Chương 15: Thánh Nữ ái

Gần đây đệ tử Mạch Sơn phái đang đồn đãi về Ma giáo giáo chủ, có đệ tử nói Ma giáo giáo chủ không giống như trong lời đồn đáng sợ như thế, nàng lớn lên cũng không ác độc, ngược lại rất kiều nhu điềm mỹ.

Chuyện này dấy lên lòng tò mò của đông đảo nam đệ tử, thậm chí có người còn tìm tới Trần Tầm Thiện và hai vị đệ tử lúc trước trông coi giáo chủ, hỏi bọn hắn: "Giáo chủ lớn lên thế nào?"

Lúc giáo chủ bị Thánh Nữ mang về là ngồi trong xe ngựa, xe ngựa trực tiếp chạy tới đại lao bí mật nhất của Mạch Sơn phái, rất nhiều đệ tử không có cơ hội thấy được nàng.

Tuy rằng bọn hắn cực kỳ tò mò, nhưng ngại vì đối phương quá nguy hiểm, lại có Thánh Nữ tự mình trông coi, cho nên bọn hắn không có gan lớn chạy tới đại lao rình coi dung nhan của giáo chủ.

Vốn dĩ là một giáo chủ lại trở thành tù nhân, cũng làm cho một bộ phận đệ tử thập phần phấn khởi, kết quả lại truyền ra lời đồn giáo chủ lớn lên rất xinh đẹp, thoạt nhìn không hề có lực uy hiếp, để toàn bộ đệ tử thảo luận nhiệt tình.

Hai đệ tử lúc trớc trông coi đại lao cũng khẳng định trả lời: "Nữ ma đầu có độc ác hay không ta cũng không rõ lắm, nhưng nàng lớn lên rất đẹp, cũng không đả thương Tầm Thiện sư huynh lúc đưa cơm."

Trần Tầm Thiện nói: "Mấy ngày ở đại lao Ma giáo giáo chủ rất an phận, nhưng ta biết, đây chắc chắn là biểu hiện giả dối! Nàng nhất định là muốn mọi người thả lỏng cảnh giác, rồi nhân cơ hội đó mà vượt ngục, các ngươi ngàn vạn lần đừng để bị lừa!"

Chúng đệ tử không cho là đúng: "Có Thánh Nữ nhìn chằm chằm nàng mà, không sợ!"

Nói thì nói như vậy, nhưng nếu có cơ hội đi tuần tra, bọn hắn nhất định sẽ đi một vòng trong sân của Thánh Nữ.

Ngày hôm qua không gặp được, hôm nay vừa lúc gặp được, bọn hắn liền làm càn mà đánh giá giáo chủ một chút. Kết quả bị ánh mắt của giáo chủ dọa đến mềm chân, sau khi rời đi bọn hắn lên án mạnh mẽ những lời đồn kia: "Lời đồn không thể tin!"

Trừ bỏ nhóm đệ tử tuần tra, hai người còn gặp Trác Tử Đan.

Chu Châu Anh cảm giác được ánh mắt nam chủ nhìn nàng rất không thích hợp, cứ việc hắn tận lực che giấu đi nữa, thì nàng vẫn cảm nhận được sát khí.

Uy, đã xảy ra chuyện gì vậy?

Vì sao mới không gặp đây, nam chủ lại dùng ánh mắt đáng sợ đó nhìn ta?

Chu Châu Anh không dám cùng hắn chào hỏi, dứt khoát ở sau lưng Tiêu Tâm Nguyệt trốn.

"Trác trưởng lão, các môn các phái đã tán thành đề nghị của ta rồi phải không?" Tiêu Tâm Nguyệt hỏi.

Trác Tử Đan nhíu mày, trầm giọng nói: "Ta sẽ không đồng ý Thánh Nữ làm như vậy!"

Tiêu Tâm Nguyệt hơi mỉm cười, lắc đầu nói: "Trưởng lão không cần khuyên, ý ta đã quyết."

"Tâm Nguyệt!" Trác Tử Đan tiến lên một bước, vẻ mặt bi thống: "Tuy ngươi là Thánh Nữ Mạch Sơn phái, phải gánh vác trọng trách giúp đỡ chính đạo, nhưng cần gì phải hy sinh hạnh phúc cả đời của mình đâu!"

"Trưởng lão không hiểu."

Chu Châu Anh: "......."

Nàng bỗng nhiên phát hiện mình nghe không hiểu cuộc đối thoại của bọn họ, mỗi chữ bọn họ nói nàng đều biết, nhưng mỗi chữ ghép lại thì nàng lại nghe không hiểu.

Nghe tới nghe lui, chỉ nghe được một câu trọng điểm: Nữ chủ muốn hy sinh hạnh phúc của mình.

Tiêu Tâm Nguyệt vì sao muốn hy sinh chính mình? Đã xảy ra chuyện gì?

Chu Châu Anh có chút ảo não -- nàng lúc trước vì sao không dành ra một chút thời gian để xem tiểu thuyết chứ? Học tập quan trọng như vậy sao?

A, đúng vậy, học tập rất quan trọng!

Nhưng nếu sớm biết mình sẽ xuyên thư, thì có lẽ nàng sẽ bớt thời gian xem cuốn tiểu thuyết này..... Bất quá bây giờ mới nghĩ đến thì cũng đã quá muộn rồi!

Nàng bắt đầu nhớ lại xem Mạnh Nho Nhỏ có ở trên mạng nói qua chuyện này không:

Dựa theo nguyên tác cốt truyện, sau khi nam nữ chủ diệt Ma giáo, thanh danh vang dội, cũng đồng thời bị đám người còn sót lại của Ma giáo ghi hận.

Đám người Ma giáo còn sót lại âm thầm hợp tác tàn sát các môn các phái, nữ chủ vào cuộc xử lý, lại bị bọn hắn rày bẫy bắt lấy. Nam chủ sau khi biết nữ chủ bị bắt, nổi giận đùng đùng, cũng không thèm che giấu nữa, lấy ra bản lĩnh thật sự.

Hắn một người xông vào đại bản danh Ma giáo cứu nữ chủ, theo sau suất lĩnh người của chính đạo tàn sát 3000 dư nghiệt Ma giáo. Trừ cái này ra, cho dù không phải người của Ma giáo, nhưng có tiếng ác bên ngoài cũng bị giết hết.

Từ đây về sau, trên đời không còn người Ma giáo nữa.

Nam chủ ở năm thứ hai trong đại hội võ lâm, được người là minh chủ võ lâm Lăng Cô Tình đề cử thành tân minh chủ võ lâm, cũng là hắn suất lĩnh mọi người đi đối phó với đại Boss cuối cùng -- Ma Tôn Ly Đãng.

.........

Chu Châu Anh nghĩ tới nghĩ lui, cũng không tìm được sự kiện nào trùng khớp với cuộc đối thoại trước mắt.

Nàng bỗng nhiên phát hiện một sự kiện -- Mạnh Nho Nhỏ ở vòng bạn bè có nói qua nội dung là căn cứ theo nguyên tác, nguyên chủ sau khi bị nam nữ chủ giết, cốt truyện sẽ mở rộng ra.

Nàng không bị giết, như vậy chuyện phía sau sẽ còn phát sinh sao?

Nàng lấy lại tinh thần phát hiện nam chủ và nữ chủ nói chuyện thuận ý nhau, bởi vì nam chủ đang thở phì phì trừng mắt nhìn nàng.

Chu Châu Anh: "???"

Nam chủ thật khó hiểu a? Hắn quan tâm nữ chủ bị nữ chủ cự tuyệt, vì sao lại quay qua hướng nàng phát tiết đây? Chẳng lẽ đây là "Vai chính cãi nhau, pháo hôi gặp nạn", "Cửa thành bốc cháy vạ lây cá trong ao"?

Ỷ có nữ chủ đứng phía trước che chở, Chu Châu Anh cũng trong phút chốc quên đi sợ hãi chính mình ở trong nguyên tác kết cục như bị chẻ dưa hấu, trừng mắt nhìn trở lại.

Trác Tử Đan tức giận: Dám khiêu khích ta? Quả nhiên là nàng uy hiếp Tâm Nguyệt, nếu không Tâm Nguyệt làm sao có thể vì chính đạo hòa bình, mà chủ động lấy chung thân đại sự của mình ra làm lợi thế?!

"Trác trưởng lão, ngươi có việc thì cứ vội trước đi, việc này ta sẽ giải thích càng tốt với mọi người, đến lúc đó các ngươi sẽ thay đổi suy nghĩ." Tiêu Tâm Nguyệt tiến lên nửa bược, chặn lại ánh mắt của Trác Tử Đan.

Trác Tử Đan thấy không lay chuyển được Tiêu Tâm Nguyệt, trong lòng buồn bực, cũng không tâm tư cùng nàng nhiều lời, chắp tay tạm biệt có lệ rồi rời đi.

Chu Châu Anh thấy quanh thân hắn lửa giận đã phun trào ba trượng.

Cố kỵ hắn là người tu tiên, có thuận phong nhĩ, nên nàng không lập tức phun tào. Chờ hắn đi xa rồi, nàng mới nhỏ giọng hỏi: "Các ngươi cãi nhau sao?"

Thật hiếm thấy a, Mạnh Nho Nhỏ không phải nói đây là nam tần văn sao, nam nữ chủ dù có cãi nhau đi nữa, thì nữ chủ không phải đều nghe theo nam chủ sao?

Khó trách bổn tiểu thuyết này được xưng là nam tần thanh lưu, như vậy anh tư táp sảng*, chỉ số thông minh, giá trị nhan sắc, giá trị vũ lực đều có hết, cũng không thể không thuận theo nam nữ chủ, ở nam tần văn thật sự là không thấy nhiều lắm.

(*): Dáng người khỏe mạnh

Tác giả kia có thể đắp nặn ra một nữ chủ mê người như Tiêu Tâm Nguyệt, Chu Châu Anh cũng nên hướng người nọ khen một chút.

Tiêu Tâm Nguyệt nói: "Không quan trọng."

Chu Châu Anh: "......."

Phải không, nhìn nam chủ tức giận thế kia, thấy thế nào cũng không giống không quan trọng a.

"Hy sinh hạnh phúc của ngươi, là chuyện như thế nào, xảy ra chuyện gì sao?"

Tiêu Tâm Nguyệt hơi hơi mỉm cười: "Đừng nghe bọn hắn nói bậy, chuyện này không giống như bọn hắn nghĩ." Dù sao là nàng vui vẻ chịu đựng.

Chu Châu Anh như hòa thượng sờ không thấy tóc (không hiểu được tình huống), thử nói: "Có phải là đau đầu chuyện nhóm người còn sót lại của Thiên Cơ giáo, nga không đúng, là đệ tử phân tán khắp nơi của Thiên Cơ giáo không?"

Tiêu Tâm Nguyệt cười tủm tỉm nhìn nàng: "Sao giáo chủ biết được việc này? Hay là đã sắp xếp quân cờ vào Mạch Sơn phái?"

Thấy nàng cười như thế, Chu Châu Anh liền nghĩ tới câu "Tiếu diện hổ*", "Tiếu lí tàng đao*", "Khẩu Phật tâm xà", vì phòng ngừa nữ chủ sinh nghi, nàng nhanh chóng lắc đầu phủ nhận: "Không có người mật báo, chỉ là đoán thôi."

(*): Hổ mặt cười.

(*): Nụ cười giấu dao.

"Nga?"

Nàng dựa theo nguyên tác cốt truyện nói: "Giống như ta là một giáo chủ được hoan nghênh nè, chắc chắn có rất nhiều người ủng hộ. Tuy rằng Thánh Nữ tỷ tỷ đánh hạ Đơn Cô sơn, công phá đại bản doanh Thiên Cơ giáo, nhưng đệ tử Đơn Cô sơn không nhiều lắm. Bởi vậy sau khi biết được việc này, các đệ tử còn lại nhất định sẽ báo thù, bọn hắn tập hợp lại, hành động dựa theo yêu thích, có lẽ sẽ tạo thành giết chóc....."

"Giáo chủ phân tích rất đúng." Tiêu Tâm Nguyệt nhẹ nhàng vỗ tay, nụ cười cũng có chút ý vị sâu xa, "Giáo chủ có phải đang đợi bọn hắn tới cứu viện không?"

Chủ đề toi mạng như vậy, cho rằng "Chu • trí tuệ vô song • cẩu mệnh thiên vương • Châu Anh" ta đây sẽ trả lời sai sso?!

Giáo chủ trong lòng đắc ý, ngoài miệng thì lời lẽ chính đáng: "Không! Ta như thế nào sẽ đợi bọn họ nghĩ cách tới cứu viện đâu? Ta ở chỗ này ăn ngon ngủ ngon, lại có Thánh Nữ tỷ tỷ như mẹ hiền có tình yêu vô bờ quan tâm chăm sóc, ở chỗ này, ta mới cảm giác như là nhà. Thử hỏi một hài tử nhỏ yếu đáng thương lại bất lực xem, như thế nào bỏ được ngôi nhà ấm áp đâu?!"

"Tình thương của mẹ?" Tiêu Tâm Nguyệt thần tình tối tăm không rõ, cười lạnh một cái, "A."

Chu Châu Anh chớp chớp đôi mắt: Nữ chủ không thích nhân gia là con gái nàng sao? Vậy thì dễ rồi!

"Giống như bà nội bà ngoại vừa nghiêm khắc lại từ ái!"

Tiêu Tâm Nguyệt hơi cười: "Giáo chủ biết trưởng bối thích là như thế nào sao?"

"Ân?"

Tiêu Tâm Nguyệt không biết từ đâu rút ra một cây roi, nàng vẻ mặt hiền từ mỉm cười: "Rút ra."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro