Chương 15: Chúc mừng
Chương 15: Chúc mừng
Ngày lập đông ấy, Nhữ Châu nổi tuyết, mấy trăm dặm rừng núi trải dài bị một tầng hơi mỏng tuyết bao trùm.
Trời càng thêm lạnh lẽo.
Giá than củi so với mấy ngày trước tăng lên không ít, những thương nhân trước đó trữ hàng nhiều than củi nhân cơ hội này mà kiếm lời lớn. Thôi Quân lại giảm bớt lượng than củi đem ra bán, gia tăng số định mức phát cho tôi tớ cùng bộ khúc.
Nàng còn đặc biệt chú ý trợ cấp cho gia quyến của các bộ khúc bị cường đạo giết chết : "Hãy đến nhà Lý Thập Nhị và những người khác xem họ có thiếu ăn thiếu mặc không, chia cho họ than củi theo số định mức năm trước rồi thêm mười cân, củi gỗ thêm năm bó".
Thanh Khê biết đây chính là thời cơ tốt để thu phục nhân tâm, liền vâng lời đi làm.
Thôi Quân xử lý xong mọi việc lớn nhỏ, liền mở thư Đậu Anh gửi tới xem. Thư Đậu Anh đến từ hôm qua, lúc đó nàng liền vội vã mở ra xem, nhưng vì chưa biết hồi âm thế nào, nên mới đặt ở một bên chờ một đêm.
Hiện giờ có thời gian rảnh, nàng liền đề bút viết thư trả lời.
Cậu muốn mời nàng năm nay đến Biện Châu ăn Tết, cũng nhắc tới chuyện chung thân đại sự của nàng.
Nàng trước hết thăm hỏi cậu mợ, các biểu ca biểu tỷ một phen , sau đó quay về chuyện muốn dời mồ cho cha mẹ, đồng thời dùng giọng điệu cáo trạng mà đề cập đến việc Thôi Nguyên Phong mai mối cho nàng những kẻ ăn chơi trác táng như Vi Triệu, Vương Hạ Sính, ngoài ra không nói gì thêm.
Viết thư xong, Tịch Lam bước vào nói: "Tiểu nương tử, người từ Nam Dương huyện đã tới".
Trong mấy phòng của Thôi thị, chỉ có phòng Thôi Nguyên Phong ở Nam Dương huyện.
Người tới tên là Lâm Đại Phong , là con trai của Lâm Kỳ Thịnh, Nội Biết kiêm Tổng quản nội vụ của Thôi gia.
Làm người hầu, hắn cũng rất được trọng dụng ở Thôi gia, trước đây vẫn luôn ở bên cạnh con thứ của Thôi Nguyên Phong là Thôi Đạc, hiệp trợ xử lý điền trạch.
Nhìn thấy Đỗ Ảo đi theo tới, Thôi Quân mới nhớ ra Lâm Đại Phong này cũng là con trai của Đỗ Ảo.
Đỗ Ảo là của hồi môn của Vi Yến Nương, sau đó được gả cho Lâm Kỳ Thịnh, lúc bấy giờ chỉ là Đồng Phó của Thôi Nguyên Phong.
Sau khi Thôi Nguyên Phong lên làm chủ gia, Lâm Kỳ Thịnh được đề bạt làm Nội Biết, địa vị của nàng ta liền càng cao hơn.
Chính vì có nhiều người chống lưng như vậy, nàng ta ở Biệt thự Chiêu Bình này hành sự mới có thể vênh váo tự đắc đến thế.
"Tiểu nhân xin vấn an Thất nương tử". Lâm Đại Phong mặt mang theo nụ cười, dáng vẻ hòa nhã này khiến bất cứ ai thấy cũng khó lòng buông lời ác ý.
Thôi Quân gật đầu, dò hỏi: "Đại bá phụ, đại bá nương cùng các huynh tẩu vẫn khỏe chứ?".
"Các Chủ quân đều khỏe". Lâm Đại Phong nói ra ý đồ đến : "A lang biết Thất nương tử phải dời mồ mả tổ tiên, đặc biệt sai tiểu nhân tới hiệp trợ , hy vọng có thể giải quyết ổn thỏa việc này trước đầu năm mới, không trì hoãn việc ăn Tết".
Thôi Quân nói: "Ngày hôm trước cao tăng Quảng Ninh tự đã tới xem qua phần mộ cha mẹ ta, ngày lành động thổ khai quan vẫn cần phải chọn kỹ, không thể vội vàng".
Trên thực tế, việc đào mộ bên này không có nghĩa là có thể lập tức chuyển về an táng ở mộ tổ Đặng Châu, do đó tăng nhân trước hết còn phải đi tổ mộ Thôi gia để chọn ngày lành tháng tốt và ngày hạ táng. Quá trình này nhanh thì mười ngày nửa tháng, chậm thì một hai năm, đều phải xem ngày hoàng đạo cách nhau bao xa.
Quảng Ninh tự tháng 11 đã muốn triệu khai Trai hội Bát Quan, nàng cố ý chọn lúc họ bận rộn nhất, chính là hy vọng nghi thức này có thể kéo dài đến sang năm.
Chẳng qua, Thôi Nguyên Phong đúng là không hy vọng nàng kéo dài quá lâu việc này, mới sai Lâm Đại Phong tới.
Lâm Đại Phong uyển chuyển kiến nghị Thôi Quân tìm chùa chiền khác , ví dụ như Duỗi tự ở Nam Dương huyện, phàm là pháp sự gì của Thôi gia đều mời cao tăng nơi đó làm.
Thôi Quân không muốn bị Thôi Nguyên Phong sắp đặt, liền lấy cớ không thể đắc tội cao tăng Quảng Ninh tự.
Lâm Đại Phong thấy thái độ nàng kiên quyết, liền chuyển sang đề tài khác: "Tiểu nhân còn có một tin vui muốn bẩm báo – cách đây không lâu Chủ bộ Cốc thành Tương Châu bị bệnh qua đời , Đại Lang quân sẽ tiếp nhận nhậm chức Chủ bộ huyện Cốc thành, ít ngày nữa sẽ từ Trường An trở về, trước tế tổ rồi mới đi nhậm chức".
Trưởng tử của Thôi Nguyên Phong là Thôi Trấn, 24 tuổi đã thi đỗ Tiến sĩ, nhưng vì quy định khoa cử triều đình, sau khi đỗ Tiến sĩ không thể trực tiếp thụ quan, mà phải trải qua Thủ Tuyển (dự khuyết) trước.
Nếu không muốn Thủ Tuyển, nhưng lại được Tiết độ sứ tiến cử, liền có thể nhận Mạc chức của Tiết độ sứ.
Thôi Trấn lòng cao khí ngạo , không muốn nhậm Mạc chức của Tiết độ sứ, vì thế Thủ Tuyển ba năm, sau được thụ Chính Tự.
Chính Tự cũng giống như Giáo thư lang, là chức quan nhỏ chuyên so sánh điển tịch, xem xét văn chương, quan giai của nó thậm chí còn thấp hơn Giáo thư lang nửa cấp.
Còn về Chủ bộ, đó là quan trợ lý của Huyện lệnh, quản lý công văn, ấn triện, thu mua và các tạp vụ khác. Địa vị ở dưới Huyện lệnh, Huyện thừa, nhưng ở trên Huyện úy và các quan viên các phòng ban.
Thôi Quân hiểu rõ , đối phương đến đây không chỉ đơn thuần là báo tin vui. Dựa theo sự tính toán nhân tình qua lại của Thôi gia, hành động này đằng sau chỉ lộ ra một ý tứ: Huynh trưởng thăng quan, chẳng lẽ ngươi không nên tỏ vẻ một chút sao?
Thư chúc mừng là phải viết rồi, quà mừng cũng không thể thiếu.
Nhưng việc tặng lễ này cũng có sự chú trọng. Thôi Trấn thăng quan, tặng vàng bạc tiền bạc đều không thích hợp, cần tặng những lễ vật có ngụ ý thăng quan tiến chức hoặc phù hợp với thân phận văn nhân.
Tặng đồ trang trí trúc ngọc là thích hợp nhất, nhưng Thôi Quân nghèo, bởi vậy nàng có khuynh hướng tặng văn phòng tứ bảo.
Thôi Quân không khỏi nhìn lướt qua khối "Thượng Cốc Mặc" mà Đậu Anh sai người đưa tới sau khi về Biện Châu. Khối mực này là danh mặc xuất từ tay danh gia chế mực quận Thượng Cốc thời Nam Bắc triều.
Trước đây sau khi Lý Tặc đánh hạ Biện Châu rồi cướp đoạt khắp nơi, có được khối mực này, sau đó hắn thưởng cho Đậu Anh. Khi Ngô Thành phái người tới giết Đậu Anh, nàng không kịp mang theo vàng bạc tiền tài gì, chỉ mang theo khối mực tiện đặt bên tay này.
Đậu Anh biết được Thôi Quân muốn chép lại các bộ tàng thư bị hủy ở Biệt thự Chiêu Bình, nên sau khi về Biện Châu liền cố ý tặng khối danh mặc này cho nàng để cổ vũ.
Nàng chân trước vừa nhận khối danh mặc này, Lâm Đại Phong chân sau đã tới đòi lễ vật, đây là trùng hợp sao?
Hơn nữa nếu nàng không nhìn lầm, Đỗ Ảo đã liếc nhìn khối danh mặc này vài lần.
Thôi Quân nói: "Đây là hỉ sự, ta sẽ tự mình chuẩn bị một phần hạ lễ cho huynh trưởng".
Tặng danh mặc là điều không thể, chỉ có thể hôm nào đi phường thị huyện thành xem có văn phòng tứ bảo nào thích hợp không.
Đỗ Ảo ánh mắt cứng lại, đang định nói gì đó, Lâm Đại Phong liền đưa cho nàng một ánh mắt, nàng ta liền hậm hực nuốt lời nói trở vào.
--
Thôi Quân tuy cự tuyệt việc hoàn thành dời mồ trước năm mới, nhưng lại không cách nào tránh khỏi số mệnh phải về tổ trạch Đặng Châu ăn Tết.
Bởi vì đông chí cần phải tế tổ.
Đây là đại sự của toàn tộc, nữ tử đã xuất giá có thể không tham gia, nhưng nàng chưa xuất giá thì nhất định phải tham gia.
Tế tổ cùng Mộ tế không giống nhau. Triều đình quy định ngày mùng một Tết, Hạ chí, Trung thu và Đông chí là ngày tế tổ. Có từ đường ở trong gia miếu thì hiến tế ở đó, không đủ tư cách lập miếu thì hiến tế ở chính sảnh nhà mình.
Tảo mộ thường được tiến hành vào Hàn thực, Tết Trung Nguyên và Trùng dương. Khác với nghi thức tế tổ nghiêm túc trang trọng, tảo mộ thường đi kèm với các hoạt động giải trí như đạp thanh, ngắm hoa, không khí không quá nghiêm trang như vậy.
Khoảng cách với đông chí đã không còn đủ một tháng, Thôi Quân cần phải xử lý xong rất nhiều công việc trong tháng này.
Nàng bên này vội đến mức chân không chạm đất, Trương Trạo Ca bên kia cũng đồng dạng nhiệm vụ nặng nề.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro