Chương 60: Tạm biệt

Sau khi Tịch Hải có tượng thần nữ, Nguyệt Minh vốn không tin thần nữ trở nên thành kính hơn bất kỳ ai khác, gặp phải vấn đề gì cũng phải tìm thần nữ cầu nguyện, có thể vì số lần xin giúp đỡ quá nhiều, thần nữ trực tiếp hôn lên, hiện tại thần nữ mới là vấn đề lớn nhất nàng phải đối mặt.

Khu vực có đồ ăn cách vùng biển này rất xa, ngày nào Nguyệt Minh cũng phải bơi rất xa để kiếm ăn, thật ra không ăn cũng được, chẳng qua là miệng nàng được chiều quen rồi, không ăn chút gì cứ cảm thấy không thoải mái.

Kiếm ăn trở về, Nguyệt Minh đặt xương cá dư lại trước mặt bộ xương người cá, nàng theo thói quen mà lạy hai cái, sau khi nhận ra hành vi của mình có vấn đề thì ngượng ngùng mà vò đầu, sau đó ngồi lại trên vỏ trai.

Vỏ trai có những hòn đá xinh đẹp và cả một ít san hô Nguyệt Minh nhặt. Nàng không dám ngủ, mỗi ngày tỉnh lại liền đùa nghịch mấy thứ này, muốn trang trí cho chiếc giường vỏ trai của mình xinh đẹp một chút.

Nhưng chơi như vậy mãi sớm muộn gì cũng sẽ mệt, phương thức dùng để trốn tránh giờ đã vô dụng, nàng cảm thấy trái tim mình như bị đào rỗng một cái hố rất lớn, nàng không biết nên dùng thứ gì để lấp đầy nó.

Buông san hô trong tay, Nguyệt Minh nhìn bộ xương cầu nguyện mà ngây người, nàng quan sát xung quanh, rồi lại đặt san hô lên đỉnh đầu của bộ xương.

Vỗ vỗ tay, Nguyệt Minh rất vừa lòng với tác phẩm của mình, “Con gái mà hói đầu thì khó coi lắm.”

Bộ xương: …

Nguyệt Minh lại có thứ để phá, vì thế treo toàn bộ đồ vật trên vỏ trai lên bộ xương, giữa đôi tay chắp lại của bộ xương, Nguyệt Minh đặt mai rùa đen lên, tư thế vốn thành kính của bộ xương bị nàng sửa đổi như vậy, cứ thế mà thay đổi khí chất biến thành coi bói.

Nhưng người khởi xướng lại không cảm thấy gì, nàng ngắm nghía tác phẩm của mình mà liên tục gật đầu, “Ừm, đẹp đúng chứ.”

Bộ xương sao có thể trả lời nàng, Nguyệt Minh muộn màng nhận ra điều này, nàng ôm chặt hai tay của mình, muốn chống cự sự cô độc đang ăn mòn.

Mấy trăm năm đều ở một mình, tại sao bây giờ mới mấy ngày đã muốn rơi lệ đây?

Người cá không phải chủng tộc dễ khóc mà. 

Nhưng Nguyệt Minh là một người cá mất mặt, nàng không thể khống chế hốc mắt đỏ bừng của mình, cũng không thể kìm nén nỗi ấm ức quay cuồng trong lòng và tâm tình muốn gặp Phương Dĩnh.

Nàng để mình chìm xuống, đáy biển không phải một chiếc giường thoải mái, cát đá cộm người.

Nguyệt Minh lật mình, ôm cái đuôi của mình cuộn tròn lại, nàng che đi gương mặt và sự yếu ớt.

Lật người lại, Nguyệt Minh đột nhiên để lọt ra một tiếng nấc khẽ tủi thân, nàng nhặt lên nước mắt rơi xuống, sau đó đặt hạt châu trơn bóng trắng sáng vào chỗ lồng ngực của bộ xương, rồi lại dùng yêu thuật làm nó lơ lửng. 

“Hừ, ta thấy cô cũng không có yêu đan, chúng ta đồng bệnh tương liên, ta liền tặng cho cô viên nước mắt người cá này làm yêu đan.”

“Cái gì? Sao lại không nói lời nào, là không thích sao? Không thích cũng phải thích!”

Nguyệt Minh bơi vòng quanh bộ xương một vòng, nhìn viên nước mắt người cá kia tỏa ra ánh sáng mong manh trong biển sâu đen kịt.

Nàng chợt nhớ tới Phương Dĩnh có một chiếc hộp lớn, nước mắt người cá được xâu thành chuỗi, Phương Dĩnh rất thích mang chúng nó lên người.

Cảm xúc hạ xuống, Nguyệt Minh bất đắc dĩ cực kỳ, nàng luôn là nhớ nhung.

Nàng bơi lên, ngồi lại trên chiếc giường vỏ trai của mình, đột nhiên thở dài một tiếng: “Thì ra nỗi nhớ là một thứ đắng đến vậy.”

“Cô nói, đó có còn tính là Phương Dĩnh không? Ta từng nghe rất nhiều câu chuyện, chuyện kể nói cho ta, muốn có được chân ái phải trải qua muôn vàn khó khăn, có lẽ ta trở về gọi nàng ấy một tiếng Phương Dĩnh, nàng ấy liền sẽ quay về, sau đó tiếp tục yêu ta.”

“Ý tưởng này ngây thơ lắm nhỉ?”

Không ai có thể trả lời câu hỏi của nàng, nhưng Nguyệt Minh thật sự rất nhớ kẻ lừa đảo thích trêu đùa mình.

Nguyệt Minh uể oải hẳn đi, vỏ trai này chỉ có một nửa, bằng không nàng còn có thể giấu đi chính mình. 

Nước biển mang đến hơi thở của vật còn sống, còn có yêu khí mà Nguyệt Minh quen thuộc, nàng đầu tiên là vui mừng sau đó lại là bối rối.

Còn chưa trông thấy bóng dáng của yêu quái, Nguyệt Minh đã sợ mình bị lộ, nhưng ở gần đây không có gì để che đậy, Nguyệt Minh trực tiếp đào hố nhanh chóng lấp bản thân lại. 

Hơi thở của yêu quái càng ngày càng gần, càng tới gần Nguyệt Minh càng cảm thấy quen thuộc, nhưng làm nàng kinh ngạc là hình như có vài loại yêu khí, chỉ là có một loại quá yếu thế nên bị đè nén.

Nguyệt Minh bị hất ra, nàng lộn vài vòng rồi đối diện với đôi mắt của cá voi.

“Nguyệt Minh!”

Giọng nói của gấu trúc nhỏ vang lên trên đỉnh đầu cá voi, Nguyệt Minh ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện chủ quán được bọc trong một chiếc bong bóng.

Thấy người quen, Nguyệt Minh có chút muốn khóc, nhưng nhiều hơn vẫn là tức giận, “Sao hai ngươi lại ở chỗ này! Mau về Tịch Hải!”

Ngôn Tương hóa thành hình người, tóc dài màu lam hướng lên trên trôi nổi như hải tảo, nàng ta ngắm nhìn bộ dạng chật vật hiện giờ của Nguyệt Minh, đuôi cá kia đã mất đi ánh sáng vốn có, trên mặt và mu bàn tay cũng có vết thương rất nhỏ. 

Nàng ta không ngại bị Nguyệt Minh mắng nhiếc, cảm thấy khó khăn trước mắt cũng không tính là gì, vì thế khóe miệng nhếch lên, “Đương nhiên là vì cảm giác được giao nhân vương của chúng ta ở đây.”

Lúc chạy trốn chưa kịp báo tin cho bạn bè ở Tịch Hải, Nguyệt Minh cho rằng bọn họ không rõ tình huống hiện tại hung hiểm thế nào, nàng sốt ruột mà đẩy Ngôn Tương, cắn răng hô to: “Ta mệnh lệnh ngươi không cần lo cho ta, trở về Tịch Hải ngay bây giờ.”

Không hề phòng bị mà bị đẩy ngã lên mặt đất nhưng Ngôn Tương không những không tức giận, trong mắt còn hiện lên ánh sáng hưng phấn. 

Không sai, con cá voi đầu óc không bình thường này đang mừng như điên.

Lúc trước Nguyệt Minh cơ bản không đặt mình vào mắt, nhưng hiện tại thái độ của Nguyệt Minh với mình ác liệt như vậy, chứng tỏ trong lòng Nguyệt Minh, mình đã được xem là bạn bè.

Ngôn Tương lại đứng lên, chỉ nói một câu với Nguyệt Minh đang nôn nóng bất an.

“Ngươi biết là ai bảo bọn ta tới không?”

Nguyệt Minh cơ bản không muốn biết những thứ đó, nàng cố ý lạnh mặt, lời nói phũ phàng, “Ta không muốn biết, nếu ngươi thật sự cảm thấy ta là vương của ngươi thì hãy rời khỏi đây, ngay lập tức!”

“Là Phương Dĩnh.”

Vẻ mặt hung ác của Nguyệt Minh cứ vậy mà bị hòa tan rồi biến thành kinh ngạc, sau kinh ngạc là đau đớn, “Đó không phải Phương Dĩnh, đó là thần nữ.”

“Không, đó chính là Phương Dĩnh, nàng ta rất lo cho ngươi, lo rằng ngươi ở đây sẽ gặp bất trắc, cho nên nhờ chúng ta đến xem ngươi.”

Chỉ một câu đơn giản như vậy nhưng Nguyệt Minh lại cảm giác yết hầu của mình như bị thứ gì lấp kín, nàng muốn khóc, nhưng còn có yêu quái ở đây, vì thế nghẹn hơi nuốt xuống tất cả cảm xúc.

Chủ quán còn cõng Phó Hằng trên người, không biết mặt nạ của Phó Hằng ở đâu, lộ ra khuôn mặt vốn dĩ thanh tú.

Thấy Nguyệt Minh như thế, trong lòng chủ quán cũng không quá dễ chịu, nàng cõng Phó Hằng đi đến trước mặt Nguyệt Minh, “Bọn ta đã biết những chuyện đó rồi, trong cơ thể kia còn ý thức của Phương Dĩnh, không cần lo lắng.”

Càng là như vậy, Nguyệt Minh càng khó chịu, nàng xoay người ngẩng đầu lên, một lần nữa ghét bỏ việc người cá rơi lệ thành châu.

Bằng không nước mắt và sự yếu đuối của nàng đã được hòa tan vào biển sâu, nàng có thể cậy mạnh nói mình không để bụng chút nào. 

Buồn cười đến dường nào, vì một con người kỳ quái mà muốn chết muốn sống.

Nguyệt Minh cười nhạo chính mình, cảm xúc đã chậm rãi ổn định lại, nàng làm bộ không sao mà quay đầu hỏi chủ quán, “Sao ngươi lại cõng nàng ta?”

“Bởi vì nàng ấy yêu cầu yêu thuật của ta mới có thể duy trì cơ thể không thối rữa, hơn nữa ta hy vọng khi nàng ấy tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên sẽ nhìn thấy ta.”

Đây cũng là một đôi người mệnh khổ.

Nguyệt Minh không biết nói gì, bây giờ mệnh của nàng cũng rất khổ, vì thế vỗ vỗ bả vai chủ quán coi như an ủi.

Nguyệt Minh vẫn không muốn liên lụy bọn họ, bình thường không quá đứng đắn nhưng giờ lại nói một cách rất nghiêm túc: “Nếu biết rồi thì đi đi, cách xa ta một chút, thần nữ ở một cấp bậc khác với những yêu quái các ngươi từng gặp.”

Dưới sấm sét của năm trăm năm trước, Nguyệt Minh đã được chứng kiến phong thái của người nọ, chỉ không ngờ rằng năm trăm năm sau hai người sẽ lăn lên cùng một chiếc giường.

Ngôn Tương không nói, nàng ta chỉ nhìn xem hoàn cảnh sinh hoạt hiện tại của Nguyệt Minh, lại trông thấy bộ xương người cá bị Nguyệt Minh trang trí thành có chút buồn cười.

Yêu thuật của nàng ta rất bình thường, chỉ đơn thuần là có nhiều yêu lực, đây cũng là nguyên nhân lúc trước nàng ta bị bỏ qua, so với yêu thuật không gian của tỷ tỷ, nàng ta quá kém cỏi.

Chẳng qua là nàng ta đòi được một vài thứ tốt từ chỗ tỷ tỷ, Ngôn Tương móc ra một chiếc lục lạc nho nhỏ từ trong tay áo, lục lạc khác với cái trước đó của Nguyệt Minh, tinh xảo hơn và cũng nhỏ hơn.

Ngôn Tương lắc lắc lục lạc trên tay, dưới biển sâu, tiếng vang của lục lạc thế mà thanh thúy như đang ở trên bờ. 

Nguyệt Minh nhìn chiếc lục lạc nho nhỏ, không rõ Ngôn Tương rốt cuộc muốn làm gì.

Ngôn Tương vứt lục lạc cho Nguyệt Minh, “Cái này dùng tốt hơn cái lúc trước của ngươi, ngươi có muốn đi thăm Phương Dĩnh không.”

Vì chiếc lục lạc này mà Ngôn Chương hy sinh không ít, rút sạch toàn bộ yêu lực trong người, hiện giờ đang chìm vào giấc ngủ say, ít nhất cũng phải nửa năm mới có thể tỉnh dậy.

Ngôn Tương con cá voi không lương tâm này bòn rút chị ruột mà không ngượng ngùng chút nào.

Nguyệt Minh nhìn lục lạc nho nhỏ nằm trong lòng bàn tay, thảo nào bọn Ngôn Tương có thể tìm tới đây trong thời gian ngắn như vậy, thì ra là nhờ thứ này.

Đây đã không phải rút ngắn khoảng cách, mà là trực tiếp nén khoảng cách giữa điểm xuất phát và đích đến lại thành không.

Ở trên lục lạc có yêu lực của Ngôn Chương, Nguyệt Minh chỉ có thể cầu nguyện quỷ mít ướt kia không sao.

Nàng nhìn chằm chằm hoa văn trên lục lạc thật lâu, chần chờ có nên nhận lấy không. 

Cuối cùng vẫn nắm chặt chiếc lục lạc tinh xảo kia. 

Nàng muốn đi xem Phương Dĩnh, nhìn xem bây giờ nàng ấy thế nào, có khôi phục ý thức chưa, thời gian ý thức khôi phục có nhiều không?

Thần nữ ghét con của hai người đến vậy, liệu có làm ra chuyện có hại với đứa bé không?

Dưới đủ loại băn khoăn, dưới nỗi nhớ không thể kìm nén, Nguyệt Minh nhẹ nhàng gật đầu nhận lấy lục lạc.

Nhìn Ngôn Tương đứng chống nạnh trước mặt cùng với chủ quán đang cõng Phó Hằng, hai người đều cười với nàng.

Không biết vì sao, nàng đột nhiên có dũng khí.

Thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một câu, “Cảm ơn.”

Ngôn Tương không hề để ý mà xua tay, “Ta không cần ngươi cảm ơn, chỉ cần ngươi bằng lòng làm giao nhân vương là được, nhưng không ngờ rằng Phương Dĩnh là trưởng công chúa nước Dung, lại còn là thần nữ chuyển thế, ánh mắt của ngươi cũng thật sự không tồi.”

Nguyệt Minh còn có thể nói gì? Nàng chỉ có thể cười khổ, ban đầu nàng thật sự chỉ là thấy sắc nảy lòng tham mà thôi.

Nếu có thể quay lại… 

Nguyệt Minh nhớ tới lúc mới gặp nhau, dù là trong mộng hay là trong hồi ức, nàng vẫn sẽ động lòng.

Vậy nên nếu có thể quay lại, nàng vẫn sẽ phạm phải sai lầm tương tự. 

Cũng phải nói, thiên phú của Ngôn Chơng có thuận tiện quá không?

Nguyệt Minh treo lục lạc bên hông, tâm trạng thoải mái hơn chút, nàng cười hì hì với bạn bè đường xa mà đến, nói: “Các ngươi tìm đại một chỗ ngồi đi.”

Chủ quán nhìn quanh một vòng cũng không tìm được chỗ nào để ngồi, nàng khó mà tham dự vào đề tài của Ngôn Tương và Nguyệt Minh, chờ hai người trò chuyện xong, nàng mới nói hai câu.

Nàng trở tay sờ sờ mặt Phó Hằng, có chút do dự mà mở miệng, “Lúc trước hình như ta từng nghe Phó Hằng nói, mỗi một lần thần nữ chuyển thế đều sẽ giao một bộ phận năng lực của mình cho thần sử bảo quản, năng lực Phó Hằng bảo quản là trừng phạt, cũng chính là sấm sét.”

Nguyệt Minh run run, trong hai tháng ở thế giới giả dối, Phương Dĩnh chưa từng điều động thuật lôi điện.

Có lẽ là không dùng được, hoặc là biết nàng sợ sấm sét.

Đôi mắt chủ quán nhìn chằm chằm vào lục lạc, lúc trước Ngôn Chương mang bọn họ về biển sâu cũng dùng yêu thuật không gian, khi đó nàng đã hoài nghi, Ngôn Chương có phải là một trong những vị thần sử không.

Nhưng mà tuổi tác không khớp, Ngôn Chương quá trẻ.

Chẳng qua là nàng cảm thấy có thể nói với Nguyệt Minh một câu.

Cảm giác người trên lưng sắp trượt xuống, chủ quán nhanh chóng xốc lên.

“Nguyệt Minh, Phó Hằng nói với ta, năng lực thần sử đời thứ nhất bảo quản là thời gian, đời thứ hai là không gian, hiện tại ý thức của Phương Dĩnh vẫn còn, nhưng nếu để ngài ấy lấy lại tất cả thần lực, có lẽ sẽ không còn sự tồn tại là Phương Dĩnh.”

Đây cũng là lần đầu tiên Ngôn Tương nghe thấy điều này, nàng ta ngạc nhiên hỏi: “Ngươi đang nói tỷ tỷ mít ướt của ta sao?”

Chủ quán cũng không quá chắc, dù gì Ngôn Chương là yêu quái, hơn nữa hành vi cử chỉ của đối phương cũng không hề có dáng vẻ của một thần sử, thần sử đều sẽ nhớ rõ sứ mệnh của mình. 

Giọng nói của chủ quán nhỏ lại, “Ta cũng không chắc, nhưng không phải không có khả năng.”

Nhưng cứ tính là thêm Ngôn Chương vào, vậy còn một vị thần sử nữa ở đâu? Thần lực người đó bảo vệ là gì?

Một khi bắt đầu suy nghĩ, Nguyệt Minh liền cảm giác đầu mình rất đau, nàng xoa xoa huyệt thái dương, nghe lục lạc vang lên vì động tác của mình, cuối cùng quyết định đi xem Phương Dĩnh trước. 

Nhưng mà bây giờ là ban ngày, vẫn nên chờ đến tối rồi hành động, lúc ấy Phương Dĩnh hẳn là ngủ rồi.

Có đôi khi hiện thực sẽ không giống trong tưởng tượng, lúc ở bên Nguyệt Minh Phương Dĩnh luôn là uể oải, không ăn vạ trong lòng Nguyệt Minh thì là ăn vạ trên lưng Nguyệt Minh, sau khi tách ra thì ngược lại.

Nàng bí mật trở về hoàng thành, sự trở lại của nàng làm những kẻ còn mang tâm tư gây rối trở nên im lìm.

Chẳng qua là mọi người đều không ngờ rằng trưởng công chúa cáo ốm lâu như vậy, khi trở lại trước mặt mọi người thì đã có thai.

Trên dưới triều đình đều rất kinh ngạc, nhưng cũng chỉ có thể kinh ngạc, trưởng công chúa làm ra chuyện kỳ quái như thế nào cũng không sao, nữ nhân này quá khủng bố, cơ bản không dám đi chọc nàng ta. 

Phương Dĩnh lười để ý những người đó, nhưng có người nàng không thể không gặp, bây giờ người này còn ở trong phòng của nàng. 

“Hoàng tỷ, Nguyệt Minh tỷ tỷ thật sự không trở lại sao?”

Cái hay không nói, nói cái dở.

Phương Dĩnh phiền thật sự, nàng liếc Phương Ức một cái, thành công làm đối phương ngậm miệng.

Ánh nến lay động, bây giờ đã là đêm khuya, khác với đáy biển quạnh quẽ, trong hoàng cung có không ít người hầu hạ cuộc sống hằng ngày.

Tựa như bây giờ, ngoài cửa có hai người đang đứng, trong phòng còn có sáu người.

Phương Dĩnh chỉ muốn ở một mình, lúc trước nàng còn cảm thấy hoàng muội này rất thuận mắt, sao bây giờ lại có chút nhìn không quen đây?

Phương Dĩnh khép mắt, gần đây ý thức của nàng luôn là bị mình của quá khứ ngăn cách, dùng thủ thuật che mắt cũng không được, thế thì cũng không có cách nào.

Thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, nàng không rảnh ôn chuyện với hoàng muội, cũng sợ thần nữ kia làm ra hành động thái quá gì.

Phương Dĩnh thấy Phương Ức còn muốn nói, nàng xua tay ngăn lại, “Muội đi trước đi, bổn cung hơi mệt.”

Hai chữ “bổn cung” đã ra miệng, Phương Ức cũng biết tiếp tục ăn vạ tại đây chính là quấy rầy.

“Hoàng tỷ nghỉ ngơi cho tốt, muội đi trước.”

Phương Dĩnh cảm thấy bên tai có tiếng ong ong, nàng thấp giọng “ừm” một tiếng.

Cổng màu son được mở ra rồi đóng lại, Phương Dĩnh rốt cuộc có được một chút sự thanh tịnh.

Một con mèo đen đột nhiên nhảy lên bàn của nàng, lấy đầu cọ cánh tay nàng, cái đuôi ngẩng cao cao.

Đây là mèo Phương Niệm nuôi, Phương Niệm đi đâu cũng sẽ mang theo, đáng tiếc sau lại bị Sứa bắt xuống biển sâu, buộc phải chia lìa với chú mèo.

Phương Dĩnh duỗi tay sờ sờ đầu nó, chú mèo trông rất hưởng thụ, nhắm mắt phát ra tiếng rừ rừ.

“Meo ~”

Chú mèo đang hưởng thụ những cái vuốt ve đột nhiên ngửa đầu kêu meo meo với nóc nhà.

Phương Dĩnh cũng nghe thấy động tĩnh, đầu tiên nghĩ đến là thích khách, nhưng mùi hương dày đặc truyền đến trong gió lại làm Phương Dĩnh phủ định ý nghĩ này.

Có thích khách nào sẽ làm mình nhiễm hương vị nồng nặc như vậy. 

Phương Dĩnh dứt khoát duỗi người nằm lên giường, chú mèo ở bên mép giường nóng nảy đến mức kêu meo meo, cuối cùng trực tiếp nhảy lên giường.

Đã lâu không gặp Phương Dĩnh, lá gan của con mèo béo này càng lúc càng lớn, dám ngồi lên ngực nàng.

Phương Dĩnh: …

Có hơi nặng, Phương Ức rốt cuộc cho nó ăn cái gì?

Để mê hoặc vị khách không mời mà đến trên nóc nhà, Phương Dĩnh chỉ có thể chịu đựng mà làm lơ trọng lượng này. 

Nàng giả bộ ngủ, đôi mắt tuy nhắm lại nhưng lỗ tai thì không nhàn rỗi.

Chẳng bao lâu, nàng đã nghe được tiếng mái ngói bị xê dịch trên nóc nhà.

Một mảnh hai mảnh, nóc nhà bị dỡ đi rất nhanh.

Nhưng làm vậy cũng vô ích, không phải chỉ cần dỡ ngói là có thể làm ra lỗ trống thích hợp.

Nguyệt Minh thấy bên dưới mái ngói còn có ván gỗ, nàng cũng không thể phá nhà Phương Dĩnh.

Nàng chán nản xếp mái ngói lại, chỉ để lại một mảnh.

Nhìn xuống căn phòng từ nóc nhà, Nguyệt Minh phát hiện bóng người nằm trên giường cùng với chú mèo làm ổ trên ngực đối phương. 

Chú mèo cũng phát hiện sự tồn tại của Nguyệt Minh, gọi Phương Dĩnh không dậy, nó liền chủ động xuống giường, sau đó đi đến chỗ của Nguyệt Minh ngồi xổm xuống.

“Meo meo meo ~”

Nguyệt Minh sợ đến nỗi trái tim run rẩy, nàng sợ Phương Dĩnh trên giường thức dậy. 

Nàng sốt ruột đặt một ngón tay trước môi, “Suỵt!”

Chú mèo sao có thể nghe hiểu ý nàng, vì được Nguyệt Minh trả lời nên ngược lại kêu hăng hái hơn.

“Meo!”

Nguyệt Minh rơi vào đường cùng trực tiếp sử dụng yêu thuật làm con mèo ngậm miệng, sau khi thi triển yêu thuật, nàng lại cẩn thận nhìn xem Phương Dĩnh tỉnh chưa.

May mà Phương Dĩnh chỉ trở mình, không có dấu hiệu thức dậy. 

Vốn dĩ Phương Dĩnh đang nằm thẳng, từ góc độ của Nguyệt Minh không thể thấy mặt Phương Dĩnh, hiện giờ nàng ấy ngủ nghiêng, Nguyệt Minh có thể thấy được.

Rõ ràng là tách ra không lâu nhưng Nguyệt Minh cảm thấy nước mắt của mình lại sắp trào ra, nàng không dám khóc, chỉ có thể kiềm chế sự kích động của mình. 

Trong hoàng cung này có hộ vệ ở khắp nơi, Nguyệt Minh hơi hối hận, đáng lẽ nên dùng lục lạc trực tiếp đưa mình vào phòng.

Ý niệm này vừa xuất hiện, Nguyệt Minh đã phản ứng lại, tiếp tục dùng lục lạc là được rồi.

Lục lạc nhỏ còn treo trên eo, Nguyệt Minh rót yêu lực vào trong đó, lục lạc khẽ vang, giây tiếp theo Nguyệt Minh đã ở trong phòng.

Ánh mắt nàng sáng lên, nhưng khi nhìn thấy người mình ngày đêm tơ tưởng đang ở trước mặt, nàng lại chần chờ.

Lúc trước khi Phương Dĩnh nằm trong lòng nàng lim dim, nàng chờ mong nhất khoảnh khắc nàng ấy mở mắt ra, sau đó nàng lại có thể nói với Phương Dĩnh rất nhiều rất nhiều lời vô nghĩa.

Nhưng hiện tại nàng không dám, nàng sợ người mở mắt ra không phải Phương Dĩnh, mà là ý thức của thần nữ.

Nàng chỉ dám nhìn từ xa mà không dám nói lời nào, thậm chí đến hơi thở cũng trở nên rất nhẹ, sợ quấy nhiễu người trước mặt.

Nguyệt Minh ngửi ngửi hương vị trên người, nàng biết Phương Dĩnh rất nhạy bén, vì thế dùng hương liệu che giấu hương vị của mình, chẳng qua là mùi hương này nồng nặc đến mức chính Nguyệt Minh còn chịu không nổi.

Xớ! Quả nhiên đồ Ngôn Tương cho đều không quá bình thường, còn nói là hương liệu hiếm gì đó, có thể so với vàng.

Thơm thì rất thơm, nhưng cũng không cần dùng lượng lớn như vậy chứ?

Nguyệt Minh âm thầm phàn nàn bạn tốt không đáng tin cậy, rồi lại cẩn thận tới gần Phương Dĩnh trên giường, nàng càng tới gần trái tim càng đập nhanh hơn. 

Cuối cùng dừng lại ở một khoảng cách nàng thấy an toàn, nhưng nàng lại cảm thấy khoảng cách này không đủ an toàn, cho nên lại lùi về sau mấy bước.

Phương Dĩnh ngủ thật sự sâu, dáng vẻ khi ngủ giống hệt lúc trước, cứ như không có gì thay đổi.

Nguyệt Minh vốn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng sau khi đi đến đây thì không nói ra được gì, nàng cứ đứng đó lẳng lặng ngắm nhìn dung nhan say ngủ của Phương Dĩnh.

Chỉ nhìn như vậy thôi, sự mỏi mệt và lo âu của nàng trong mấy ngày nay cũng đã mất tăm hơi. 

Tâm trạng chợt thả lỏng, Nguyệt Minh mất đi cảnh giác, nàng lại tiến lên vài bước, bây giờ nàng chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào gương mặt của người nọ. 

Đột nhiên có chút căng thẳng, Nguyệt Minh nhìn chằm chằm gương mặt của Phương Dĩnh mà nuốt nước bọt, nàng run rẩy vươn tay rồi lại nhanh chóng rút về. 

Lặp đi lặp lại động tác này rất nhiều lần, chú mèo không thể lên tiếng đi đến bên chân nhìn hành động của nàng, thắc mắc mà ngẩng đầu.

Chẳng qua là bây giờ trong lòng Nguyệt Minh chỉ có Phương Dĩnh ở trước mắt, nàng cơ bản không chú ý đến một con mèo tới gần.

Chú mèo ngửi được mùi hương trên người Nguyệt Minh, nó thử vươn móng vuốt cào cào váy của Nguyệt Minh, một lát sau lại đến gần ngửi ngửi, cuối cùng há miệng cắn vào.

Nguyệt Minh dù gì cũng là người cá, một con mèo bình thường không thể kéo nàng đi, chỉ là cú đớp này làm nàng hoảng sợ.

“A!”

Cung nữ ngoài cửa phản ứng rất mau. 

“Điện hạ!”

Nguyệt Minh che miệng, căng thẳng tột cùng, đang muốn sử dụng yêu thuật khống chế cung nữ thì lại có người giải vây cho nàng.

“Không sao, lui ra đi.”

“Vâng.”

Nghe thấy giọng nói của Phương Dĩnh, Nguyệt Minh chậm rãi giương mắt, đối diện với cặp mắt mỉm cười kia.

Cứ như không có gì thay đổi, những chuyện xảy ra lúc trước chỉ là một cơn ác mộng, đây mới là hiện thực tốt đẹp. 

Nguyệt Minh rốt cuộc không thể kìm nén nỗi xúc động dưới đáy lòng, nàng lao về trước ôm lấy Phương Dĩnh, rất nhiều lời nói quay cuồng trong cổ họng, cuối cùng đều hóa thành một câu: “Ta rất nhớ nàng.”

Phương Dĩnh vỗ nhẹ sống lưng của Nguyệt Minh, khóe miệng cong thành một độ cong làm người ta sợ hãi.

Nàng nhẹ nhàng vỗ về sống lưng của Nguyệt Minh, nhưng tay lại chậm rãi hướng lên trên, cuối cùng đi tới sau cổ đối phương. 

Nguyệt Minh cảm thấy cổ rất ngứa, cảm giác ngứa ngáy này chợt biến thành đau đớn theo bàn tay siết chặt của Phương Dĩnh. 

Đau đớn nóng rát cùng với cảm giác tê dại loáng thoáng, còn có âm thanh của dòng điện. 

Nguyệt Minh rốt cuộc cảm giác được điều khác thường, nàng nghe thấy giọng nói của Phương Dĩnh, gần sát bên tai, nhưng lại chứa sự mỉa mai nàng không thể chấp nhận.

“Cuối cùng cũng bắt được ngươi.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro