Chương 16 (1)
Một tháng sau.
Thuyền rồng cuối cùng cũng đến thủy thành dưới sự quản hạt của Thủy Thần Cung. Trên đường đi trừ dự nguy hiểm khi ở Bạch Long Giản thì tính là sóng yên biển lặng.
Mắt thấy khách nhân một người không thiếu xuống thuyền rồng, quản sự cuối cùng cũng thở ra được một hơi. Hắn biết vị đó thân phận cao quý, sau sự việc đó hắn suy đoán được nguyên nhân, nhưng điều đó làm cho hắn toát một thân mồ hôi lạnh, làm hắn không dám nghĩ tới nữa, chỉ hy vọng nhanh chóng tiễn vị phật lớn đó đi.
Phù Lê Tiên Thành nằm ở địa giới các gia tộc tông môn khác nhau, đạo sĩ bình thường không dám tùy tiện phi động, điều này quá là phi lễ, nếu như bị gia chủ coi là khiêu khích sẽ thì không tốt. Thế là các tu sĩ khi xuống thuyền rồng, đều đi tìm thuyền nhỏ để đến Lạc Thủy Cung. Chỉ có khi tu sĩ Vân Trung Thành xuất hiện, kiến thành một tòa phi cung, họ không có nửa điểm ý định chào hỏi Lạc Thủy Cung, mà là trực tiếp chuyển hướng đến phần mộ Lạc Dương. Khí thế của họ thu hết rất nhiều sự chú ý, trong đó ẩn chút đố kỵ, đại thế lực quả nhiên bất đồng. (Phi cung: cung điện bay)
Tạ Chí Siêu cũng liếc nhìn, thấp giọng lẩm bẩm: "Thật là phô trương." Dừng một chút, nàng nói thêm: "Nếu như đã có phi cung, vì sớ gì lại cùng chúng ta chen chúc trên thuyền?"
Là vì mình mà đến? Ý niệm này trong đầu Ngụy Vân Thư chợt hiện, nàng liền mạnh mẽ ép xuống, cười với Tạ Chí Siêu: "Có khả năng trong quá trình không muốn đánh trống khua chiêng." Nàng nhìn mặt nước bao la vô tận, nơi này là địa giới dưới sự chấp chưởng của Lạc gia Lạc Thủy Thần Cung, trực tiếp được mệnh danh Lạc Thủy Cung.Cung điện lầu các nằm trên các đảo nước, mà bốn bề đều được bao quanh bởi xoáy nước và đá ngầm, chỉ có những người lái đò quen thuộc nơi này mới có thể cho thuyền vượt qua. Ngụy Vân Thư đã tới vài lần, chỉ là thời điểm đó nàng vẫn là chủ nhân của Vân Trung Thành, đề là ngồi phi cung hoặc phi xa, chưa từng đi qua thủy đạo của người bình phàm.
Tạ Chí Siêu quay đầu lại nghi hoặc nói: "Như thế nào đều là thủy tộc tinh quái? Bên đó ầm ĩ như vậy là đang làm gì?"
Ngụy Vân Thư đáp: "Qua xoáy nước cần có chút tu vi, mà tu đạo sĩ đều không nguyện ý làm công việc này, chỉ có thể để tinh quái hóa hình đến làm. Tinh quái không có người lãnh đạo, luôn muốn tìm chút lợi ích cho bản thân."
Tạ Chí Siêu hừ một tiếng nói không chút do dự: "Ta thấy bọn họ là cùng với Vô Thần Hải qua lại mật thiết." Âm lượng của nàng không to không nhỏ, trong chốc lát đã có vô số ánh mắt dò xét bắn đến. Tạ Chí Siêu cười cười, linh khí quanh thân biến hóa thành đao khí dày đặc sắc bén bức người, lập tức chặn tầm nhìn của những người đó. Nàng cũng không có chọn lựa nữa, trực tiếp chọn một chiếc thuyền nhỏ không có người bước lên.
Gần đây có rất nhiều tu sĩ đến Lạc Thủy Cung, nhà thuyền tinh quái hóa hình và công pháp tu luyện không có thuần khiết, nên dễ sinh lòng tham. Vốn dĩ muốn đòi thêm một ít, nhưng bị đao khí sắc bén quanh Tạ Chí Siêu áp bức, nhất thời không dám mở miệng, chỉ có thể mỉm cười đón người vào trong thuyền. Đến khi con thuyền đã ra khơi vẫn nghe thấy tiếng cãi vã cách đó không xa.
"Loạn thất bát tao." Tạ Chí Siêu có chút bất mãn, cười lạnh nói. Địa giới của Lạc Thủy Cung, vậy mà lại không có quản thúc." Theo lý mà nói đại tông môn quản thúc rất nghiêm ngặt, giống như quản sự của Đỉnh Bất Châu, phù tùng một khi xuất hiện sai sẽ bị đuổi khỏi địa giới của Bất Châu. Nhưng Lạc Thủy Thần Cung thậm chí đến Vân Trung Thành đều bỏ mặc như vậy, bảo sao nói tai họa sắp đến.
Ngụy Vân Thư cười nhạt nói: "Lạc Thủy Cung hiện tại không có thời gian lo cho mình, sao có tâm trạng quản nơi này?"
Tạ Chí Siêu: "Không thể đợi bốn nhà tranh ra kết quả đúng không?" Dừng một chút, nàng thở dài: "Thôi vậy, chỉ cần Bắc Châu bên đó chịu phái người đóng quân là được."
Chiếc thuyền xuyên qua những xoáy nước, tiếng thủy triều ầm ầm vàng lên. Sau khi xuyên qua một làn khói mù mịt, đình đài lầu các rải rác trên các hòn đảo xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro