Chương 14 (1)


Lạc Linh Phong không được xem các thủ đoạn khác của Ngụy Vân Thư như ý nguyện, trong lòng cảm thấy có chút tiếc nuối. Nàng thì không quan tâm đến sự sống chết của đám người đó, nhưng dù sao hiện tại nàng cũng là người nắm quyền Vân Trung Thành, sẽ không tốt nếu bị người khác phát hiện ra. Vả lại, nếu đúng như nàng dự đoán, có cái tở. ngại này trước mắt, sau này việc tiến về phía trước sẽ trở nên khó khăn. Nàng mặt vô biểu cảm tọa định, nàng nhắm mắt không nhìn tình hình bên ngoài nữa. Can yêu xào già cũng trở nên cảnh giác, nếu như tình hình không ổn sẽ rút lui. Một tán nhân nhàn nhã không biết đến từ đâu vân du tứ phương. Lạc Linh Phong âm thầm hừ lạnh trong lòng, đem người tên "Bá Phong Lưu" ghi nhớ vào trong lòng.

Trong Bạch Long Giản, lão bạch xà sử dụng thần thông của mình để khuấy động gió và mưa, mắt lóe lưu quang, nó mở cái miệng khổng lồ và phun ra một làn sương độc nồng nặc hôi hám, nhưng bất kể như thế nào, khí độc không thể đến gần Ngụy Vân Thư trong nửa thước, đã bị linh lực lưu động như thủy triều quanh thân nàng tiêu biến mất. Bạch Xà kích hoạt yêu đan, cầm cự được nửa khắc, hắn bắt đầu nghĩ đến việc rút lui. Những vảy trên cơ thể nó cuộn lại máu rỉ ra tí tách. Vết thương không nghiêm trọng, nhưng trong thâm tâm nó rõ ràng, đó không phải do nó lợi hại, mà là đạo sĩ trước mặt đã hạ thủ lưu tình, không có đuổi cùng giết tận.

Sau khi suy nghĩ rõ ràng, lão bạch xà bất đắc dĩ hiến tế một giọt tinh huyết, sử dụng thần thông "Thay mận hoán đào", lao xuống nước trong hơi sương mù mịt. Ngụy Vân Thư sao có thể không nhìn thấu thủ đoạn của Bạch Xà? chỉ là thấy bạch xà chỉ đánh gục tu sĩ mà chưa từng đoạt mệnh, nên nàng mới không có ý định đuổi cùng giết tận. Vạn vật có linh, tu hành không dễ, trên người bạch xà không có khí tức tà sát, đi là chính tông tu đạo pháp môn.

Ở bên kia, con ba ba khổng lồ cũng tìm được cơ hội trốn thoát. Tạ Chí Siêu thu hồi đao, cười lạnh nói: "Chờ ta tu vi đạt tới cảnh giới thứ hai, không quản ngươi dùng vỏ gì ta sẽ một đao đánh vỡ." Nàng ngước mắt nhìn Vệ Vân Thư đang cầm cây phất trần, sử dụng thuấn di độn pháp đến trước mặt nàng, thở dài: "Để chúng chạy rồi."

Ngụy Vân Thư vung vẩy phất trần, cười nói: "Không sao." Nàng liếc nhìn trên thuyền những tu sĩ đã tỉnh lại, "Lão yêu kia không có tâm hại người, rời đi thì rời đi thôi."

"Tham tài háo lợi, chuyên làm chuyện xấu." Tạ Chí Siêu vung tay áo, ánh mắt tràn đầy sự chán ghét với thủy yêu. Là Bất Châu Chi Đỉnh đệ tử, trước giờ không chấp nhận các lại tinh ranh yêu quái, không phải nàng có thành kiến ​, mà ở đây kẻ ngốc chỉ quan tâm đến lợi nhỏ quá nhiều, lại thêm Vô THần Hải bên này không quản thúc nghiêm ngặt nên đám yêu quái này phiền hơn nhiều.

"CHỉ sợ việc này không dừng ở đây." Ngụy Vân Thư thở dài, nàng cùng Tạ Chí Siêu về lại thuyền, đợi ngồi xuống xong mới nói: "Trên thuyền có vị đó, yêu quái bình thường dám tấn công?" 

Tạ Chí Siêu cau mày nói: "Có lẽ có thứ gì muốn lấy?"

Ngụy Vân Thư lắc đầu: "Trừ phi là chân khí, bằng không cũng không đáng để lão yêu mạo hiểm cả mạng sống. Nhưng nếu trên thuyền này có chân khí vô chủ, cũng sẽ không rơi vào tay nó."

Tạ Chí Siêu ánh mắt lóe lên, hạ giọng nói: "Ý của Bá đạo hữu là ___"

Ngụy Vân Thư không có bao che Vân Trung Thành, nàng bình tĩnh nói: "Xà yêu còn có một cái dùi phá thuyền, chuyên dùng để đối phó cấm chế trên thuyền, tám phần là bị người khác điều khiển." Còn một điều nữa nàng chưa từng nói, mặc dù ngay từ xà yêu đã chiến đấu với Tạ Chí Siêu, nhưng đôi mặt lại thời thời khắc khắc khóa chặt nàng, gióng như đang vì nàng mà đến. Thân phận của nàng xuất hiện không quá lâu, căn bản không có đắc tội yêu tộc.

Tạ Chi Siêu vẻ mặt nghiêm nghị, e rằng người duy nhất có thể điều khiển lão yêu ở đây chính là vị đó, cho dù không phải nàng ấy cũng thoát không khỏi có quan hệ. Nàng nghĩ một hồi nói: "Là nàng?" Ngụy Vân Thư gật đâu, nàng lại không hiểu hỏi: "Vì cái gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro