Chương 9: Ma giới thiên (9) Đều là cái đuôi hư làm, không liên quan gì tới nàng.
Giang Thu Ngư một tay nắm kiếm, một tay cầm vỏ kiếm, trong mắt không ngăn được kinh diễm cùng hưng phấn.
Nàng không phải người sống nguyên bản ở thế giới này, không biết bản thân khi chưa được Lâm Kinh Vi cho phép mà rút ra được bản mạng pháp khí của nàng là sự tình khiến người khác kinh ngạc cỡ nào.
Bởi vì vũ khí nhận chủ có sự trung thành tuyệt đối với chủ nhận, có thể nói là trừ chủ nhân ra không ai có thể sử dụng được nó.
Đây là thiên tính riêng của vũ khí, cấp bật binh khí càng cao thiên tính này càng mạnh.
Phù Nguyệt Lưu Quang là thần Khí, đã sớm hình thành khí linh, khí linh này tâm cao khí ngạo, ngoại trừ Lâm Kinh Vi ra thì không muốn bất kì kẻ nào chạm vào nó.
Ngay cả đồng môn sư huynh muội của Lâm Kinh Vi cũng không có cách nào đụng vào được Phù Nguyệt Lưu Quang.
Nên khi bị Vị Tình lấy đi bản mạng pháp khí, Lâm Kinh Vi vẫn có thể bình tĩnh như vậy, vì nàng biết ngoài nàng ra không ai có thể dùng được Phù Nguyệt Lưu Quang.
Nhưng hiện tại, Giang Thu Ngư lại ở trước mặt nàng đem Phù Nguyệt Lưu Quang từ vỏ kiếm rút ra!
Lâm Kinh Vi cùng bản mạng pháp khí của bản thân có liên hệ đặc thù, nàng có thể cảm ứng được khí linh không chỉ không có không tình nguyện, ngược lại còn đặc biệt hưng phấn.
Nói cách khác, Giang Thu Ngư hoàn toàn không dựa vào giá trị vũ lực mà chinh phục khí linh, chỉ là do nó vội mừng được Giang Thu Ngư sử dụng.
Lâm Kinh Vi:......
Nàng nhíu mày, ánh mắt nhàn nhạt mà dừng trên thân kiếm, chuôi kiếm tiên khí lượn lờ này run run, tựa hồ có chút sợ hãi.
Khí linh có thể cảm nhận được, dường như chủ nhân của nó không vui, nguyên nhân thì không cần nhiều lời, tự nhiên là do nó quá chủ động, hoàn toàn không có kiêu ngạo của thần khí.
Nhưng mà nó rất vô tội mà.
Lâm Kinh Vi thu hồi ánh mắt, khí linh ngay lập tức sầu não ỉu xìu, ngay cả quang mang trên thân kiếm cũng không còn chói mắt.
Giang Thu Ngư không có phát giác chi tiết biến hoá nhỏ này, nàng đem vỏ kiếm đặt ở một bên, tay cầm chuôi kiếm, chỉ cảm thấy chuôi kiếm ôn lương, tựa nhưa nắm một khối ngọc dương chi tốt nhất.
Khi bé Giang Thu Ngư cũng từng mơ ước trở thành nữ hiệp, đối với đồ vật như kiếm có bản năng thích thú cùng thân cận.
Nàng cầm Phù Nguyệt Lưu Quang, trong lòng bỗng dâng lên hào khí, phảng phất bản thân chính là nữ hiệp trừ gian diệt ác, vì dân trừ hại!
Trước mắt chỉ có một "ác nhân" cho nàng trừ, Giang Thu Ngư hoàn toàn không cảm thấy bản thân dùng vũ khí người ta đi uy hiếp người ta là sự tình buồn cười cỡ nào, nàng nắm chặt Phù Nguyệt Lưu Quang, nâng tay kéo lên hoa kiếm, thân kiếm thon dài vụt qua không khí tạo ra từng đợt thanh âm minh vang.
Đến khi dừng lại, mũi kiếm Phù Nguyệt Lưu Quang đã đặt ngay ngực Lâm Kinh Vi.
Mũi kiếm bén nhọn khiến làn da lõm xuống một chút, xúc cảm hơi lạnh đặc biệt rõ ràng, giống như giây tiếp theo sẽ xuyên qua da mà đâm vào ngực Lâm Kinh Vi.
Giang Thu Ngư: Quào quào! Chơi rất vui nha!
Lâm Kinh Vi:......
Khí linh:!!!
Cứu mạng!
Chủ nhân, nó thật sự không cố ý!
Tuy rằng khí linh Phù Nguyệt Lưu Quang tuổi tác đã lâu, nhưng tâm tính của nó chỉ cỡ tiểu hài tử ba bốn tuổi, hoá thành hình người chính là cái bánh bao nhỏ.
Tuy rằng nó không lý giải được sao chính mình sẽ cam tâm tình nguyện để Giang Thu Ngư sử dụng, nhưng đạo lý cơ bản nhất nó vẫn hiểu.
Nó vậy mà chĩa mũi kiếm về hướng chủ nhân của nó, đây không phải là muốn giết chủ sao!
Nhưng nó thật sự hoàn toàn không muốn làm vậy!
Lâm Kinh Vi là chủ nhân nó chủ động lựa chọn, sao nó có thể sinh ra ý niệm giết Lâm Kinh Vi?
Lâm Kinh Vi cảm nhận được khí linh hoảng loạn cùng sợ hãi, nó đang cố gắng nghiêng mũi kiếm sang một bên, không để bản thân lưng mang tội giết chủ oan ức.
Trong lúc nhất thời, Lâm Kinh Vi thế mà cũng không biết nên nói gì, tuy nàng tài giỏi thông tuệ, tâm tính cứng cỏi, cảnh tượng trước mắt lúc này lại khiến cho nàng có chút nói không nên lời.
Giang Thu Ngư đắm chìm trong cảm xúc hưng phấn, đối với Phù Nguyệt Lưu Quang nảy sinh ra vài phần yêu thích, thậm chí nàng còn nghĩ không bằng sau này bản thân cũng tìm một thanh kiếm đi?
Ý niệm này chỉ vừa mới xuất hiện, bỗng nhiên trong lòng Giang Thu Ngư cảm nhận được cảm xúc phẫn nộ mãnh liệt.
Nàng chớp chớp mắt, còn không rõ là chuyện gì, Kim Ti Lũ đã từ trong tay áo nàng bay ra, động tác nhanh nhẹn mà quấn lên tay đang cầm kiếm của nàng, quấn lấy cánh tay Giang Thu Ngư đến tê dại, theo bản năng mà buông lỏng tay ra.
Giây tiếp theo, Phù Nguyệt Lưu Quang đã bị Kim Ti Lũ ném ra ngoài, khi văng trên mặt đất còn phát ra tiếng vang thanh thúy.
Giang Thu Ngư: Hở!
Nàng giống như con sen lén lút vuốt mèo ở bên ngoài bị mèo nhà mình bắt được, dưới ánh mắt lên án của nhóc con nhà mình, lời nguỵ biện nào cũng không thể nói ra được.
Tuy rằng Kim Ti Lũ vẫn chưa có hình thành khí linh, nhưng thần khí như nó có bản năng chiếm hữu đối với chủ nhân của mình, nó tuyệt đối không chấp nhận chủ nhân có nó rồi còn muốn tìm bản mạng pháp khí khác.
Sử dụng bình thường thì thôi đi, tỷ như thần khí khác mà Giang Thu Ngư có được, Nguyệt Lưu Huy cùng Hoa Lộng Ảnh, là hai cái pháp khí dạng ô, chính là pháp khí song sinh, phẩm giai cũng không kém gì Kim Ti Lũ.
Kim Ti Lũ có thể chấp nhận chúng nó là vì chủ nhân của nó chưa từng nghĩ tới việc muốn đem chúng nó làm bản mạng pháp khí của nàng.
Mà Phù Nguyệt Lưu Quang thì lại bất đồng.
Vừa rồi trong nháy mắt kia, Kim Ti Lũ có thể cảm ứng được chủ nhân của nó dường như sinh ra hứng thú mạnh mẽ với Phù Nguyệt Lưu Quang, thậm chí nàng còn muốn đổi thanh kiếm kia làm bản mạng pháp khí của nàng!
Cuối cùng Kim Ti Lũ nhịn không được nữa, nó tựa như con mèo giận dữ dùng móng vuốt tát bay thanh kiếm trà xanh dám cả gan dụ dỗ chủ nhân nhà nó!
Phù Nguyệt Lưu Quang bị hất bay xuống đất, thê thảm đáng thương cùng cực, nhưng không ai chịu chú ý nó một chút.
Giang Thu Ngư vội dỗ dành Kim Ti Lũ của mình, trong khi Lâm Kinh Vi đang tự ngẫm điều gì bất thường với Phù Nguyệt Lưu Quang, không khí giữa hai người nhờ vậy mà phá lệ hoà hợp.
Lâm Kinh Vi là người đầu tiên định thần lại, nàng ngẩng đầu nhìn Giang Thu Ngư, chỉ thấy vị Ma Tôn hỉ nộ vô thường kia đang ủ rũ khép khép hai cái tai xù xù, nghiêm túc cúi đầu nhìn cổ tay chính mình.
Trên cổ tay nàng được một dải lụa vàng quấn lấy, hai cái đuôi lớn kéo dải lụa, vụng về mà mới lạ thắt một cái nơ con bướm cho nó.
Kim Ti Lũ bị mấy cái đuôi lớn đùa nghịch đã hết giận từ lâu, giờ phút này chỉ có khoái ý vui sướng mà quấn lấy cổ tay chủ nhân, làm một cái trang sức.
Lâm Kinh Vi liếc mắt nhìn Phù Nguyệt Lưu Quang nằm trên mặt đất, thanh kiếm này uỷ khuất không chịu được, thấy nàng cuối cùng cũng nhìn đến nó liền run run thân kiếm, tận lực hấp dẫn sự chú ý của nàng.
Thật là... mất mặt.
Lâm Kinh Vi làm bộ không nhìn thấy nó, dường như không có việc gì thu hồi tầm mắt.
Phù Nguyệt Lưu Quang: QAQ
Giang Thu Ngư rốt cuộc dỗ dành Kim Ti Lũ xong, hệ thống trong đầu nàng cũng bình tĩnh lại sau khiếp sợ cực độ vừa rồi.
Ngay lúc mà Giang Thu Ngư cầm Phù Nguyệt Lưu Quang nhắm vào Lâm Kinh Vi, hệ thống đã bị khiếp sợ đến ngây dại, mãi một lúc lâu sau cũng không thể phát ra chút âm thanh nào.
Mãi cho đến khi Kim Ti Lũ hất bay Phù Nguyệt Lưu Quang đi, hệ thống mới khó khăn mở miệng:【 Ngươi... ngươi dùng bản mạng pháp khí của Lâm Kinh Vi uy hiếp nàng? 】
Điều kỳ quái nhất chính là Phù Nguyệt Lưu Quang vậy mà thật sự thuận theo ý nàng?
Vừa rồi có phải nếu Giang Thu Ngư thật sự muốn đả thương Lâm Kinh Vi, Phù Nguyệt Lưu Quang sẽ thuận theo ý nàng?
Hệ thống không biết được, dù sao thì Kim Ti Lũ xuất hiện cũng đã đánh vỡ cục diện này.
Giang Thu Ngư nhìn thoáng qua mặt mày thanh lãnh của Lâm Kinh Vi, trên người đối phương ăn mặc trung y tuyết trắng tựa hồ rời rạc một ít, mơ hồ có thể thấy được lan da tinh tế trắng trẻo dưới quần áo.
Cái đuôi phía sau Giang Thu Ngư lại ngo ngoe rục rịch.
"Chuyện này rất khó sao?" Nàng thuận miệng đáp hệ thống.
Tuy lúc cuối cùng nàng cảm nhận được sự kháng cự của Phù Nguyệt Lưu Quang, nhưng trước đó thanh kiếm này thật sự rất nghe lời.
Hệ thống không biết nên nói nàng vô tri hay không biết sợ, 【 Theo lý mà nói ngươi là phản diện, Phù Nguyệt Lưu Quang là bản mạng pháp khí của nữ chính, nó làm sao lại chấp thuận ngươi? 】
"Nhưng nó vẫn nghe ta." Giang Thu Ngư khẳng định nói.
Chính vì như vậy hệ thống mới khiếp sợ như thế.
Giang Thu Ngư cũng không biết tại sao, nàng cũng không muốn tìm hiểu rõ ràng, so với Phù Nguyệt Lưu Quang thì chủ nhân của nó thú vị hơn.
Dưới mặt nước, cái đuôi mềm mại đã quấn lên chân của Lâm Kinh Vi và vẫn đang có xu thế tiếp tục đi lên.
Trên mặt nước, Giang Thu Ngư cách Lâm Kinh Vi ít nhất hơn một mét, nàng làm như không có việc gì mà cúi đầu đùa nghịch Kim Ti Lũ trên cổ tay, giống như sự tình dưới nước hết thảy đều không liên quan gì đến nàng.
Đều là cái đuôi hư hỏng kia làm, cùng nàng vô (số) tội có liên quan gì?
Nếu lỗ tai nàng không lén lén lút lút, có tật giật mình mà run run thì nói không chừng Lâm Kinh Vi sẽ tin nàng vô tội.
Nhưng từ đầu tới cuối nàng ấy không có tránh đi, vẫn đứng thẳng tắp mặc cho thứ mềm mại kia từ mắt cá chân leo lên đến đùi nàng, trên đùi trượt tới trượt lui lại vòng quanh thăm dò phản ứng của nàng.
Giang Thu Ngư không nhìn đến Lâm Kinh Vi nhưng lỗ tai trên đỉnh đầu nàng thì lại dựng lên, dáng vẻ cảnh giác.
Sự dung túng của Lâm Kinh Vi khiến Giang Thu Ngư càng ngày càng làm càn.
Ngay từ đầu nàng chỉ nghĩ sẽ sờ chân, dù sao vị trích tiên thanh lãnh như Lâm Kinh Vi nhất định không chấp nhận được nàng bị đại ma đầu ăn đậu hủ.
Có câu nói rằng, ngươi càng phản kháng ta càng hưng phấn.
Nhưng Lâm Kinh Vi quá bình tĩnh, nàng ta vậy mà không có phản kháng!
Giang Thu Ngư càng hăng hái, bây giờ nàng bất chấp thế nào cũng phải thấy Lâm Kinh Vi lộ ra sắc mặt khó có thể chịu đựng được!
Ngay khi cái đuôi ngày càng hướng lên trên, sắp chạm tới vị trí không nên chạm vào.
Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Giảo Nguyệt, phá võ bầu không khí khẩn trương mà kích thích này.
"Tôn thượng, bọn thị vệ bắt được hai tu sĩ nhân loại, không biết nên xử trí như thế nào."
"Bọn hắn tự xưng là đệ tử của Thanh Hà Kiếm phái!"
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ngư Ngư: Ai! (chưa đã thèm)
Tiểu Vi: Đúng đúng (thích thú)
Kim Ti Lũ: Ha (hôm nay cũng được chủ nhân yêu nhất)
Lúc này chỉ có Phù Nguyệt Lưu Quang bi thương thành Orz* (*vô vọng, thất tình, mấy bạn nhìn kĩ sẽ thấy giống người đang quỳ xuống đất tuyệt vọng vậy á =)))
【 Được rồi, các bạn muốn sờ lông xù xù thì cho các bạn sờ một chút nha ~~ một cái đùi gà sờ tai một lần, hai cái đùi gà sờ đuôi một lần. Đưa trước sờ sau, trật tự xếp hàng. Buôn bán nhỏ, miễn mặc cả! 】- tác giả đang bán con guột lấy đùi gà =)))))
( Ngư Ngư: Đem ngươi đánh bay! )
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro