Chương 41: Mèo cam
Đại miêu của cô không có ở bên cạnh, chỉ có thể tìm đến tiểu miêu này thôi.
Trịnh Khang đỡ trán, không nỡ nhìn con thỏ ngu ngốc chuốc lấy xấu hổ, kết quả Khổng Tri Vãn lại thật sự hợp tác, cúi gần lại, dùng giọng nói nhẹ nhàng ấm áp như đang thu âm lời chào buổi sáng: "Thạch Mạn, em đã từng bội tình bạc nghĩa một lần, tôi không thể quên được em, đã chờ đợi nhiều năm như vậy, vẫn sẽ một mực chờ đợi em, em trở về có được không?"
Các thành viên trong Đội kinh ngạc nhìn chằm chằm vào đại mỹ nhân xinh đẹp lạnh lùng này, câu chuyện của cô ít nhất cũng có hai giai điệu, còn cô thậm chí không nhíu mày lấy một cái.
Lưu Yến Hàm cũng rất ngạc nhiên, nhưng nhiều hơn là vui mừng, cô vốn định làm sôi động bầu không khí cho mọi người bớt căng thẳng vì làm việc quá sức, không ngờ cô giáo Khổng trông không giống người dễ nói chuyện lại dễ dãi như vậy, cô lập tức nổi lên hứng thú: "Cô giáo Khổng, lời thoại của cô hay đấy, tối hôm qua tôi có xem một bộ phim thần tượng, nam chính cũng nói y như vậy, nếu tăng thêm phần cảm xúc nữa thì tốt biết mấy."
Khổng Tri Vãn lấy ra vẻ nghiêm túc trong việc thảo luận nghiên cứu học thuật, gật đầu như thể có điều suy nghĩ: "Lần sau tôi sẽ thử một chút."
"Cô chính là nữ chính độc quyền của tôi!" Đạo diễn Lưu đổi tên tệp âm thanh thành "Tôi là Tần Thủy Hoàng, gửi tiền đi", còn chăm chút đính kèm thêm hình ảnh phần gà rán là đồ ăn tăng ca của đêm hôm qua, gửi trọn hết thảy cho Thạch Mạn, lấy lại một chút ưu thế.
Rồi mới muộn màng nhận ra, hỏi: "Cô giáo Khổng, sao cô lại ở đây?"
"Thạch Mạn gọi tôi tới." Khổng Tri Vãn bình thường không có biểu cảm gì, nhưng lại tự mang vẻ lạnh lùng uy quyền, khi thật sự nghiêm túc, đều khiến mọi người xung quanh vô thức thẳng lưng lên, "Cảnh sát Trịnh, cậu đã hỏi được gì về việc Dư Đình Đình bị rắn Côn Luân dùng gì để mua chuộc chưa?"
Trịnh Khang nhíu mày: "Không phải là mẹ của em ấy sao?"
Khổng Tri Vãn lại lắc đầu: "Em ấy là học sinh của tôi, coi như tôi cũng khá hiểu em ấy, em ấy sẽ sợ hãi khi biết mẹ mình là quái vật, nhưng nỗi cô đơn sẽ vượt qua nỗi sợ hãi đó. Chỉ cần mẹ còn bên cạnh, việc em ấy tiếp nhận sự thật này chỉ là vấn đề thời gian, nhưng em ấy cũng là một đứa trẻ có đạo đức rất cao, mặc dù sẽ có một khoảng thời gian do dự, nhưng cuối cùng lương tâm của em ấy sẽ chiến thắng nỗi cô đơn."
"Nhưng em ấy đã không làm vậy." Trịnh Khang sờ cằm, dần hiểu ý cô, "Nghĩa là ngoài mẹ ra, còn có lợi ích nào đó khác đã dọa ngã lương tâm của em ấy."
"Em ấy đã âm thầm tiết lộ điều gì đó rồi đúng không?" Khổng Tri Vãn dừng lại một chút, "Đó là những gì Thạch Mạn nói với tôi."
Trịnh Khang có chút nghi ngờ, với tính cách độc lập của Thạch Mạn, liệu có chia sẻ điều này với một tình báo viên là người bình thường không? Nhưng Khổng Tri Vãn không biết rõ nội tình, nên cũng không thể chỉ dựa vào suy đoán mà biết được chuyện Dư Đình Đình đã làm những gì.
Anh cũng không phải là người thích kéo những người bình thường vào chuyện này.
Sở dĩ anh đồng ý với đơn xin trở thành tình báo viên của Khổng Tri Vãn, thực ra là có chút tư tâm, vì vị đội trưởng tương lai mới hai mươi sáu tuổi mà như muốn làm kẻ góa bụa cô đơn của anh.
Anh suy nghĩ một chút: "Đúng, là ở Thất Trung, nhưng em ấy không nói rõ đó là cái gì."
"Em ấy tin tưởng tôi, tôi có thể tâm sự với em ấy." Khổng Tri Vãn không hề coi bản thân là người ngoài, nên không đợi Trịnh Khang từ chối, cô liền lấy ra một tờ báo cũ đã ngả vàng từ trong túi, "Con rắn đó đã chết, nhưng có thể người khó xử nhất không phải là em ấy... Đây cũng là ý của Thạch Mạn."
Trịnh Khang tạm thời nuốt lại câu "không được" đã dâng lên tới cổ họng, anh mở tờ báo ra, bụi bay ra như mây, anh ghét bỏ xua tay đuổi những phần vụn của tờ báo cũ, đó là những tờ báo từ chục năm trước, trang nhất kèm theo một bức ảnh đen trắng lớn, nhìn mờ mờ như bị làm mờ bằng kỹ thuật hiện tại, nội dung là về Thất Trung ngày xưa.
Nội dung không âm u như bức ảnh, chỉ nói về một nhà hảo tâm đã quyên góp một tòa nhà thực nghiệm cho trường.
Trịnh Khang biết vụ này, Đội đã điều tra các tin tức liên quan đến Thất Trung, nhà hảo tâm này xuất thân từ gia đình nghèo khó, thời trẻ đã trải qua cuộc sống khó khăn, sau lại nhờ tri thức mà thay đổi vận mệnh, gặt hái thành công và cống hiến cả đời cho từ thiện cùng công ích, được tiếng rất tốt.
Bài báo cũng viết rằng ông ta rất biết ơn, dù thành công và nổi tiếng cũng không quên công ơn giáo dục bồi dưỡng của trường.
Khổng Tri Vãn rút ra một tờ báo khác từ trong tệp báo này, tiêu đề lần này là một vụ án giết người vì tình, bởi vì phương thức gây án quá tàn nhẫn mà được đưa vào danh sách mười vụ án nổi tiếng nhất trong nước.
Trịnh Khang không hiểu hai tờ báo này có liên quan gì tới nhau, anh lớn gan suy đoán: "Có phải nhà hảo tâm này ngoài mặt thì tốt bụng nhưng bên trong lại là lòng lang dạ thú, bị phát hiện lén nuôi bồ nhí sau lưng, nên đã giết người tàn nhẫn rồi đổ tội cho người khác không? Sát nhân nổi tiếng này thực ra là một kẻ thế thân sao?"
"... Không phải."
Đồng nghiệp của Thạch Mạn quả nhiên cũng giống hệt nàng, suy nghĩ không đi theo lối mòn. (Ý là mạch suy nghĩ không có giống người bình thường =))) )
Khổng Tri Vãn chỉ vào một góc nhỏ của bài báo về vụ án giết người vì tình, nó bị bao phủ bởi các tin tức khác, không ai chú ý đến, đó là một tin đồn không rõ ràng, vô căn cứ, báo cũ thường có những quả dưa như vậy không biết từ đâu ra.
Còn có phần kỳ bí.
Thuở ấy có một đạo sĩ rất nổi tiếng, có lời đồn được lan truyền rằng ông ta có thể giải quyết mọi rắc rối, giúp nhiều người hóa nguy thành an, biến phế liệu thành của cải, chính nhờ vậy mà những quý nhân này mới có được sự trường thọ và thành công như ngày hôm nay.
Ở thời đại trước, khi mà mê tín phong kiến thật và giả đều hoành hành, ông ấy gần như đã lừa đảo ra được cái địa vị như một thiên sư cổ đại, được giới quan chức và quý tộc cuồng nhiệt tôn sùng, có tiền cũng không thể mời.
Tin đồn này chỉ chiếm chưa đầy bốn dòng, đưa ra một vài ví dụ, ví dụ như bà vợ mắc bệnh nan y bỗng dưng khỏi bệnh, hay thương nhân tán gia bại sản lại bỗng nhiên gặp vận may, tiền vô như nước.
Trong đó còn có đề cập rằng, vị đại sư này đã từng giúp một học sinh không có khả năng học hành có thể chuyển vận.
Vị đạo sĩ mang tên "Ngộ Đức" này chính là người anh cả đã đâm sau lưng Hướng Thiện Phương để đoạt quyền, Hướng Thiện Hào.
"Vậy thì học sinh bất hạnh đã được lão giả lừa đảo này cứu giúp, chính là nhà hảo tâm đó." Trịnh Khang nheo mắt lại.
Khổng Tri Vãn gật đầu: "Khi Hướng Tử Húc hỏi tôi về việc đi qua thế giới Phi Thường, hắn đã từng nhắc đến người này. Dù có vẻ kỳ quái, nhưng giọng điệu nói chuyện của hắn lại rất quen thuộc, và tất cả đều là đến để quyên góp xây dựng, dường như bọn họ đã chăm sóc cho Thất Trung từ lâu, giống như một sự hợp tác lâu dài giữa các gia tộc, nhà hảo tâm xuất thân nghèo khó nhưng ân nhân của ông ta thì được cho là có gia cảnh khá giả."
Cô thấp giọng: "Thất Trung đã có âm mưu ít nhất đã được chục năm nay, từ thái độ ngày càng không chút kiêng kỵ của bọn họ, có vẻ như đã đến giai đoạn kết thúc, sự chuyển biến của Dư Đình Đình có lẽ không chỉ đến từ bản thân em ấy... Tôi nghe Thạch Mạn nói, trước khi đến Thất Trung, cô ấy đã bắt được một con yêu quái giống như cái bóng của con người?"
Trịnh Khang từ từ mở to mắt: "Ý cô là Dư Đình Đình em ấy..."
"Em ấy đang bị ảnh hưởng bởi cái 'Phi Thường' chỉ thuộc về Thất Trung. Tôi biết cảnh sát Trịnh có kỹ năng thẩm vấn của riêng mình, nhưng bây giờ không còn nhiều thời gian nữa."
Trịnh Khang trầm mặc một chút, tên đô con luôn lười nhác ngủ gà ngủ gật liền ngồi thẳng dậy, như một con thú dữ quan sát Khổng Tri Vãn thật kỹ.
Cuối cùng anh nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng: "Nếu chị Mạn mà bắt tôi viết kiểm điểm, cô phải dùng mỹ nhân kế để xin giúp tôi đó, cô giáo Khổng."
Khổng Tri Vãn nhướng mày: "Một lời đã định."
Dư Đình Đình ngồi trong phòng thẩm vấn không nhúc nhích. Cô cúi đầu nhìn cái bóng của mình dưới chân, như đang soi gương bằng bóng tối, cho đến khi Khổng Tri Vãn ngồi đối diện và gọi tên cô.
"... Cô giáo?" Dư Đình Đình từ từ ngẩng mặt lên, gương mặt tiều tụy và u ám.
Khổng Tri Vãn gật đầu, đặt nước ấm xuống bên cạnh cô: "Không yên tâm lắm, nên đến thăm em."
Dư Đình Đình im lặng, cuối cùng cười một cái: "Trong lúc này, cũng chỉ có cô mới đến thăm em thôi."
"Các thầy cô khác trong trường cũng đã hỏi về em, họ rất quan tâm đến em." Khổng Tri Vãn nói.
"Quan tâm đến em?" Dư Đình Đình cười một cách kỳ quái, giọng điệu đột ngột thay đổi như thể không phải là thanh âm của cô nữa, "Như kiểu khuyên em ở lại ký túc xá sao? Em không thể ở lại trường, đám người đó chắc đã gấp đến phát điên rồi ha, đến giờ vẫn chưa đuổi em đi, ngược lại thật khiến em bất ngờ."
Khổng Tri Vãn: "Ở lại trường để trở thành nguồn dinh dưỡng sao?"
"Cũng không sai lắm, em đã gần 'trở thành' rồi." Dư Đình Đình lại cúi đầu nhìn cái bóng mình, "Hôm nay là thứ mấy ạ?"
"Thứ Hai."
"Khi cô đi làm sẽ nhận được tin tức, quy định 'bất đắc dĩ' mới của trường." Dư Đình Đình cười nói, "Còn mấy đứa rác rưởi ở ban 3, chúng căn bản sẽ không bị đình chỉ học, vì chúng cũng là những nguồn dinh dưỡng đã được chọn lọc, sao có thể rời khỏi mảnh đất của Thất Trung được, cô giáo à, nếu từ đầu cô không quá quyết liệt như vậy, có thể đã không xảy ra 'kết cục' như bây giờ."
Khổng Tri Vãn bình tĩnh: "Dù không có chuyện này, Thạch Mạn cũng sẽ bị đuổi khỏi Thất Trung vì những 'tội danh' khác. Các bạn học của em không biết mình đang bị ép buộc tham gia vào ván cờ này, nhưng em thì biết, vậy mà lại tự nguyện trở thành con dao trong tay họ— — Những mồi nhử mà họ đưa ra khiến em khó mà từ chối."
Nụ cười của Dư Đình Đình giống như được vẽ lên, cô như bức chân dung tự họa của chính mình, trống rỗng và quái dị, không nói thêm lời nào.
Khổng Tri Vãn vẫn bình tĩnh: "Mồi nhử có liên quan đến cô giáo Dư, cô ấy đã trở lại bên cạnh em, mà việc cô ấy sống không phải là vấn đề, vậy thì chính là cái chết của cô ấy— — Họ đã nói với em rằng vụ tai nạn xe hơi có vấn đề, đúng không?"
Dư Đình Đình khẽ động đậy.
"Sự thật về cái chết của Dư Văn." Khổng Tri Vãn đột nhiên nhớ đến con quái vật trong chiếc nhẫn rắn cũng đã từng cám dỗ cô như này, "Họ đã giấu sự thật ở đâu đó, sau đấy liền nói với em, nếu nghe lời làm xong bước cuối cùng, họ sẽ đưa cho em thứ mà em muốn."
"... Nhật ký của em, con rắn đó đã nói với em, bên trong có di vật của mẹ em." Dư Đình Đình nghiêng đầu, "Cô ấy chắc đã lấy được rồi?"
Thạch Mạn thực sự đã lấy được rồi, nhưng đã xảy ra một sự cố mà nàng không lường trước được, nàng đã sớm giấu quyển nhật ký này rồi để lại tin nhắn kêu đồng đội đến mang đi.
"Chỉ là nhật ký?"
"Em không biết, em đã không viết từ lâu rồi." Dư Đình Đình thật thà nói, "Có thể họ đã viết sự thật vào trong quyển nhật ký của em... Em còn đang đợi bạn cùng bàn thần thông quảng đại đến nói cho em biết, sao cô ấy vẫn chưa đến?"
Giọng cô bỗng nhiên căng thẳng, cô chợt nhận ra: "Cô ấy đâu rồi?"
Dư Đình Đình không cố ý muốn hại Thạch Mạn, từ khi được Thạch Mạn cứu, cô đã rút ra được kết luận từ những quan sát lâu dài, Thạch Mạn là người duy nhất có khả năng mà cô có thể tin tưởng, vì vậy cô mới tiết lộ những manh mối quan trọng như vậy cho nàng.
Cô bị cái bóng ô nhiễm, nhưng bộ não bỗng nhiên tỉnh táo lại trong giây lát, cả người hoảng loạn, như một người đang đi trên vách đá cheo leo, chút niềm tin chưa bị ăn mòn chính là điểm cân bằng duy nhất của cô trong cơn cuồng phong này.
Khổng Tri Vãn lạnh lùng nhìn, đứng dậy vỗ vai cô: "Nếu đã tin tưởng cô ấy không có vấn đề gì, thì hãy kiên định đừng thay đổi. Đối tốt với bản thân em, cũng là đối tốt với cô ấy."
Cô giáo Khổng luôn trầm tĩnh như trước kia, kiến Dư Đình Đình dần bình tĩnh lại, cô khó hiểu nhìn Khổng Tri Vãn đang chuẩn bị rời đi: "Cô không hỏi em biết những gì sao? Ví dụ như mục đích của bọn họ..."
"Không phải tôi không hỏi, mà là em không thể nói." Khổng Tri Vãn chỉ vào cổ của Dư Đình Đình, "Nữ anh hùng lần này không có mặt, và nếu em thật sự biết được cốt lõi của bí mật ở Thất Trung, thì làm sao có thể an toàn ngồi ở đây được?"
[Remind: Khổng Tri Vãn chỉ vào cổ Dư Đình Đình để nhắc Dư Đình Đình nhớ lại khoảnh khắc bị rắn Côn Luân siết cổ, độc rắn ngấm vào người, trên cổ xuất hiện những lớp vảy rắn màu đen, và bị thả rơi từ tầng 3 xuống, lúc đó đã được Thạch Mạn cứu rồi đem về Đội để trừ chú.]
Khổng Tri Vãn gật đầu với Trịnh Khang đang ở phía sau tấm kính, rồi rời đi. Sau khi cô ra ngoài, Đội Y liền vào phòng để thực hiện trừ chú mỗi ngày, giúp làm chậm quá trình ô nhiễm. Cô hỏi: "Cảnh sát Lý đâu?"
"Tiểu Lý hôm nay xin nghỉ."
Khổng Tri Vãn gật đầu, sau khi từ biệt, cô về nhà một chuyến, lấy chiếc nhẫn rắn ra khỏi bình chất lỏng quỷ dị kia. Chiếc nhẫn trong suốt và lấp lánh, nhưng hơi thở của quỷ thần bên trong lại khó mà nhận thấy, vì đã bị những chất lỏng rực rỡ này ngăn cách.
Cô thử giao tiếp với Thần, không có hồi âm.
Vị quỷ thần này cũng khá yếu ớt, những Phong Chú được đặc chế đã đủ để khiến Thần ngậm miệng một thời gian.
Nhưng cô không lơ là cảnh giác, xuyên một sợi dây chuyền bạc qua chiếc nhẫn, rồi cho vào bên trong áo blouse ở bên cạnh.
Buổi chào cờ quả nhiên đúng như Dư Đình Đình đã nói, có thông báo mới, chính thức "tăng cường giờ tự học buổi tối cho học sinh lớp 10 và lớp 11", đó là chuyện mà trước đây mỗi lần họp đều phải lôi ra bàn bạc.
Đã được phê duyệt, và sẽ bắt đầu thực hiện từ hôm nay.
Buổi sáng cô không có tiết, nên đã chuẩn bị cho tiết hóa học buổi chiều, liền dẫn học sinh đến tòa nhà thực nghiệm để lấy dụng cụ thí nghiệm, nhưng tòa nhà thực nghiệm lại đang sửa chữa thiết bị, hôm nay không thể vào.
Điều này rõ ràng không phải là trùng hợp.
Hôm nay có giáo viên khác dạy thay cho cô, chỉ một tiết học, hiếm khi có thời gian rảnh, cô cầm theo phần thức ăn thừa cho mèo đi vào vườn cây nhỏ.
Trong vườn cây nhỏ có một con mèo, là một con mèo cam nhỏ bé, đôi mắt xanh như biển, chắc là mèo nhà, nhưng bây giờ lại rất có khí chất lưu lạc.
Cuộc gặp gỡ của Khổng Tri Vãn với con mèo này bắt đầu từ việc nó vô tình va vào cô, sau đó liền ăn vạ cọ cọ ống quần của cô mà không chịu rời đi, cô phớt lờ nó, nhưng mèo cam cứ như keo dính bám theo cô. Cô lạnh lùng nhìn xuống, mèo ta cũng không sợ, ngay lập tức nằm ngửa lộ ra cái bụng, giơ móng vuốt mà nhìn cô.
Bộ dáng vô lại của con mèo này khiến Khổng Tri Vãn cảm thấy mười phần quen mắt.
Khi đó cô sắp vào lớp, để thoát khỏi mèo cam, cô đã đút cho nó một cây lạp xưởng hun khói, rồi nói với giọng có vẻ nghiêm túc nhưng thực chất chỉ là khách sáo xã giao: "Lần sau lại đến thăm nhé."
Mèo con như hiểu ý, làm nũng "meo' một tiếng, thật sự không đuổi theo nữa, cũng có thể là vì đã lừa được thức ăn nên nó không thèm để ý đến cô.
Bộ dáng ăn xong liền vứt bỏ này cũng mang lại cảm giác thật déjà vu.
Cho đến một ngày, khi Khổng Tri Vãn hoàn toàn quên mất mèo cam, lúc cô vừa ra khỏi canteen và đi qua vườn cây nhỏ, mới bỗng dưng nhớ đến nó.
Cô không hiểu sao lại rẽ vào trong.
Mèo cam đã nghe thấy tiếng cô từ lâu, thò đầu ra từ bụi cỏ, đôi mắt xanh như biển lẳng lặng nhìn cô, hoàn toàn không còn sự nhiệt tình như lần đầu tiên.
Có lẽ vì không đói bụng, mèo cam kiêu hãnh không thèm làm nũng với con người.
Nhưng ánh mắt không có nhân tính của mèo cam lại mang đến cho Khổng Tri Vãn một loại cảm giác khác, cô thậm chí nhìn thấy sự lên án và nỗi buồn trong đó. Dù mèo cam chỉ đứng yên lẳng lặng nhìn cô, nhưng dường như nó vẫn luôn một mực chờ đợi cô, và cô thì chưa bao giờ quay trở lại.
Khoảnh khắc này, mèo cam không còn giống như tên hỗn trướng nào đó đã đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian, mà lại giống như chính bản thân cô.
Thế là, Khổng Tri Vãn không biết vì lý do gì mà lại có một tâm trạng đáng thương, cô tiến gần đến mèo cam mà lần trước cô còn ghét bỏ, khụy gối xuống và vuốt ve đầu nó, cô thấp giọng: "Xin lỗi, để em chờ lâu rồi."
Mèo cam không né tránh, mà lại lần nữa thân mật cọ cọ vào lòng bàn tay cô, cả cơ thể nó lần nữa xích lại gần.
Càng giống cô hơn.
Khổng Tri Vãn dừng lại, hành động mặc kệ việc bị bỏ rơi mà vẫn tiếp tục tiến lại gần khiến cô cảm thấy như mình đã bị một con mèo nhìn thấu.
Bởi vì đã lỡ một lần ước hẹn, Khổng Tri Vãn để bù đắp, cứ rảnh rỗi là lại đến thăm nó, mang cho nó một ít thức ăn, dần dần cũng trở nên thân thuộc.
Lần này cũng vậy, đại miêu của cô không ở bên cạnh, chỉ có thể đến tìm tiểu miêu này thôi.
Khổng Tri Vãn vừa nhìn nó ăn, vừa ngồi bên cạnh suy nghĩ lan man vô định, Thạch Mạn đôi lúc rất giống mèo, nhưng có đôi khi lại rất giống chó, khiến người ta bó tay và luống cuống... Nhưng mà đa phần khi ở cạnh cô, vẫn là giống mèo nhiều hơn, nên những kẻ đáng thương phải chịu đựng nàng thường là những người khác.
Con mèo này vừa được cho ăn là quên hết thất tình lục dục, coi việc ăn uống như một công việc nghiêm túc. Khổng Tri Vãn vuốt ve cái đầu mập mạp của nó, ánh mắt vô tình lướt qua mảnh đất ngay ngắn trong vườn cây nhỏ rồi dừng lại.
Cô hơi nheo mắt lại, phát hiện trận pháp mà Thạch Mạn để lại ở đó đã bị động vào!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro