Chương 20: Hôn sự đã định
Chưởng môn các phái phản đối Tiêu Tâm Nguyệt cưới giáo chủ vốn dĩ đã nằm trong dự đoán của nàng, cho nên nàng cũng không nóng nảy, ngược lại đơn độc lén đi thuyết phục từng chưởng môn.
Nàng tìm tới bang chủ Trường Đề Bang, hỏi hắn: "Đám người còn dư lại của Ma giáo mà tập hợp lại, đứng mũi chịu sào là Trường Đề Bang, chẳng lẽ bang chủ không nghĩ dùng tổn thất ít nhất, đổi lấy bình an cho chính tà lưỡng đạo sao?"
Đề cập tới ích lợi bang phái mình, bang chủ Trường Đề Bang có chút chần chờ: "Nhưng ngươi cưới giáo chủ, còn không phải là cùng Ma giáo cấu kết sao?"
Tiêu Tâm Nguyệt hỏi lại: "Trước kia Hung Nô nhiều lần xâm phạm ranh giới Đại Hán, nhưng cuối cùng Đại Hán vẫn cùng Hung Nô hòa thân, vậy chẳng lẽ là Đại Hán cấu kết với Hung Nô sao?"
Bang chủ Trường Đề bang chủ không thể giống nàng nói có sách, mách có chứng, dẫn chứng phong phú, hơn nữa hắn thật sự không muốn bang phái của mình đi đầu để lợi ích bị tổn thất, liền ngầm đồng ý hắn sẽ không nhúng tay vào việc này. —— dù sao người muốn cưới giáo chủ Ma giáo là Mạch Sơn phái Thánh Nữ, nếu một ngày kia Mạch Sơn phái bởi vậy mà bị thảo phạt, vậy thì cùng hắn không liên quan gì hết.
Tiêu Tâm Nguyệt tiếp tục tới gặp tông chủ Dao Sơn Tông Trình Tây Dương, mà lời lần này nói cũng không giống như đã nói với bang chủ Trường Đề Bang, nàng biểu tình ngưng trọng mà nói: "Bí mật này chỉ có ta và sư phụ biết, bây giờ nói cho tông chủ, thì cũng xin tông chủ đừng tiết lộ ra ngoài.
Trình Tây Dương trong lòng vừa động, tò mò không thôi, lại xua tay nói: "Nếu là bí mật quan trọng vậy thì đừng nói cho ta biết, nếu có gì bất ngờ xảy ra, ta sợ là đảm đương không nổi a."
Tiêu Tâm Nguyệt nói: "Tông chủ và sư phụ là một trong những tông sư không nhiều lắm trong chốn võ lâm, nhiều năm như vậy vẫn luôn lo liệu chuyện lớn nhỏ ở chốn võ lâm, giữ gìn trật tự võ lâm chính đạo, cẩn trọng, là người đức cao vọng trọng, cũng là một trong những trưởng bối Tâm Nguyệt có thể tin cậy. Cho nên xin tông chủ trợ giúp Tâm Nguyệt một tay......"
Trình Tây Dương mượn bậc thang leo xuống, rất là vui mừng nói: "Vậy ngươi nói đi, tuy không thể giúp ngươi nhiều chuyện khác được, nhưng giúp ngươi giữ bí mật là chuyện không thành vấn đề."
Tiêu Tâm Nguyệt lúc này mới giãn ra chân mày đang nhíu chặt, giống như tìm được người tâm phúc, nói nhỏ: "Kỳ thật người đang ở hậu viện Mạch Sơn phái không phải là giáo chủ thật."
Trình Tây Dương hít hà một hơi: "Lời ngươi nói là thật sao? Sao lại như vậy?"
"Nàng lớn lên rất giống giáo chủ, lúc đầu ta cũng bị che mắt, sau lại nàng muốn ta ôm nàng rời đi ma cung, ta cũng cho rằng nàng muốn giở trò gì đó, kết quả nàng không có nhân cơ hội đó mà đánh lén ta.
"Trong lòng ta sinh nghi, cũng không nghĩ tới việc nàng là giả mạo, thẳng đến khi nhốt nàng vào đại lao, ta ngày đêm bên cạnh giám sát, lúc này mới phát hiện manh mối.
"Vẻ ngoài, giọng nói và thần thái sẽ gạt được người, nhưng khi con người đứng trước nguy cơ thì sẽ không gạt được ai. Ta và sư phụ đã thử qua, nàng không hiểu võ công, không có nửa phần nội lực.
"Giáo chủ đáng sợ ở chỗ tuổi còn nhỏ đã có nội lực mấy chục năm, ra tay tàn nhẫn, cao thủ chết trong tay nàng rất nhiều. Trong thiên hạ, người ở tuổi bằng nàng có nội lực tu vi như vậy, tuyệt vô cận hữu*.
(*): chỉ có một, không có cái thứ hai, hình dung người, vật có rất ít, rất hiếm, gần nghĩa với độc nhất vô nhị.
"Thử hỏi, một nữ tử tay trói gà không chặt, sao có thể là giáo chủ Ma giáo chứ?"
Trình Tây Dương nghe nàng phân tích xong, cũng đã tin bảy tám phần, nhưng vẫn có nghi vấn: "Nhưng Ma giáo dùng giáo chủ giả thay thế giáo chủ thật làm gì, mục đích ở đâu? Hơn nữa nàng ta cũng không biết võ công, không sợ lòi ra sao?"
"Nếu chính đạo cũng có thể ở tà đạo gài người vào, âm thầm lên kế hoạch diệt Ma giáo, vậy thì Ma giáo cũng có thể xếp quân cờ vào tông môn võ lâm. Sau đó lợi dụng lúc chúng ta diệt Ma giáo, xử dụng một chiêu kim thiền thoát xác. Để chúng ta cho gần giáo chủ thật đã chết, mất cảnh giác, bọn hắn liền ở sau lưng chúng ta phản kích."
Trình Tây Dương cảm thấy rất có đạo lý, hèn gì hắn cảm thấy kỳ quái sao lúc trước bọn hắn một đường đánh giết vào ma cung rồi, lại không thấy Ma giáo giáo chủ cùng Tiêu Tâm Nguyệt, Trác Tử Đan động thủ. Thì ra là không phải vì lợi thế của mình bị mất, nên thúc thủ chịu trói, mà là vì nàng không có võ công, không dám động thủ!
"Nếu là giáo chủ giả, vậy vì sao còn muốn giữ nàng lại, thậm chí còn cùng nàng thành thân?" Hắn hỏi tiếp.
Tiêu Tâm Nguyệt đem lý do thoái thác mà nàng và Lăng Cô Tình nghĩ ra nói, Trình Tây Dương nghe những lời Tiêu Tâm Nguyệt nói, lý do nàng và giáo chủ giả thành cũng trở nên đầy đủ rất nhiều.
Bất quá suy nghĩ của hắn và Trác Tử Đan giống nhau: "Vậy thì ngươi cũng không cần cưới nàng, ngươi tìm đại nam nhân nào đó tới cưới nàng cũng được, ví dụ như Quý Phái ngũ trưởng lão, sẽ càng thích hợp hơn."
Tiêu Tâm Nguyệt đầu tiên là chú ý tới việc Chu Châu Anh đối với Trác Tử Đan dị thường, bây giờ Trình Tây Dương lại đưa ra đề nghị này, trong lòng nàng khó chịu, nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện ra ngoài.
Nàng nói: "Ngũ trưởng lão cưới nàng, hy sinh quá lớn. Nam nữ thành thân là bình thường, nhưng một khi hòa li, đồn đại vớ vẩn và áp lực mà hai bên phải nhận so với hai nữ tử nặng hơn rất nhiều.
Trình Tây Dương nghĩ thầm, hai nữ tử thành thân sẽ bị áp lực và phê bình rất nhiều.
Bất quá Tiêu Tâm Nguyệt nói chính là chuyện sau khi ly hôn, nói cách khác nàng đã nghĩ kỹ đường lui cho mình rồi.
Hơn nữa hai người sau khi hòa ly mà tìm được nửa kia của mình, thì tính ra hôn nhân của hai nữ tử xác thật so với hôn nhân của nam nữ càng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Bởi vì sau khi hai nữ tử ly hôn, người khác sẽ cho rằng các nàng vẫn còn hoàn bích chi thân*, khi cưới các nàng về cũng sẽ không có khúc mắc nào cả, nhưng nếu là nam nữ ly hôn, nữ tử phần nhiều sẽ bị coi là không còn trong sạch nữa, nàng sau khi gả cho người cũng sẽ có khúc mắc trong lòng.
(*): viên ngọc lành lặn, không tì vết. Chỉ sự tốt đẹp vẹn tròn.
Trình Tây Dương không có lý do gì mà phản đối kế hoạch của nàng nữa, cũng tỏ vẻ: "Vậy chờ Thánh Nữ định xong hôn kỳ rồi, ta sẽ đến uống rượu mừng."
Tiêu Tâm Nguyệt hơi hơi mỉm cười, nói: "Đa tạ tông chủ."
Trình Tây Dương xua xua tay, lại thở dài: "Chuyện ngươi thành thân là chuyện trọng đại hỉ sự, chỉ tiếc....."
Hắn là đang nhắc tới chuyện Tiêu gia họa diệt môn, nhắc nàng đừng quên đại thù.
Tiêu Tâm Nguyệt ánh mắt tối sầm lại, giây lát, trong mắt toát ra nồng đậm hận ý: "Ta sẽ không bao giờ quên huyết hải thầm thù này, ta sẽ ẩn nhẫn thêm một thời gian nữa, chỉ cần tìm được cơ hội, ta nhất định sẽ vì mười mấy nhân khẩu của Tiêu gia ta mà báo thù!"
"Ân, tính tình ngươi trầm ổn, có thể vì đại cục mà ẩn nhẫn như thế, ta tin qua thêm một thời gian nữa, ngươi nhất định có thể giết được giáo chủ thật, thay người nhà của ngươi báo thù." Trình Tây Dương quay đầu khuyên nàng, "Bất quá ngươi cũng phải bận tâm đến thân thể của mình một chút, đừng quá liều mạng....."
"Tâm Nguyệt biết."
...........
Tiêu Tâm Nguyệt đều nhắm vào nhược điểm của mấy chưởng môn mà nói, liền thuyết phục được từng người một.
Chẳng sợ còn vài người bảo thủ không đồng ý, nhưng những chưởng môn khác đều đã ngầm đng ý chuyện này, bọn hắn có ý kiến ý cò gì đi nữa cũng không quan trọng. Nếu bọn hắn tiếp tục phản đối, chỉ sợ sẽ cùng những môn phái khác sinh ra mâu thuẫn. Cân nhắc hồi lâu, mới phát hiện bảo trì trầm mặc mới là đối bọn hắn có lợi nhất.
Bởi vậy, hôn sự của Tiêu Tâm Nguyệt và Chu Châu Anh cứ như vậy định xong, sau đó dựa theo tam thư lục lễ mà làm.
Việc này giấu không được, các môn các phái cũng không tính thay Mạch Sơn phái giấu diếm, quan trọng kế hoạch của Tiêu Tâm Nguyệt là muốn cho đám đệ tử còn sót lại của Ma giáo biết, cho nên tin tức này ở trên phố nhanh chóng truyền khắp nơi, rất nhanh liền truyền tới đám đệ tử Ma giáo bên kia.
Ma Tôn Ly Đãng cũng biết được tin tức này, -- lúc hắn biết được tin này so với Ma giáo bên kia sớm hơn rất nhiều. -- việc này so với chuyện Ma giáo bị diệt càng làm cho hắn bực bội hơn, dưới cơn tức giận, hắn thậm chí giết luôn cả thủ hạ tới báo tin.
"Mạch Sơn phái Thánh Nữ, Tiêu Tâm Nguyệt, ngươi làm rất tốt a!" Ly Đãng nghiến răng nghiến lợi, ngay sau đó phát ra tiếng gầm giận dữ, chấn đến chim bay cá nhảy gần đó bỏ chạy tán loạn.
Tức giận qua đi, hắn dần dần bình tĩnh lại, thủ hạ thấy thế, run sợ tiến lên hỏi: "Ma Tôn, chúng ta dẫn người đến Mạch Sơn phái, cứu giáo chủ ra sao?"
"Không cần. Ta đã hạ cổ trên người nàng, cho dù Tiêu Tâm Nguyệt bắt được nàng đi nữa, cũng không tìm được chỗ tốt nào trên người nàng cả." Ly Đãng lạnh lùng nói.
"Nhưng có không ít đệ tử tin giáo chủ đã đầu hàng, bọn hắn cũng mất đi ý trí chiến đấu."
"Hừ, cứ để cho đám chính đạo ngu xuẩn đó tin Ma giáo đã cải tà quy chính đi!"
"Tương kế tựu kế, thật không hổ là Ma Tôn!" Thủ hạ kia nịnh hót nói.
Ly Đãng thay đổi sắc mặt, một chưởng vỗ về hướng thủ hạ kia: "Cút!"
"............., vâng!" Thủ hạ kia hoảng sợ chạy đi, mới ra tới cửa đã phun một búng máu, sau đó thẳng tắp ngã xuống đất.
"Hắt xì ——" Chu Châu Anh xoa xoa cái mũi, nói thầm, "Khẳng định là có người nhắc ta."
Nhưng mà nhớ nàng thì sao, nàng sắp trở thành người của nữ chủ rồi a!
Giáo chủ một bên soi gương toàn thân, một bên nhìn hỉ phục đang mặc trên người mà cảm thấy kinh ngạc không thôi: "Thủ công thật tốt, đường may cũng tinh tế chỉnh tề a."
"Đây là sản phẩm của Vân Khê Các, mà xiêm y của Vân Khê Các từ trước đến nay nổi tiếng là thủ công tinh tế nhất thiên hạ, nghe nói là vì Vân Khê Các có công cụ may đặc thù của bọn họ." Nữ đệ tử một bên đánh giá xiêm y trên người nàng, một bên cực kỳ hâm mộ nói.
Giáo chủ nghĩ thầm, đặc thù công cụ, có thể so với máy may sao?
Nói đến máy may, thời gian nàng ở không nhiều như vậy, có nên cân nhắc chế tạo ra một cái máy may không? Nếu có thể làm ra, nàng có thể dựa và việc bán máy may mà trở thành phú khả địch quốc* a!
(*): nhà giàu có lắm tiền bạc của cải bằng tiền bạc của cải của nhà nước gom lại.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro