Chương 6: Kẻ lừa đảo

Cuộc sống dưới đáy biển khô khan vô vị, nhưng có Phương Dĩnh, Nguyệt Minh vứt bỏ sự lười nhác thường ngày, cả ngày tự hỏi làm sao để tạo ra môi trường có thể làm con người cảm thấy thoải mái dưới đáy biển.

Kiểm kê số lượng yêu quái xong, nàng bắt đầu nghiên cứu thực đơn Sứa để lại, sau đó thành công đốt nguyên liệu nấu ăn thành than.

Sau khi thất bại hai lần, Nguyệt Minh thành công mất đi kiên nhẫn, nàng phóng sinh nguyên liệu nấu ăn, sau đó ngửi thấy hơi thở của Phương Dĩnh.

Xuống đáy biển cũng được bảy ngày rồi, nói cách khác đã lâu như vậy Phương Dĩnh không ăn cơm, hoàn toàn duy trì nhờ vào yêu thuật của Nguyệt Minh.

Kỳ thật vẫn luôn như vậy cũng không có việc gì, nhưng Nguyệt Minh cứ lo lắng nàng ấy sẽ cảm thấy khô khan, cuộc sống khô khan sẽ mang đến cảm xúc không tốt. 

Nước biển trong phạm vi nhỏ này được Nguyệt Minh nâng lên, mục đích để bắt chước cảnh tượng trên bờ, tuy rằng ngẩng đầu nhìn thấy là nước biển màu xanh chứ không phải bầu trời.

Phương Dĩnh ngẩng đầu thấy có đàn cá bơi qua đỉnh đầu, nhưng nước biển quá cao, nàng với không tới.

Trên bờ ngẩng đầu là có thể thấy chim bay, đáy biển này thế nhưng cũng có chim bay của riêng mình. 

Nàng ngửi được mùi khét nên mới đi ra, ra ngoài liền thấy cá trên mặt đất biến thành than.

Nguyệt Minh một chân đá bay chứng cứ phạm tội, sau đó mạnh mẽ bẻ đầu Phương Dĩnh sang bên, bắt nàng nhìn mình: “Ngươi đói bụng không?”

Phương Dĩnh lắc đầu.

“Vậy ngươi có muốn làm chuyện gì không?”

“Muốn làm.”

“…”

Nguyệt Minh hết chỗ nói rồi, đây không giống Sứa nói chút nào, không phải bảo con người đều rất rụt rè sao?

Hay là kỹ năng mê hoặc của nàng có vấn đề, làm vặn vẹo Phương Dĩnh.

Nguyệt Minh bắt đầu nghiêm túc tự hỏi vấn đề này, tự hỏi hai giây không ra, nàng quyết đoán từ bỏ.

Nguyệt Minh cách ra xa một ít, “Ta nói chuyện ngươi thường làm trên bờ.”

Phương Dĩnh thấy bộ dáng hoảng loạn của nàng, cười cười.

Chuyện nàng hay làm trên bờ ư.

Cẩn thận nghĩ ngợi, vì củng cố quyền lực cho hoàng muội của nàng, tay nàng dính không ít máu.

Ánh mắt hơi lóe, Phương Dĩnh quyết định đổi cách nói.

Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Nguyệt Minh, Phương Dĩnh cười khẽ: “Tỷ thí với người khác.”

“Tỷ thí?”

Phương Dĩnh tốt tính mà giải thích, nàng nói theo cách người cá có thể hiểu: “Chính là đánh nhau.”

Nguyệt Minh hơi kinh ngạc, nàng cảm thấy Phương Dĩnh có lẽ có bản lĩnh lừa gạt người ta, nhưng không nhất định quen thuộc với mấy chuyện như đánh nhau.

Nhưng ngày đó cái đàn kia đập vẫn rất đau, Nguyệt Minh giơ tay sờ sờ thái dương.

Đàn kia hình như cũng rất đặc biệt.

Nguyệt Minh cảm thấy rất hứng thú với điều này, nàng cảm thấy lần đó là nàng sơ ý mắc mưu, lúc này nhất định phải lấy lại danh dự.

Vừa hay trong đống đồ nàng cướp bóc cũng có vũ khí.

Nguyệt Minh càng nghĩ càng hưng phấn, nàng ôm ngực ngẩng đầu, kiêu ngạo nói: “Ta tỷ thí với ngươi không dùng yêu lực, ngươi đi chọn một vũ khí tiện tay.”

Đột nhiên nhớ tới đối phương còn có thương tích, Nguyệt Minh lại tính từ bỏ, nhưng Phương Dĩnh đã chọn vũ khí trở lại.

Một thanh kiếm, thân kiếm thon dài, trông có vẻ dễ bẻ gãy giống Phương Dĩnh.

Phương Dĩnh cong ngón tay bún nhẹ lên thân kiếm, thân kiếm ngâm khẽ, chủ nhân ngẩng đầu, khí thế đã hoàn toàn khác.

“Mời.”

Yêu vật nhạy bén, Nguyệt Minh ngửi được vài phần nguy hiểm trên người Phương Dĩnh.

Nàng lại cảm thấy mình sai rồi, học theo Phương Dĩnh mà hành lễ, chỉ là nàng làm ra liền thành buồn cười, “Ngươi trước.”

Vừa dứt lời, mũi kiếm theo gió tới, phóng đại trước mắt Nguyệt Minh, con ngươi của nàng co rụt lại, lùi về sau tránh né.

Phương Dĩnh xoay cổ tay, mũi kiếm hất lên, nhân lúc đối phương xoay người tránh né tước đi một sợi tóc dài màu bạc. Nàng cúi người né một quyền của Nguyệt Minh, một cái quét chân làm người té ngã.

Nguyệt Minh mất đi cân bằng ngã trên mặt đất, nàng nhìn khóe miệng tươi cười của Phương Dĩnh, vẫn không muốn tin tưởng mình sẽ thua, nhưng kiếm của đối phương lại hạ xuống, lần này là giữa trán.

Nàng lăn vài vòng ngay tại chỗ, thanh kiếm kia sượt qua tai nàng, làm nàng sợ đổ mồ hôi lạnh.

Kiếm lại tới, nàng làm vảy mọc trên mu bàn tay, mũi kiếm tiếp xúc với vảy, sau một âm thanh chói tai, thanh kiếm trong tay Phương Dĩnh bị cong. 

Nguyệt Minh thấy kiếm trong tay nàng hư hỏng, trong lòng chợt thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Giây tiếp theo, kiếm trong tay Phương Dĩnh rơi xuống đất, nàng che miệng lại điên cuồng ho khan, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cơ thể run rẩy tựa như một cơn gió có thể thổi ngã.

Nguyệt Minh thấy nàng ngã về phía mình, nhanh chóng đưa tay đỡ lấy người.

Nâng nàng ấy ngồi dậy, Nguyệt Minh từ sợ hãi biến thành bàng hoàng, “Không sao chứ? Đau chỗ nào?”

Phương Dĩnh cười cười một cách vô lực, “Hình như mất sức, nàng có thể ôm ta trở về không?”

Mất sức?

Nguyệt Minh nhìn thanh kiếm cong veo kia, có chút hoài nghi, nhưng dưới sự khống chế của yêu thuật đối phương sẽ không thể nói dối.

Nguyệt Minh giơ tay bế người lên, sau đó cổ được Phương Dĩnh ôm lấy.

Nàng thoáng co rúm lại, cảm giác đối phương sẽ dùng tay bóp gãy cổ nàng, cúi đầu nhìn lại thấy Phương Dĩnh yên tĩnh co lại trong lồng ngực mình, vẻ mặt ngây thơ vô hại.

Lúc này, Phương Dĩnh đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt hình như có ánh nước, lẳng lặng nhìn nàng.

Nguyệt Minh thoáng chấn động vì dung nhan xinh đẹp này, nàng lại từ bỏ việc tự hỏi.

Người đáng yêu như vậy sao lại sẽ đưa tay cắt đứt cổ nàng? Nguyệt Minh cảm thấy lá gan của mình vẫn là quá nhỏ.

Ôm người trở về, Nguyệt Minh nhìn Phương Dĩnh hồi phục lại, nàng đã quên sạch tình cảnh xấu hổ bị đánh đến không thể chống trả vừa rồi, vẻ mặt tò mò hỏi: “Thật là lợi hại, trên bờ ngươi làm nghề gì?”

“Giữ nhà.”

“Giữ nhà là gì?”

“Là người bảo vệ tài sản cho chủ nhà.”

Nguyệt Minh thật ra nghe hiểu, nàng muốn nghe chuyện trên bờ, vì thế ghé vào mép giường đôi tay chống đầu nhìn Phương Dĩnh: “Ngươi là người nước Hạ ư? Nước Hạ chơi vui không?”

Phương Dĩnh nhìn tóc dài trải trên giường của đối phương, nàng đưa tay móc lấy một sợi, ánh mắt thâm thúy, đáng tiếc Nguyệt Minh nhìn không rõ, nàng cảm thấy Phương Dĩnh thích, bèn nhét tóc mình vào tay Phương Dĩnh.

Tóc bạc như trăng dệt, tất cả gấm vóc Phương Dĩnh từng thấy trong hoàng cung đều kém hơn nó.

Nguyệt Minh thấy người kia tạm dừng, còn tưởng câu hỏi của mình chạm vào chỗ đau của nàng.

Nàng nghiêng đầu chân thành xin lỗi: “Xin lỗi, ngươi đừng không vui, được không?”

Phương Dĩnh nghiêng đầu nhìn lại, “Ta không có buồn bã, nàng muốn nghe cái gì?”

Đáy biển có rất nhiều yêu vương, điều Nguyệt Minh nghĩ đến đầu tiên cũng là vương tộc của loài người, nơi ở của vương tộc chắc chắn là tốt nhất, nàng muốn Phương Dĩnh cũng được ở nơi như vậy.

“Vương cung của nước Hạ, là dáng vẻ gì?”

Phương Dĩnh thoáng nhớ lại về hoàng cung nước Hạ, kỳ thật ấn tượng vẫn rất khắc sâu, nàng từng đến nơi đó, tường đỏ ngói lưu ly, bốn hướng là cửa cung đinh đồng mạ vàng, bên trong càng là xa hoa.

Nguyệt Minh giật nhẹ ống tay áo của Phương Dĩnh, “Ngươi chưa từng đi sao?”

Phương Dĩnh lắc đầu, “Nhìn xa xa một lần, nhưng hoàng cung nước Hạ từng bị lửa đốt, hình như còn đang sửa chữa.”

Nguyệt Minh tức thì có hơi ủ rũ, nhưng nàng xốc lại tinh thần rất mau, dường như cảm thấy rất hứng thú với câu chuyện này, nàng lại lắc lắc tay áo Phương Dĩnh, trợn tròn mắt hỏi: “Tại sao bị đốt? Bị ai đốt?”

Ánh mắt chớp động, Phương Dĩnh nhìn tóc dài như lụa trong tay, lại nghĩ tới ánh trăng đêm đó. 

Nàng dẫn người công phá hoàng thành nước Hạ, đứng trên cao nhìn ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, bên tai trừ tiếng gió ra còn có tiếng kẻ địch chửi mắng.

“Ngươi không chết tử tế được!”

“Ta thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi!”

“Điện hạ! Tha cho ta đi điện hạ! Ta nguyện làm nô bộc của ngài!”

“Cứu, cứu mạng! Đừng giết ta!”

Nghe những tiếng kêu khàn cả giọng đó mãi đến khi chúng lặng xuống, trong lòng Phương Dĩnh cũng không cảm nhận được bất cứ thứ gì.

Nàng còn mơ thấy những người chết tại nàng, giống như muốn cảm nhận được gì đó từ khuôn mặt hoảng sợ của họ, nhưng dù là mơ thấy nhiều lần cũng không có chút cảm xúc nào. 

Phương Dĩnh cười cười, “Bị quân đội nước Dung đốt, nàng cảm thấy hứng thú với hoàng cung sao?”

Điểm chú ý của Nguyệt Minh lệch hẳn đi, nàng đứng lên ngồi cạnh Phương Dĩnh, cúi đầu nhìn chân của mình vẫn có chút không quen. Nước biển ở nơi này cũng bị nàng nâng lên, chỗ không có nước dùng đuôi cá không tiện.

Trước giờ cúi đầu là nhìn thấy cái đuôi to của mình, bây giờ nhìn chân, luôn có chút không quen.

Nàng thở dài một hơi buộc mình thích ứng, “Ừm, hoàng cung ngươi nói hẳn là nơi ở tốt nhất con người có thể ở, ta muốn xây cho ngươi một cái.”

Phương Dĩnh ngẩn ra, nàng nhìn sườn mặt Nguyệt Minh, cười dịu dàng: “Nước Dung là quốc gia mạnh nhất trên đất liền, hoàng cung hẳn là tốt hơn nữa, nếu nàng tò mò, không bằng tận mắt đi xem?”

Dù nghe hợp lý, nhưng lý do này còn không đủ để xoá bỏ sự sợ hãi của Nguyệt Minh đối với thần nữ.

Nàng không dám lên đất liền, cùng lắm là đi bộ trên bờ biển một chút mà thôi, nhưng dù vậy cũng rất ít. 

Vì thế vội vàng lắc đầu, “Thôi, ngươi có thể vẽ ra không? Cung điện?”

Phương Dĩnh thấy được sự sợ hãi trong mắt Nguyệt Minh, nàng hơi khó xử mà nói: “Ta chỉ là nhìn từ xa, hơn nữa tay ta vụng về, chỉ sợ vẽ không ra.”

Phương Dĩnh nhăn mày làm Nguyệt Minh cảm thấy mình có hơi quá, nàng ấy không ở trong hoàng cung, làm sao vẽ ra được. 

Tự mình nghĩ cách thì hơn.

Nếu không bắt một con yêu từng lên bờ, sau đó bảo Sứa dùng thuật nhập mộng xem một chút, sau đó vẽ ra.

Kỳ thật loài người trong cung của rắn biển cũng có thể, nhưng sức khỏe của người đó yếu ớt như vậy, có thể ra vấn đề hay không?

Thành thật mà nói, giữa nàng và Phong Lộng không có thù hằn to tát gì, nàng không có đam mê biến thái phá hủy thứ người khác quý trọng. 

Lãnh địa của nàng không có loại yêu quái này, vẫn nên chờ Sứa trở về lại nói.

Nguyệt Minh nghĩ tới nghĩ lui đều là làm Sứa dùng thuật nhập mộng trộm mộng, thế nhưng đã quên Sứa chính là con yêu quái từng lên bờ.

Nàng còn trầm tư suy nghĩ, cuối cùng quyết định chờ Sứa về rồi nói.

“Ục ục ~”

Phương Dĩnh ôm bụng, có chút bất đắc dĩ.

Nguyệt Minh biết đối phương đói bụng, “Ta đi nấu cơm.”

Nói xong liền rời khỏi đây.

Chuyện như thế đã diễn ra mấy ngày nay, từ nấu cơm đến làm than, sau đó lại chạy về trước mặt Phương Dĩnh nói, “Ngươi ăn không hết hải sản, dùng yêu thuật đi!”

Con cá chết sĩ diện thật là có chút đáng yêu.

Phương Dĩnh gỡ xuống cây trâm vàng trên đầu, nàng vẽ tranh trên mặt đất. 

Đuôi trâm du tẩu, chỉ cần vài nét bút ít ỏi đã vẽ ra Nguyệt Minh sống động. 

Bộ dáng chột dạ mà lại cứng đầu không chịu thừa nhận làm Phương Dĩnh buồn cười. 

Thưởng thức trong chốc lát, nàng đếm số ở trong lòng, đếm tới ba mươi liền xoá bức tranh trên mặt đất.

Giây tiếp theo Nguyệt Minh đã trở lại, nàng đứng trước mặt Phương Dĩnh, chết cũng không chịu thừa nhận mình lại thất bại.

“Ngươi ăn không hết hải sản, dùng yêu thuật đi!”

Phương Dĩnh không vạch trần nàng, cười nhàn nhạt: “Được.”

Nguyệt Minh cảm thấy vừa lòng với sự thuận theo của đối phương, nàng đặt tay lên vai Phương Dĩnh, ánh sáng màu lam nhạt hiện lên. Buông tay ra, nàng thấy trong tay Phương Dĩnh có một cây trâm.

Đuôi trâm dính bẩn, nàng giơ tay lấy, cẩn thận lau chùi sạch sẽ, sau đó bước về phía trước một bước cài trâm cho Phương Dĩnh.

Phương Dĩnh không động đậy, tay người kia nâng lên cao, tựa như ôm nàng vào trong lòng.

Tuy là ảo giác, nhưng nàng có chút lưu luyến.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro