Một đường cõng Chu Châu Anh về sân, Tiêu Tâm Nguyệt ngay cả thở dốc cũng không có.
Chu Châu Anh càng nhìn càng cảm thấy nữ chủ cầm nhầm kịch bản nam chủ, lại tiếc nuối chính mình một chiêu cũng không nhớ, bằng không đối với vũ lực giá trị và thể lực giá trị này, nàng ai cũng không sợ.
Tiêu Tâm Nguyệt châm chước nói: "Giáo chủ sao bỗng nhiên như vậy....."
"Làm ra vẻ?" Chu Châu Anh tự mình hiểu được.
"Không phải, chỉ là thoạt nhìn, thực chọc người thương tiếc."
Nội tâm Chu Châu Anh thét chói tai: Thẳng nữ cũng sẽ nói như vậy nga.
Vì sao cơ tử luôn dễ dàng động tâm với thẳng nữ? Đơn giản bởi vì cơ tử thích trêu chọc thẳng nữ a!
Chu Châu Anh ỷ nữ chủ là thẳng nữ, rất là làm càn. Nàng ôm sát cổ Tiêu Tâm Nguyệt, ở bên tai khẽ mở môi đỏ: "Bởi vì ta sợ a!"
Thanh phong phất nhĩ*, giống như bồ vĩ trong đầm lầy theo gió lay động khẽ vuốt qua vành tai nàng, như lông vũ chạm nhẹ trái tim, rồi lan đến toàn thân.
(*): gió thổi qua tai.
Tiêu Tâm Nguyệt dừng chân, đỏ nửa bên lỗ tai: "Sợ cái gì?"
Chu Châu Anh tinh tế nhớ lại tâm tình lúc nãy, cảm thấy không thể nói ra lời: "Ta cũng không biết."
Tiêu Tâm Nguyệt trầm mặc đưa Chu Châu Anh về phòng, nói: "Chờ nước ấm đưa tới, tắm rửa một cái rồi sớm chút nghỉ ngơi!"
Chu Châu Anh nhanh chóng từ trên lưng nàng tuột xuống, đem áo choàng kéo xuống cho nàng nhìn: "Đúng rồi áo choàng vá xong rồi!"
Tiêu Tâm Nguyệt chợt nhìn thấy hai chữ trên áo choàng, cũng cứng họng không nói được lời nào, thật lâu sau mới mặt vô biểu tình nói: "Khá tốt, cái áo choàng này ta tặng cho ngươi!"
Giáo chủ làm như thẹn thùng: "Vậy thật là ngượng ngùng quá đi."
Tiêu Tâm Nguyệt: "......."
Nàng cho rằng giáo chủ vừa rồi dáng vẻ đáng thương bất lực, không nơi nương tựa là ảo giác của nàng.
"A, còn cầm của ngươi nữa, cầm này thật tốt a, sao có thể đặt ở bên ngoài để bị kết sương đâu?" Chu Châu Anh cầm cổ đàn đưa cho Tiêu Tâm Nguyệt.
Tiêu Tâm Nguyệt tiếp nhận cổ cầm, lòng bàn tay khẽ vuốt cầm huyền, đôi mắt dừng lại trên khuôn mặt Chu Châu Anh. Người kia thì đang nhìn chằm chằm ngón tay thon dài của nàng, trong lòng thầm nghĩ nữ chủ có phải hay không sẽ dùng tiếng đàn làm công kích, dù sao kịch bản võ hiệp luôn diễn như vậy.
Thu hồi đàn cầm, Tiêu Tâm Nguyệt nói: "Ta đi về trước, nếu giáo chủ còn sợ hãi, cứ gọi ta."
Chu Châu Anh lúc này nơi nào còn cảm thấy sợ hãi? Nàng thậm chí hoài nghi lúc trước dị thường là vì mẹ ghẻ của nàng sắp tới, cho nên xuất hiện biến hóa, dẫn tới cảm xúc dao động.
Lại nói nhân vật trong tiểu thuyết võ hiệp cũng sẽ tới kinh nguyệt sao? Nẳng xuyên thành giáo chủ, những ngày kế, tiếp của nàng còn giống trước kia sao?
Nàng có chút không yên lòng.
Nghĩ vậy, nàng cân nhắc một chút trước tiên chuẩn bị băng vệ sinh, dù sao nàng cũng không quen dùng khăn khi tới nguyệt sự, muốn tự mình làm ra băng vệ sinh.
Công nghệ hiện tại không thể làm ra băng vệ sinh được, nhưng vẫn có thể tìm được tầng dưới chót màng thẩm thấu để thay thế. Mà căn cứ hiện tại cái đệm chăn này của nàng, thế giới này đã có bông. Có rất nhiều nguyên liệu, làm ra cái băng vệ sinh giản dị là không thành vấn đề!
Nàng thấy Tiêu Tâm Nguyệt còn chưa đi, nói với nàng ấy nàng muốn nguyên liệu bông.
Tiêu Tâm Nguyệt hỏi nàng: "Giáo chủ muốn mấy thứ này làm gì?"
"Làm vệ sinh, nguyệt sự tới."
"Giáo chủ nguyệt sự không phải còn--"
Tiêu Tâm Nguyệt đang nói đột nhiên im bặt, Chu Châu Anh mê mang "A" một tiếng.
Tiêu Tâm Nguyệt bất động một chút, ôm cầm về phòng, một lát sau cầm một túi đồ vật đến cho nàng, nói: "Nếu tới, vậy dùng cái này đi!"
Chu Châu Anh vừa mở túi ra, suýt nữa đấm ngực dậm chân, nghiến răng nghiến lợi: Đây còn không phải là băng vệ sinh giản dị mà nàng đang nghĩ tới sao! Trừ bỏ không có màng thẩm thấu cùng hai cánh, thì miếng băng này nhìn qua rất giống băng hiện đại! Là ai đoạt trước nàng cân nhắc làm ra băng vệ sinh chứ hả?!
Bất quá nghĩ lại nghĩ, dù sao nguyên tác cũng là một quyển tiểu thuyết không nghiêm cẩn nha, chính là trải qua gia công nghệ thuật, lổ hổng cùng tình tiết không hợp lý sẽ xuất hiện. Cổ nhân rất động não, đã sớm phát minh ra băng vệ sinh cũng không tính là hiếm lạ, có thể lý giải được!
"Đây là....."
Tiêu Tâm Nguyệt nói: "Là nguyệt sự bố Vân Khê Các sản xuất."
"Ách!" Chu Châu Anh chỉ cảm thấy không hiểu ra sao, nàng còn đánh giá "Vân Khê các" là nơi bán đồ dùng của của nữ nhân, bởi vì tên này vừa nghe liền có cảm giác là cửa hàng bán đủ loại vật dụng cần thiết.
Có băng vệ sinh, Chu Châu Anh cũng không nhọc lòng chuyện mẹ ghẻ tới. Nàng tiễn Tiêu Tâm Nguyệt đi, vừa hát vừa tắm, sau đó dựa theo đồng hồ sinh học, sớm nghỉ ngơi.
_____
Tiêu Tâm Nguyệt ra cửa, nặng nề phun ra một ngụm trọc khí.
Nàng trở về phòng, thấy đàn cầm vừa rồi bị nàng vội vàng bỏ xuống, tâm niệm vừa động, liền giơ tay lật úp lại.
Phía dưới cổ cầm thập phần thuần tịnh, phía trên long trì khắc "Minh tâm thấy tính*", bên sườn cầm còn có mấy chữ nhỏ: Tâm Nguyệt hướng về Vân Khê.
(*): thấy rõ tính tình tốt xấu.
Đầu ngón tay nàng khẽ vuốt lên dòng chữ nhỏ kia, nhỏ giọng than nhẹ một tiếng.
Qua một hồi, nàng thấy phòng ngủ Chu Châu Anh đã tắt đèn, mới phủ thêm áo choàng nhỏ ra sân
Ở địa lao Mạch Sơn phái, tiếng thống khổ than nhẹ ở hơi đầy hắc ám chật chội lại hôi thôi không dễ ngửi trong nhà tù không ngừng tràn ra.
Tiêu Tâm Nguyệt cầm theo cây đuốc đứng trước cửa nhà lao, bên trong tiếng xích sắt vang lên leng keng, tiếp theo là một giọng nói bi phẫn lại vô lực gầm nhẹ: "Ta thật sự không biết Ma Tôn là ai......"
Tiêu Tâm Nguyệt không nói một lời, qua một hồi. Người trong nhà lao mở bừng mắt, hắn nương theo ánh đèn thấy rõ người trước mặt, trong lòng chợt run lên: "Là ngươi!"
"Xem ra hữu hộ pháp còn nhận ra ta." Tiêu Tâm Nguyệt thần tình đạm mạc, "Giả vờ tiếp a, vì sao không tiếp tục giả vờ nữa?"
Người trong lao giống như bị câm, không nói ra được lời nào.
Đột nhiên, hắn chồm người tới, lại bị xích sắt ở cổ và chân làm hạn chế động tác, không thể không ngừng lại cách Tiêu Tâm Nguyệt 1m.
Hắn duỗi tay gắt gao bắt lấy hàng rào sắt, kêu lên: "Ta đã lâu rồi không gặp Ma Tôn, ta thật sự không biết hắn ở đâu."
Tiêu Tâm Nguyệt nói: "Ta không phải tới vì Ma Tôn. Nói cho ta biết, năm đó sau khi Ma Tôn mang giáo chủ các ngươi về, đã xảy ra chuyện gì."
_______
Chu Châu Anh phát hiện chính mình đang đứng ở một tòa đại điện âm trầm đáng sợ, còn có chút mơ hồ.
Nàng đang ở đâu đây? Sao nơi này quen mắt dữ vậy?
Lại nhìn tới ghế huyền thiết đang ngồi, nàng nghĩ tới, nàng đây là đang ở đại bản doanh Ma giáo, đại điện ma cung.
Đại điện trống trải không có một người, nàng từ trên đài cao đi xuống, đi qua ánh đèn đang sáng, đi xuống cuối bậc thang, lại gần cánh cửa cao lớn.
Ánh nến lay động, bóng dáng nàng cũng càng thêm mơ hồ. Nàng quay đầu lại, tầm nhìn đột nhiên trở nên tối thui, —— tất cả ngọn nến đều tắt hết, bóng tối như thủy triều mãnh liệt đánh úp về phía nàng.
Tâm nàng run lên, thấy ngoài cửa có ánh sáng, liền muốn mở cửa, lại phát hiện cửa này như bị đóng chặt, vẫn không hề nhúc nhích.
Nàng hoảng loạn gõ cửa, tông cửa, chỉ nghĩ muốn mở cửa lẹ một chút, nếu không sẽ bị hắc ám nơi này cắn nuốt hoàn toàn.
"Phanh ——"
Cửa lớn ngã, Chu Châu Anh té ngã trên đất đồng thời thân thể cũng run lên, cũng bừng tỉnh khỏi giấc mơ.
Nàng xám xịt nhìn nóc màn, hít sâu mấy lần, cuối cùng mới định thần lại.
Trong mộng rõ ràng không hề có quỷ quái cũng không có giết người phóng hỏa bị tang thi rượt, nhưng nàng lại bị doạ tỉnh, có thể nói ác mộng cũng không hề nói đạo lý.
"Chẳng lẽ là tối hôm qua bị dọa tới rồi, cho nên ban đêm mới nằm mơ như vậy? Quả nhiên trước khi ngủ nên uống trà an thần."
Chu Châu Anh cân nhắc, đợi chút đi tìm nữ chủ xin miếng trà an thần.
Nàng nhìn ra cửa sổ thấy trời đã sáng, nghĩ tới hừng đông mùa đông hay đến trễ, cho nên lúc này đại khái đã 6 7 giờ. Nàng vốn định ngủ nướng tiếp, nhưng nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, liền bọc chăn bò dậy, ghé vào cửa sổ nhìn ra ngoài.
Ngoài cửa sổ gió lạnh không ngừng, hoa mai bay đầy trời. Một đạo bóng trắng đang cùng hoa mai bay múa, —— chính xác là "Võ", nhưng "Vũ" cùng "Võ" lại được bóng hình xinh đẹp kia múa vô cùng nhuần nhuyễn.
Dáng người mạnh mẽ, vững vàng nện bước, chiêu thức dứt khoát lưu loát, làm Chu Châu Anh đối với "Thế giới võ hiệp" này nhận thực sâu hơn nữa.
Uổng công là người có "Võ công siêu mạmh", lại không nhớ nổi một chiêu nào, giáo chủ nghiêm túc suy tư:
Ta hiện tại bái sư còn kịp không?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro