chuyện phải nhận, tôi mặc kệ cô là thân phận gì, đều là bởi vì cô, chị ấy mới bị thương.”
“Dư Chu Chu!” Phùng Phượng Thanh bị nghiền áp hoàn toàn không có sức phản kháng, lúc này cô ta tại đây một khắc mới thật sự cảm nhận được, cô ta cùng Dư Chu Chu căn bản không phải Alpha cùng một cấp bậc, Dư Chu Chu nghiền ép cô ta giống như nghiền chết một con kiến.
Dư Chu Chu thậm chí còn chưa phóng thích tin tức tố áp chế, cô ta liền không hề có sức phản kháng.
“Mày giết tao, Cố thị cũng không bảo vệ được mày, hơn nữa mày nói là tao làm, mày có chứng cứ gì? Cố Diên Khanh cũng còn chưa làm gì được tao, mày cho rằng mày có cái năng lực gì?”
Dư Chu Chu buông tay khỏi Phùng Phượng Thanh, sau đó ghét bỏ vỗ vỗ tay mình, “Cô quá rác rưởi, còn không đáng để tôi ra tay.”
Cô phong khinh vân đạm* nói ra lời này, sau đó bước đến trước người Phùng Phượng Thanh, nắm lấy cổ cô ta, cúi đầu, âm lãnh nhìn chằm chằm cô ta: “Nhưng nếu cô còn dám thương tổn chị ấy, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô.”
Ở chỗ ngoặt thang lầu, Cố Diên Khanh hai tay ôm cánh tay, đem hết thảy này thu hết vào đáy mắt.
Tim đập nhanh hơn.
Khóe miệng gợi lên một mạt ý cười, mà chính cô cũng không ý thức được.
Dư Chu Chu trở lại phòng, rửa tay.
Về tới phòng ngủ của mình, vừa mới đóng cửa lại.
Quay người lại liền nhìn thấy Cố Diên Khanh hai chân giao nhau ngồi ở trên giường cô, ngón giữa cùng ngón trỏ đang chơi đùa một tờ giấy gạo hơi mỏng.
Dư Chu Chu nghiêng đầu, đi tới trước mặt Cố Diên Khanh, “Diên Khanh……?”
Cố Diên Khanh mặc áo sơmi quần tây, lúc ghi hình tiết mục, nút áo sơmi bị cô cài tới trên cùng, mà hiện tại ba nút áo trước ngực đều mở ra, lộ ra đường cong bên trong mơ hồ ẩn hiện, phía trước như được vẽ ra, hình ảnh sống động toát ra.
Cô là ảnh hậu, biết thân thể ở góc độ nào thoạt nhìn mị hoặc nhất.
Dáng người cô thực tốt, tóc dài hơi xoăn rũ xuống sau lưng, môi đỏ mọng khẽ mím, cả người diễm lệ đến phát sáng, cố tình đôi mắt kia lại lãnh đạm yên tĩnh, tạo thành đối lập mãnh liệt.
Dư Chu Chu cảm thấy cổ họng mình có chút khô.
Gen xứng đôi độ một trăm phần trăm Omega cùng Alpha căn bản chịu không nổi đối phương một chút xíu câu dẫn.
Cố Diên Khanh hừ cười một tiếng, sau đó đem tờ giấy gạo hơi mỏng dán lên môi mình.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng đưa ra.
Ở trung tâm tờ giấy gạo lập tức xuất hiện một vòng màu đậm.
Cô giơ tay, bắt lấy cổ áo Dư Chu Chu, khiến Dư Chu Chu cúi người xuống.
Không có dự báo mà hôn, khiến hai người môi va chạm vào nhau.
Hương vị ngọt nhẹ của giấy gạo truyền giữa môi răng hai người.
Tóc dài hai người đều đang dây dưa.
Chóp mũi chạm nhau, hô hấp giao hòa.
Son môi diễm lệ ở khóe môi hai người tương dính qua lại.
Rèm cửa phòng bị kéo chặt, không lọt một tia sáng.
Hai người đều không tiết lộ một chút tin tức tố.
Nụ hôn này không phải vì tin tức tố dụ hoặc, cũng không phải vì bản năng thôi thúc.
Cổ Cố Diên Khanh thon dài, cô ngưỡng cằm, một tay chống giường, khăn trải giường dưới tay bị cô nắm thành một cục.
Dù là tư thế này, cô như cũ không phải là người bị hái.
Nhưng mà một cái hôn đơn giản cũng không đủ để phát tiết hết cảm xúc.
Gặm cắn chém giết, đây là một hồi chiến tranh không khói thuốc súng.
Khăn trải giường bởi vì qua lại quay cuồng mà trở nên cực kỳ nhăn nhúm, càng như là hai thế lực ngang nhau đang chiến đấu.
Môi răng giao nhau, một hơi dài, ai cũng không chịu buông ra trước.
Sau một lúc lâu, Cố Diên Khanh áp lên trên người Dư Chu Chu, đuôi mắt mang theo đỏ, ánh mắt như cũ là bộ dáng thanh thanh lãnh lãnh kia, hiếm thấy bị nhiễm lên một tia tình dục.
Cô nhìn chằm chằm Dư Chu Chu, không chút để ý hỏi: “Dư Chu Chu, là Omega hôn tốt, hay là Beta hôn tốt hơn?"
----------
Editor: Omega ngon hơn hay Beta ngon hơn?
—> Miễn là nữ nhân thì đều ngon.
(*) “vân đạm phong khinh” (云淡风轻) và “phong khinh vân đạm” (风轻云淡) thực chất là hoán vị từ của nhau — tức là cùng một ý nghĩa, chỉ thay đổi trật tự từ ngữ.
1. Nghĩa đen:
云淡风轻 hoặc 风轻云淡
= Mây nhạt, gió nhẹ
→ Miêu tả cảnh vật yên bình, trời trong gió mát, không sóng gió.
2. Nghĩa bóng:
Chỉ tâm trạng bình thản, nhẹ nhàng, không vướng bận lo âu.
Cũng có thể chỉ một người lạnh nhạt, không để tâm, không màng danh lợi hay bình tĩnh trước biến cố.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro