Chương 15: Mời phụ huynh
Cô còn ngóng trông người ta cũng nhớ tình cũ giống như mình sao?
Thạch Mạn thốt lên từ tận đáy lòng: "Không có gì lạ khi không ai chọn cô."
"Tôi thích sự nhàn rỗi." Khổng Tri Vãn lại lạnh lùng trở lại, "Có lẽ em có thể thuyết phục Trưởng câu lạc bộ Mỹ Thuật rút người khác khỏi câu lạc bộ vì em cũng được, miễn là tuân theo quy định."
"Quy định, quy định." Thạch Mạn nhếch môi, "Tôi không muốn giống như cô, khiến cho ai cũng muốn đánh."
Khổng Tri Vãn không phản ứng gì, cô sắp xếp lại bảng biểu, cho vào túi hồ sơ, nói đùa: "Lần trước em nói là hai người có quan hệ rất tốt, đứa trẻ đó học hành cũng khá, sao em không hỏi bài em ấy?"
Thạch Mạn bỗng nhớ ngày xưa mình đã lợi dụng việc hỏi bài để tiếp cận học thần ngồi cùng bàn, nghe mà thấy răng đau: "Cô yên tâm, có như thế nào cũng không cùng đẳng cấp với cô được, tự ti vậy sao, cô giáo Khổng?"
"Luôn hoan nghênh em đến hỏi," Khổng Tri Vãn mỉm cười lịch sự, "Đó là trách nhiệm của một giáo viên."
Cô nói: "Tôi cũng hy vọng em hoàn thành tốt nghĩa vụ của một học sinh."
"Cô đừng có chỉ trích tôi," Thạch Mạn lại nhớ đến việc nàng đường đường là con át chủ bài của đội điều tra đặc biệt, phải trốn trong góc nhà vệ sinh, xoắn xuýt nửa ngày mà vẫn phải khuất phục trước sự uy nghi của Khổng Tri Vãn, cuối cùng đành phải vứt gói thuốc lá trong sự nhục nhã, trong lòng khó chịu không thôi, "Tôi đã làm gì 'ngoài nghĩa vụ', cô có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng..."
"Đánh nhau?" Khổng Tri Vãn một tay chống lên mặt, ngón trỏ gõ nhẹ lên huyệt thái dương, "Em đi đến tòa nhà thực nghiệm để làm gì?"
Thạch Mạn ngẩn ra, trong lòng đột nhiên sắc bén: "Tòa nhà thực nghiệm gì?"
Khổng Tri Vãn đang họp ở hội trường thư viện, sao cô biết được?
"Chẳng bao lâu trước khi em đến, có một học sinh của ban 3 đi khập khiễng vào phòng giáo viên, khóc lóc kể lể với chủ nhiệm, nói rằng đã bị đánh ở tòa nhà thực nghiệm," nụ cười của Khổng Tri Vãn trở nên lạnh lùng hơn, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt không thể tin của Thạch Mạn, "Em có điều gì muốn nói với tôi không?"
Thạch Mạn đích xác không thể tin được, nàng biết bọn chúng không giỏi, nhưng tốt xấu gì cũng tự nhận mình là dân chơi, vậy mà lại bắt nạt người khác không thành nên đi tố cáo với giáo viên sao?
Khổng Tri Vãn hiểu được sự nghi ngờ của nàng: "Học sinh đó bị ép buộc, do bình thường không hòa nhập với bọn chúng, chỉ là xui xẻo, chịu một trận tai bay vạ gió của các em. Thạch Mạn, em ra tay nặng quá, thật sự có để lời tôi nói vào tai không?"
"Nó bị ép buộc, còn tôi thì không? Với đầu óc của cô, hẳn sẽ không tin lời nói đến từ 1 phía đi."
Thạch Mạn châm biếm một câu, nàng đã quá nhượng bộ, nếu không phải vì nội quy nhà trường của một vị giáo viên họ Khổng nào đó đang đặt lên cổ nàng, nàng đã khiến bọn chúng phải nhớ kỹ hơn một chút.
Bỗng dưng nàng không còn tránh né Khổng Tri Vãn nữa, kể từ sau khi gặp lại, lần đầu tiên nàng nhìn thẳng vào mắt Khổng Tri Vãn: "Nếu tôi nói, là chúng đáng bị đánh, cô có tin không?"
Khổng Tri Vãn cúi mắt: "Đáng hay không không do em quyết định, đây là trường học."
"Trường học không ăn thịt người? Tôi cứ tưởng Khổng học thần rất hiểu điều này." Thạch Mạn cũng hơi lạnh nhạt, nhưng giọng điệu vẫn như đùa, "Tôi chưa bao giờ chờ người khác đến cứu."
"Cậu thực sự không chờ ai, cậu thích im lặng mà rời đi hơn." Khổng Tri Vãn nhàn nhạt, "Không phải lúc nào cậu cũng muốn làm anh hùng thể hiện sao? Lần đầu gặp cũng là như thế."
Trong văn phòng lập tức an tĩnh, nghe được cả tiếng kim rơi.
Ngày ấy lần đầu gặp, tựa hồ cũng là một ngày nắng đẹp, nhưng trong kho phế liệu bỏ hoang của trường Trung học Thực nghiệm lại không hề có chút ánh sáng nào, ở góc tối tăm, sự ghen ghét và bẩn thỉu phát triển mạnh mẽ, như những ấu trùng ký sinh trong câu chuyện thanh xuân, chúng ẩn giấu dưới vẻ ngoài hào nhoáng, cử động những khớp thân mập mạp, hút máu của những người trầm mặc.
Thạch Mạn chính là vào lúc đó, đi đâu không đi, lại không khách khí xông vào cửa kho phế liệu bỏ hoang, cũng xông vào thế giới tĩnh lặng mang tên "Khổng Tri Vãn".
Sau đó, khi cô đã chìm đắm không thể nào thoát ra, nàng lại không chút do dự mà rời đi.
Tựa như đã bên nhau nhiều năm, tựa như chỉ là dạy cho cô cách làm một giấc mộng.
Bây giờ các nàng im lặng nhìn nhau, những điều giả dối như những mảnh băng đẹp đẽ bị tan vỡ, ánh nắng chiếu vào những tàn tích hoang phế không còn được trang trí.
Nhưng rất nhanh, Thạch Mạn lại cười lên, yên tĩnh và rực rỡ: "Cũng đúng, nếu năm đó tôi không xen vào chuyện người khác, không làm một màn anh hùng, thì cũng sẽ không làm trễ nãi Khổng học thần nhiều năm như vậy, cô cứ coi như tôi là một kiếp nạn mà trời phạt cô vì cô quá xuất sắc đi, dù sao cô cũng đã vượt qua mà, ngài là đại nhân không chấp tiểu nhân đâu ha, còn nếu thực tế là tức không nhịn nổi, thì tôi cho cô đánh một cái, được không?"
Nàng lại thêm chút tinh quái: "Nhưng đừng đánh vào mặt nha, dù có thù hận lớn đến đâu cũng không được đánh vào mặt."
Đội phó Thạch đã không lãng phí kinh nghiệm đi làm suốt bao năm qua, không biết xấu hổ mà nhặt những mảnh băng vỡ dưới đất lên dán lại.
Một lần khác mà nàng lật mặt nhanh như vậy chính là trước đây, khi nàng đang chửi bới "lão bất tử" thì vị tiền bối đó thăng chức thành sếp của nàng.
Nàng vừa dứt lời, bỗng nghe thấy một âm thanh nhỏ xíu như tiếng nhạc chuông, nốt nhạc thứ hai vừa vang lên, nàng lập tức nhận ra đó là bài gì — — nàng cũng không thể gọi tên, đó là nhạc chuông của một chiếc điện thoại nội địa đời cũ, giờ đây đã đổi qua bao nhiêu đời bao nhiêu bài, bài hát này gần như trở thành hồi ức.
Nhưng Khổng Tri Vãn đã dùng nó làm chuông điện thoại nhiều năm.
Thạch Mạn chính là bởi vì nghe thấy tiếng chuông này trong kho phế liệu bỏ hoang mà nhận ra điều bất thường, liền xông vào.
Về sau nàng còn nhiều lần châm chọc Khổng Tri Vãn là "đồ cổ", sao không đổi một cái chuông điện thoại phong cách Tây phương, dù sao cũng có chút mới mẻ.
Nhưng Đồ Cổ không muốn, vẫn cứ dùng tiếp, dùng một lần chính là rất nhiều năm.
Nàng không thể không nhìn về phía nguồn âm thanh, Khổng Tri Vãn ngước mắt lên, chính xác bắt được động thái của nàng, đôi mắt như sắc lạnh, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên mặt nàng: "Có chuyện gì sao?"
Thạch Mạn giả vờ bình tĩnh thu lại ánh mắt, như thể chỉ là lỡ lạc bước một chút: "Không có gì."
"Chỉ là hỏi ý kiến của em một chút thôi, tôi đã nói chuyện với chủ nhiệm khối và giáo viên chủ nhiệm của ban 3 rồi, nên xử lý như thế nào thì sẽ xử lý như thế đó."
Khổng Tri Vãn nhìn nàng: "Đây là trường học, câu này tôi không chỉ nói với em, với tư cách là giáo viên của em, tôi vẫn phải thông báo cho phụ huynh của em một tiếng."
"... Phụ huynh?" Thạch Mạn nghi ngờ lỗ tai của mình.
Khổng Tri Vãn gật đầu: "Một lúc nữa tôi sẽ gọi điện cho phụ huynh của em..."
Đúng lúc đó, tiếng "Chú Đại Bi" cắt ngang lời cô.
Thạch Mạn cứng đờ, nàng ở tòa nhà thực nghiệm mải mê đánh nhau giải trí mà quên chuyển điện thoại về chế độ im lặng.
Dù Thất Trung quản lý không nghiêm, phần lớn mọi người đều lén lút mang theo điện thoại, rồi suốt ngày chơi trò đấu tranh tâm lý với giáo viên chủ nhiệm và ban giám hiệu.
... Nhưng theo nội quy nhà trường, điều khoản thứ năm - cấm mang theo điện thoại, máy tính và các thiết bị điện tử khác.
Ánh mắt của Khổng Tri Vãn lập tức sáng như đuốc.
Thạch Mạn: "... Tôi nói đây là sự cố, cô có tin không?"
"Dựa vào độ uy tín của em, chắc là không." Khổng Tri Vãn lạnh lùng nói, "Đưa đây."
Thạch Mạn tắt điện thoại, cố gắng dùng ánh mắt để thuyết phục Khổng Tri Vãn, nhưng cô giáo Khổng ý chí sắt đá, nàng chỉ còn cách chậm chạp giao nộp.
Khổng Tri Vãn vừa nhận xong, điện thoại lại reo.
Thạch Mạn nhìn thấy rõ ràng ba chữ "Lý Lâm Kiệt".
Thạch Mạn: "..."
Cái thằng này, đã dặn là phải coi như người chết rồi mà!!
"Số điện thoại này..." Khổng Tri Vãn với vẻ hứng thú hỏi, "Là phụ huynh của em?"
Thạch Mạn nghi hoặc nghiêng đầu.
"Số điện thoại phụ huynh được lưu trong hồ sơ của em chính là cái này." Khổng Tri Vãn nhắc nhở.
Thạch Mạn bỗng nhớ ra, chân chạy vặt trong Đội luôn là Lý Lâm Kiệt, chàng trai nhu nhược hậu đậu đúng là đã từng gọi cho nàng một lần, hình như cậu ta đã hỏi nàng nên lưu lại số điện thoại nào. Ngày hôm đó là Chủ nhật, lúc tám giờ sáng, là thời gian nàng đang vui sướng ngủ say.
Nên nàng đã tràn đầy khó chịu mà rời giường, đáp lại người đồng nghiệp tốt bụng của mình: "Con mẹ nó, cậu điền đại đi."
Thạch Mạn: "..."
Nàng muốn quay lại lúc đó, tát cho mình một cái thật mạnh.
"Thật đúng lúc."
Khổng Tri Vãn không đợi Thạch Mạn phản ứng, đã bấm nhận cuộc gọi. Cô không nói gì, đầu dây bên kia liền sôi sục trước một câu: "Có chuyện lớn rồi—"
"Khụ khụ!" Thạch Mạn chưa bao giờ ho mạnh như vậy, lục phủ ngũ tạng đều run theo.
Nhưng đồng nghiệp tốt của nàng thì vẫn ngốc nghếch: "Sao tự dưng ho nặng thế, bị cảm à? Chú ý nghỉ ngơi nhé, ch..."
"Anh!" Thạch Mạn đột nhiên nâng cao giọng, dùng một chữ "anh" để chặn lại chữ "chị" ở đầu dây bên kia, nàng còn nhân cơ hội định giật lấy điện thoại.
Nhưng Khổng Tri Vãn đã chuẩn bị sẵn, cánh tay thon dài kéo xa ra, Thạch Mạn từ phía bàn làm việc nhào tới, gần như va vào ngực cô.
Khổng Tri Vãn vô tình để ghế xoay trượt ra sau, mắt thấy một tên sát thủ đang liều mạng, trán gần chạm vào bàn cứng, cô vô thức đỡ lấy trán của nàng.
Nhưng cô gái vô tâm này hoàn toàn không cảm kích, hai tay ngay lập tức quấn lấy tay Khổng Tri Vãn, kéo lại rồi lớn tiếng với điện thoại: "Anh, anh trai tốt của em, cô giáo của em có chuyện muốn nói với anh!"
Trong điện thoại truyền đến rõ ràng âm thanh của vật nặng rơi xuống đất.
Kể từ khi bước vào xã hội, Khổng Tri Vãn tự nhận mình đã thấy qua đủ mọi kiểu người, dù âm thầm như thế nào, tốt xấu gì thì mọi người vẫn duy trì được vẻ ngoài lịch sự.
Nhưng kiểu người không coi mặt mũi ra gì như Thạch Mạn, thì vẫn là hiếm thấy. Cô như một con mèo đang bị đè ép vào ván leo, căng giọng nói: "Buông tay, xuống đi."
Thạch Mạn biết mình hơi hoang dã một chút, nhưng tuyệt đối không thể để Lý Lâm Kiệt, kẻ ngu ngốc này tiếp tục phát huy. Nàng gần như không thể che giấu sự lo lắng: "Giáo viên của em khó tính, nói nhiều. Anh nói năng không hay, nhớ nói ít thôi, đừng chọc giận cô ấy!"
Hai người bị mắng cả ở trong lẫn ngoài điện thoại: "..."
Cảm nhận ánh mắt như dao của Khổng Tri Vãn, trước khi cô không thể nhịn được nữa, Thạch Mạn lập tức buông tay, như một con vật mềm nhũn, ảo não trượt xuống khỏi bàn.
"...Thạch Mạn," giáo viên khó tính và nói nhiều trầm giọng xuống: "tôi vẫn đang ở trước mặt em."
Thạch Mạn khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt mười phần vô tội nhìn cô, như không hiểu cô đang nói gì.
"Là Lý tiên sinh phải không?" Khổng Tri Vãn dường như hít một hơi sâu, lại liếc mắt cảnh cáo Thạch Mạn một cái, bình tĩnh nói rõ mục đích: "Xin chào, tôi là giáo viên chủ nhiệm của Thạch Mạn, xin hỏi chiều nay anh có thời gian không? Có một số chuyện liên quan tới Thạch Mạn, cần trao đổi với anh một chút."
Âm thanh của vật nặng rơi xuống đất lại truyền đến lần nữa.
Thạch Mạn cố nén cơn bực bội, không biết còn có thể trông chờ được gì ở cậu ta nữa.
Nàng lại nghi ngờ nhìn Khổng Tri Vãn, dễ dàng tha cho cậu ta như vậy? Nàng còn tưởng cô giáo Khổng sẽ muốn điều tra một phen, trực tiếp lật tẩy lớp mặt nạ mong manh của kẻ ngu ngốc kia.
Một lúc lâu, bên kia cẩn thận trả lời: "...Có thể hỏi đó là chuyện gì không?"
"Cũng không phải chuyện lớn— kỷ luật lỏng lẻo, mang điện thoại riêng, và đánh nhau, chính xác mà nói, là một mình em ấy đánh một nhóm người, tất nhiên, sự việc tương đối phức tạp, tốt hơn hết là nên nói chuyện trực tiếp."
Bên kia lại im lặng, Thạch Mạn đoán chừng đầu óc của cậu ta có khi đã hỗn loạn thành bột nhão rồi, nàng khẽ hừ một tiếng.
Nhưng Khổng Tri Vãn dường như hiểu sai: "...Em ấy còn rất khó bảo, có không ít ý kiến đối với tôi."
Thạch Mạn trừng mắt: "Cô đừng nói lung tung!"
Đáng tiếc là kẻ bị giao nhiệm vụ bất ngờ - Lý tiên sinh lại không để ý tới các nàng, giọng nói yếu ớt: "Tôi, tôi hôm nay có lẽ..."
"Vậy thì năm giờ rưỡi chiều nhé, không chiếm quá nhiều thời gian của anh đâu."
Khổng Tri Vãn giả vờ không nghe thấy sự phản kháng của cậu ta, ôn hòa mà không cần suy nghĩ liền ấn định thời gian, Lý Lâm Kiệt cả đời này sợ nhất là những người có khí thế mạnh mẽ, dù mạnh mẽ công khai hay âm thầm thì cậu ta cũng không đỡ được, lập tức quỳ xuống.
"...Được, được."
"Vậy thì khi gặp mặt sẽ nói chuyện tiếp, chiều gặp." Khổng Tri Vãn lịch sự cúp máy, lại mỉm cười với Thạch Mạn.
Thạch Mạn cảm thấy bị khiêu khích, tức giận bỏ đi.
Chờ con mèo gây rối rời đi rồi, Khổng Tri Vãn mới nhận ra ánh nắng giờ Ngọ càng thêm chói mắt, cô khó chịu nheo mắt lại, kéo rèm cửa che đi ánh sáng chói mắt, ngồi yên lặng trên ghế.
Không gian tối mang lại cho cô chút thư giãn lâu ngày, cô tháo mắt kính ra, vuốt vuốt sống mũi.
Sau đó, từ ngăn kéo khóa ở dưới cùng, cô lấy ra một chiếc điện thoại cũ, là mẫu đã bị loại bỏ từ nhiều năm trước, nhưng vẫn sạch sẽ, chỉ có một khuyết điểm không hoàn hảo.
Khổng Tri Vãn xóa đi bản nhạc chuông đã cài sẵn, vuốt ve vết nứt duy nhất ở góc trái màn hình.
Thực ra, cô biết những gì mình nói sẽ khiến Thạch Mạn tức giận.
Nhưng cô cũng có những điều mà cô quan tâm.
Cô đã dẫn ra nhiều chuyện cũ như vậy, không ngại chọc giận nàng, chỉ để xem phản ứng chân thực nhất của Thạch Mạn khi không chút phòng bị mà rơi vào hồi ức.
Cô đã dùng một cách đặc biệt để giảm âm lượng chuông điện thoại xuống rất thấp, người bình thường hoàn toàn không thể nghe thấy.
Nhưng Thạch Mạn lại nghe thấy ngay lập tức.
Mấy lần trước cũng vậy, cô cố ý "vô tình gặp gỡ" Thạch Mạn, mặc dù Thạch Mạn đang đưa lưng về phía cô, nhưng có lẽ nàng đã sớm biết có người ở phía sau, như thể có mắt ở sau lưng.
Thạch Mạn trước kia không có giác quan nhạy bén như vậy.
Hành động vô thức của con người sẽ không lừa dối, Khổng Tri Vãn dám đảm bảo rằng, khi các nàng còn ở bên nhau, Thạch Mạn vẫn nằm trong phạm vi bình thường, cùng lắm chỉ là nhạy cảm hơn chút so với người khác.
Cô đã im lặng một lúc lâu, cuối cùng cúi đầu xuống, nhẹ nhàng thổi vào vết nứt, tựa như một tiếng thở dài.
Màu xanh lam nhạt như sương mù, len lỏi vào chiếc màn hình cũ kỹ, màn hình bỗng sáng lên, bốn phía của hình ảnh trở nên mờ ảo bởi làn sương xanh lam.
Còn ở giữa hình ảnh, Thạch Mạn ngồi lười biếng trên bàn thí nghiệm, cúi đầu, mặt mày vẫn còn sót lại một chút tàn nhẫn vẫn chưa tiêu tán, nàng đang kiềm chế cơn giận.
"Tiểu hỏa long, có thuốc lá không?"
Khổng Tri Vãn lặng lẽ xem lại một lần nữa, đôi mắt cô ánh lên ánh sáng từ màn hình, khiến người ta không thể nhìn ra cô đang suy nghĩ gì.
Cho đến khi Thạch Mạn xoắn xuýt nửa ngày rồi vứt thuốc lá đi, Khổng Tri Vãn mới chạm nhẹ vào màn hình, hình ảnh lại thay đổi, Thạch Mạn vừa rời khỏi văn phòng, mượn điện thoại của Hồ Tuệ Lâm, ngồi xổm một góc, vẻ mặt đau khổ gọi điện thoại cho ai đó.
"Điện thoại? Cậu còn dám hỏi, nhờ có cậu mà bị tịch thu rồi!"
Cảm thấy như được nhắc nhở, Khổng Tri Vãn cầm lấy điện thoại của Thạch Mạn, cô mở màn hình, màn hình khóa là một hình nền màu đen đơn thuần, không có một họa tiết nào.
Cô khó có được chút ngây người, nhìn chằm chằm vào chỗ nhập mật khẩu bằng số. Sẽ như tiếng chuông mà cô đã dùng nhiều năm vẫn chưa từng đổi? Cô ôm tâm tư ẩn giấu, ấn xuống vài con số một cách mơ hồ.
Trong hình ảnh, Thạch Mạn khịt mũi: "Được rồi, không có việc gì, điện thoại trong Đội đều đã được Yến Hàm mã hóa hết rồi, ngay cả ma quỷ cũng không thể lọt vào, chỉ cần sai mật khẩu một lần, con thỏ ngốc bên kia sẽ biết ngay."
Lời nói đó vừa dứt, Khổng Tri Vãn bỗng dừng lại, như đã tỉnh táo— — Cô đang làm gì đây? Bản thân là đồ cổ, lại còn ngóng trông người ta cũng nhớ tình cũ giống như mình sao?
Cô chán nản buông thõng mắt, vừa định tắt điện thoại.
Mật khẩu chính xác!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro