Chương 5

Khi đến sảnh chính của khách sạn Tây Đốn, ánh mắt lơ đãng của Ngu Lê thoáng thấy một người giống như đang cố thu mình lại, ôm chặt một chiếc ba lô to đùng. Người đó cúi đầu, vai rụt lại, rõ ràng đang cố gắng giảm bớt sự chú ý, nhưng với chiều cao như vậy, dù cố thu mình vẫn rất nổi bật.

Ngu Lê chợt nhớ lại chuyện trợ lý đã báo lúc ở trên xe.

Có vẻ như Ngu Hi đã đổi địa điểm tổ chức tiệc sinh nhật, còn cô bạn gái nhỏ của Ngu Hi lại không hay biết, chạy đến đây rồi bối rối khi phát hiện ra mình đến nhầm chỗ.

Giờ đây, cô ấy đang thu mình trên chiếc sofa ở sảnh khách sạn, trông có vẻ ngơ ngác và tội nghiệp đến kỳ lạ.

Trong đầu Ngu Lê thoáng hiện lên một ý nghĩ, nhưng nó nhanh chóng tan biến.

Bước vào thang máy, dưới sự hướng dẫn của nhân viên, Ngu Lê tiến đến phòng khách đã hẹn với giám đốc tiêu thụ Lowell.

Thang máy chỉ vừa lên được hai tầng thì cơ thể Ngu Lê bắt đầu thấy khó chịu hơn.

Tuyến thể của một omega trong kỳ động tình vốn đã rất nhạy cảm, bình thường người ta sẽ được khuyên nên ở nhà nghỉ ngơi. Với những omega đã dùng thuốc ức chế, có thể cần một hoặc hai ngày để vượt qua kỳ này.

Nhưng tình trạng của Ngu Lê đặc biệt hơn.

Trước khi rời khỏi Duy Cảng Uyển, cô đã tiêm loại thuốc ức chế với nồng độ cao hơn bình thường.

Theo kế hoạch, cô hoàn toàn có thể chịu đựng được và hoàn thành công việc quan trọng.

Nhưng mà không có gì bất ngờ xảy ra, vẫn là xảy ra ngoài ý muốn.

Nhưng kế hoạch không như mong đợi, tình trạng của cô không ổn định mà còn tệ đi.

Khuôn mặt Ngu Lê trở nên u ám. Cô chưa kịp hành động gì thì cơ thể đã muốn sụp đổ, liệu đây có phải là thất bại ngay từ bước khởi đầu?

Tuy vậy, cô vẫn không hủy kế hoạch đã định.

Đến tầng được chỉ định, Ngu Lê vào nhà vệ sinh trước, dùng đến loại thuốc dự phòng đặc chế mà Tần Sương Tuyết đã chuẩn bị cho cô.

Tuy biết sau khi thuốc hết tác dụng, cảm giác có thể còn tệ hơn, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác.

"Ngu tổng, dòng sản phẩm chủ đạo mùa thu này, Ngu Nhị thúc đang tranh giành quyền quản lý. Dự án này cô đã giao cho ông ta, vậy cuộc gặp với Lowell thực sự không cần thiết, phải không? Hơn nữa, ông ta còn đứng về phía đại thiếu gia. Với tình trạng hiện tại của cô..." Thư ký Chu đứng bên cạnh, nhìn vẻ mặt khó chịu của Ngu Lê, thấp giọng khuyên.

"Lowell rất khó khăn mới đến được Cảng Thành. Tôi không muốn thất lễ," Ngu Lê đáp, không tiết lộ mục đích thực sự của mình.

Thấy tình trạng của cô, thư ký Chu càng thêm lo lắng nhưng không biết phải làm gì hơn.

Rời khỏi nhà vệ sinh, Ngu Lê đến phòng khách như đã hẹn gặp Lowell.

Khi gặp Lowell, Ngu Lê không để thư ký, trợ lý, hay nhân viên nào đi theo, mà yêu cầu họ ở lại bên ngoài.

Nửa giờ sau, khi cuộc trò chuyện kết thúc và cô bước ra khỏi phòng khách, mồ hôi đã thấm ướt sau lưng. Cơ thể cô đang cố gắng chịu đựng, nhưng đã bắt đầu run rẩy. Đang cần một điểm tựa thì người đỡ lấy cô lại không phải là thư ký hay trợ lý quen thuộc, mà là một nhân viên phục vụ khách sạn trong bộ đồng phục.

"Thưa cô, tình trạng cơ thể cô có vẻ không ổn. Có lẽ cô đã bước vào kỳ động tình. Hãy để tôi đưa cô đến phòng cách ly."

Người đỡ lấy cô nói.

Ngu Lê biết mình đã rơi vào bẫy. Việc làm cho thư ký và trợ lý trung thành của cô biến mất không dấu vết, rõ ràng đối phương đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Cô không biết có bao nhiêu đồng phạm đang chờ sẵn.

Đối phương có sức mạnh rất lớn, còn cơ thể Ngu Lê lại không khỏe. Tạm thời, cô không làm gì mà thuận theo người nhân viên phục vụ.

Lúc này, tại phòng giám sát của khách sạn, một nhân viên cấp cao đang chăm chú theo dõi màn hình, cầm trong tay một bộ đàm. Vẻ mặt người này căng thẳng, trông có phần lo lắng.

Danh tiếng của Ngu Lê tại Cảng Thành cô ta đã nghe qua, nhưng trước lợi ích khổng lồ và áp lực từ việc bị nắm thóp, cô chỉ có thể nghe lệnh hành động.

Mệnh lệnh được truyền qua điện thoại, cô ta chưa kịp chọn người phù hợp.

Trong hoàn cảnh này, cô ta không dám lợi dụng mà chỉ dám thực hiện theo chỉ thị.

"Đưa người đến phòng cách ly số 004." Sau một hồi cân nhắc, cô ta nói nhỏ vào bộ đàm.

Phòng cách ly được thiết kế để xử lý các trường hợp đặc biệt. Những người bước vào đều là alpha hoặc omega có mức độ tiết ra tin tức tố vượt mức an toàn.

Số lượng phòng cách ly chuyên dụng không nhiều, trong đó phần lớn vẫn còn để trống.

Cửa phòng cách ly sẽ không thể mở từ bên trong cho đến khi mức độ tin tức tố trong phòng đạt tiêu chuẩn an toàn. Chỉ có nhân viên bên ngoài mới có thể mở cửa và đưa người bên trong ra..

Phòng 004 là phòng có nồng độ tin tức tố cao nhất. Trong đó có một alpha thuộc loại SSS hiếm gặp. Người này chỉ là một sinh viên đại học vô danh, nên được chọn làm "vật hy sinh".

Ngu Lê nổi tiếng là người có khả năng tự kiểm soát cao.

Ở tuổi 29, cô vẫn độc thân, không cần alpha đồng hành. Dù tham gia những buổi tiệc đông đúc, tin tức tố hỗn loạn, cô vẫn xử lý một cách bình tĩnh.

Nhiều người từng cố tiếp cận cô qua tin tức tố omega, nhưng đều thất bại.

Dù đã dùng hương liệu để kích thích cô bước vào kỳ động tình, nhưng vẫn không dám chắc chắn sẽ thành công tuyệt đối.

Với alpha SSS trong phòng, tỷ lệ thành công có thể cao hơn. Và cho dù không đạt được mục đích, nồng độ tin tức tố quá cao trong phòng sẽ khiến cánh cửa không thể mở từ bên trong.

Nhân viên phục vụ đưa Ngu Lê đến phòng cách ly 004 theo chỉ đạo.

Cơ thể Ngu Lê dần hồi phục sức lực, nhưng tuyến thể của cô càng nóng rát hơn. Tin tức tố đã không thể kiểm soát, tràn ra ngoài.

Cánh cửa phòng cách ly mở ra, khi Ngu Lê bị đưa vào, tay phải cô đặt lên bên cạnh chiếc đồng hồ đeo tay ở tay trái.

Chiếc đồng hồ cơ học phiên bản giới hạn đắt tiền, đã được chỉnh sửa đặc biệt để phát ra dòng điện đủ khiến một người trưởng thành bất tỉnh.

Sau khi cửa đóng lại, Ngu Lê nghiêm túc chuẩn bị sẵn sàng.

Nhưng vừa hít thở một hơi, cô đã cảm thấy tồi tệ hơn.

Căn phòng tràn ngập mùi tin tức tố của alpha.

Hương thơm trong không khí rất nhạt, như mùi của một loại hoa nào đó, nhưng lại chứa đậm đặc thông tin tố alpha trong kỳ mẫn cảm.

Mùi hương này không giống bất kỳ alpha nào cô từng gặp trước đây.

Ngu Lê rất nhạy cảm với tin tức tố alpha. Chỉ cần một chút thôi cũng đủ khiến cô khó chịu, đôi khi buồn nôn.

Nhưng thông tin tố trong căn phòng này lại khác.

Cô không cảm thấy ghê tởm hay phản cảm, ngược lại, tuyến thể càng nóng hơn, cơ thể mềm nhũn, không đứng vững. Ngu Lê dựa vào cánh cửa, sau đó trượt xuống ngồi trên sàn, chân tay bủn rủn, không còn chút sức lực nào, trong đầu còn hiện lên những ý nghĩ khó nói.

Cô nhớ lại lời Tần Sương Tuyết từng nói: Với trường hợp như cô, nếu gặp tin tức tố phù hợp, không những không bài xích mà còn dễ dàng khơi dậy ham muốn.

Ai mà ngờ được rằng, sau khi gặp bao nhiêu alpha, cuối cùng lại bị bẫy vào hoàn cảnh này, đối mặt với một alpha phù hợp hoàn hảo đến bất ngờ?

Cũng có thể đối phương đã dùng loại thuốc đặc biệt nào đó mà cô hoàn toàn không biết?

Ngậm chặt đầu lưỡi để cố làm mình tỉnh táo hơn, Ngu Lê quan sát xung quanh, tay phải đã kích hoạt chức năng điện giật của chiếc đồng hồ đeo tay. Chỉ cần ai đó đến gần và cô chạm vào họ, đối phương sẽ bị điện giật ngay lập tức.

Tuy nhiên, điều khiến Ngu Lê bất ngờ là, trong căn phòng sáng sủa và đơn giản này, không hề thấy alpha nào.

Không đúng, có một người!

Ngu Lê ngẩng đầu lên nhìn kỹ hơn. Trên chiếc giường ở góc phòng, có một người đang nằm, đôi chân dài buông thõng xuống, phần thân trên được chăn che kín.

Hiện tại, chiếc chăn chỉ che đến nửa khuôn mặt, để lộ ra một khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp nhưng lại có chút ngơ ngác.

Ngu Lê sững người. Cô không ngờ rằng alpha trong căn phòng này lại chính là người mà cô đã thấy ở sảnh lớn – Diệp Tri Tầm!

Người trước mặt có đôi mắt đen ẩn chứa một tầng sương mờ, ánh mắt long lanh sáng, vùng quanh mắt đỏ ửng, không giống một alpha hung hãn, mà lại trông như một omega bị bắt nạt.

Có alpha nào trong kỳ dễ cảm lại khiến người ta cảm thấy đáng thương như thế này?

Ngu Lê cảm thấy chuyện này thật nực cười, nhưng khi nhìn thấy người quen, cô cũng không dám thả lỏng cảnh giác.

Có thể, người này chính là con bài được sắp đặt đặc biệt để đối phó với cô?

Giây tiếp theo, cái người "đáng thương" kia sẽ lao tới "cắn" cô.

Ngu Lê mím môi, đối diện với ánh mắt của đối phương, đồng hồ trên cổ tay cô đã sẵn sàng.

Tuy nhiên, điều Ngu Lê không ngờ là, đối phương không lao tới, mà chỉ dụi dụi mắt, sau đó giống như một con thú nhỏ phát hiện kẻ thù thiên địch, nhanh chóng lùi về góc giường.

Cái dáng người cao lớn ấy lại quấn chăn co ro trong góc, mặc dù là tư thế lùi lại, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía Ngu Lê, không rời một khắc. Ánh mắt đó, giống như một con dã thú nhìn thấy mồi ngon nhưng bị một sợi dây vô hình trói buộc, không thể lao tới.

Lúc này, Diệp Tri Tầm đã ở trong phòng cách ly được hơn nửa giờ.

Trong nửa giờ đó, răng đánh dấu ngứa ngáy không chịu nổi, tin tức tố không ngừng tiết ra.

Tin tức tố trong cơ thể có một quá trình sản sinh. Có người tiết ra ít, giai đoạn đặc biệt sẽ dễ dàng vượt qua. Có người tiết ra nhiều, giai đoạn đặc biệt sẽ kéo dài hơn và khó khăn hơn.

Kỳ dễ cảm là khi cơ thể đã tích tụ một lượng lớn thông tin tố và cần phải giải phóng.

Những năm qua, Diệp Tri Tầm hầu như không cảm nhận được sự xuất hiện của kỳ dễ cảm.

Nhưng lần này, giống như tất cả tin tức tố tích tụ từ khi phân hóa nay đều bung ra, không thể kiểm soát.

Cảm xúc vốn ổn định giờ đây trở nên rối loạn.

Nhưng vì chưa từng có kinh nghiệm tương tự, lại được dạy dỗ nghiêm khắc nên Diệp Tri Tầm không biết phải làm thế nào để giải tỏa sự hỗn loạn này, giống như con kiến bò trên chảo nóng.

Cho đến khi trong phòng xuất hiện một người khác, kèm theo một mùi thông tin tố omega đặc biệt.

Mùi hương đó làm Diệp Tri Tầm hoàn toàn mất kiểm soát.

Trong trạng thái hỗn loạn, cô không thể phân biệt được thực tế hay ảo tưởng.

Ý thức mách bảo rằng, người phụ nữ kia là một kẻ đáng sợ.

Nhưng thông tin tố omega đặc biệt như sợi dây kéo Diệp Tri Tầm, khiến sự hỗn loạn của cô tìm được một lối thoát, tìm ra cách để giải quyết.

Bản năng của alpha trỗi dậy mãnh liệt, răng đánh dấu run rẩy nhẹ, giống như gặp được con mồi thơm ngon khiến cô phấn khích.

【 Lao tới, cắn cô ấy đi! 】

【 Thơm quá, thơm quá! 】

【 Chắc chắn cô ấy rất ngọt! 】

【 Chắc chắn cô ấy rất ngọt! 】

Ý thức bị phân liệt, có một giọng nói liên tục thúc giục.

Trong cơn mơ hồ, lý trí vẫn như một sợi dây níu kéo, cố gắng kéo cô về hướng ngược lại.

Cả người bị giằng co, khó chịu đến mức nhíu chặt mày. Nước mắt gần như trào ra, ánh mắt mơ màng, càng lúc càng trông giống như sắp khóc.

Ngu Lê đang cố gắng chịu đựng cơn khó chịu, cảnh giác nhìn chằm chằm Diệp Tri Tầm. Nhìn thấy biểu cảm của Diệp Tri Tầm, tim cô khẽ thắt lại.

Bị ảnh hưởng bởi tin tức tố trong phòng ngày càng đậm đặc, Ngu Lê cảm thấy tuyến thể của mình như sắp bốc cháy.

Tuyến thể sưng đỏ, làn da quanh cổ cũng đỏ bừng lên.

Ngu Lê cố điều chỉnh lại hơi thở đang rối loạn.

Ban đầu, cô sợ đối phương lao tới, nhưng lúc này, trong lòng lại mong muốn đối phương sẽ lao tới, dùng răng đánh dấu phá vỡ tuyến thể của cô.

Nếu nói lúc trước cô còn nghi ngờ Diệp Tri Tầm là đồng lõa của kẻ đứng sau, thì giờ đây nhìn thấy bộ dạng của đối phương, có lẽ cô ấy cũng là người bị ép vào cuộc chơi này.

Không khí ngập tràn tin tức tố, nồng độ không giảm mà còn tăng lên, hơi thở của Ngu Lê trở nên nặng nề.

Cảm giác rằng đối phương tạm thời sẽ không lại gần, Ngu Lê nâng cổ tay lên, mở nắp đồng hồ và khởi động một tính năng tùy chỉnh khác, cố gắng gọi điện thoại. Nhưng tín hiệu trong phòng dường như đã bị chặn, không thể thực hiện cuộc gọi.

Ngu Lê nhíu mày. Không thể liên lạc được với bên ngoài, có lẽ cô sẽ phải ở trong căn phòng này một thời gian.

Phải chịu đựng thế này mãi sao?

Cô dù có sức chịu đựng tốt, nhưng không phải người sắt, mọi thứ đều có giới hạn.

Tin tức tố alpha có mùi hương hoa nhẹ nhàng, thanh thoát, nhưng thành phần đặc trưng của thông tin tố trong kỳ dễ cảm lại đậm đặc và mạnh mẽ, dễ dàng xâm chiếm tâm trí người khác.

Ngu Lê thở hắt ra, dồn lực để trước tiên khóa chốt cửa bên trong, đảm bảo không ai bên ngoài có thể vào được.

Quay lại nhìn Diệp Tri Tầm, cô thấy người kia quấn chăn phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, lăn lộn rồi co rúm vào góc phòng.

"Bụp!"

Ngu Lê đưa tay tắt đèn trong phòng.

"Lại đây."

Trong bóng tối, Ngu Lê lên tiếng. Giọng nói có chút khàn, cuối câu còn hơi run.

Tiếng lăn lộn im bặt.

Ngu Lê có thể cảm nhận rằng, trong bóng tối, cái bóng cuộn tròn kia đột nhiên cứng đờ. Đôi mắt phản chiếu chút ánh sáng yếu ớt, giống như những ngôi sao nhỏ trong màn đêm.

Ngu Lê đợi vài giây, nhưng đối phương vẫn không nhúc nhích.

"Lại đây!"

Ngu Lê hơi bực, giọng mang theo vẻ ra lệnh, âm lượng cao hơn so với lúc trước, nghe nghiêm khắc hơn.

Tiếng sột soạt vang lên, kèm theo âm thanh cơ thể chạm vào sàn nhà, Ngu Lê có thể cảm nhận được người kia cuối cùng cũng tiến lại gần.

Tiếng nuốt nước bọt vang lên ngay bên tai, hơi thở mang theo thông tin tố đậm đặc phả thẳng vào mặt cô.

Sợi dây vô hình dường như chỉ kéo dài đến vài centimet trước mặt Ngu Lê, không thể tiến xa hơn.

Ngu Lê nhắm mắt, đưa tay chạm vào sau gáy đối phương, mạnh mẽ cắt đứt sợi dây trói buộc ấy.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Cún con đáng thương xin ăn, chỉ dám ăn khi chủ nhân cho phép, huhuhu~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro