Chương 28 : Giữ gìn
Chương 28: Giữ gìn
Chính đán, Phu Châu.
Một đoàn thương đội từ Trường An lên phía bắc tới biên cương xa xôi, sau khi nghỉ ngơi chỉnh đốn tại Phu Châu, liền rời khỏi thành qua cửa bắc.
Nơi dân cư thưa thớt, vắng vẻ, một bộ khúc thân hình cường tráng, khỏe mạnh lặng lẽ tách khỏi đội ngũ.
Hắn là thân binh của Tiết độ sứ Hoài Tây Ngô Thành. Hơn một tháng trước, hắn phụng mệnh Ngô Thành tới Phu Châu liên lạc thuộc cấp của Hoài Tây là Ngô Pháp Siêu.
Ngô Pháp Siêu cũng giống Ngô Thành, đều từng là nha tướng của Lý Tặc, hai người nhiều lần kề vai chiến đấu. Chẳng qua khác với Ngô Thành trung thành với Lý Tặc, Ngô Pháp Siêu lại thuộc phe Trần Tiên.
Mà thân là thuộc cấp của Hoài Tây, tại sao lại xuất hiện ở Phu Châu, thành trì trọng yếu ở phía bắc Trường An?
Việc này phải nói từ sau khi Trần Tiên giết Lý Tặc và tự lập ——
Sau khi Trần Tiên dâng đầu mười mấy người già trẻ nhà Lý Tặc, Hoàng đế mặt rồng đại duyệt, thừa nhận hắn tiếp nhận vị trí của Lý Tặc trở thành Tiết độ sứ Hoài Tây.
Nhưng mà triều đình vẫn có chút phòng bị đối với Hoài Ninh quân từng cát cứ một phương, gây họa loạn Trung Nguyên.
Vừa lúc Thổ Phiên ở Tây Bắc thường xuyên xâm phạm cướp bóc lúc vào thu đông, nếu chỉ có binh mã của phiên trấn biên cương, cùng Thần Sách quân đóng đồn trú ở biên ải là không đủ, cho nên từ thời Tiên Đế đã bắt đầu chiêu mộ binh lính từ các phiên trấn Trung Nguyên, cho đóng đồn trú để bảo vệ biên ải.
Sau khi Trần Tiên quy thuận triều đình, triều đình cũng thuận lý thành chương, ra lệnh cho hắn phái 5000 Hoài Ninh quân đi Kinh Tây đồn trú.
Trần Tiên đã phái đại tướng Tô Phổ dưới trướng mình cùng Binh Mã Sứ Ngô Pháp Siêu, người thống lĩnh kỵ binh Môn Thương, dẫn 5000 tinh binh tới Phu Châu.
—— Chính vì dưới trướng Trần Tiên tinh nhuệ đã đi không ít, nên mới cho Ngô Thành thừa cơ hành động.
Mà sau khi Ngô Thành lên nắm quyền, toàn bộ binh mã Hoài Tây còn lại cho hắn ít hơn rất nhiều so với khi Lý Tặc còn tại thế. 5000 binh lính đồn trú này giống như một miếng thịt mỡ bị cắt khỏi người hắn, không thể ăn lại thì thật sự có chút không cam lòng.
Vì thế hắn phái thân binh của mình đi liên lạc Ngô Pháp Siêu, muốn ra tay từ phía Ngô Pháp Siêu, khiến y đưa 5000 tinh binh này về Hoài Tây.
Từ Thái Châu Hoài Tây đi Phu Châu phải qua Nhữ Châu, tên thân binh này không ngờ mình chỉ là đi xem chút náo nhiệt mà đã bị đồng đội ngày xưa nhận ra. Hắn không dám đánh cược rằng đối phương sẽ vì tình nghĩa ngày xưa mà che giấu cho hắn , vì thế đã suốt đêm chạy trốn khỏi Nhữ Châu.
Nhưng hắn vẫn là đã kinh động đến Giả Sử Phòng Ngự Sử Đông Đô, khiến Nhữ Châu, Đông Đô Lạc Dương và các nơi khác đều tăng cường cảnh giới.
Để thuận lợi tới Phu Châu, hắn không thể không bán mình làm bộ khúc cho một đoàn thương đội muốn tới biên cương xa xôi.
Hắn thân hình cường tráng, khỏe mạnh, chính là tay đấm mà thương đội cần, hơn nữa hắn cũng như Ngô Thành, là người U Châu, nói được giọng U Châu chuẩn xác, nên người dẫn đầu thương đội không hề nghĩ hắn là mật thám của Hoài Tây.
Khi thương đội đã qua nhiều lần kiểm tra, may mắn tới gần cuối năm, thủ vệ các cửa ải đều không còn nghiêm ngặt nữa, hắn thuận lợi đi tới Phu Châu.
Còn về việc làm sao để khuyên bảo Ngô Pháp Siêu, hắn cũng đã có kế sách.
5000 tinh nhuệ Hoài Ninh quân này khi còn ở Hoài Tây đã có cuộc sống rất tốt , dù sao Tiết độ sứ còn phải dựa vào họ để đánh trận, nên ban thưởng cho họ rất nhiều. Mà tới Phu Châu nơi lạnh lẽo này, ăn uống không bằng trước, thời tiết còn rét lạnh hơn Hoài Tâ , họ chắc chắn vô cùng mong nhớ cố thổ.
Còn về Ngô Pháp Siêu, sau khi Trần Tiên chết, lập trường của hắn trở nên có chút khó xử, hơn nữa lúc trước hắn bị Trần Tiên phái tới biên ải đồn trú như quân cờ bỏ, hắn chưa chắc đã không có oán hận, chỉ cần hơi thêm chút xúi giục, Ngô Pháp Siêu tất nhiên có thể quy phục Ngô Thành.
......
Trương Trạo Ca bên này đương nhiên không rõ mật thám mà bọn họ ngày đêm tìm kiếm đã sớm trốn tới Kinh Tây xa hơn tám trăm dặm.
Lễ hội đuổi na vẫn tiếp tục, chỉ là trời đã tối, người xem náo nhiệt đã vơi đi quá nửa.
Sau khi Trương Trạo Ca đưa Thôi Quân an toàn về biệt thự Chiêu Bình, nàng mang theo quà đáp lễ của Thôi Quân về doanh trại.
Thôi Quân đi vào hậu trạch, phát hiện trong phòng Đậu Anh vẫn còn ánh đèn, liền lập tức tới trước cửa phòng nàng.
"A tỷ, người còn chưa nghỉ ngơi sao?"
Một lát sau, Đậu Anh mở cửa mời nàng vào: "Đêm nay thu hoạch thế nào?"
Thôi Quân cảm khái: "Chuyến này thu được rất nhiều lợi, nhưng suýt nữa bị Vương Hạ Sính làm lỡ chuyện."
Nàng chậm rãi thuật lại xong chuyện Vương Hạ Sính bị Mạnh Giáp Tuế lừa dối và lợi dụng, lại tỏ vẻ bản thân đã đạt được gợi ý từ cách hành xử của Mạnh Giáp Tuế :
Thân hào sở dĩ có thể sai khiến hương dân làm việc cho mình, ngoài quyền thế và tiền tài ra, không thể thiếu việc lợi dụng các loại cơ hội để làm lớn mạnh thanh thế của bản thân, đề cao uy vọng ở quê nhà.
Giống như cách Mạnh Giáp Tuế dẫn dắt tổ chức lễ hội đuổi na vào ngày Mùng Một Tết vậy, hắn cho hương dân tham dự vào, dần dần, hương dân sẽ dưỡng thành thói quen mọi chuyện đều do hắn dẫn đầu, gặp chuyện không quyết được thì tìm hắn quyết định, mời hắn chủ trì công đạo.
Nếu nàng muốn thật sự khiến hương dân tin phục, còn có một con đường rất dài phải đi đây!
Nghe nàng phát biểu xong lời tâm đắc, Đậu Anh vẻ mặt dở khóc dở cười.
Thôi Quân khó hiểu vì sao a tỷ mình lại có vẻ mặt này, hỏi: "Làm sao vậy a tỷ?"
Đậu Anh lắc đầu: "Muội lại có tiến bộ, điều này rất tốt."
Nàng vốn dĩ muốn hỏi là Thôi Quân và Trương Trạo Ca có tiến triển gì không, nhưng Thôi Quân hiển nhiên không hiểu ngầm ý của nàng, chỉ lo học tập kinh nghiệm từ Mạnh Giáp Tuế, nửa điểm cũng không suy xét đến chuyện đại sự cả đời.
Nếu cả hai đều không có ý, chi bằng trước bỏ qua vậy!
Tâm tình Đậu Anh phức tạp, thay Thôi Quân mà lo lắng rất nhiều, lại ẩn ẩn sinh ra một tia nhẹ nhõm.
......
Sau Mùng Một Tết, Đậu gia lại có người tới. Họ không phải tới thúc giục Đậu Anh trở về, mà là tới hỗ trợ Thôi Quân dời mộ cho vong phụ, vong mẫu.
Thôi mẫu là muội muội ruột của Đậu Lương, hắn dù không thể đích thân đến tế điện cũng phải bày tỏ một chút, chỉ có Đậu Anh ở đây còn chưa đủ, cần phải phái thêm nhiều người tới chống lưng cho Thôi Quân, để Thôi Nguyên Phong không dám mượn việc dời mộ mà gây khó dễ Thôi Quân.
Phía Thôi gia cũng phái Đỗ Ảo cùng con trai là Lâm Đại Phong tới.
Hai bên khi chạm mặt, đều là bộ dáng thuận hòa, vui vẻ, nhìn không ra nửa điểm bất đồng, mâu thuẫn.
Ngày khai quan được chùa Quảng Ninh quyết định là sau nguyên tiêu.
Trước khi đào mộ khai quan, Thôi Quân muốn mở tiệc chiêu đãi thân hữu cùng đội đưa tang.
Trương Trạo Ca vốn cũng được mời đến dự tiệc, chỉ là ngày đó nàng cũng không có xuất hiện.
Mãi đến khi tiệc rượu kết thúc, mọi người bắt đầu đào mộ, Khâu Hộc mới đến báo tin: "Binh lính đồn trú Phu Châu làm phản, đứng về phía Hoài Tây, thủ lĩnh bận rộn việc quân, nên không tới uống rượu được. Thôi Thất Nương tử và Đậu Nương tử cũng nên sớm trở về Đặng Châu đi."
Hắn vội vàng quay lại, không cho Thôi Quân cơ hội để hiểu rõ tình hình chi tiết.
Thôi Quân trong lòng lộn xộn. Đậu Anh nhíu mày, hiển nhiên ý thức được tình thế nghiêm trọng.
Đậu Anh giải thích lai lịch của binh lính đồn trú Phu Châu cho Thôi Quân, lại nói: "Người suất lĩnh 5000 Hoài Ninh quân đi Phu Châu đồn trú là Binh Mã Sứ Tô Phổ, vốn nổi danh dưới trướng Trần Tiên. Trần Tiên đã bị Ngô Thành giết chết, hắn không có khả năng làm phản, đứng về phía Hoài Tây. Vả lại nếu không có Ngô Thành ở sau lưng xúi giục, binh lính Hoài Ninh ở đồn trú kia cũng không dám hành sự lỗ mãng như thế."
Thôi Quân rất nhanh liền nghĩ tới lần trước việc mật thám Hoài Tây bị khắp nơi truy lùng ở Nhữ Châu.
Dự cảm của nàng đã thành hiện thực, hành động của Hoài Tây quả nhiên không hề nhỏ.
Phu Châu cách Thái Châu Hoài Tây hơn tám trăm dặm, đường về nhất định phải qua Lạc Dương. Vùng Lạc Dương đều là căn cứ quân sự quan trọng, có trọng binh canh gác, đám binh lính đồn trú Hoài Ninh này không chừng sẽ chọn đường qua Nhữ Châu để hồi Thái Châu.
Bọn họ không có lương thảo tiếp viện, tất nhiên sẽ cướp bóc ven đường, đến lúc đó lại không tránh khỏi một trận binh hoang mã loạn.
Đậu Anh suy nghĩ một lát, đưa ra quyết định: "Thất Nương, sáng mai các muội liền khởi hành trở về Nhữ Châu, không cần trì hoãn."
Thôi Quân nghe ra chỗ bất thường, hỏi: "A tỷ, người thì sao?"
"Các muội lần này về Đặng Châu không thể mang đi quá nhiều đồ vật, ta sẽ ở lại giúp muội xử lý ổn thỏa tài sản. Muội không cần lo lắng cho ta, đám binh lính đồn trú kia nhất thời không thể tới được bên này, vả lại triều đình nhất định sẽ phái binh chặn lại, ta có đủ thời gian để rời đi."
Sau khi cho thi cốt của Thôi phụ Thôi mẫu lại vào quan tài, đưa về Đặng Châu là hành trình đã định, Thôi Quân không cần trì hoãn.
Chỉ là một khi binh lính đồn trú kia giết tới bên này, bao nhiêu tâm huyết mà Thôi Quân đã kinh doanh nhiều năm ở biệt thự Chiêu Bình sẽ lần nữa bị hủy trong một sớm.
Đậu Anh không đành lòng, quyết định ở lại nơi đây giúp nàng thu thập, an bài ổn thỏa. Có nàng tọa trấn, đám tôi tớ, bộ khúc kia cũng không đến mức hoảng loạn, mất trật tự.
"Không được, a tỷ phải cùng muội cùng nhau về Đặng Châu!"
Thôi Quân gắt gao nắm chặt tay Đậu Anh.
Nếu cách để giữ được gia nghiệp là phải hy sinh a tỷ của nàng, thì nàng thà rằng không cần những vật ngoài thân này —— nàng không thể lại để Đậu Anh vì mình mà chịu bất cứ hy sinh nào.
Năm đó nàng tuổi còn nhỏ, lại không có năng lực bảo vệ Đậu Anh, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đậu Anh bị Lý Tặc mang đi.
Hiện giờ, các nàng có thể bình yên vô sự rời đi, nàng tuyệt đối sẽ không lại giẫm lên vết xe đổ.
Đậu Anh nói: "Thất Nương, nghe lời."
Thôi Quân nhìn thẳng vào mắt Đậu Anh, không hề thoái nhượng.
Sau một lúc lâu, Đậu Anh đành bại trận, dặn dò Thanh Khê ở lại biệt thự Chiêu Bình tùy cơ ứng biến, nếu tình huống nguy cấp thì đi tìm Trương Trạo Ca.
Có lẽ là vì bị tin tức này làm cho hoảng hốt, tăng nhân chùa Quảng Ninh và những người đưa ma đều nhanh nhẹn hơn, mới nửa ngày đã kết thúc pháp sự, một lần nữa khâm liệm di hài Thôi phụ Thôi mẫu, chỉ chờ sáng sớm ngày mai liền khởi hành tới Đặng Châu.
Hôm sau, trên đường đưa ma, Thôi Quân phát hiện đội ngũ đưa ma có thêm một cái đuôi —— Đỗ Ảo ngồi trên xe bò, phía sau chất chồng mấy cái rương, dùng chiếu thô, đệm chăn che lấp, xung quanh là những bộ khúc sớm đã quy phục Thôi Nguyên Phong hộ tống.
Thôi Quân biết, đây đều là tiền bạc, tài vật mà khi Đỗ Ảo xử lý biệt thự Chiêu Bình mấy năm nay, đã bị mụ ta chiếm đoạt từ mấy khoảnh ruộng tốt.
Số tiền này bị Đỗ Ảo giấu rất kỹ, nếu không phải biết Nhữ Châu có nguy cơ không an toàn, mụ ta cũng sẽ không mạo hiểm việc bị Thôi Quân phát hiện để mang hết đi.
Thôi Quân gọi Tịch Lam tới, thì thầm dặn dò một vài việc —— chờ nàng xử lý xong việc dời mộ, cũng nên xử lý Đỗ Ảo.
Tại trại thành Lỗ Dương Quan, Trương Trạo Ca nhìn theo đội ngũ đưa ma Thôi gia đi xa, trong lòng nghĩ việc chiêu tế của Thôi Quân thì nàng không giúp được gì, vậy giúp nàng trên con đường đoạt lại gia nghiệp bớt đi chút chướng ngại đi!
Nàng phân phó Khâu Hộc: "Thôi Thất Nương cùng hơn nửa bộ khúc đi rồi, Mạnh gia tất nhiên sẽ có hành động lén lút, ngươi ngày thường giúp xem chừng một chút. Còn nữa, ta thấy lão bộc già kia đã mang toàn bộ kẻ thân tín đi rồi, đối với Thôi Thất Nương mà nói, đây đúng là một cơ hội tốt để tiếp quản hoàn toàn biệt thự Chiêu Bình cùng ruộng đất dưới danh nghĩa. Thanh Khê được nàng lưu lại, ngày sau tất sẽ tới cầu giúp đỡ, ngươi......"
Khâu Hộc đáp: "Ta sẽ liệu mà làm."
Chợt lại trêu ghẹo Trương Trạo Ca: "Thủ lĩnh, rốt cuộc ngươi có ý với Thôi Thất Nương tử hay là Đậu Nương tử đây?"
"Ngươi nói lung tung gì đấy?"
Khâu Hộc bỡn cợt cười: "Đêm Giao Thừa đó, ta chính là tận mắt thấy Thủ lĩnh vì Thôi Thất Nương mà tức giận đến nỗi dựng cả mũ lên, dọa lui Vương gia lang quân."
Hắn không có mặt mũi nhắc việc lúc đó rõ ràng mình cách xa hơn mười mét, cũng có thể cảm nhận được khí thế của Trương Trạo Ca, sợ tới mức không dám tới gần.
Trương Trạo Ca trợn mắt, tức giận hỏi: "Ta biểu hiện nhìn như là có ý với nàng ư?"
Khâu Hộc thấy phản ứng của nàng, trong lòng cũng lập tức không hiểu ra sao, chỉ gãi đầu nói: "Nhưng người cũng chưa từng bảo vệ, giúp đỡ nữ nhân khác như thế bao giờ nha!"
"Vậy ngươi nói xem, ta tổng cộng quen biết được mấy nữ nhân?"
Khâu Hộc vừa định bẻ ngón tay đếm, không biết nghĩ đến điều gì, lại lặng lẽ thu tay về: "Hình như chỉ có hai người, một là Đậu Nương tử, một là Thôi Thất Nương tử."
Còn những người gặp được trước đây ở Hoài Tây cơ bản đều là vợ con của Trần Tiên và thuộc cấp, không thể tính vào.
Trương Trạo Ca hỏi hắn: "Vậy ngươi làm sao biết ta sẽ không bảo vệ nữ nhân khác như vậy? Ngươi không cách nào chứng minh ta làm như vậy là bởi vì có ý với nàng, như vậy kết luận ta có ý với nàng là sai. Hiểu chưa?"
Khâu Hộc cảm giác đầu óc như muốn thắt nút.
Trương Trạo Ca không tranh luận với hắn nữa, quay đầu lại dưới đáy lòng âm thầm khẩn cầu Thôi Quân ngàn vạn lần đừng sinh ra hiểu lầm như vậy, nếu không ngày sau gặp mặt sẽ xấu hổ biết bao a!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro