Chương 6: Dựa Thế

Chương 6: Dựa Thế ⚔️

Đợi khi Đỗ Ảo bị ngăn lại, Thôi Quân mới tiến lên nhìn kỹ mặt mũi phụ nhân và hai tiểu đồng một lát, sau đó nhận ra các nàng : "Các ngươi là thê tử và con cái của Lý Thập Nhị ư?"

Phụ nhân không ngờ Thôi Quân nhận ra mình, liền ngừng tiếng khóc nức nở, kéo hai đứa nhỏ qua nói : "Nô là Lâm Xuân, vợ của Thập Nhị Lang, đây là hai nhi nữ của hắn."

Thôi Quân quay đầu giải thích với Đậu Anh : "Mấy ngày trước ta từ Đặng Châu về Nhữ Châu, khi đi qua Lỗ Dương Quan thì gặp phải đạo tặc chặn đường cướp bóc, bộ khúc Lý Thập Nhị, Vương Hầu Sơn cùng bọn họ trong lúc chống đỡ đạo tặc không may bị giết chết."

Đậu Anh bừng tỉnh đại ngộ.

Thôi Quân lại hỏi Lâm Xuân : "Lý Thập Nhị cùng bọn họ trung thành tận tâm, vì hộ ta chu toàn mà chiến đấu đến phút cuối cùng, ta khắc sâu ghi lòng, đã sai người hậu táng họ, cũng chắc chắn đối đãi tử tế với các ngươi. Nhưng vì sao các ngươi lại khóc lóc ở trước cửa?"

Lâm Xuân khóc lóc kể lể : "Ta biết tiểu nương tử nhân hậu, đối đãi nô tỳ thập phần ưu ái, chỉ là sau khi Thập Nhị Lang chết, nhà chúng ta đã không còn gạo đổ nồi, sắp chết đói rồi! Nô nghe nói bà lão này giữ lại thuế ruộng không chịu phát xuống, đành phải đến tìm nàng để đòi hỏi. Nô cũng không phải cố ý ở trước mặt tiểu nương tử gào khóc làm loạn đâu."

"Lại là như vậy!" Một luồng lửa giận xông thẳng lên trán, Thôi Quân miễn cưỡng dùng lý trí áp chế cơn giận, nhưng ánh mắt nhìn Đỗ Ảo không khỏi mang theo vẻ lạnh lẽo.

Đỗ Ảo có chút chột dạ, chợt đổ nồi (đẩy trách nhiệm) lên đầu Thôi Quân:

"Thất nương tử, lão thân không phải cố ý giữ lại không phát. Mấy ngày trước ngươi sai ta mang tạ lễ đến huyện trấn, lập tức cầm nhiều thuế ruộng như vậy đi ra ngoài, lại chưa thu hoạch vụ thu, nội vụ tạm thời không lấy ra nhiều thuế ruộng như vậy được, đành phải hoãn lại một chút chờ thu hoạch vụ thu sau rồi phát xuống. Vả lại, chẳng phải Thất nương tử nói muốn trích ra một ít từ kho của chính mình sao? Sao cũng giữ lại rồi?"

Thôi Quân từ trước đến nay chỉ lo chuyện công, việc vặt vãnh thì giao cho hạ nhân cai quản, nàng đâu biết Thanh Khê có kịp thời phát thuế ruộng ra ngoài hay không?

Nàng bối rối nắm chặt tay đang siết trong ống tay áo.

Lâm Xuân còn tỉnh táo hơn nàng, nói: "Ngươi kéo tiểu nương tử vào làm gì? Tiểu nương tử cấp lương, chẳng lẽ ngươi liền có thể không cho sao?"

Đỗ Ảo cười lạnh: "Xem ra cũng không phải hoàn toàn không có gạo đổ nồi."

Lâm Xuân la lối khóc lóc: "Ngươi quản ta có hay không gạo đổ nồi, việc ngươi giữ lại lương thực mà Thập Nhị Lang dùng cái chết đổi lấy mới là cái sai của ngươi."

"Ai giữ lại, chỉ là phát chậm chút thôi, ngươi gấp cái gì? Muốn một ngụm ăn hết nhiều thuế ruộng như vậy cũng không sợ nghẹn chết sao!"

Đỗ Ảo mắng.

Đậu Anh nhíu mày, chất vấn Đỗ Ảo : "Khi tổ phụ Thất Nương còn tại thế có truyền lại hai khoảnh ruộng vĩnh nghiệp, dượng khi còn tại thế cũng có truyền lại hai khoảnh ruộng vĩnh nghiệp, cô mẫu gả đến Thôi gia còn mang theo ba khoảnh ruộng làm của hồi môn. Bảy khoảnh ruộng sản xuất, lại vẫn có thể xảy ra việc nợ lương bổng của nô tỳ ư?"

Đỗ Ảo biết rõ thân thế và tai ương của Đậu Anh, từ tận đáy lòng khinh thường nàng, cho nên thái độ khinh mạn, nói: "Đậu nương tử không tề gia không biết củi gạo đắt đỏ, trên dưới biệt viện này có nhiều miệng ăn như vậy, ngày lễ ngày tết còn phải chuẩn bị hiếu kính trưởng bối, hương hiền, trong nhà chi tiêu rất nhiều... "

Đậu Anh nói: "Ta là không tề gia, nhưng Thất Nương nhà ta có thể tề gi , ngươi nếu không biết quản gia thì có thể giao ra sổ sách."

Sắc mặt Đỗ Ảo khẽ biến, trong lòng nàng cực kỳ không muốn, nhưng lại không thể cự tuyệt rõ ràng, đành phải lấy lui làm tiến : "A Lang cùng nữ quân thấy Thất nương tử cô đơn cơ khổ, lo lắng nàng một mình khó có thể chống đỡ gia nghiệp, mới phái lão thân tới chỉ đạo Thất nương tử. Thất nương tử không hiểu khổ tâm của A Lang cùng nữ quân, còn xa lánh đề phòng bọn họ đến mức như vậy... Lão thân không muốn để người khác hiểu lầm dụng tâm lương khổ của họ, ta liền hồi Đặng Châu!"

Dù cho nàng có đi rồi, ruộng đất cũng chưa chắc có thể trở về tay Thôi Quân.

Ngược lại, người khác còn sẽ chỉ trích Thôi Quân là bạch nhãn lang không biết tốt xấu, cuối cùng lại hóa thành sai lầm của Thôi Quân.

Thôi Quân mím môi không nói, Đậu Anh cũng cảm thấy có chút khó giải quyết.

Đột nhiên, dưới bóng cây trước cửa truyền đến một giọng nói dễ nhận biết : "Có cần ta tiễn ngươi một đoạn đường không?"

Mọi người nghe tiếng nhìn lại , chỉ thấy Trương Trạo Ca dẫn vài tên huyện trấn binh đi qua con đường nhỏ dưới bóng râm trước cửa, đại khái vì mọi người trong Thôi gia tranh cãi ồn ào quá tập trung, không chú ý tới tiếng vó ngựa từ xa tới gần.

Khác với mấy ngày trước chỉ mặc nhung trang Trương Trạo Ca, hôm nay bên hông nàng đeo một thanh hoành đao và một thanh Mạch đao, một bên yên ngựa treo trường cung cùng vũ tiễn , bên kia còn treo một chiếc nỏ tinh xảo, mũi tên nỏ cứ thế chói lọi cắm trong bao tên, tùy thời đều có thể giương nỏ xuất kích.

Đỗ Ảo nhìn thấy cây cung và nỏ kia, đột nhiên nhớ tới một khối thi thể thấy ở cổng doanh trại mấy ngày trước, cổ đã bị một mũi tên nhọn xuyên qua, thi thể sau khi hư thối đã thu hút không ít ruồi bọ.

Hôm qua Trương Trạo Ca tự mình đưa Đậu Anh đến đây, đủ thấy quan hệ hai người thân cận, Trương Trạo Ca nói tiễn nàng một đoạn đường tuyệt đối không phải lời hay ho gì.

Đậu Anh nhìn thấy nàng, mặt mày cong lên, hỏi: "Đại Lang sao lại tới đây?"

"Nhận nhiệm vụ tuần tra, trùng hợp đi qua, đến xin chén nước uống, nào ngờ lại kịp xem một vở kịch lão nô khinh thiếu chủ."

Trương Trạo Ca chế giễu nhìn Đỗ Ảo. Ngày đó khi Đỗ Ảo đến đưa tạ lễ, nàng đã cảm thấy thái độ của Đỗ Ảo ngạo mạn, hôm nay mới biết được, đại thẩm này đâu chỉ ngạo mạn, mà là quả thực không xem lão bản của mình ra gì.

Trương Trạo Ca thưởng thức sự dũng khí đấu địa chủ của đại thẩm, sau đó quyết định thay bằng hữu ra tay một phen.

— Ừm , nàng chính là loại người giúp thân không giúp lý (ý chỉ bênh người thân hơn so với việc rạch ròi lý lẽ).

Chỉ thấy nàng cầm lấy trường cung, kéo căng dây cung, lại rút ra một mũi tên, không xuống ngựa, cứ thế nhắm vào Đỗ Ảo mà giương cung.

Tư thế này của nàng đừng nói Đỗ Ảo, ngay cả Thôi Quân cũng chưa kịp phản ứng lại nàng vì sao nói một lời không hợp liền muốn giết người.

Đỗ Ảo muốn tránh né, nhưng mọi người đều sợ chết, không muốn bị nàng biến thành tấm chắn, nàng tránh cũng không thể tránh, đành phải kêu to : "Ngươi, ngươi dám giữa ban ngày ban mặt giết người sao? Ngươi có biết ta là ai không?"

Trương Trạo Ca ra vẻ mặt ác bá : "Ta chỉ là thấy có lợn rừng chạy đến đồng ruộng quê nhà giẫm đạp, muốn bắn chết lợn rừng, không ngờ thiếu chính xác, bắn trật, lầm trúng lão phụ nhân xâm nhập vào hiện trường thôi."

Trấn binh dưới trướng nàng cười hi hi ha ha : "Không sai, con lợn rừng này thật là giảo hoạt, cứ thích chui vào trong đám người."

Đỗ Ảo sợ nàng run tay bắn tên ra, cuống quýt chạy trốn hướng Thôi Quân và Đậu Anh cầu cứu : "Thất nương tử, Đậu nương tử cứu ta."

Cảnh tượng Hoài Ninh quân xâm nhập Đậu gia trêu chọc Đậu gia trên dưới mấy năm trước tái hiện trong mắt Thôi Quân, nỗi lòng nàng sớm đã bị vây hãm trong nỗi sợ hãi ngày xưa, hoàn toàn không có phản ứng.

Đậu Anh phát hiện Thất Nương dị thường, nói với Trương Trạo Ca : "Đại Lang, không cần trêu chọc bà lão này."

Trương Trạo Ca cũng phát hiện khuôn mặt nhỏ của Thôi Quân trắng bệch, hậm hực mà thu hồi cung tiễn, xuống ngựa nói : "Hôm nay thời tiết không tồi."

Mọi người không biết nàng đang nói bí hiểm gì.

Nàng lại nói : "Rất thích hợp để thoải mái cười to, cho nên ta trêu chọc các ngươi một chút."

Mọi người: "......"

Chẳng buồn cười chút nào!!!

Đỗ Ảo vừa gấp vừa tức, càng không dám mắng nàng chọc giận nàng.

Thôi Quân cuối cùng cũng hoàn hồn lại. Nàng cũng bực Trương Trạo Ca, nhưng đối phương là vì nàng mà giáo huấn Đỗ Ảo, nàng không tiện nói đối phương, uổng công lại làm kẻ tiểu nhân.

Đậu Anh lườm Trương Trạo Ca một cái, kéo tay Thôi Quân trấn an nàng : "Người này hơi hỗn nhưng lại không có ý xấu, chưa từng làm việc coi mạng người như cỏ rác kia."

Trương Trạo Ca gây ra họa, chuẩn bị chuồn êm chạy trốn : "Kia cái gì... Không có việc gì thì ta tiếp tục đi tuần tra."

Thôi Quân gọi nàng lại : "Phó tướng chẳng phải khát nước sao? Xin chờ một lát."

Thôi Quân sai người vào nhà lấy nước, lại nhân lúc Đỗ Ảo bị Trương Trạo Ca dọa vỡ mật, sai Đỗ Ảo phát thuế ruộng đã giữ lại cho gia quyến các bộ khúc thương vong.

Đỗ Ảo nào dám lơ là, lập tức dưới sự giám sát của Tịch Lam dẫn Lâm Xuân đi kho hàng nhận lĩnh thuế ruộng.

Bọn gia nô xem náo nhiệt cũng tản đi hơn nửa.

Tỳ nữ Triều Yên bưng tới nước đã đun ấm, rót cho Trương Trạo Ca và thủ hạ nàng mỗi người một chén, uống xong, Trương Trạo Ca liền khách sáo nói : "Hôm nay chúng ta đường đột quấy rầy, sẽ không có lần sau, cáo từ."

Thôi Quân cười gượng, nói: "Trương phó tướng nói lời chi vậy, chính vì có các vị làm hết phận sự mà tuần tra, răn đe bọn đạo chích, chung quanh mới sẽ không có đạo tặc lui tới. Còn xin phó tướng đến đây tuần tra nhiều hơn mới phải."

Trương Trạo Ca không nói gì, chỉ gật đầu với Đậu Anh, lên ngựa rời đi.

Binh lính dưới trướng nàng đều đã nhận qua tạ lễ do Thôi gia đưa, rất có hảo cảm với Thôi Quân, hôm nay nhìn thấy vú già khinh chủ, cũng hận không thể giết chết vú già đó rồi mới hả.

Đi xa rồi, bọn họ thập phần tiếc nuối Trương Trạo Ca đã không thể giết chết Đỗ Ảo.

Trương Trạo Ca lạnh nhạt mở miệng : "Đó là việc nhà của Thôi gia, cùng chúng ta có quan hệ gì, các ngươi có thể làm gì? Nhớ kỹ, cho dù là Thất nương tử Thôi gia mời chúng ta động thủ, chúng ta cũng tuyệt không thể coi mạng người như cỏ rác."

Các huyện trấn binh bị nàng giáo huấn một trận, ngượng ngùng đáp lời.

Trương Trạo Ca lại nói : "Nhưng mà , dù sao cũng là nhận chỗ tốt từ Thất nương tử Thôi gia, hôm nay giúp đỡ, coi như là trả lại nhân tình cho nàng đi!"

"A?" Huyện trấn binh không rõ ý tứ lời này của nàng.

Chỉ có phụ tá đắc lực của Trương Trạo Ca nhìn thấu việc hôm nay, nói: "Chúng ta đều mang theo túi nước, đến xin nước uống vốn dĩ là cái cớ. Thất nương tử Thôi gia khẳng định cũng biết, cho nên khi chúng ta định đi, nàng giữ chúng ta lại chính là muốn chúng ta mượn thế giải quyết tranh cãi giữa nàng và vú già kia."

Các huyện trấn binh ai nấy đều tròn mắt , hiển nhiên không nghĩ tới những điều này.

Không biết là ai cảm khái một câu : "Thôi Thất nương tử này tuổi còn trẻ, mà tâm nhãn (thủ đoạn/tâm cơ) cũng thật nhiều."

"Liếc một cái liền biết Thôi Thất nương tử đang đánh bàn tính (tính toán) cái gì chẳng phải cũng là người tâm nhãn nhiều sao?"

"Đánh rắm, đầu lĩnh cái này gọi là ngực rất có não!"

Các huyện trấn binh vội vàng chụp mông ngựa (nịnh hót) Trương Trạo Ca. Trương Trạo Ca đã rút đao ra.

"Ngươi muốn nói là khôn ngoan sắc sảo đi?"

"A, đúng, đúng, đúng."

Trương Trạo Ca: "......"

Nịnh hót rất tốt, lần sau đừng nịnh nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro