Chương 24: Chiêu tế

Chương 24: Chiêu tế

Đậu Anh năm 16 tuổi vì đại nghĩa mà theo Lý Tặc , rời nhà bốn năm, đến tháng bảy năm nay mới trở lại cố hương đoàn tụ cùng người nhà.

Đoàn tụ với người thân vốn là chuyện tốt lành, may mắn , nhưng theo thời gian, giữa hàng xóm láng giềng khó tránh khỏi sẽ có những lời đồn đãi khó nghe truyền ra.

Đậu Anh thì không mấy bận tâm đến những lời bàn tán đó , chỉ là cha mẹ nàng vì muốn bù đắp cho nàng, đã dốc sức muốn tìm cho nàng một mối hôn sự tốt.

Nàng từng ủy thân làm thiếp cho phản tặc , cuối cùng nhờ mưu trí mà trừ khử phản tặc , tuy được người đời ca ngợi , nhưng những gia đình có môn đăng hộ đối lại không mấy muốn cưới nàng.

Triều đình khuyến khích quả phụ tái giá không phải vì suy nghĩ cho nữ giới , mà là muốn nữ giới phát huy tác dụng sinh nở, còn cha mẹ quả phụ hy vọng con gái tái giá cũng là hy vọng con gái có thể sinh con cái, nửa đời sau mới có chỗ dựa.

Đậu Anh đẹp thì đẹp đó, nhưng nàng ở bên Lý Tặc bốn năm mà không có con, rất khó không khiến người ta nghi ngờ nàng có phải không thể sinh nở hay không.

Điều này khiến những nhà cao cửa rộng coi trọng con nối dõi truyền thừa phải sinh lòng do dự.

Vì vậy, những người đến cầu hôn nàng cơ bản là những nam tử đã có con nối dõi nhưng mất vợ, Đậu Anh nếu gả đi chỉ có thể làm vợ kế.

Cũng có một số người mộ danh vẻ đẹp của nàng, muốn cưới nàng làm thiếp, nhưng đây chỉ là phán đoán của bọn họ mà thôi, bọn họ không dám nói ra để đắc tội Đậu gia — con gái của Đậu Lương có như thế nào đi nữa, tuyệt đối sẽ không làm thiếp cho những người này!

Trong mắt nhiều người, việc có thể tái giá cho con cháu thế gia có môn đăng hộ đối làm vợ kế đã xem như không tồi, dù sao cũng là chính thê, hơn nữa chỉ cần nuôi dạy tốt con riêng, tương lai khẳng định có thể an hưởng tuổi già.

Nhưng Đậu Lương lo lắng Đậu Anh gả qua đó sẽ bị con riêng bắt nạt, con gái ông chịu nhiều năm ủy khuất như vậy, dựa vào đâu mà còn phải tiếp tục chịu ủy khuất?

Thế nên, việc bàn bạc hôn sự này cứ dây dưa mãi.

Đối diện với cha mẹ quan tâm yêu thương nàng, Đậu Anh không nói nên lời không muốn tái giá.

Huống chi, huynh trưởng nàng đã thành gia sinh con, Đậu gia liền không hoàn toàn tính là nhà nàng nữa.

Mấy hôm trước, cha mẹ nàng vô tình nhắc đến trước mặt huynh tẩu việc Thôi Nguyên Phong đang làm mối cho Thôi Quân, tẩu tử nàng đột nhiên nói một câu: "Hôn sự của Nho Nhỏ cũng nên sớm định ra đi, không có lý nào người làm tỷ tỷ lại xuất giá sau muội muội".

Nàng ta lại nói với Đậu Anh: "Nàng cũng không cần thiết phải kén chọn như vậy".

Đây là vấn đề Đậu Anh kén chọn sao?

Một câu nói của tẩu tử không nghi ngờ gì đã đặt thể diện của vợ chồng Đậu Lương xuống đất mà giẫm đạp.

Cố tình, vị tẩu tử này của Đậu Anh không dễ chọc. Nàng xuất thân tông thất, phụ thân là Tông Chính Thiếu Khanh Lý Tế, tuy là thứ nữ, nhưng hành xử lại một chút cũng không hề điệu thấp, đối với cha mẹ chồng cũng không có nhiều kính sợ.

Đậu Anh không muốn khiến cha mẹ và huynh trưởng bị kẹp ở giữa khó xử, nên đã mượn dịp lần này Thôi Quân gửi thư nói đến việc muốn ăn tết tiết ở Chiêu Bình hương, lấy cớ bầu bạn cùng Thôi Quân, mà rời Biện Châu đến nơi này.

......

Trương Trạo Ca trầm mặc.

Sau khi Lý Tặc bị giết , tuy nói địa bàn Hoài Tây này thay chủ nhiều lần, cuối cùng vẫn không thể nắm giữ trong tay triều đình, nhưng công lao của Đậu Anh là không thể xóa nhòa.

Một nữ nhân có dũng có mưu như vậy, cuối cùng vẫn không thoát khỏi vận mệnh trói buộc nửa đời sau trong hậu viện sao?

Nàng đột nhiên hỏi: "Ngươi không nói việc này với Thôi Thất Nương đúng không?".

Đậu Anh cười hỏi ngược lại: "Làm thế nào thấy được?".

"Nếu nàng ấy biết, làm sao còn có tâm trạng cùng ngươi ra ngoài tham gia bát quan trai hội náo nhiệt".

Đậu Anh đưa cho nàng một ánh mắt ý vị sâu xa: "Đại Lang quả thật rất hiểu Thất Nương".

Trương Trạo Ca nói: "Ta không phải hiểu nàng, ta là hiểu ngươi. Nàng và ngươi đều là người cảm xúc nội liễm, cũng sẽ không đem nỗi lo lắng chân thật trong lòng đặt lên mặt. Ta đoán, giờ phút này vẻ mặt nàng tươi tắn, trong lòng hẳn là đang phiền muộn làm sao đối phó Vương Hạ Sính đuổi theo từ Tương Châu".

"Đoán được kỹ càng tỷ mỉ như vậy sao?".

Trương Trạo Ca nhướng cằm, ý bảo nàng nhìn về phía sau.

Đậu Anh quay đầu lại, thấy được ở cách hơn trăm mét, trên con đường đông nghịt người, Thôi Quân đang đi về phía bên này, mà bên cạnh nàng có thêm một nam tử ăn mặc phú quý, tôi tớ của nam tử đang mở đường cho họ, khiến cho con đường vốn chật chội lại trở thành vùng đất không người lúc họ đi qua.

Thôi Quân đi đến trước mặt các nàng, gọi một tiếng: "A tỷ, Trương phó tướng".

Nàng lại lấy ra hai túi bùa bình an, đưa một cái cho Đậu Anh, nói: "Cầu hai đạo bùa bình an, cái này tặng A Tỷ".

Đậu Anh cười ngâm ngâm mà nhận lấy, ánh mắt dừng lại trên con thỏ xám mà Tịch Lam đang ôm, trên cổ nó bị buộc một sợi tơ hồng, nàng cười nói: "Đến cả nó cũng có phần sao?".

"Là quà lễ tân niên cho nó".

Lúc này Đậu Anh mới nhìn về phía Vương Hạ Sính, biết rõ cố hỏi: "Vị này là......".

"Vương Hạ Sính, Vương thị Tương Châu, ngươi chính là biểu tỷ của Thôi Thất Nương đúng không? Đã sớm nghe mỹ danh, hôm nay vừa thấy, quả nhiên mỹ diễm động lòng người".

Thôi Quân nhíu mày, biểu cảm đã không tính là vui sướng.

Người nghị luận về vẻ đẹp của Đậu Anh thì nhiều, bản thân Đậu Anh lại không mấy để tâm, nhưng thân phận của Vương Hạ Sính khác biệt, hắn muốn cầu hôn Thôi Quân, thì không nên trước mặt Thôi Quân mà chú ý đến nữ tử khác, càng không nên khen ngợi như vậy.

Ánh mắt Đậu Anh cũng lạnh đi vài phần, nàng nắm lấy tay Thôi Quân, cùng nàng đi sang bên kia.

Vương Hạ Sính có chút không hiểu ra sao, vừa định đuổi theo, Trương Trạo Ca đè hắn lại: "Ngươi làm gì? Rõ như ban ngày lại trêu ghẹo phụ nữ nhà lành, là muốn đi du ngoạn nhà lao một ngày sao?".

"Hắc, lại là ngươi!" Vương Hạ Sính tránh ra, đối với Trương Trạo Ca năm lần bảy lượt ngăn cản mình vô cùng phiền chán, "Ngươi còn nói ngươi không có ý với Thôi Thất Nương, nếu thật không có ý, vì sao luôn xen vào chuyện của ta?".

Trương Trạo Ca nghe hắn nói vậy, lại nghĩ đến lời đồn thái quá kia.

Nàng bình thường thể hiện còn chưa đủ vô dục vô cầu sao? Đến cả Đậu Anh còn cho rằng nàng sinh ra đã không có hứng thú với nữ nhân, nàng làm sao lại có ý với Thôi Quân được?!.

"Ngươi lớn lên nhân mô cẩu dạng, lại làm chuyện bịa đặt này , lệnh tôn lệnh đường có biết ngươi ở bên ngoài bại hoại danh tiếng người khác như vậy không?".

Vương Hạ Sính hỏi: "Ngươi là cố ý đúng không?".

Trương Trạo Ca nghi ngờ hắn không hiểu tiếng người.

Vương Hạ Sính tiếp tục ba ba: "Nói đi, ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng rời đi?".

Trương Trạo Ca: "...".

Có tham gia đâu mà rời đi?.

Lúc này Vương Hạ Sính đã nhận định Trương Trạo Ca bề ngoài đối với Thôi Quân vô tình , kỳ thật đang âm thầm mơ ước nàng, hắn nhất định phải cho Trương Trạo Ca xem chút thái độ mới được!.

Đánh một trận? Trương Trạo Ca tuy nhìn có vẻ thân thể gầy gò, nhưng người có thể làm võ tướng, thân thủ và thể lực sao có thể kém được? Hắn vẫn là không nên tự mình chuốc lấy khổ sở.

Vương Hạ Sính rất nhanh nghĩ tới trò gieo xúc xắc sở trường của mình, hắn chính là hảo thủ trong trò này.

"Làm một trận trò gieo xúc xắc đi, nếu ngươi thua, sau này liền không cần nhớ thương Thôi Thất Nương nữa".

Trương Trạo Ca hợp lý nghi ngờ hắn chỉ là ngứa tay, muốn tìm cớ để đánh bạc mà thôi.

"Không đánh cuộc". Đừng nói nàng đối với Thôi Quân căn bản không có ý gì, cho dù có, nàng hiện tại cũng không thể chạy đi đánh bạc, đánh bạc trong lúc công tác mà bị bắt được thì chính là muốn ăn quân côn.

"Ngươi không dám, cái đồ nhát gan này" Vương Hạ Sính mắng.

Khâu Hộc không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh Trương Trạo Ca, xem kịch vui đã lâu, cười nói: "Ha ha, cư nhiên dám so trò gieo xúc xắc với thủ lĩnh của chúng ta, thủ lĩnh của chúng ta chưa từng thất thủ ở khoản này, ngươi vẫn là không nên tự rước lấy nhục".

Lời này khơi dậy tính hơn thua của Vương Hạ Sính, hắn ghét nhất có người nói chơi trò gieo xúc xắc chưa từng thất thủ trước mặt hắn, lập tức kêu gào nói: "Đánh cuộc! Không đánh cuộc một hồi, ngươi liền không biết trời cao đất rộng".

Trương Trạo Ca nói: "Ngươi cả ngày chơi bời lêu lổng không có nghĩa là ta cũng chơi bời lêu lổng".

Nói xong, nàng xô đẩy hắn ra, tiếp tục đi tuần tra.

Vương Hạ Sính nghe hiểu lời nàng nói, hướng về bóng dáng nàng kêu: "Vậy lần sau ngươi nghỉ tắm gội, chúng ta lại ganh đua cao thấp".

Thôi Quân vẫn luôn không đi xa, nghe được mấy người đối thoại về trò gieo xúc xắc, đánh bạc, mày nhíu lại.

Nàng biết không khí đánh bạc trong quân đội thịnh hành, vốn tưởng rằng Trương Trạo Ca sẽ không giống như vậy, không ngờ "hắn" lại là cao thủ trong chuyện này? Nghĩ chắc cũng thường xuyên đánh bạc.

Đậu Anh thu lại ánh mắt dừng trên bóng dáng Trương Trạo Ca, nghiêng đầu nhìn về phía Thôi Quân, hỏi: "Thất Nương không muốn chọn Vương Hạ Sính và Vi Triệu sao?".

"Bọn họ đều không đáng là phu quân" , Thôi Quân trả lời , "Chỉ là... Ta cũng không biết người thế nào mới tính là phu quân".

Đậu Anh hơi mỉm cười, nói: "Thất Nương muốn giữ được gia nghiệp, có từng nghĩ đến việc kén một vị người ở rể?".

Thôi Quân sửng sốt, ý nghĩ được rộng mở, chợt lại cho rằng ý tưởng này quá mức li kinh phản đạo, khó có thể thực hiện.

Đậu Anh nhìn ra sự do dự của nàng , tiếp tục nói: "Kiếm Nam Tây Xuyên Tiết Độ Sứ Vi Cao từng ở rể Trương gia của Trung Thư Thị Lang, chỉ là giờ đây hắn đã công thành danh toại, đã hiếm khi có người nhắc đến thân phận người ở rể của hắn nữa".

Thôi Quân cũng không lạc quan như vậy: "Đại bá phụ sẽ không đồng ý, vả lại trên đời này cũng không có nhiều nam nhi nguyện ý ở rể. Cho dù có người nguyện ý, cũng phải có năng lực thay ta bảo vệ gia nghiệp mới được".

Đậu Anh đề cập Trương gia là vì có con nối dõi, lúc trước kén chiêu Vi Cao làm người ở rể cũng vì cảm thấy tương lai hắn nhất định có thể thành tựu nghiệp lớn, là một loại đầu tư, chứ không phải tùy tiện tìm cho con gái một người chồng.

Bởi vậy, cho dù nàng muốn chiêu tế, điều kiện cũng sẽ vô cùng hà khắc. Nam tử phù hợp điều kiện, chỉ sợ không có người nguyện ý ở rể.

Đậu Anh trầm tư một lát, mới bình tĩnh ném ra một tiếng sấm sét tiếp theo: "Có lẽ có thể cân nhắc Trương Trạo Ca".

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro