Chương 42: Hình dáng quỷ dị
Một pho tượng rắn quỷ dị như đại thụ che trời, kích thước thật kinh hoàng, nó đã lấp đầy toàn bộ khuôn viên rộng lớn của Thất Trung
Trong sáu năm trở về Ô Thành, nếu nói về Phi Thường Đạo thì thứ mà Khổng Tri Vãn thành thạo nhất chính là chú ngữ— — Không phải là thi chú, mà là phá chú.
Cô rất nhạy bén với chú lệnh. Loại nhạy bén này nếu không phải là thiên phú, thì chỉ có thể là cô đã từng trải qua một thời gian dài âm thầm luyện tập giải chú bằng cách xâm nhập vào căn nguyên mà chia tách mấy cái chú lệnh này, chứ cô sống đến nay hơn hai mươi năm làm gì có lúc nào đi gặp quỷ gặp quái.
Chú lệnh do Thạch Mạn thiết lập trong khuôn viên trường, Khổng Tri Vãn biết một ít, đặc biệt là tiểu trận Âm Dương Ngư dùng làm mồi nhử, cô đã tìm ra được ba cái, đoán được sơ bộ đây là những phần tách ra từ trận pháp tổng thể, nhằm đánh lừa những yêu quái ẩn nấp, để từ đó khi yêu quái lơ là cảnh giác, sẽ kích hoạt chú lệnh của đại trận Âm Dương Ngư.
Chú lệnh trong con đường nhỏ và vườn cây này cũng là Phong Chú, nhưng nếu cùng một loại chú lệnh, thì ý nghĩa căn nguyên sẽ giống nhau, nằm ở chính bản thân chú lệnh, nhưng khi áp dụng có thể có biến thể, điều này phụ thuộc vào khả năng của người thi chú.
Chẳng hạn như Khổng Tri Vãn đã nghiền nát gần ngàn Phong Chú thành bột mịn, hòa cùng với máu chim bồ câu, nén chặt, cô đặc vào một cái bình nhỏ, ngâm nhẫn rắn trong đó, giống như muối dưa cải cho đến khi "thấm vị", vô số mảnh vụn của Phong Chú thẩm thấu vào từng kẽ hở của pháp khí, không thể lau sạch, cũng không thể rửa sạch.
Khi thời gian qua đi, Phong Chú sẽ trở thành nhân quả mới cho sự tồn tại của nhẫn rắn.
Chỉ là, các loại chú lệnh biến thể lớn cần có nhiều chuẩn bị, thao tác tinh vi và phức tạp, thời gian lâu mà chưa chắc đã thành công, hoàn toàn không phù hợp với yêu cầu nhanh chóng, chính xác và mạnh mẽ mà một chú lệnh thông thường cần có, kẻ địch đã tung sát chiêu đến cổ, thì đây không phải là một lựa chọn tốt.
Phong Chú thường được vẽ trên bề mặt bên ngoài của vật thể, những người có khả năng thi chú có thể bay lên không trung, nhưng Phong Chú mà Thạch Mạn sử dụng còn khó hơn, vì nó được khảm vào trong vật thể, mà còn không làm hỏng vật thể từ bên trong dẫn đến nứt vỡ, nàng đã âm thầm chôn Phong Chú vào trong đất.
Vừa đúng khoảng cách sáu thước nhập thổ xuống Hoàng Tuyền.
Khổng Tri Vãn thăm dò đất, mơ hồ cảm nhận được hơi thở của Tứ thánh thú.
Mèo cam bé nhỏ sau khi ăn uống no đủ thì không có việc gì làm, nó ngoắc ngoắc cái đuôi đi tới, quan sát hành động của Khổng Tri Vãn một lúc, rồi dùng chân vỗ nhẹ lên đống đất gọn gàng ngay ngắn, để lại một dấu ấn hình hoa mai nhàn nhạt.
Con mèo ngốc nghếch này không biết đã phát hiện ra điều gì thú vị, cứ như đang giẫm lên sữa, nó liên tục bước đi trên mảnh đất đó, rất nhanh mảnh đất đã bị giẫm nát, nó rất hài lòng, cuộn đuôi lại rồi thưởng thức "tác phẩm" của mình.
Khổng Tri Vãn túm lấy phần gáy của nó, nhấc lên, có chút đau đầu, rồi đặt tiểu quỷ gây rối này sang một bên: "Đừng bắt chước cô ấy, mi cũng không có đặc quyền đó đâu."
Con mèo nhỏ lắc lắc cái mông tròn trịa, như thể hừ một tiếng, rồi chạy đi.
Khổng Tri Vãn không phá hủy chú lệnh, mà triệu hồi ra thứ bên trong đất.
Đó là cuốn nhật ký của Dư Đình Đình.
Cô ấy xoay mật mã, cũng như những gì Thạch Mạn nghĩ, nhập chữ "hoa trà" viết tắt, nhưng không mở được.
Đoán sai rồi sao?
Khổng Tri Vãn hơi bất ngờ, dùng sự hiểu biết về Dư Đình Đình, cô đã nhập vào vài tổ hợp chữ cái có thể, nhưng vẫn không mở được.
Cô giáo Khổng hiếm khi thất bại trong việc giải đố, cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng quay trở lại với đáp án đơn giản nhất, đơn giản đến mức cô đã tự động bỏ qua ngay từ đầu.
Cô nhập vào chữ viết tắt của "Dư Đình Đình."
Cạch, khóa mở ra.
Nhưng chưa kịp mở ra, "tách, tách" — —
Những giọt máu liền rỉ ra từ các trang sách, Khổng Tri Vãn thắt chặt tâm can, tưởng rằng đó là máu của Thạch Mạn, nhanh chóng mở cuốn nhật ký.
Những trang giấy trắng ở trước mắt cô như có sự sống, từ trắng tinh đến ngả vàng, từ ngay ngắn đến nhăn nheo, giống như một người dần già nua và chết đi, cuối cùng từ trung tâm mỗi trang chậm rãi rỉ ra máu tươi, làm nhòe chữ viết.
Chữ viết ở mỗi trang cũng đều khác nhau, có nét phẳng, tròn, gầy, có phong cách hào hoa hoặc trẻ con, rõ ràng được viết bởi nhiều người khác nhau, nhưng đều cùng một câu nói.
—— "Tôi chấp nhận."
Đây là hợp đồng được ký kết với Quỷ Thần, Thạch Mạn đã từng đề cập đến, "Tôi chấp nhận" đại diện cho việc đồng ý sẽ trả một cái giá nào đó.
Trên đời chỉ có hai chữ này là tạo nghiệt nhất.
Nhưng hợp đồng ràng buộc cả hai bên, nếu một bên bị diệt, hợp đồng sẽ tự nhiên vô hiệu, rắn Côn Luân đã chết, những hợp đồng này cũng nên chết theo, nhưng giờ đây vẫn cực kì có sức sống, rõ ràng chúng vẫn còn hiệu lực trong thời hạn.
Vậy nên, Quỷ Thần đã bí mật ép buộc các học sinh ký hợp đồng không phải là rắn Côn Luân.
Khổng Tri Vãn tìm thấy chữ viết của Thạch Mạn ở vài trang cuối, nét chữ giương nanh múa vuốt chỉ có thể là dấu chân của đại miêu.
Đột nhiên, những giọt máu từ trang giấy nhấc lên, hình thành nên hình dạng của một cái hộp dài, nhanh chóng mở ra trước mặt cô, cảm giác châm chích nhói nhói lập tức truyền đến từ đầu ngón tay, đó là một cây Vân Vũ Ngân Châm, nó lập tức hút vào một giọt máu của Khổng Tri Vãn, hoa văn trên thân lập tức phát ra ánh sáng kỳ quái.
Dùng máu truy nguồn, món pháp khí mà Hướng Vô Đức chưa kịp tìm tới đã mất tích.
Quỷ Thần trong nhẫn rắn tỉnh dậy kịp lúc, bị hàng lớp Phong Chú ngăn cách, âm thanh nghe không rõ rè rè như băng cát-xét, nhưng không thể che giấu được tiếng cười hả hê của nó: "Nguồn gốc huyết mạch của ngươi đã bị "trưng bày' ra bên ngoài, chắc là nhà họ Hướng đã làm đó, ngươi bị lộ rồi."
Khổng Tri Vãn lau máu trên đầu ngón tay, không chút dao động, cô lật đến trang sau chữ viết cuối cùng, không có tên của mình: "Không có tên của ta, có nghĩa là hợp đồng không chỉ cần máu, mà còn cần thông tin khác, đây chỉ là dùng để kiểm tra xem có huyết mạch nhà họ Hướng hay không, đối phương chỉ biết là có, chứ không biết là ai."
Ngoài cô ra, còn có huyết mạch khác của nhà họ Hướng ở trong Thất Trung.
Và cuốn nhật ký này là dành cho Dư Đình Đình, mật mã cũng giống như tên của Dư Đình Đình, điều này cũng giống như một "hợp đồng" được cấu thành từ cái tên.
Đối tượng để kiểm tra ban đầu là Dư Đình Đình.
Và nếu nhà họ Hướng đã có nghi ngờ từ lâu, Dư Đình Đình còn nói đó là di vật của mẹ, thì cái nghi ngờ này có thể đã bắt đầu từ Dư Văn.
Nhưng cuốn nhật ký bị cái bóng của Dư Văn và đồng minh giả tạo là rắn Côn Luân giữ lại, cũng đồng thời giữ lại cả huyết mạch của nhà họ Hướng đang lạc lõng bên ngoài.
Ngoài cô ra, còn có người nhà họ Hướng nào khác sao?
Không đúng, Dư Đình Đình chỉ có một chút huyết mạch "bên ngoài", dù nhà họ Hướng có giữ gìn con cháu như thế nào, vào thế kỷ 21 cũng không thể diễn ra hôn nhân trong nội bộ gia tộc, con gái đã được gả đi, chắc chắn sẽ có huyết mạch lưu lại bên ngoài, chỉ là nhà họ Hướng biết cách làm người, sẽ không bao giờ tiếc rẻ việc bán đi những đứa trẻ có huyết mạch của nhà họ Hướng.
Càng gần huyết mạch bản nguyên của nhà họ Hướng, càng theo đuổi đạo Thần của nhà họ Hướng trong ngàn năm, càng xa cách, hay càng phụ thuộc vào tài sản trần tục của nhà họ Hướng, dù là bằng cách nào đi chăng nữa, cũng sẽ không bao giờ thực sự thoát ly khỏi nhà họ Hướng.
Nếu Dư Văn là người đứng ngoài rìa, thì việc cô ấy khẩn trương tránh xa gia tộc, cũng như ngăn cản nhà họ Hướng tìm đến con gái, ngoài việc khao khát cuộc sống bình thường, có thể còn do cô ấy đã tiếp cận được bí mật cốt lõi của nhà họ Hướng.
Quỷ Thần trong nhẫn rắn chỉ nói một câu rồi lại mất sức, lại rơi vào giấc ngủ trong Phong Chú.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Khổng Tri Vãn, là số điện thoại của bảo vệ, nhưng truyền đến lại là giọng nói của Lý Lâm Kiệt.
"Cô giáo Khổng, chào cô, tôi là anh trai của Thạch Mạn, tôi đến lấy cuốn sách mà em ấy cần, cô nói với bảo vệ cho tôi vào trường với."
Chàng thanh niên rơi vào tình huống dở khóc dở cười, Khổng Tri Vãn có chút nghi ngờ, khi nghe bảo vệ xác nhận nhiều lần mới biết, chàng trai này định lén lút trèo tường vào trường, kết quả bị ông lão bắt gặp, đành phải ấp úng bịa ra lý do mình là phụ huynh đến lấy sách cho em gái.
Khổng Tri Vãn muốn nói lại thôi, không hiểu tại sao Thạch Mạn lại giao công việc quan trọng như vậy cho cậu ta.
... Chắc cậu ta là một người thâm tàng bất lộ đi.
["Thâm tàng bất lộ": ý nói người có năng lực mà giấu =)))))]
Cô đứng thẳng tắp chờ ở cổng trường: "Tòa nhà dạy học ở phía trước."
"Chào cô giáo Khổng." Lý Lâm Kiệt là một chàng trai rất tràn đầy sức sống, đứng với vẻ mặt của một tên trộm, "... ở tòa nhà thực nghiệm, cuốn sách của chị ấy được để lại ở câu lạc bộ mỹ thuật."
Khổng Tri Vãn nhìn cậu ta một cách lãnh đạm, khi Lý Lâm Kiệt càng trở nên căng thẳng thì cô nghiêng đầu: "E rằng không được, hôm nay tòa nhà thực nghiệm đang sửa chữa và bị phong tỏa."
Vừa nghe không vào được, Lý Lâm Kiệt càng khẳng định cuốn sách đang ở đó, cậu ta tiến lên một bước: "Quyển sách đó khá quan trọng, tôi sẽ đi xem một chút... Á!"
Cậu ta vừa mới bước vào trường, bỗng như bị đẩy từ phía sau, ngã chúi người về phía trước, Khổng Tri Vãn nhanh chóng đỡ lấy, nhíu mày nhìn về phía cổng trường, Phong Chú in hình rắn tuôn ra như nước.
Khi tay cô vừa chạm đến ranh giới, bỗng dừng lại một chút, Khổng Tri Vãn nhẹ giọng hỏi nhẫn rắn: "Ra ngoài rồi sẽ không vào lại được nữa sao?"
"... Thông minh." Thần có vẻ rất buồn ngủ, khó khăn nói, "Ngươi có thể coi khuôn viên trường hiện tại như bản đồ của một trò chơi và nó đang bị cách ly có thời hạn, ra ngoài tức là tự nguyện out game."
... Vị Thần này cũng thời thượng quá.
Hoàng hôn sắp đến.
Khổng Tri Vãn linh quang chợt lóe, đôi mắt sắc bén đột nhiên khóa chặt vào Lý Lâm Kiệt: "Cậu cũng là cựu học sinh của Thất Trung đúng không?"
"Đúng, trường cũ của tôi." Lý Lâm Kiệt giật mình, cẩn thận hỏi, "Có vấn đề gì không?"
Khổng Tri Vãn chăm chú nhìn thanh niên đang bối rối, ý thức được sự thiếu sót của bản thân.
Tòa nhà thực nghiệm, đồ vật, mang đi.
Cô đã nghĩ rằng tin nhắn bị chỉnh sửa là "tòa nhà thực nghiệm", nguyên bản của tin nhắn ấy là "vườn cây nhỏ."
Thế nhưng thực sự có tới hai thứ đã bị sửa đổi, ngoài tin nhắn "tòa nhà thực nghiệm", còn một cái khác, đó là người nhận.
Người được Thạch Mạn chọn chắc chắn có sức chiến đấu cao và năng lực mạnh, Trịnh Khang là người có khả năng nhất.
Nếu để ngăn cản những người trong đội điều tra đặc biệt đến đây, hoàn toàn có thể giữ kín tin nhắn của Thạch Mạn, nhưng bây giờ lại cố tình dẫn dụ một nhân viên văn phòng yếu ớt tới, vậy tại sao lại cần cậu ta tới?
Lý Lâm Kiệt và Thất Trung có một mối liên hệ mà cô đã sơ suất bỏ qua.
Lý Lâm Kiệt từng là học sinh của Thất Trung.
Khổng Tri Vãn đã từng nghe Hướng Vô Đức nói qua, chính vì là trường cũ của cậu ta, nên ban đầu Đội điều tra đặc biệt muốn cử cậu ta đến, sau đó Thạch Mạn trở về thành phố, Phó Cục trưởng Lâm mới đổi người thành Thạch Mạn.
Lý Lâm Kiệt có thể chính là một phần của trò chơi ở Thất Trung.
"Chúng ta đi đến nhà kho thôi."
Khổng Tri Vãn không cho phép bất kỳ sự phản đối nào, dẫn đường đi thẳng, Lý Lâm Kiệt sợ nhất là người không cho phép phản đối, lùng bùng đi theo: "Đi đâu, lấy cuốn sách hả?"
"Đi cứu người." Ánh mắt của Khổng Tri Vãn có chút âm trầm, "Nghi lễ sẽ được tiến hành sớm hơn."
***
Thạch Mạn lập tức mở to mắt.
Liều mạng gọi máu của mình lắng xuống, nàng ngồi dậy, di chuyển xương cốt đau nhức, dán mắt quan sát xung quanh.
Nàng bị nhốt trong một phòng học, phòng học rộng rãi, bàn ghế không một hạt bụi, sạch sẽ đến mức không có chút nhân khí nào, ánh sáng xám trắng chiếu qua cửa sổ, thế giới như chỉ còn ba màu đơn điệu: xám, trắng và đen.
Thạch Mạn chống tay lên ghế để đứng lên, nhưng lại chạm phải một đôi chân, lập tức tỉnh táo lại, nàng đã không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào cả, vì vậy nhanh chóng đứng dậy, lùi lại một bước.
Đó là một con búp bê nhựa được mặc đồng phục Thất Trung, hai tay cùng đặt trên bàn, ngồi ngay ngắn ở một chỗ, dáng vẻ như một học sinh ngoan đang chăm chú nghe giảng, nhưng khuôn mặt lại dán một bức chân dung đen trắng, rõ ràng là Lâm Hà.
Những chỗ khác cũng có những con búp bê giống nhau như đúc, chỉ khác nhau ở bức giấy được dán trên mặt, nhưng hoàn toàn khớp với tất cả học sinh của ban 9 và vị trí ngồi của họ.
Khi nghe thấy tiếng động phát ra từ Thạch Mạn, những "học sinh" được Ctrl C + V từ bản gốc vốn đang nhìn về phía trước, đều đồng loạt quay đầu nhìn nàng, những "gương mặt" phẳng lỳ không có chút động tĩnh nào, nhưng Thạch Mạn lại cảm thấy như bị chúng khóa chặt, có chút rợn người.
Điều này khiến nàng nhớ đến hiệu ứng thung lũng kỳ lạ (Uncanny Valley), mặc dù những con búp bê giấy với phong cách nghệ thuật tương lai này không quá phổ biến.
Màu sắc của thế giới này đã bị lưu vong hoàn toàn, Thạch Mạn xoay cổ một chút, ngược lại cảm thấy thư giãn hơn. Đôi mắt bình tĩnh và lạnh lùng quét qua địa ngục màu xám - đen - trắng này.
Nàng nhìn về phía chỗ ngồi của mình, không có búp bê của bản thân, phía trước cũng không có búp bê của Dư Đình Đình.
Những học sinh này là những người bị ô nhiễm trong quá trình chuyển hóa? Không có nàng thì còn có thể hiểu, nhưng tại sao lại không có Dư Đình Đình?
Bởi vì Dư Đình Đình hiện đang không có mặt ở trường sao?
Nàng đi về phía cửa sổ, cơ thể của toàn thể búp bê trong lớp đều không nhúc nhích, chỉ có cái đầu được dán hình đen trắng là xoay qua theo động tác của nàng, dưới ánh nhìn chăm chú của bầy quỷ, Thạch Mạn một tay kéo phăng tấm rèm dày.
Nàng không thể nhìn thấy sân thể thao và bầu trời.
Một pho tượng rắn quỷ dị như đại thụ che trời, kích thước thật kinh hoàng, nó đã lấp đầy toàn bộ khuôn viên rộng lớn của Thất Trung, che khuất mọi ánh sáng, nó vặn vẹo và quấn thành vòng, cao đến mức không nhìn được đến đầu.
Nàng thậm chí không thể nhìn rõ toàn bộ hình dáng, chỉ có thể thấy được một phần của pho tượng, giống như một bức tượng Phật thật lớn được khảm vào vách núi, con người thì đứng trên ngón chân của Phật Tổ, như đang đứng trên một cái bệ đá thật cao, cảm giác bản thân thật nhỏ bé đến run sợ trong lòng.
Những đường cong vặn vẹo và cổ xưa như những vòng tuổi, kể lại những năm tháng khủng khiếp của pho tượng.
Những tòa nhà còn nằm trong phạm vi có thể quan sát, tất cả đều đã bị kéo rèm che hết cửa sổ và cửa ra vào, Thạch Mạn đoán chừng trong đó đều ngồi đầy những "con người" giống như trong ban 9.
Khi nàng nhìn xuống phía dưới cũng không thể thấy mặt đất, mà chỉ là một vực sâu mênh mông với đoàn sương mù không rõ sinh tử đang lượn lờ, như thể bên dưới còn chôn vùi một thân rắn rất dài.
Pho tượng như một con quái vật thức tỉnh leo ra từ vực sâu, muốn vươn tới trời cao.
Nàng quay đầu lại, những con búp bê đang ngồi ở chỗ của chúng đã tụ tập thành một đám sau lưng nàng, không biết tất cả đã rời khỏi chỗ ngồi từ lúc nào, chúng chen chúc lại gần nàng, có đứa thì đứng, có đứa thì ngồi, chúng đều nghiêng đầu nhìn nàng, khuôn mặt của Lâm Hà thì ngay sát trước mắt nàng.
Thạch Mạn im lặng trong một giây, rồi trở tay cho cậu nhóc một cái tát lên đầu: "Hù chết bà nội ngươi rồi."
Nàng vừa khách sáo nói "cho qua", vừa không khách sáo mà đẩy đám búp bê nhựa đang xem náo nhiệt sang một bên, bước ra ngoài cửa, mỗi lớp học mà nàng đi qua đều ngồi đầy học sinh, khi nghe thấy tiếng bước chân của nàng, tất cả đều từ bỏ tư thế nghe giảng ngoan ngoãn, đồng loạt nhìn về phía nàng, như thể nàng là một siêu sao quốc tế, chỉ cần vụt mất một cơ hội liếc nhìn là có thể hối hận cả năm.
Nhưng có một điểm khác với ban 9.
Trên bục giảng của các lớp đều có giáo viên, là giáo viên chủ nhiệm của từng lớp, cũng như học sinh, họ đều bị thu hút bởi người sống duy nhất là nàng, mặc dù chỉ là búp bê dán giấy, nhưng tốt xấu gì cũng có được một giáo viên, không giống như ban 9, trên bục giảng không có ai, học sinh chỉ giả vờ học tập.
Khổng Diêm Vương đã bị khai trừ khỏi khối 11 à? Hoạt động nào cũng không cho cô tham gia vào ư.
Bị bắt nạt ở nơi làm việc đến tận thế giới Phi Thường luôn.
Nhưng hy vọng đó là chuyện tốt. Thạch Mạn không chớp mắt, cứ thế đi xuống cầu thang, lại phát hiện cửa chính của tòa nhà dạy học bỗng nhiên biến mất, tầng một cũng không có bất kỳ cửa sổ nào, chỉ có một bức tường không thể phá, nàng không có cách nào để rời khỏi tầng một.
Lần này nàng quay đầu, thật không ngoài dự liệu, toàn bộ học sinh khối 11 đều đứng sau lưng nàng, lít nha lít nhít chặn kín mọi lối đi của nàng, giáo viên của ban 3 còn đang cầm thước kẻ, duy trì tư thế như đang vỗ thước vào lòng bàn tay, thờ ơ đứng ở đầu hàng.
Khuôn mặt giấy vô cảm đó nhìn nàng như muốn phạt một học sinh hư hỏng trước đám đông để làm gương cho những người khác.
Đến tận thế giới Phi Thường mà vị này thậm chí vẫn trở thành tay sai.
Lần đầu tiên thì còn lạ lẫm, chứ lần thứ hai thì quen rồi, dao Hồ Điệp bay lên, sợi dây mảnh quấn ở đuôi dao liền quấn chặt vào lan can của cầu thang tầng hai, Thạch Mạn mượn lực lấy đà, lướt qua đám búp bê nhựa đang bao vây, nàng trực tiếp nhảy tới tầng hai, còn không quên đạp lên đầu chó của giáo viên chủ nhiệm ban 3 một cái.
Con chó tức giận bất bình, đứng vô năng ở tầng một phẫn nộ quơ quơ thước.
Nàng mở cửa sổ tầng hai, phát hiện mình có thể nhảy lên pho tượng rắn này, tuy tảng đá lớn này đã che khuất tầm nhìn bên trái và bên phải, nhưng nàng không có thời gian để do dự, đây rõ ràng là lối thoát duy nhất ở hiện tại.
Vì vậy, nàng nhẹ nhàng nhảy lên một đoạn thân rắn, dưới ánh nhìn của đám đông ở cửa sổ, nàng bắt đầu chạy dọc theo thân rắn.
Cảm giác phương hướng của nàng rất tốt, dù thân rắn quấn quanh và rối rắm, nàng vẫn có thể tìm thấy đường đến tòa nhà thực nghiệm, nàng giống như Jack đang leo lên cây đậu thần, sắp sửa bước vào vương quốc của người khổng lồ.
Chỉ có điều, vương quốc mà nàng hướng đến không thuộc về câu chuyện cổ tích, mà thuộc về một thế giới khổng lồ và chứa nghiệt chướng không thể xác định được.
Nàng xuôi theo thân rắn uốn lượn một đường lên trên, cuối cùng dừng lại ở tầng ngay dưới tầng cao nhất của tòa nhà Thực Nghiệm, vì tầng cao nhất thì nằm trong mái vòm lớn của công trình, và cũng không có cửa sổ, nên nàng chỉ có thể đi từ tầng này lên.
[Remind + Giải thích: Tòa nhà thực nghiệm có tổng cộng 5 tầng, tầng 5 ở dưới cái mái vòm lớn và nó không có cửa sổ để chui vào, nên Thạch Mạn đành phải chui vào tầng 4, để đi từ tầng 4 lên tầng 5]
Nàng đập vỡ cửa sổ để chui vào, rồi đi lên tầng trên cùng, và thật kỳ lạ, bảo tàng kỷ niệm chỉ mở khi có lễ kỷ niệm thành lập trường vậy mà lại không bị khóa, cửa còn mở hé, như thể có ai đó vừa mở khóa để vào bên trong, lại như thể đang chuyên chú chờ đợi sự xuất hiện của nàng.
Nàng nhẹ nhàng đẩy ra cánh cửa nặng nề của bảo tàng.
===================
============
Hiệu ứng Uncanny Valley: Hiệu ứng này được hiểu rất đơn giản như sau, khi một cái gì đó không phải con người, nhưng lại có một số nét giống người, nó sẽ trở nên rất hấp dẫn.
Có điều, khi những tạo vật ấy trở nên quá giống người, nhưng lại không hoàn hảo 100%, mà vẫn có những dấu vết không phải của con người, thì chúng ta lại cảm thấy sợ hãi.
Có thể lấy những con búp bê làm ví dụ. Nếu thấy một con búp bê có thể nói, liếc mắt, di chuyển, bạn sẽ cảm thấy thú vị hay thấy nó giống như... Annabelle?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro