Chương 7

Chương 7 - Người nhà

Biết Yến Hà trở về, bà Hà từ sáng sớm liền cùng ông Yến ở sân bay chờ rồi.

Hai người đứng ở đại sảnh sân bay, đối chiếu thông tin chuyến bay Yến Hà gửi trước khi cất cánh, xác nhận rốt cuộc là mấy giờ đến.

"Đến sớm thế làm gì a?" Yến Quang Minh oán trách, ông vốn buổi sáng sớm bị Hà Dữu gọi dậy trong lòng đã không thoải mái, lúc này nhìn màn hình LED phía trên lại càng không kiên nhẫn: "Bà xem bà xem! C5643! Trì hoãn rồi! Còn ba tiếng nữa mới hạ cánh."

Bà Hà khoanh tay liếc ông một cái, lạnh giọng mở miệng: "Yến Quang Minh, hôm nay con gái trở về, tôi không muốn tranh cãi với ông."

Yến Quang Minh gật gật đồng hồ đeo tay, còn muốn nói cái gì, lại dưới ánh mắt lạnh lẽo của Hà Dữu rụt rụt cổ, lẩm bẩm một câu gì đó, không nói nữa.

"Con gái ở nước ngoài một năm này, chúng ta nên bàn cũng đều bàn xong rồi, đợi phương diện tài sản công chứng xong thì đi làm thủ tục nhé."

Giọng điệu của Hà Dữu nhạt nhẽo, Yến Quang Minh ngẩng đầu nhìn bà một cái, lại đem tay cho vào túi, ngẩng đầu nhìn thông tin chuyến bay trên màn hình lớn.

"Chuyện này... trước đừng nói cho con." Yến Quang Minh do dự một chút, quay đầu nhìn Hà Dữu đứng bên cạnh mình.

Để đón Yến Hà, Hà Dữu hình như là cố ý chọn quần áo mới, trên cổ thon dài mảnh mai buộc một chiếc khăn lụa tông sáng, làm nổi bật cô tao nhã quý khí.

Hà Dữu là phụ nữ sự nghiệp, với người khác yêu cầu nghiêm khắc, với bản thân yêu cầu càng nghiêm khắc.

Từ khi Yến Hà còn nhỏ, hai người liền thương lượng ly hôn rồi, nhưng do các phương diện nhân tố, chuyện ly hôn luôn kéo đến bây giờ mới gần kết thúc.

Nhưng bây giờ Yến Hà lập tức trở về rồi, bọn họ đều không muốn trong ngày vui tuyên bố tin tức này.

"Được." Hà Dữu gật gật đầu, bà nhìn quanh một vòng: "Tôi đi tìm chỗ ngồi, còn ông?"

Yến Quang Minh: "Tôi cũng tìm chỗ ăn cơm."

"Vậy ba tiếng sau ở đây gặp?" Bà Hà hơi gật đầu, giống thường ngày, như thông báo mà nói cho Yến Quang Minh, rồi lập tức giẫm giày cao gót rời đi.

Nhìn bóng lưng bà, Yến Quang Minh lắc lắc đầu, chỉnh lại áo khoác gió của mình, và đi ngược hướng với bà.

Lúc Yến Hà đẩy xe hành lý đi ra, trên cổ treo một cái gối chữ U, mắt ngái ngủ mơ màng, trên mặt còn có mấy vệt đỏ ngủ ra.

Trong sân bay chắc là bật gió ấm, lúc nàng và Lý Tu Khê đợi hành lý liền bắt đầu ngáp liên tục.

Nhưng đẩy xe đi ra, thấy ba mẹ đứng ở vị trí nổi bật trong đám người, tinh thần nàng chấn động.

Yến Hà hết sức vẫy vẫy tay: "Ba! Mẹ!"

Bước chân cũng không hời hợt nữa, người cũng không buồn ngủ nữa, cảm giác mấy ngày nay mệt mỏi quét sạch.

Lý Tu Khê chậm lại bước chân, khó thấy mà lui về sau một bước.

Yến Hà thấy cô rơi lại phía sau, lúc này mới hậu tri hậu giác nhớ ra, ba mẹ của Lý Tu Khê ly hôn rồi.

Yến Hà có chút áy náy, cũng theo cô chậm bước, nhỏ giọng nói: "Không vội đâu."

Lý Tu Khê có chút buồn cười: "Tớ có đối tượng đến đón tớ, cậu ngại cái gì?"

Cô nhướng mày nhìn Yến Hà, "Bạn học Yến Hà cẩu độc thân, nếu cậu thật cảm thấy ngại, mau mau tìm Nguyệt Lão, để ông ấy đem chị đẹp lại gửi về trước mặt cậu."

Ba mẹ ở ngay bên cạnh, tuy biết họ nghe không được đoạn đối thoại này, nhưng tai Yến Hà vẫn không tự chủ đỏ lên.

Nói xong câu này, bạn học Lý Tu Khê liền chuẩn xác trong đám người tìm được bạn gái của mình, vui vẻ chạy đi.

"Trong sân bay nóng nhỉ?" Hà Dữu thấy tai và mặt nàng đều đỏ, còn tưởng là nóng, sau khi cho Yến Hà một cái ôm thật to, bà Hà nhướng một bên lông mày, ra hiệu Yến Quang Minh đẩy xe hành lý.

Yến Hà gãi gãi đầu, lấy gối chữ U trên cổ xuống ôm trong ngực, trả lời: "Cũng hơi."

Nàng ánh mắt liếc thấy ánh mắt oán trách của Yến Quang Minh, dù cầm gối cũng cho ba mình một cái ôm lớn.

"Chỉ có từng này hành lý?" Yến Quang Minh hỏi.

Ông nhớ con gái nói mua không ít đồ, nhưng bây giờ trên xe hành lý chỉ có hai cái vali, trong đó một cái còn là vali xách tay nhỏ.

Yến Hà kỳ quái nhìn ông một cái: "Trước khi con trở về đem những đồ khác cần mang đều gửi về rồi mà, mẹ con còn nói đều đến rồi."

Yếnn Quang Minh tự biết lỡ lời, che giấu mà ho khan hai tiếng: "Đúng đúng đúng, nhớ ra rồi, đang để ở nhà đấy. Thời gian này ba vẫn luôn bận chuyện đơn vị, bận đến quên mất."

Hà Dữu cũng theo giúp tròn chuyện: "Đúng vậy, ba con dạo này người bận nhiều, ngày ngày đều bận họp."

Yến Hà không có nghi ngờ gì, ngốc nghếch cười hai tiếng.

Niềm vui đoàn tụ với ba mẹ làm nhạt hết thảy, đến mức nàng không để ý ba mẹ len lén thở phào và trao đổi ánh mắt.

Hà Dữu thuận miệng đổi đề tài: "Bên châu Âu thời tiết so với chỗ chúng ta ấm hơn nhỉ? Không phải mẹ nói, con cũng quá thu hút muỗi rồi, ở nhà liền thu hút muỗi, chạy đến châu Âu —— hiện tại tháng một rồi sao còn có muỗi đốt con?"

Yến Hà sửng sốt, lập tức liền nghĩ đến chuyện tối hôm qua lúc mình cắn cổ chị thì bị chị báo thù mà cắn lại.

Lúc cô cắn nàng thật ra không dùng lực mạnh, nhẹ nhàng cắn xuống sau đó còn an ủi mà hôn hôn chỗ bị cắn.

Vết hôn chỗ cổ kia hình như đang nóng lên, mang Yến Hà trở về tối hôm qua——

Lúc mới bắt đầu hôn, nàng còn không quá thành thạo, là cô gái cạy mở hàm răng nàng, ngay lúc nàng không thở được thì đúng lúc dừng nụ hôn này, thấp thấp khàn khàn mà cười một tiếng, dạy nàng——"Hít thở."

Giọng điệu như mệnh lệnh. Lúc đó Yến Hà đặc biệt muốn gọi chị là cô giáo.

Cơ thể chị ấm nóng lại mềm mại, lúc thì thầm thấp giọng khiến Yến Hà nhớ đến yêu nữ biển cả Siren trong truyền thuyết.

Chỉ là điều hai bên hoàn toàn khác là, Siren dùng tiếng hát mê hoặc thủy thủ, còn chị ấy chỉ cần một tiếng cười nhẹ, một hơi thở, một nụ hôn liền đủ làm cô thần hồn điên đảo.

"......Bạn nhỏ."

Tiếng thở nhẹ của chị, sự bất đắc dĩ của chị, dường như đều hòa vào trong ba chữ này rồi.

Nhưng mà về sau, bản thân sao lại ngủ mất rồi nhỉ?

"Con gái? Yến Hà? Này! Đồng chí Tiểu Yến!"

Hà Dữu và Yến Hà nói mấy câu sau đó, nhận được lại là tiếng "ừ ừ" qua loa của nàng.

Bà Hà nâng cao chân mày, quay đầu nhìn nàng, lại phát hiện bước chân Yến Hà trở nên hư mềm, từng bước từng bước giống như giẫm lên bông vậy, ánh mắt cũng mơ hồ đến mức chết người.

—— Nhìn kỹ xuống, vành tai hình như càng đỏ hơn.

Nóng như thế này sao?

Yến Hà mơ hồ hoàn hồn lại, thấy ánh mắt lo lắng của ba mẹ mình, lúc này nàng mới phát giác trong lòng mình căn bản không phải là chị mềm mềm thơm thơm, mà là cái gối chữ U của mình.

Yến Hà càng ngượng ngùng hơn, cô cười một cái: "Không sao không sao."

"Quá mệt rồi phải không?" Yến Quang Minh vỗ vỗ vai nàng: "Nhanh về ngủ một giấc, điều chỉnh múi giờ."

Hà Dữu cũng theo đó gật đầu: "Đúng vậy, về nhà tắm một cái rồi ngủ đi, mẹ bảo ba con làm đồ ăn xong bỏ vào tủ lạnh rồi, nếu nửa đêm dậy đói thì tự hâm nóng ăn."

Yến Hà đỡ trán, cảm thấy mình bắt đầu choáng váng.

Thật sự là quá mệt rồi sao?

Trong lòng trống không, trong ngực cũng trống không.

Não bộ chậm chạp bắt đầu có phản ứng —— đột nhiên có một ý nghĩ điên cuồng trào vào trong đầu nàng, và trong chớp mắt chiếm lĩnh vị trí cao.

Ý nghĩ này một khi xuất hiện, giống như mọc rễ trong đầu vậy, thế nào cũng không xua đi được.

—— Từ lúc chị rời đi, nàng đã cảm thấy mình và thế giới không hợp nhau —— tại sao chứ? —— có phải bởi vì, chuyện rời xa chị căn bản chính là một giấc mơ không?

Cùng Lý Tu Khê ăn cơm xem hòa nhạc là mơ, ngồi lên máy bay nhìn hoàng hôn buổi tối là mơ, bên tai là phát thanh tiếng Trung chuẩn tề là mơ, cái ôm của ba mẹ là mơ, khoảnh khắc này sắp bước ra khỏi sân bay cũng là mơ.

Đây chỉ là một giấc mơ ngủ quá sâu thôi nhỉ?

Tỉnh mơ rồi, đợi đến khi nàng mở mắt, có phải là lại có thể thấy chị rồi không?

Có phải là lại có thể nghe thấy giọng chị bất đắc dĩ gọi "Bạn nhỏ" rồi không?

Ngồi trên xe, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ quen thuộc nhưng lại xa lạ, Yến Hà đem gối chữ U trong lòng luồn lên cổ, tựa vào cửa xe chìm vào giấc ngủ sâu.

Ngủ nhanh đi, Yến Hà, tỉnh lại là có thể thấy chị ấy rồi nha!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro