Xuyên sách
Bên trong căn biệt thự ở ngoại ô phía tây thành phố C.
"Phu nhân, phu nhân." Dì Trương buông điện thoại, vội vàng chạy lên lầu, muốn ngay lập tức báo tin vui này cho phu nhân.
Cánh cửa màu đỏ sẫm đang đóng kín trên lầu, Dì Trương ở bên ngoài gọi lớn, giọng điệu vui mừng không thể che giấu.
"Phu nhân, tiên sinh nói tối nay ngài ấy sẽ trở về."
Bên trong phòng không có phản ứng, đang lúc dì Trương nghĩ có lẽ phu nhân không nghe thấy, định gọi thêm một lần nữa thì bên trong liền truyền ra một câu nói không nhanh không chậm:
"Tôi biết rồi."
Ngày thường chỉ cần nghe đến tin tiên sinh trở về, phu nhân sẽ ngay lập tức chạy ra hỏi ngay xem có thật hay không, hôm nay sao lại như thế? Chẳng lẽ đã bị tiên sinh tổn thương đến mức nguội lạnh?
"Phu nhân." Dì Trương ở bên ngoài cửa ần cần khuyên nhủ.
"Tiên sinh gia thế tốt, lớn lên đẹp trai, lại có tiền, ở bên ngoài sẽ khó tránh khỏi việc bị các cô gái trẻ vây quanh, nhưng chỉ cần người vẫn là phu nhân của nhà này, sớm muộn gì.."
"Tôi hiểu rồi, dì xuống bận việc tiếp đi." Dì Trương đợi một hồi vẫn không thấy phu nhân đi ra chỉ đành thở dài một tiếng, xoay người chậm rãi xuống lầu, bà cứ đi được vài bước là lại ngoái đầu nhìn, tiếc là đến bậc thang cuối cùng vẫn không nghe được chút động tĩnh nào từ trên lầu.
"Phu nhân không xuống sao?" Quản gia nhà họ Lục đi tới, ông cũng thấy lạ.
"Đúng vậy." Dì Trương nói xong, hai người nhìn nhau yên lặng hồi lâu, sau đó lại ai làm việc nấy.
"Mặt trời hôm nay có phải mọc đằng tây đâu chứ!" Dì Trương nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, vừa lau bàn vừa lẩm bẩm.
Ngoài cửa cuối cùng cũng yên tĩnh, Ninh Thích không tin nổi mà sờ vào mặt mình, ấm... nàng...nàng còn sống?
Không đúng, nàng rõ ràng đã chết. Ai cũng biết đại tiểu thư nhà họ Ninh, từ nhỏ đã bệnh tật đầy mình, bị bác sĩ chẩn đoán sẽ không thể sống qua tuổi 20. Nhưng cũng may Ninh Thích là tiểu thư Ninh gia, nếu không chắc nàng đã phải đầu thai mấy lần rồi.
Từ nhỏ, phần lớn thời gian nàng đều ở bệnh viện. Khoảng khắc nhắm mắt lại, Ninh Thích cảm thấy như được giải thoát, điều duy nhất nàng không nỡ buông chính là gia đình. Ba, mẹ, anh trai, còn có Mộ tỷ tỷ đang chờ kỳ tích, mà bản thân nàng lại khiến họ thất vọng.
Nơi này không phải phòng nàng, Ninh Thích nhìn nơi xa lạ này, nàng đang nằm trên chiếc giường lớn 2 mét, chăn nệm đều là màu xám đen, phía trái còn có cái bàn nhỏ, phía trên đặt một cái điện thoại, ngoài ra thì chẳng còn gì. Bên cạnh là một dãy tủ quần áo, đối diện là bàn trang điểm.
Gương.
Ninh Thích xốc chăn lên đi xuống giường, cố gắng bước đến phía trước gương, đầu nàng còn hơi choáng váng, nhưng so với trước kia thì vẫn còn tốt.
Người trong gương trông rất giống nàng, thân hình cũng khá gầy, khuôn mặt có chút vàng nhợt nhưng nói chung vẫn tốt hơn nàng trước kia rất nhiều, bởi vậy mà trông cũng xinh đẹp hơn không ít. Da mặt Ninh Thích trước kia quanh năm đều là vẻ tái nhợt yếu ớt, hơn nữa nàng cũng không có nhiều tóc như này.
Chỉ là.. tại sao mắt nàng lại đau nhức, giống như vừa mới khóc rất lâu? Nhìn kỹ mới thấy hình như còn có chút sưng đỏ, Ninh Thích chạm vào mắt, một giọt nước liền bất giác lăn dài trên má.
Rèm cửa trong phòng kéo hờ, chỉ có vài tia nắng mỏng manh lọt vào. Ninh Thích dùng sức kéo tấm rèm đen ra, mở luôn hai cánh cửa sổ, làm xong tất cả nàng chỉ muốn ngồi phịch trên giường.
"Thuốc ngủ?" Vài viên thuốc nằm vương vãi trên bàn nhỏ phía bên phải, lọ thuốc cũng bị lật. Ninh Thích dựa vào kinh nghiệm mấy năm, liếc mắt liền nhận ra.
Nhớ lại cảm giác yếu ớt khi mới đứng dậy, nàng liền hiểu ra, có lẽ trạng thái hiện tại không phải do nàng đột nhiên xuyên đến đây mà là do cơ thể này đã uống thuốc ngủ. Chắc là chỉ mới uống một viên, nàng cũng không cảm thấy khó chịu ở dạ dày, chỉ là có chút mệt mỏi.
Người này tên gì? Đây là đâu?
Ninh Thích không tìm thấy chút ký ức nào, liền tiện tay mở ngăn kéo bên phải ra, "Ninh Thích." Người này.. cùng tên với nàng sao?
Dưới chứng minh thư còn có giấy chứng nhận khác, là giấy chứng nhận kết hôn! Góc giấy còn có chút nhăn lại, có vẻ như đã được lấy ra nhìn rất nhiều lần. Ninh Thích mở ra xem: người phụ nữ trong ảnh chính là thân thể này, nàng cười nhẹ, khóe môi hơi cong lên, có thể thấy được nàng rất hạnh phúc.
Nhưng người đàn ông bên cạnh lại hoàn toàn trái ngược, đẹp trai nhưng trông không giống người sắp cưới lắm, trông như đang bị người khác nợ trăm triệu hơn, chẳng có chút dáng vẻ của người sắp cưới chút nào! Xem ra tình cảm vợ chồng không tốt lắm.
"Lục Minh Trạch." Hình như nàng đã từng nghe ở đâu đó rồi, Ninh Thích cất giấy kết hôn lại chỗ cũ.
"Phu nhân" Ninh Thích nhớ lại người ngoài cửa vừa gọi nàng lúc nãy, đi đến trước tủ quần áo, chăm chút lại bản thân rồi xuống lầu.
"Phu nhân." Dì Trương nghe được động tĩnh trên lầu thì vui mừng, bà biết mà, chỉ cần nghe tin tiên sinh trở về, phu nhân chắc chắn sẽ không thể thờ ơ, "Phu nhân, tôi đã chuẩn bị xong đồ ăn rồi, nếu người muốn nấu bữa tối..."
Câu kế tiếp lập tức nghẹn lại, bởi vì trang phục của Ninh Thích trông không giống như là người sắp làm cơm tối chút nào.
Đôi mắt to tròn sáng ngời, ngũ quan hài hòa, mái tóc dài tựa rong biển buông xõa sau lưng, chiếc váy xanh da trời điểm xuyết những ngôi sao đá quý sáng lấp lánh, khiến đôi mắt dì Trương sáng lên.
Phu nhân trước giờ chỉ mặc những trang phục có màu đen xám, hôm nay lại chủ động mặc váy màu xanh da trời?! Điểm không phù hợp duy nhất chắc là đôi dép lê đang mang, nhưng không sao, hoàn toàn không ảnh hưởng gì.
Dì Trương nhìn phu nhân mà nghĩ, mấy minh tinh trên mạng cũng chỉ có thế thôi! Phu nhân vốn đẹp sẵn, chẳng cần phải trang điểm.Xem ra phu nhân vẫn là phu nhân, vẫn luôn để tiên sinh trong lòng.
Dì Trương đó giờ luôn cảm thấy phu nhân rất đẹp, chỉ là không biết vì sao phu nhân lại không muốn trang điểm, hiện tại xem ra đã nghĩ thông suốt. Đối diện với phu nhân xinh đẹp như vậy, dì Trương nghĩ tiên sinh chắc chắn sẽ hồi tâm chuyển ý.
"Con cần làm bữa tối sao?" Ninh Thích nở nụ cười nhẹ, thanh âm mềm mại.Nàng cười lên, trên mặt hiện ra lúm đồng tiền nhỏ, xinh đẹp đến mức dì Trương— người đã sống nửa đời— cũng phải sững lại.
"Không, không cần."Ninh Thích đương nhiên không cần phải làm cơm tối, chỉ là mỗi lần tiên sinh trở về nàng nhất định muốn tự tay nấu một bữa thịnh soạn để hắn ăn thử. Dù thực tế tiên sinh chưa bao giờ ăn, chỉ có hai lần chịu ăn là lúc lão phu nhân có mặt.
Thật tốt quá, Ninh Thích trên thực tế là hoàn toàn không biết nấu ăn, nàng lại cười hỏi: "Con có chút đói bụng, có gì ăn tạm không ạ?"
"Có." Dì Trương vội vàng đến phòng bếp bưng ra một đĩa bánh ngọt, "Phu nhân, người dùng tạm trước, tôi đi chuẩn bị cơm tối ngay."
"Cảm ơn dì." Ninh Thích cầm bánh lên, nhẹ nhàng cắn một miếng, rồi chân thành khen ngợi: "Dì làm bánh ngon quá!"
"Phu nhân quá khen." Mặc dù dì Trương đã làm cơm nhiều năm, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên thấy người chuyên chú ăn bánh của mình, còn nghiêm túc khen bà như thế.Chỉ là, bà đã từng làm mấy loại bánh ngọt như vậy rồi!
Dì Trương nén xuống nỗi nghi hoặc, hỏi lại Ninh Thích: " Tối nay phu nhân muốn ăn gì?"
"Gì cũng được ạ." Ninh Thích chớp chớp mắt, giọng ôn hòa, nàng cũng không biết bản thân muốn ăn gì.
Dì Trương vội vàng vào bếp, Ninh Thích tiếp tục ăn bánh, từng miếng từng miếng, 10 phút sau chỉ còn sót lại nửa đĩa.Ninh Thích còn muốn ăn thêm, thật sự là quá ngon, nàng đã lâu rồi chưa được nếm mùi vị của thức ăn, nhưng sau khi vỗ nhẹ bụng, nhớ ra bản thân vẫn còn bữa tối nàng chỉ đành tiếc nuối dừng lại.
5 giờ rưỡi chiều, dì Trương cơ bản nấu xong, đang định hỏi Ninh Thích xem nàng có muốn chờ tiên sinh về không thì chuông cửa liền vang lên. Ninh Thích cũng nhìn thoáng qua phía cửa, liền thấy dì Trương mở cửa.
Người bước vào hẳn là người trong ảnh, là chồng của cơ thể này, Ninh Thích còn chưa kịp nhìn rõ mặt người nọ, đã nghe thấy một loạt tiếng nổ lớn, âm thanh chói tai. Ninh Thích theo bản năng liền nhắm mắt lại.
Lục Minh Trạch cố ý gây ra tiếng động lớn như vậy, chính là muốn để cho Ninh Thích biết hắn đang rất tức giận, ai ngờ người phụ nữ ngày thường vẫn luôn tươi cười lại ngơ ngác ngồi bất động tại chỗ.
Ánh mắt Lục Minh Trạch lộ ra tia chán ghét, người phụ nữ này liên tục thử thách giới hạn của hắn, thật sự cho rằng hắn không biết gì sao?
"Ninh Thích!" Người đàn ông hét lớn, giọng điệu gay gắt: "Chẳng phải tôi lúc trước đã cảnh cáo cô rồi sao, đừng đi gây rắc rối cho Vân Thư!"
"Vân Thư là ai?" Không biết thì nàng hỏi, kết quả người đàn ông trước mặt lại tức giận hơn.
"Giả vờ, cô còn giả vờ tốt nhỉ?" Lục Minh Trạch cười lạnh: "Giờ mẹ cô mất rồi, cô còn diễn gì nữa?"
Ninh Thích sững sờ, trong nháy mắt các cái tên liên kết thành chuỗi, nàng xuyên vào trong một quyển sách rồi!
《 Kiều thê thế thân của Lục thiếu 》là cuốn tiểu thuyết tùy tiện đọc trong lúc buồn chán ở bệnh viện, kể về nam chính Lục Minh Trạch cùng nữ chính Vân Thư trải qua quá trình dây dưa với nhau rồi cuối cùng lại về bên nhau.
Trong ấn tượng của nàng, hình như nam chính Lục Minh Trạch có một người vợ cũ, chẳng lẽ nàng đây là đã xuyên vào vai bia đỡ đạn aka vợ cũ của nam chính?
Đợi nửa ngày cũng không thấy người trước mặt phản ứng, Lục Minh Trạch lúc này mới chịu liếc nhìn Ninh Thích. Hừ, so với lúc trước còn trang điểm, cô ta nghĩ mình có thể quyến rũ được hắn sao? Đúng là nằm mơ!
Lục Minh Trạch vẫn chưa quên lý do mình đến đây hôm nay, lạnh lùng nói: "Ninh Thích, tôi chỉ nói một lần này thôi, đừng đi tìm Vân Thư gây rắc rối, nếu không hậu quả không phải là thứ cô có thể gánh vác được đâu!"
"Tôi hiểu rồi." Ninh Thích cố nén sự bất mãn, ở Ninh gia chưa từng có ai dám dùng giọng điệu này nói chuyện với nàng, Ninh Thích vẫn luôn được gia đình cưng chiều, nhưng giờ không còn như trước nữa, nàng chỉ có thể nhẫn nại.
Lục Minh Trạch—người đã chuẩn bị danh sách từ để mắng— chỉ có thể nghẹn lại, không biết nữ nhân này lại tính chơi chiêu gì nữa.Thôi, dù sao cũng đã đạt được mục đích.
"Coi như cô biết điều."
"Tiên sinh." Dì Trương ở bên từ nãy đến giờ đều không dám thở mạnh, mãi đến khi Lục Minh Trạch ngừng nói, bà mới bước tới:
"Ngài có muốn ăn cơm tối không?"
"Không cần." Lục Minh Trạch căn bản không muốn cùng người phụ nữ này ở chung một chỗ, dù chỉ thêm một phút cũng sẽ làm hỏng mắt hắn.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Lục Minh Trạch bắt máy, xoa xoa giữa trán, hắn ngồi xuống ghế cách Ninh Thích tận 3 mét.
"Học trưởng." Bên trong điện thoại phát ra tiếng khóc sướt mướt, Ninh Thích ở cách 3 mét cũng có thể nghe rõ.
"Em.. em cũng không muốn làm phiền anh, nhưng..nhưng có người ảnh lúc anh đưa em về nhà rồi còn uy hiếp em... học trưởng là do em không tốt, anh giúp em nhiều như vậy mà em lại làm ảnh hưởng đến thanh danh của anh... em thì không sao...nhưng anh..."
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Em.."Đầu dây bên kia lắp bắp, không nói tiếp được nữa, "Học trưởng, em gửi ảnh cho anh." Nói xong nàng liền cúp máy, cố nén tiếng khóc.
Lục Minh Trạch liếc nhìn Ninh Thích, người vẫn đang ngồi im lặng."Ninh Thích!" Lục Minh Trạch nghiến răng nói, "Cô nhìn cho kỹ vào."
Ninh Thích cầm lấy điện thoại nhìn, là ảnh chụp Lục Minh Trạch cùng với người con gái khác, nhìn qua trông rất thân mật, có vẻ như nữ sinh trong ảnh kia chính là nữ chính, Ninh Thích để điện thoại xuống, không nói lời nào.
"Sao? Giờ thì câm rồi à? Chính cô tự nhào vô mà đội nón xanh cho mình— tôi với cô ấy trong sạch, mà cô lại bày trò chụp lén."
Trong sạch? Ninh Thích cảm thấy có chút buồn cười, trong sạch mà còn sợ bị chụp? Nhưng đúng là thời điểm này, nam chính vẫn chưa phát sinh quan hệ yêu đương gì với nữ chính vì còn vướng "ánh trăng sáng" trong lòng, và " ánh trăng sáng" kia còn chưa có về nước.
"Tôi biết hai người không có gì." hiện tại mọi chuyện không rõ, Ninh Thích cần phải xem xét tình hình thật kỹ lưỡng, nhưng ngay sau đó nàng lại buột miệng nói: "Trong lòng anh có người khác."
"Cô làm sao biết được?!" Những lời này lại làm Lục Minh Trạch càng thêm tức giận, chuyện này chỉ có mẹ hắn và hai người bạn thuở nhỏ của hắn biết, như thế nào Ninh Thích lại biết.
Ngay sau đó Ninh Thích liền cảm thấy khó thở, Lục Minh Trạch thế mà lại trực tiếp dùng tay siết cổ nàng, Ninh Thích như có cảm giác quay trở lại thời điểm mình được cấp cứu trước đó, nàng cố vùng vẫy nhưng vô ích.
"Tiên sinh, tiên sinh." Dì Trương hoảng hốt kêu lên, quản gia cũng vội chạy tới.
"Tôi... nghe mẹ nói.." Ninh Thích gian nan nói ra mấy chữ, sau đó liền cảm thấy mình như diều đứt dây, ngã phịch xuống sô pha.
Ninh Thích ôm lấy cổ, ho khan hai tiếng, dì Trương vội vàng đến vỗ lưng cho nàng.
"Tôi nói cho cô biết, Ninh Thích." giọng Lục Minh Trạch lạnh lẽo, "Thứ cô muốn, tôi tuyệt đối sẽ không cho. Và chuyện này—cô tốt nhất nên chôn trong lòng."
Dứt lời Lục Minh Trạch liền đi ra ngoài, "rầm" một tiếng đóng cửa.
"Phu nhân, uống chút nước đi."
"Cảm ơn." Ninh Thích đầu hơi cúi xuống, mái tóc dày che đi cảm xúc trên mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro