Chương 19: Ăn chơi trác táng
Chương 19: Ăn chơi trác táng
Xe ngựa Thôi gia bị chặn lại. Ngay khoảnh khắc đại chiến chạm vào là nổ ngay, Thôi Quân nghe thấy bên ngoài có người hỏi: "Thôi Thất Nương có ở bên trong không?"
"Các ngươi là người phương nào?" Tôi tớ Thôi gia khẩn trương dò hỏi.
"Tương Châu Vương gia, Vương Hạ Sính!" Người tới tự báo gia môn.
Tên này nghe có chút quen tai.
Triều Yên kinh hô: "Này chẳng phải là......"
Vương Hạ Sính ở Tương Châu, chính là đệ đệ của Vương Dực, nhị tẩu của Thôi Quân, cũng là một trong những "lang quân như ý" mà Thôi Nguyên Phong đã chọn lựa cho Thôi Quân.
Lòng Thôi Quân hơi thả lỏng, nhưng vẫn chưa buông đoản chủy trong tay áo.
Nàng nói với Triều Yên: "Hỏi hắn như thế nào lại ở nơi đây?"
Triều Yên vén rèm cửa sổ xe ra một khe hở, xuyên qua khe hở nhìn về phía nam tử cưỡi tuấn mã đen phía trước.
Vương Hạ Sính mới vừa cập nhược quán (20 tuổi), lại sớm đã để râu, thoạt nhìn vô cớ già hơn vài tuổi. Hắn một thân viên lĩnh bào cắt may từ lăng la tơ lụa, bên hông thắt đai lưng ngọc, ngay cả yên ngựa dưới hông cũng là chế tạo bằng vàng mạ, toàn thân đều như viết lên: 'Ta có tiền, hãy đến cướp ta đi.'
Triều Yên thuật lại lời Thôi Quân, Vương Hạ Sính nhếch miệng, ngả ngớn mà nói: "Ta đến hộ tống nàng hồi Chiêu Bình hương xử lý việc dời mồ của cha mẹ vợ tương lai ta."
Thôi Quân giận cấp ra tiếng: "Vương gia lang quân ăn nói cẩn thận!"
Lời ngả ngớn như vậy truyền ra ngoài, người khác chỉ cho rằng hôn sự của bọn họ đã định, đến lúc đó nàng sẽ tứ bề thọ địch.
"Thanh âm vẫn rất dễ nghe." Vương Hạ Sính cười một tiếng, nói: "Thôi được. Ta biết ngươi còn chưa vừa mắt ta, nhưng mà ta sớm muộn gì cũng sẽ cưới ngươi về."
Triều Yên nhỏ giọng oán trách: "Không ngờ Vương gia lang quân này lại là một tay ăn chơi mặt dày vô sỉ như vậy!"
Vương Hạ Sính đã quyết tâm muốn hộ tống Thôi Quân hồi Chiêu Bình hương. Thôi Quân cũng đoán được hắn xuất hiện ở chỗ này khẳng định có liên quan đến Thôi Nguyên Phong và Vi Yến Nương. Thậm chí, nàng nghĩ nếu không phải Trường An cách Đặng Châu xa, chỉ sợ bọn họ sẽ kêu cả Vi Triệu trở về mà xum xoe trước mặt nàng.
Nàng không thể đuổi Vương Hạ Sính đi, liền làm lơ hắn.
Vương Hạ Sính vài lần muốn cùng nàng nói chuyện đều không được hồi đáp. Tôi tớ của hắn vì hắn mà biện bạch: "Lang quân ngàn dặm xa xôi từ Tương Châu tới để trợ giúp Thôi Thất Nương, nàng lại chậm trễ Lang quân như thế, nào còn có giáo dưỡng của thế gia đại tộc? Lang quân nào đã phải từng chịu ủy khuất đến bậc này......"
Hắn thấy ánh mắt Vương Hạ Sính truyền đến, còn tưởng rằng mình đã nói trúng lòng Vương Hạ Sính. Ai ngờ ngay sau đó đã bị Vương Hạ Sính đánh một cái tát.
Vương Hạ Sính cao giọng nói: "Nàng tương lai là thê tử của ta, là chủ tử của ngươi, ngươi có tư cách gì mà bình phẩm bừa bãi nàng?"
Tôi tớ suýt nữa ngã từ trên ngựa xuống, hắn ý thức được mình nói lỡ, liền liên tục nhận sai.
Hắn đi theo Vương Hạ Sính bên người thời gian không ngắn, xem xét tình cảm quá khứ, Vương Hạ Sính không tính toán truy cứu, ngạo nghễ mà nói: "Vương gia ta nhà cao cửa rộng, chỉ có xuất thân cùng dòng dõi như Thôi Thất Nương mới xứng đôi với ta."
Hắn nhất định phải có được hôn sự này.
Tiếng chủ tớ Vương Hạ Sính thảo luận truyền vào bên trong xe ngựa.
Triều Yên lập tức quên mất hành vi lêu lổng vừa rồi của Vương Hạ Sính, nói: "Giáo huấn thật tốt! Tiểu nương tử, theo như nô tỳ thấy, Vương gia lang quân vẫn rất không tồi."
Thôi Quân mím môi, không nói chuyện.
Vương Hạ Sính giáo huấn tôi tớ không phải thương tiếc nàng, chẳng qua là để bảo hộ uy nghiêm của chính mình thôi. Cũng không phải bởi vì thích mới muốn cưới nàng, hắn nhìn trúng chính là gia thế cùng thanh danh của nàng.
Nhưng trên đời này nào có nhiều hôn nhân tình chàng ý thiếp như vậy? Là nàng ảo tưởng.
Thôi Quân lần này về Chiêu Bình hương không mang theo quá nhiều hành lý, xe nhẹ hành lý đơn giản, xe ngựa rất nhanh đã đến cửa Bắc quan khẩu Lỗ Dương quan.
Khác với dĩ vãng có thể tùy ý ra vào quan, lần này cửa quan thiết trạm kiểm soát, có huyện trấn binh đang kiểm tra giấy thông quan của người qua lại.
"Đây là vì lẽ gì, sao lại đột nhiên phải kiểm tra giấy thông quan?" Triều Yên tò mò.
Đột nhiên, nàng nhìn thấy một gương mặt quen thuộc trong đám huyện trấn binh, hơi kinh hỉ mà nói với Thôi Quân: "Tiểu nương tử, là Trương phó tướng."
Mặc cho Vương Hạ Sính đáp lời thế nào đều chưa từng vén rèm xe liếc hắn một cái Thôi Quân, nghe vậy lại liền vén một góc màn lên chăm chú nhìn, quả nhiên phát hiện thân ảnh Trương Trạo Ca.
Trên người nàng như cũ là giáp trụ như khi mới gặp, thiết phiến có không ít vết vết xước, nhưng mỗi một mảnh giáp đều được nàng lau chùi sạch sẽ sáng loáng -- tựa như gương mặt và khí chất của nàng. Với dáng vẻ như vậy, thay vì nói nàng là võ tướng, chi bằng nói là nho tướng càng chuẩn xác hơn.
Đến lượt xe Thôi gia, Thôi Quân chủ động xuống xe ngựa phối hợp kiểm tra.
"Thì ra là Thôi Thất Nương, vậy không cần hỏi han tra xét." Đám trấn binh vui tươi hớn hở mà cho đi.
Thôi Quân hỏi: "Đây là đang bắt giữ phạm nhân đào tẩu sao? Như thế nào bày trận lớn như vậy."
Trấn binh xua xua tay, đè thấp thanh âm tiết lộ: "Không phải phạm nhân đào tẩu, là mật thám Hoài Tây."
Dưới mũ có rèm, Thôi Quân mày nhíu chặt.
Cách bốn tháng kể từ khi Ngô Thành giết chết Trần Tiên. Hoàng đế tuy không vui khi hắn giương cờ báo thù Lý Tặc để giết chết Trần Tiên, người được triều đình chấp thuận, nhưng tình thế ép buộc, triều đình trước đó vì bình định năm trấn phản loạn, tổn thất không ít binh lực cùng lương thảo, đã không còn bao nhiêu tinh lực để đối phó hắn, chỉ có thể bóp mũi nhận hắn làm Tân Hoài Tây Tiết độ sứ.
Nhưng vị Tân Hoài Tây Tiết độ sứ này không giống Trần Tiên nghe lời, hắn một lòng muốn cát cứ, đối với chiếu lệnh triều đình hoàn toàn không tiếp thu. Hơn nữa Hoài Ninh quân dưới sự chỉnh đốn của hắn trở nên càng thêm kiêu dũng thiện chiến. Triều đình không thể không áp dụng kế sách bình định, một mặt đề phòng hắn, một mặt cùng hắn duy trì hòa bình ngoài mặt.
Thôi Quân nghĩ, xem ra gần đây Hoài Tây lại sắp có hành động. Nhưng với thân phận của Trương Trạo Ca, xử lý chuyện này không có gì khó xử sao?
Trương Trạo Ca vừa vặn đã đi tới, lên tiếng dò hỏi: "Thôi Thất Nương cùng bọn họ có phải là cùng đoàn không?"
Thôi Quân lấy lại tinh thần, phát hiện "Bọn họ" chính là Vương Hạ Sính chủ tớ, nàng quyết đoán phủ nhận: "Không phải."
Vương Hạ Sính không cao hứng khi nàng phủi sạch mối quan hệ của bọn họ như vậy, nói: "Thôi Thất Nương, nàng cũng quá vô tình, ta dù sao cũng hộ tống ngươi một đoạn đường."
Thôi Quân lãnh đạm mà nói: "Nhưng ta không nhớ rõ ta có nhờ ngươi làm như vậy."
"Ngươi--" Vương Hạ Sính là người cực kỳ trọng mặt mũi, liên tiếp bị Thôi Quân làm mất mặt, hắn đã lộ vẻ giận dữ. Trước mặt người hầu làm lơ hắn thì cũng thôi đi, nhưng ở trước mặt người ngoài cũng như thế, rõ ràng là không đem hắn để vào mắt.
Trương Trạo Ca cắt ngang lời hắn, nói: "Ta mặc kệ các ngươi có quen biết hay không, nếu muốn qua quan phải đưa giấy thông quan ra đây."
Vương Hạ Sính ngoài miệng bất mãn, nhưng lại không dám gây sự ở thời điểm mấu chốt này, hắn thoải mái hào phóng mà lấy giấy thông quan ra cho trấn binh kiểm tra.
Trương Trạo Ca theo lệ đưa ra nghi vấn: "Người Tương Châu sao lại chạy tới bên này?"
Vương Hạ Sính nhớ tới thái độ của Thôi Quân, liền cố ý nói: "Đến thăm vị hôn thê."
Thôi Quân lạnh giọng trách cứ: "Hôn sự giữa chúng ta bát tự còn chưa có một nét, mong ngươi ăn nói cẩn thận!"
Vương Hạ Sính ngả ngớn hài hước mà nói: "Ta cũng đâu có nói vị hôn thê của ta là ngươi, sao ngươi lại vội vã thừa nhận như vậy?"
Thôi Quân nhất thời thất thố bị hắn chui vào kẽ hở, tức giận đến không nói nên lời.
Ánh mắt Trương Trạo Ca xoay vòng trên người hai người, trong lòng đã hiểu rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro