Chương 34: Trừng phạt

"Hôn sâu một phút không tốt sao?"




Trịnh Khang cúi đầu lại gần: "Em ấy đang lo lắng điều gì?"

Thạch Mạn hỏi: "Hiện tại chúng ta có những suy đoán gì về 'hai tôi'?"

"Pháp khí." Trịnh Khang nhíu mày, "Không chỉ ở phòng đấu giá đồ cổ, em thậm chí còn đi nghe ngóng ở những khu chợ trong rừng sâu, có nhiều truyền thuyết về những linh vật có khả năng sao chép, nhưng mà để sao chép ra một người giống hệt như nguyên bản, lại có hiệu ứng rộng như thế thì tạm thời em vẫn chưa nghe thấy. Nếu không phải là pháp khí mang nhân quả lớn, thì chính là sức mạnh của con rắn Côn Luân kia, mặc dù hiện tại nó đã biến mất, nhưng có khả năng nó vẫn đang ẩn náu ở Thất Trung, ẩn trong chiếc nhẫn pháp Thương Hải đã bị đánh cắp, thế nên nhà họ Hướng mới cử cả đại thiếu gia đến."

"Còn một khả năng nữa, chúng ta đã rơi vào một sự nhầm lẫn." Thạch Mạn nhìn anh một cách sâu sắc, "Bỏ qua những thứ không cần thiết, quay lại vấn đề chính — — làm thế nào để có hai 'tôi' giống hệt nhau?"

"Chúng ta luôn có một giả thiết mặc định trong tiềm thức, đó là dù thế nào, thì trong hai 'tôi', luôn có một cái thật và một cái giả," Thạch Mạn nheo mắt lại, "nhưng nếu cả hai đều là thật thì sao?"

Trịnh Khang nhíu mày: "Có ý gì?"

"Nếu 'Dư Đình Đình' khác không phải là giả mạo, cũng không phải là bản sao, mà là một phần tách ra từ 'Dư Đình Đình' gốc thì sao?" Thạch Mạn nói, "Có thể chúng vốn là một thể."

"Chị nói chúng là hai phần được tách ra từ cùng một cá thể?" Biểu cảm của Trịnh Khang trở nên kỳ quái, "Giống như sự phân chia tế bào, à, giống như nhân vật Tomie trong truyện tranh kinh dị...?"

"Tôi có một suy đoán khác, trước khi tôi lấy thân phận học sinh để thâm nhập vào trường, vụ án gần nhất liên quan đến Thất Trung là gì."

"Vụ án mất tích liên quan đến Ảnh Yêu, cuối cùng là một học sinh của Thất Trung chạy đến hồ Kim Ngân..." Trịnh Khang đột nhiên vỗ đùi, "Chị đang nói đến cái bóng!"

Anh ta nhận ra: "Có ánh sáng thì mới có bóng, cái bóng của em ấy chính là 'bản thân' khác bị tách ra, vốn là một phần của em ấy, nên 'Dư Đình Đình' vừa rồi nhìn đèn là đang ám chỉ chị tắt đèn? Em ấy không muốn 'Dư Đình Đình' khác nghe thấy! Em ấy luôn giữ im lặng vì em ấy biết có một 'em ấy' khác đang quan sát mình."

Lưu Yến Hàm đã truy xuất toàn bộ hồ sơ học sinh của Thất Trung, Thạch Mạn lần lượt xem qua, sắc mặt có phần nghiêm trọng: "Tôi có một dự cảm không lành, rắn Côn Luân có thể là cái đầu to, nhưng nó cũng chỉ là một bộ phận thôi... cái bóng của những học sinh này mới là điểm quan trọng."

Linh cảm của nàng nhanh chóng ứng nghiệm.

Nhưng không phải về vụ án.

Số 8 đường Trường Âm là nơi Thạch Mạn ít mang theo sự phòng bị nhất, tất cả các thành viên trong đội dù là người hay quỷ, nàng đều quen thuộc, thỉnh thoảng nàng sẽ thả lỏng cho năm giác quan luôn căng thẳng của mình, coi như là tích lũy năng lượng, kết quả là gặp phải rắc rối.

Nàng đã không sớm nghe ra giọng nói của người nào đó.

Thạch Mạn ôm gói hàng, run rẩy chỉ về phía người phụ nữ xinh đẹp dưới tán cây liễu: "Cậu làm gì ở đây?"

Mặc dù Liễu Thụ Yêu không thể biến hình thành con người, nhưng lại bất ngờ có thẩm mỹ của con người, gọi tắt là nhan khống, nó đang ân cần che nắng cho cô, Khổng Tri Vãn ngồi trên ghế đá, bình thản nói: "Đến xem học sinh của tớ."

Thạch Mạn bước nhanh lại: "Tớ nghỉ học rồi, cậu xem cái gì, không phải đã báo bình an qua WeChat sao?"

Nàng âm thầm trừng mắt nhìn Liễu Thụ Yêu và cái chòi gác cổng ở phía xa, không ai để ý đến nàng, nàng lại nhìn chằm chằm vào Khổng Tri Vãn đang điềm tĩnh, rồi cúi người xuống, cũng được che chắn bởi bóng cây liễu: "Cảnh sát đang làm việc, không có việc gì thì mau đi đi, cần tôi mời cô không?"

"Mời thì có lẽ không được." Khổng Tri Vãn chỉnh sửa lại vạt áo vest một chút, như thể cô mới là người vừa bước ra từ phòng họp, "Cô ôm tôi thì may ra có thể cân nhắc."

Thạch Mạn nghiến răng: "Bớt được voi đòi tiên."

Khổng Tri Vãn mỉm cười, vị băng sơn tiểu thư này cười với nàng hơi nhiều, hoàn toàn không có vẻ gì như một người lạnh lùng mặt đơ.

Thạch Mạn nhìn bộ dáng này của cô liền có chút khó chịu, quyết định không so đo với cô giáo Khổng rảnh rỗi sinh nông nổi nữa, chuẩn bị "mời" cô ra ngoài.

Khổng Tri Vãn chậm rãi vỗ xuống vai nàng, không chọc ghẹo nàng nữa, "Tớ đến để xem Dư Đình Đình, mẹ của em ấy đã qua đời, họ hàng đều ở nước ngoài, em ấy phải tự mình đến đồn cảnh sát hỗ trợ điều tra, với tư cách là giáo viên chủ nhiệm, tớ không thể không lo lắng, cũng không thể chỉ gọi điện xin nghỉ cho em ấy, ít nhất cũng phải đến xem một chút."

"... Ờ." Trạng thái nghĩ nhiều của Thạch Mạn liền tạm dừng, không hiểu sao lại có chút không vui, nàng đè nén cảm xúc kỳ lạ, "Vậy e là bây giờ cậu chưa thể gặp em ấy được... Đây cũng là phần việc của 'một giáo viên' phải không?"

Khổng Tri Vãn nhẹ nhàng gật đầu.

Thạch Mạn thì thầm bên tai cô: "Nhưng lãnh đạo Thất Trung vừa tìm cậu, cậu không nên đến đây."

"So với lãnh đạo trường học, thì người đàn ông kia càng giống một kẻ tâm thần hơn."

Cô giáo Khổng nhã nhặn vừa mới nói một câu chấn động, khiến Thạch Mạn sững sờ, nàng bật cười, liên tục gật đầu: "Cậu nói đúng, hắn đúng là không bình thường."

Nàng chỉ vào túi vest của Khổng Tri Vãn, chếch lên vị trí trên ngực: "Tránh xa những kẻ tâm thần ra một chút, đây cũng là phần việc mà 'một giáo viên' nên làm."

"Đó là điều mà người bình thường cũng nên làm." Khổng Tri Vãn lại không có ý định rời đi, "Cậu cứ làm việc của cậu đi, tớ sẽ ngồi đây một lát."

Thạch Mạn nhìn quanh tiền viện cũ kỹ, nơi này đang yểm hộ cho đội điều tra đặc biệt: "Ở đây ngoài cây cối và bụi bẩn ra chẳng có gì khác đâu, nếu cậu muốn tiêu cơm sau bữa ăn, chi bằng nên đến hồ Kim Ngân ngắm hoa đào. Hay là, nơi này có ẩn giấu Wonderland sao, tiểu thư Alice?"

"Mặc dù tạm thời chưa được gặp em ấy, nhưng một đứa trẻ chưa trưởng thành bị đưa vào đồn cảnh sát, bên ngoài ghế đá cũng nên có người đợi em ấy," Khổng Tri Vãn có vẻ lạnh lùng, nhưng lời nói lại khác, "Mẹ của em ấy không thể đến, giáo viên của em ấy dù sao cũng nên thay mặt nhận lấy trách nhiệm này."

Thạch Mạn nhìn thẳng vào mắt cô một lúc: "Thật sự không đi?"

Khổng Tri Vãn gật đầu.

"Xì, được thôi." Thạch Mạn không quan tâm đến cô, cầm gói hàng rồi rời đi.

Khổng Tri Vãn không mấy bất ngờ, cô quả thật như lời đã nói, cô chỉ đến để thực hiện trách nhiệm thôi. Mà, bước vào cổng Số 8 đường Trường Âm thì dễ, chứ cửa của Đội điều tra đặc biệt thì không phải ai cũng có thể vào.

Dù sao cô cũng không có việc gì làm, chỉ nhìn vào những liễu bao quanh tiền viện dày đặc như sương mù, ngẩn người một lúc, cô thậm chí không cảm thấy nhàm chán hay lãng phí thời gian, dù là lúc đêm khuya tĩnh mịch cũng không bằng sự bình yên lúc này.

Sau đó thì nhận ra một điểm khác biệt, những cây liễu ở đường Trường Âm thì mọc đầy và trải dài như cỏ dại ven đường, còn riêng những cây liễu ở đây, có lẽ là không phải ngẫu nhiên được trồng.

Rồi sự yên tĩnh của cô bị phá vỡ, một chiếc móng vuốt vén những cành liễu dày đặc, ôm theo một chiếc ghế nhỏ đi ra, Thạch Mạn tay kia cầm một túi lớn đầy thức ăn, đặt bên cạnh Khổng Tri Vãn.

Khổng Tri Vãn thật sự sửng sốt một chút, nhìn nàng lôi ra một hộp bài Poker như tìm được bảo bối.

"Đánh nương nương, chơi không?"

"... Cậu không phải đi làm sao?" Khổng Tri Vãn hiếm khi do dự.

"Cô giáo Khổng ơi, hôm nay là cuối tuần, là ngày nghỉ theo quy định của Pháp luật, chúng tôi là cảnh sát không thể cố tình vi phạm." Thạch Mạn đã bắt đầu xáo bài, thủ pháp của nàng rất thành thạo, ngồi xuống ghế nhỏ, như thể đã hiểu nhầm ý của cô, "Xì, cậu sẽ không định chơi mấy trò poker đơn điệu như kéo máy đó chứ? Chỉ có những người ở nhà một mình mới chơi như vậy cả ngày."

Nàng hoàn toàn không cảm thấy rằng Khổng Tri Vãn có thể chỉ đơn giản là không muốn chơi.

Khổng Tri Vãn cũng bị sự bốc đồng của bạn học Thạch Mạn làm cho ngạc nhiên, cô nhíu mày, lại lo lắng cho công việc của nàng: "Có các thế lực khác can thiệp, rất có thể liên quan đến bí mật cốt lõi của Thất Trung, thà chủ động tấn công còn hơn là yên lặng theo dõi."

"Hôm nay là cuối tuần." Thạch Mạn nhắc lại, chớp mắt với cô, "Hôm nay trong trường không có 'học sinh'."

Khổng Tri Vãn ngập ngừng một chút, hiểu được ý của nàng.

Bí mật cốt lõi của Thất Trung không thể tách rời khỏi "học sinh", việc thâm nhập vào trường lúc học sinh nghỉ cuối tuần cũng không khác gì việc dâng đầu miễn phí cho các vị lãnh đạo.

Nàng xáo bài xong, nhanh chóng chia bài cho cả hai người thì mới nhận ra thiếu mất hai lá, trùng hợp lại là hai lá Đại vương và Tiểu vương.

Nàng chậm chạp nhớ ra, lần trước bọn họ đánh bài poker, nàng đúng lúc phải đi làm nhiệm vụ, đã trực tiếp cầm đi hai lá bài để mở khóa, Trịnh Khang bị nàng trộm bài đã kêu la om sòm, lên án rằng không có Đại vương - Tiểu vương thì chơi poker làm gì, còn đổi cho nàng lá bài nhỏ nhất là ba cơ và bốn bích.

Đội phó Thạch liền từ chối, nàng cao quý và lạnh lùng: "Chỉ có Đại vương - Tiểu vương mới xứng với kỹ năng của tôi."

Đội phó Thạch hiện tại: "..."

Nàng nói: "Không có Đại vương - Tiểu vương thì chơi poker làm gì?"

Thạch Mạn đau khổ che mặt, hối hận không thôi, túi đồ ăn vặt mà nàng cướp của cả đội và cái ghế nhỏ này dường như đã mất đi ý nghĩa.

Điện thoại của nàng "ting" một tiếng, nhìn thấy biệt hiệu "Tri Vãn❤️", hối hận lại tăng thêm ba phần.

Nàng ấn mở, là lời mời bạn bè chơi "Đấu địa chủ", nàng không hiểu gì, chỉ biết nhìn về phía cô giáo Khổng đang rất trấn định.

Khổng Tri Vãn ngồi thẳng, bình thản lại có chút nhàn nhã: "Đăng nhập đi."

"... Cậu làm thế nào mà có thể nói về trò đấu địa chủ bằng cái khí thế của một trò chơi đối kháng vậy?" Thạch Mạn tuy nói vậy nhưng lại rất thích thú, lập tức chỉnh lại cái ghế nhỏ thành ghế eSports, ưỡn ngực ngẩng đầu, xắn tay áo lên, "Chơi thôi."

Thực ra chỉ là đấu địa chủ bình thường, nhưng Thạch Mạn chơi đến tim đập chân run.

Khổng Tri Vãn chơi vai nông dân còn tốt, Thạch Mạn chỉ cần nằm im được đưa lên là được, nhưng một khi không giữ được thành của địa chủ, thì hoàn toàn không nể nang gì, một trận tàn sát, Thạch Mạn có hai lá bom, nhưng cuối cùng cũng không kịp đánh ra, nàng hoài nghi nhân sinh, nhìn vào màn hình thua cuộc và nhân vật đang khóc lóc trong đó.

Khóc cái gì, nàng còn chưa kịp khóc nữa.

Nàng nghiêm túc hỏi: "Có phải cậu đã lén lút học đấu địa chủ sau lưng tớ không?"

"Trong sáu năm có thể học được rất nhiều thứ." Khổng Tri Vãn nở một nụ cười lịch sự, "Nhưng mà trước đây cũng chính là nhường cậu thôi."

"Không thể nào!!" Thạch Mạn tuyệt đối không tin, "Tớ chính là vua của trò Đánh nương nương!"

"Vậy nên cậu mới chơi đấu địa chủ không được." Khổng Tri Vãn hỏi một cách hợp lý, "Sự thật hay mạo hiểm?"

Thạch Mạn: "??"

Nàng cảnh giác lùi lại một chút: "Cậu có tự ý thêm tiết mục gì vào không đó?"

Khổng Tri Vãn thậm chí có thể thấy rõ sự thất vọng: "Thua mà không bị trừng phạt sao? Cảnh sát các cậu sống thật giản dị."

"..." Chọc đúng vào chỗ háo thắng của nàng.

Thạch Mạn ngay lập tức nghiêm túc lại, chà xát tay: "Mạo hiểm, đến đi."

Khổng Tri Vãn suy nghĩ một lúc, có vẻ không có ý tưởng gì, nên cô mở một ứng dụng nhỏ, để Thạch Mạn tự rút thử thách, Thạch Mạn tò mò ấn vào bánh xe may mắn.

Mũi tên màu vàng quay một vòng, sau khi đi qua nhiều hình phạt kỳ lạ, nó lắc lư giữa "tỏ tình" và "lén hôn môi", như thể trở thành mũi tên của thần tình yêu, chi tiết tra tấn này thật sự khiến con người ta giận sôi lên.

Nhưng tâm trạng của Thạch Mạn như nước lặng, nàng đều sợ hãi hai lựa chọn này như nhau.

Nàng hy vọng có một cơn gió điện tử thổi cái mũi tên này đi lên.

Có lẽ vị thần điện tử trong điện thoại của Khổng Tri Vãn đã nghe thấy nguyện vọng của nàng, thật sự đã ngập ngừng một cái, rồi nâng lên thêm một ô.

Thạch Mạn hưng phấn lên.

—— "Hôn sâu một phút".

Thạch Mạn lại ngồi xuống.

Sắc mặt của nàng từ nghiêm túc đến cứng đờ, nàng chụp lấy điện thoại định chạy trốn, nhưng Khổng Tri Vãn đã sớm có dự cảm, nắm lấy cổ áo nàng, khéo léo giật lại điện thoại, sau khi nhìn thấy lựa chọn liền không khách khí cười nhẹ một tiếng.

"Vậy thì..."

"Thật lòng." Thạch Mạn nắm chặt cánh tay của Khổng Tri Vãn, nàng chân thành nói, "Tớ nghĩ thật lòng thì tốt hơn."

"Rút lại lời nói à..." Khổng Tri Vãn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng dần méo mó, khóe miệng khẽ nhếch, "Được thôi."

Thạch Mạn thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy đã vượt qua một cửa ải lớn, Khổng Tri Vãn quan sát thấy sự thả lỏng nhẹ nhàng của nàng, trong đầu lướt qua vô số lời nói dỗ dành khách sáo và những vấn đề hùng hổ dọa người, đây cũng là một cơ hội tốt để khám phá sáu năm không có nàng.

Nhưng khi ánh mắt chạm vào chút quầng thâm dưới mắt Thạch Mạn, có lẽ người nào đó lại bận rộn ngày đêm, lại sợ cô ngồi một mình ở nơi này buồn chán, liền giả vờ bất mãn nên trốn khỏi đơn vị, thực ra là cố ý đến bồi cô.

Thế là những câu hỏi có thể khiến Thạch Mạn phiền lòng đã tự giác biến mất, Khổng Tri Vãn giả vờ suy nghĩ sâu xa, xem làm thế nào để làm khó nàng, dưới cái nhìn cảnh giác của Thạch Mạn, cuối cùng cô chỉ cười cười, trầm giọng hỏi: "Hôn sâu một phút không tốt sao?"

Miêu miêu không có phiền lòng, chỉ đơn giản là lại xù lông: "Không được!!"




=======================
==============
Editor: Ở khúc đầu có 1 đoạn ngắn [cái đoạn mà Khổng lão sư nói "mời thì không được, cô ôm tôi thì còn có thể cân nhắc"] đã được tác giả viết lại, nên mí bạn đừng so sánh với QT rồi nghĩ là editor tự chế vào nghen😭

=======================
==============
Giới thiệu một chút về trò "Đánh nương nương" và "Đấu địa chủ"

Đánh nương nương: Đại Liên Nương Nương là một trò chơi bài bắt nguồn từ khu vực Đại Liên, sử dụng hai bộ bài cho sáu người chơi, chia thành ba đội. Đội nào hết bài đầu tiên sẽ được gọi là "Đại Hoàng" đội thứ hai hết bài sẽ gọi là "Nhị Hoàng" và cứ như vậy cho đến đội cuối cùng, được gọi là "Nương Nương". Trò chơi kết thúc khi một đội ba người hoàn thành việc đánh hết bài. Trò chơi này có tính cạnh tranh cao, yêu cầu sự phối hợp ăn ý, kết hợp giữa giải trí và kỹ năng. Nó được người dân khu vực Đại Liên rất yêu thích, trở thành một trong những hoạt động giải trí chính sau những bữa ăn.

- Thiết lập bài:

Thứ tự giá trị bài: Đại vương, Tiểu vương, 2, A, K, Q, J, 10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3; không phân biệt chất. Lưu ý: Đại vương và Tiểu vương không thể ra cùng một lượt, chỉ có thể ra đơn hoặc đôi Đại, hoặc đơn hoặc đôi Tiểu.

Hình thức bài: Bao gồm bài đơn, đôi, ba cùng số, liên tiếp đôi (phải từ ba đôi trở lên), liên tiếp ba cùng số (phải từ ba ba cùng số trở lên), và sảnh (2 không được xuất hiện trong sảnh, tối thiểu 4 lá bài). Các hình thức bài được xác định dựa trên giá trị bài, nhưng số lượng bài ra phải tương đương.

Đấu địa chủ (Bài Tiến lên của Trung Quốc): Không giống với hầu hết các game bài khác có mặt trên thị trường, đấu địa chủ sử dụng kết hợp cả các quân Joker trong bộ bài Tây. Theo quy định chung, mỗi ván game sẽ có 3 người tham gia và mỗi người sẽ được chia tổng cộng 17 lá bài. Riêng 3 lá bài còn thừa sẽ được úp dưới bàn và chỉ mở lên khi xác định được ai là địa chủ.

Người chơi khi tham gia game sẽ phải cạnh tranh xem ai là địa chủ trong ván cược. Mỗi người chơi sẽ có các quyền quyết định như: cướp cái, 1 điểm, 2 điểm, 3 điểm,... Để giành chức vị địa chủ, bạn phải gọi được 3 điểm cao hơn so với người chơi trước đó.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro