Chương 6
Editor: ASadPeanut.
Chỉ đăng duy nhất ở Wattpad.
———————————
"Tặng cho em?" Ánh mắt Lạc Huyền vô hồn. Cô cảm thấy trái tim mình thắt lại, như thiếu vắng điều gì đó.
"Ừm, chỉ là một món đồ nhỏ mà thôi." Ninh Nhất Khanh thản nhiên đến mức hoàn mỹ không tì vết.
Trên đường đến phòng thí nghiệm y tế, Tần Thập Ý ngó nghiêng, thỉnh thoảng liếc nhìn Ninh Nhất Khanh đang khép hờ đôi mắt. Nhưng dù có nhìn mãi, cô cũng không thấy được điều gì kỳ lạ trên khuôn mặt lạnh lùng cao quý của người phụ nữ.
"Nếu cậu đang rảnh rỗi thì hãy xem tài liệu về những loại thuốc này đi." Ninh Nhất Khanh đưa cho Tần Thập Ý một chồng tài liệu dày cộm trên ghế xe hơi.
"Đừng mà, mình vừa thấy mấy cái này đã đau hết cả đầu rồi, cậu cho rằng ai cũng giống như cậu sao?" Tần Thập Ý đưa một tay chống đầu, cười quyến rũ, "Nhất Khanh, bức tượng con hổ đó là do cậu mua thật à?"
Ninh Nhất Khanh mất tự nhiên vân vê hạt niệm châu màu xanh tím nhạt trên cổ tay, hé mở mí mắt. Thấy Tần Thập Ý cười ranh mãnh, chị "Ừm" một tiếng ngắn gọn.
"Không phải cậu đang xạo đó chứ?" Tần Thập Ý lắc đầu, cảm thấy có gì đó không ổn, "Cậu tuổi dần, mua một món trang sức hình con hổ cũng có vẻ rất hợp lý. Nhưng mà cậu không phải là kiểu người thường hay mua sắm ở những cửa hàng như vậy. Hơn nữa trí nhớ của cậu rất tốt, làm sao mà quên được chuyện này chứ?"
Có vấn đề, chắc chắn là có vấn đề rất lớn.
Bỏ mặc Tần Thập Ý nói lảm nhảm, Ninh Nhất Khanh quay mặt đi; trong mắt chị ánh lên vẻ dịu dàng, nhưng chỉ thoáng qua đã biến mất. Chị cúi đầu bắt đầu đọc tài liệu.
**
Ba ngày sau, sau khi Lạc Huyền hoàn thành luận án tốt nghiệp, cô đến phòng làm việc của mình vào lúc ba giờ chiều. Thay vì nói là phòng làm việc, gọi là căn cứ bí mật thì chính xác hơn.
Nơi này chỉ vẻn vẹn hai mươi mét vuông.
Mặt sàn màu vàng hồng được chạm trổ hoa văn lá bay theo gió trăm hoa đua nở, như thể bước vào một khu rừng mùa thu; những bức tường xung quanh vẽ đại dương xanh thẳm, với những con sóng nhấp nhô đánh tung lên tạo thành màn sương trắng xóa.
Giữa màn sương lung linh những màu vàng nhạt, giống như đóm đóm, hoặc là ánh sao.
Khi chiếc quạt cũ trong góc thổi gió, người ta có cảm giác như mình thực sự bước qua khu rừng rậm rạp để đến một hòn đảo xinh đẹp.
Khi Trì Lê đưa cô gái trẻ tự xưng là nhà sưu tầm đến, họ đã nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.
Tóc của Lạc Huyền được buộc thành đuôi ngựa, lọn tóc trước trán được uốn xoăn, chuyển sang màu vàng nhạt dưới ánh nắng buổi chiều.
Đôi mắt cô cụp xuống, nhìn thoáng qua có vẻ đang thẫn thờ.
Trì Lê cảm thấy kỳ lạ, dường như Lạc Huyền đã ủ rũ từ ba ngày trước rồi, tại sao tình trạng này lại có thể kéo dài lâu đến như vậy?
Tuy nhiên, vì còn có người khác ở đây nên cô không tiện hỏi thăm, nên cô hăng hái giới thiệu hai người với nhau.
"Lạc Huyền Huyền à, chị ấy là nhà sưu tập rất thích các tác phẩm của cậu, Hạ Chi Vãn." Trì Lê đứng giữa hai người, vỗ vỗ vai Lạc Huyền, "Chị Hạ à, đây là Lạc Huyền. Chị đừng chỉ nhìn vào vẻ ngoài xinh đẹp của cậu ấy không thôi, người này tài năng đỉnh của đỉnh, lại còn vô cùng tốt bụng. Là thần tượng từ nhỏ đến lớn của em đấy."
Nghe vậy, Lạc Huyền nhíu hàng chân mày thanh tú, cong đôi môi mềm mại như nhung thành một nụ cười: "Tiểu Lê à, cậu nói quá rồi."
Cô quay đầu nhìn Hạ Chi Vãn, có phần ngượng ngùng chào hỏi, "Chào chị Hạ Chi Vãn, em là Lạc Huyền."
Hạ Chi Vãn khẽ mỉm cười. Mắt cô như chứa đựng hạt sương đêm hè, có thể chảy vào trái tim mỗi người. Cô nhìn đôi đồng tử vàng xanh của Lạc Huyền, trong mắt thoáng hiện lên sự tò mò.
"Chị thấy em Trì Lê nói đúng. Lạc Huyền, em thật sự rất có tài." Hạ Chi Vãn nhìn xung quanh nơi giống như một căn phòng trong mơ này và không ngần ngại tán dương.
Theo cô, các tác phẩm của Lạc Huyền không hề bị rập khuôn; cũng không chỉ là tác phẩm chạm khắc truyền thống về hoa, chim, côn trùng, cá, vân vân, mà còn thêm vào yếu tố của chủ nghĩa hiện đại, tập trung vào việc thể hiện bản thân.
"Tác phẩm này là?" Hạ Chi Vãn bước đến giữa căn phòng, chỉ tay vào một bức tượng điêu khắc trên kệ có hình dáng vặn vẹo, trông giống một hình người nhỏ bé bị vô số dây leo xé xác.
"Tên là Sinh Tại Bóng Đêm." Lạc Huyền ngạc nhiên trước khiếu thẩm mỹ của Hạ Chi Vãn. Cô không ngờ người này lại có hứng thú với tác phẩm ấy.
Hạ Chi Vãn còn muốn hỏi lại, nhưng rồi cô thấy Lạc Huyền đi từ chiếc ghế bên cạnh cửa sổ đến phía trước bức tượng Sinh Tại Bóng Đêm, lấy một chiếc bật lửa bình thường ra, đánh lửa, châm lửa, động tác liền mạch.
Ngọn lửa màu vàng sáng ngay lập tức nuốt chửng toàn bộ bức tượng, giống như dòng dung nham phun trào chảy về phía sự hủy diệt.
Lúc này Hạ Chi Vẫn mới phát hiện ra rằng phần màu đen của bức tượng hình như là bột than.
Lớp bột than phủ trên phần gỗ đã được sơn chống cháy giờ phút này đang lặng lẽ bùng cháy trên tay Lạc Huyền, chiếu sáng khuôn mặt nhợt nhạt có phần yếu ớt và thể hiện sự ghét bỏ bản thân của cô gái.
Khi rực cháy, những dây leo quấn quanh hình người quay trở về màu sắc vàng hồng rực rỡ ban đầu, bộc lộ diện mạo nguyên bản.
Hình người tuy không có khuôn mặt, nhưng người ta vẫn có thể nhận ra được sự phẫn nộ, đau đớn, và điên cuồng tột độ từ thân thể vặn vẹo đẹp đẽ ấy.
Sau khi ngắm từng sợi dây leo đẹp mắt nhưng kỳ lạ, Hạ Chi Vãn nhìn chằm chằm Lạc Huyền, nhẹ nhàng hỏi: "Cách để phá bỏ xiềng xích là trỗi dậy từ tro tàn sao?"
Khẽ thổi bay phần tro rơi trên bức tượng gỗ, Lạc Huyền cụp mắt xuống và mỉm cười, "Không phá bỏ được, nhưng không gây trở ngại đến một tâm hồn luôn hướng về ánh mặt trời."
Hạ Chi Vãn bị ấn tượng bởi sự bi quan và lạc lối tỏa ra từ Lạc Huyền trong khoảnh khắc ấy và ngẩn người hồi lâu.
"E hèm, hai người có thể đừng chơi trò đánh đố nữa được không? Chỉ toàn bắt nạt cái người không có khiếu nghệ thuật như tôi thôi." Trì Lê tiến tới cắt ngang hai người rồi đi về phía một cánh cửa khác trong căn phòng nhỏ, "Bên trong còn nhiều tác phẩm hơn nữa, chị Hạ có thể vào..."
"Trong đó tạm thời chưa mở được đâu." Lạc Huyền lảng tránh ánh mắt, ngăn cản Trì Lê mở cửa ra. Đó là nơi cô muốn cho Ninh Nhất Khanh nhìn thấy.
Cho dù người không đến như đã hứa thì cửa cũng chỉ đợi người mà thôi.
Chỉ là, họ đã ba ngày rồi không liên lạc với nhau. Cô cũng ngần ngại gửi tin nhắn cho Ninh Nhất Khanh vì lo rằng sẽ làm phiền chị.
Hôm qua cô còn lén trở về biệt thự vì tưởng rằng có thể gặp được Ninh Nhất Khanh.
Nhưng cuối cùng không được như ý muốn.
Nhìn theo bức tượng Lạc Huyền để vào vị trí cũ, Hạ Chi Vãn chợt nhận ra rằng những sợi dây leo tượng trưng cho xiềng xích ấy hóa ra là sinh trưởng từ hình người nhỏ bé, cho nên mới không thể bị phá bỏ.
Nhận thấy Lạc Huyền ngày càng như người mất hồn, Trì Lê bước đến, nhỏ giọng hỏi:
"Lạc Huyền Huyền, cậu sao vậy? Mình thấy cậu cứ là lạ. Cậu không giấu mình cái gì chứ?"
Lạc Huyền xấu hổ khi bị người bạn thân duy nhất nhận ra mình bất thường, vì cô là một người luôn thích giấu mọi thứ trong lòng.
Ba ngày vừa qua, tâm trí cô cứ lặp đi lặp lại dáng vẻ của Ninh Nhất Khanh khi chị nói không nhớ rõ bức tượng hình con hổ.
Trong khi tim cô đập như trống, người phụ nữ vẫn bình thản, như thể thật sự không nhớ bất kỳ điều gì.
Từ lúc đó trở đi, cô cảm thấy trống vắng và mệt mỏi.
Nhưng ly nước bạc hà ấm áp trước khi đi ngủ kia lại khiến cô mù quáng say mê sự dịu dàng lạnh như ánh trăng.
"Mình không biết phải nói thế nào."
Lời nói của Lạc Huyền bị Hạ Chi Vãn cắt ngang. Cô quay sang thì thấy một nụ cười tươi tắn, toát ra vẻ xảo quyệt như hồ ly.
"Hai bạn trẻ à, các em có muốn đi ăn tối với chị không?"
"Như thế có tốn kém quá không, chúng em..."
"Lạc Huyền à, em không nhận ra chị thật sao?" Hạ Chi Vãn giả vờ buồn bã, hỏi thẳng thừng.
Trì Lê sững sờ, cô nghĩ thầm một người kém giao tiếp như Lạc Huyền chắc hẳn đã "đứng máy" rồi.
"Chị Hạ, chị và Lạc Huyền đã quen biết nhau từ trước rồi ạ? Đúng là có duyên quá đi mất."
Rầu rĩ liếc nhìn Lạc Huyền, Hạ Chi Vãn khẽ cười một tiếng, "Hồi Lạc Huyền sáu tuổi, em ấy và mẹ đã chuyển đến ở bên cạnh nhà chị. Tụi chị chơi với nhau được một năm."
"Hóa ra là chị hàng xóm. Lạc Huyền à, mau gọi chị ấy là chị Chi Vãn đi." Trì Lê đẩy bạn thân, ra hiệu cho Lạc Huyền tiến lên nói chuyện. Suy cho cùng, với tính cách lầm lì của Lạc Huyền thì có thêm bạn bè bao giờ cũng tốt hơn.
Những ký ức sâu thẳm trong đầu Lạc Huyền dần dần hiện về. Cô ngập ngừng bước chân, mơ hồ nhớ rằng hồi nhỏ hình như đúng là đã từng kết bạn với một chị hàng xóm vui vẻ hoạt bát.
"Chị Chi Vãn, lâu rồi không gặp."
Khác với sự khách sáo và e dè của Lạc Huyền, Hạ Chi Vãn mỉm cười ngọt ngào và nói thẳng:
"Lát nữa chúng ta sẽ ôn lại chuyện cũ sau. Chị lái xe tới đây. Bây giờ chúng ta đi ăn nhé? Có một nhà hàng mới mở, chị đã từng đến cùng với đối tượng xem mắt rồi, món tôm ngọt và soufflé ở đó ăn rất ngon."
Không thể từ chối lòng hiếu khách, Trì Lê lôi kéo Lạc Huyền cùng ngồi trên chiếc xe thể thao mui trần của Hạ Chi Vãn. Cô thầm tặc lưỡi. Xem ra gia cảnh Hạ Chi Vãn rất tốt, có vẻ khá hiển hách.
Sau khi ba người xuống xe, họ cùng bước vào một nhà hàng được bài trí sang trọng: đá cẩm thạch đen nhánh, bàn ghế gỗ anh đào, rượu ngon, ánh nến, cùng tiếng đàn dương cầm và cello hợp tấu với nhau hoàn mỹ không chê vào đâu được.
Lạc Huyền khẽ cau mày. Thật ra cô không quá hứng thú với khung cảnh này, vì bầu không gian ngột ngạt, mọi người đều tập trung vào một nơi, gây cảm giác chật chội và bức bối.
Thế nhưng, được gặp lại bạn cũ quả thật là một chuyện rất đáng ăn mừng.
Vì chưa đặt bàn trước, nên họ chỉ có thể ngồi ở đại sảnh lầu một để dùng bữa. May mắn thay bên cạnh cửa sổ vẫn còn một chỗ trống.
Ngồi ở bên cửa sổ nghe Hạ Chi Vãn giới thiệu các món ăn, Lạc Huyền dần chìm vào mơ màng.
Cô và Ninh Nhất Khanh đã hơn 72 tiếng đồng hồ không liên lạc với nhau. Cô có nên chủ động nhắn tin hay không?
Cô biết bề ngoài mình là một người không sợ trời không sợ đất, nhưng thật ra cô rất sợ thất vọng.
Vậy nên, nếu không hành động thì sẽ có thể không thất vọng.
Trên lầu hai của nhà hàng, một người phụ nữ vẫn mặc bộ âu phục màu đen, khí chất lạnh lùng bước ra từ phòng riêng. Phía sau chị là một nhóm tổng giám đốc vẻ mặt mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng tỏ ra là mình ổn.
Nét mặt căng thẳng của họ trông giống như đang ở trên chiến trường hơn là đang tham dự một bữa tiệc tối. Có người thậm chí còn sợ hãi khi nhìn người phụ nữ đi phía trước.
Sau khi nói vài lời khách sáo với bọn họ, nhìn họ rời đi từng người một, Tần Thập Ý cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn thoáng qua bộ dạng Ninh Nhất Khanh bình thản cúi đầu vân vê chuỗi vòng Phật châu, cô khẽ nói:
"Những con cáo già này mỗi ngày kiếm được không biết bao nhiêu tiền. Giảm một chút lợi nhuận từ giá thành thuốc men thì có làm sao chứ? Cứ như giết chết họ không bằng.
Ninh Nhất Khanh xoa thái dương, đôi mắt dịu dàng của chị lạnh lẽo đến vô cùng: "Đối với bọn họ mà nói, thuốc tốt không phải hàng tốt."
Tần Thập Ý nghe vậy thì run người. Sau khi suy xét một lúc cô mới xốc lại tinh thần. Không muốn nói về chủ đề này nữa, cô hỏi sang chuyện khác:
"Mình nghĩ đi nghĩ lại rồi, mình cảm thấy với trí nhớ của cậu thì không thể không nhớ chuyện bức tượng gỗ. Nhất định là cậu nói xạo."
"Cậu thật rảnh rỗi." Vì đã uống trà nên đôi môi hồng nhạt của Ninh Nhất Khanh bóng bẩy như giọt sương đọng trên cánh hoa, khêu gợi cuốn hút dưới ánh đèn mờ ảo.
Đi theo Ninh Nhất Khanh xuống lầu bước ra ngoài, Tần Thập Ý ngáp một cái rồi nói tiếp:
"Cậu đúng là mâu thuẫn. Mình thấy cậu chắc hẳn là thích Lạc Huyền, thế tại sao lại cứng nhắc như vậy? Cùng lắm thì không hợp tác với nhà họ Lạc nữa, tổn thất một ít tiền thôi."
"Trên thương trường phải tận dụng thời cơ." Ninh Nhất Khanh lạnh nhạt nói, "Mình phải có trách nhiệm với tập đoàn, với những người đi theo mình. Hơn nữa, mình không thấy có lý do gì tốt để thay đổi lúc này."
"Vì trách nhiệm với tập đoàn mà phải hy sinh chính mình? Nhưng cậu sẵn sàng hy sinh bản thân vì quyền lực, còn Lạc Huyền thì sao?"
"Không quan trọng đến vậy."
Đây là lần thứ hai Tần Thập Ý bất ngờ trước lời nói của Ninh Nhất Khanh. Cô vừa định mắng "Cậu thật vô tâm", thì đã thấy Lạc Huyền ngồi ở một góc xa xa trong nhà hàng.
"Cậu nhìn xem kia có phải Lạc Huyền không? Em ấy đang ăn tối với người khác. Hừ, Ninh Nhất Khanh à, mình thấy cậu nhất định sẽ phải hối hận."
"Hối hận cái gì?" Ninh Nhất Khanh cũng thấy hai người ngồi cùng Lạc Huyền. Họ đang chuyện trò rôm rả, trông có vẻ rất hòa hợp và thoải mái.
"Cậu thậm chí còn chẳng biết bản thân phải hối hận vì điều gì, cậu có tim không đấy?" Tần Thập Ý kéo Ninh Nhất Khanh đi về phía Lạc Huyền, "Thôi quên đi, bây giờ đã gặp thì phải chào hỏi em ấy một tiếng."
Trên bàn ăn, một chai sâm panh đã được mở ra. Hạ Chi Vãn trò chuyện sôi nổi với Trì Lê, bỗng nhiên cô quay sang nhìn Lạc Huyền đang trầm lặng, nở một nụ cười như hồ ly.
Tần Thập Ý và Ninh Nhất Khanh vừa bước đến bên cạnh bàn ăn đã nghe thấy giọng nói hòa nhã và vui tươi của Hạ Chi Vãn.
"Lạc Huyền à, em có biết mẹ của tụi mình từng là bạn đại học không? Buồn cười nhất là khi đó họ rất phong kiến, còn chưa sinh mà họ đã muốn hứa gả tụi mình cho nhau rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro