Chương 23: Ngày đại hôn
Bầu trời xám xịt, Chu Châu Anh đã bị người lôi từ trên giường dậy rửa mặt chải đầu trang điểm.
Vì thân phận của nàng đặc thù, chỉ có thể ở Mạch Sơn phái gả đi, bởi vậy bỏ qua bước đón dâu, chờ giờ lành tới, liền cùng Tiêu Tâm Nguyệt bái đường là được.
Mới sáng sớm nàng đã bị người đánh thức, có chút tức giận khi rời giường: "Không phải bái đường là giờ Dậu sao, dậy sớm như vậy làm gì?"
Bà mối đứng bên cạnh nói: "Tuy giờ lành là giờ Dậu, nhưng lúc ngươi ra cửa là giờ Tỵ a, ngươi còn phải trang điểm chải chuốt, nếu không dậy sớm, sợ là sẽ trễ giờ lành."
Chu Châu Anh trợn mắt: "Ra cửa sớm như vậy làm gì a?"
"Đương nhiên là đi dạo một vòng thành một vòng phố rồi, để người trên trấn cũng dính một chút không khí vui mừng."
Chu Châu Anh nghĩ lúc dạo phố hẳn là ngồi trong kiệu, tới lúc đó cũng có thể ngủ bù một chút, còn bây giờ các nàng muốn lăn lộn như thế nào thì cứ để các nàng lăn lộn như thế đó đi!
Nàng thành thành thật thật ngồi trước gương đồng để người ta trang điểm, sau đó thay hỉ phục vào, cuối cùng là mang lên mũ phượng.
Không thể không nói, mũ phượng này thật nặng a. Là một người đeo vật trang sức nặng như vậy trên tóc mà nói, sức nặng của mũ phượng giống như cắm mấy chục cây trâm lên đầu vậy, ép tới nàng lúc muốn quay đầu qua lại, giống như cục sắt bị rỉ sét vậy.
Chu Châu Anh hối hận, sớm biết vậy thì đã đổi với Tiêu Tâm Nguyệt rồi, để nàng cưới Tiêu Tâm Nguyệt, dù sao hai người các nàng đều là nữ, ai cưới ai mà không được chứ.
Nhưng chuyện đã tới nước này rồi, nàng cũng không thể thay đổi được.
Trang điểm xong, thì nàng đã đói đụng, nhưng mà bà mối nói trước khi bái đường thì nàng không thể ăn cái gì hết, nàng nhất thời không vui: "Sao lúc trước các ngươi không nói? Nếu nói sớm ta khẳng định sẽ không đồng ý kết hôn đâu."
Bà mối thấy nàng tức giận không biết làm sao, nói: "Đây là tập tục."
Không được ăn cơm, giáo chủ liền lục thân không nhận: "Ta cũng không phải người ở đây như các ngươi, ta làm gì biết mấy tập tục đó chứ? Tập tục bên kia của chúng ta là muốn như thế nào thì như thế đó. Sao thành thân mà còn so với ngồi tù còn thảm hơn vậy? Khó trách người ta nói hôn nhân là nấm mồ, còn chưa có bái đường, thì ta sắp phải đối chết rồi."
Nữ đệ tử đứng một bên thấy nàng lúc này còn dám la lối khóc lóc, tức giận nói: "Ma giáo các ngươi từ trước tới nay không nói quy củ, không tuân thủ lễ, hôm nay ngươi gả cho Thánh Nữ chúng ta, thì phải tuân thủ lễ theo chính đạo chúng ta."
Giáo chủ thở dài: Xuất giá mà nhà mẹ đẻ không xuất hiện một người, bên cạnh toàn là người bên nhà chồng, ngẫm lại đã thấy khó thở.
Cũng may nàng lạc quan, chút tâm tình cô đơn này không kéo dài bao lâu, chậm rãi tan biến.
"Chỉ ăn chút trái cây thôi được không?" Nàng thỏa hiệp.
Bà mối đang muốn trả lời, thì đã nghe được thanh âm của Tiêu Tâm Nguyệt ngoài cửa: "Khụ Khụ!"
Chu Châu Anh từ trong gương đồng thấy được nàng, vì mũ phượng nặng, cũng lười quay đầu, kêu một tiếng: "Thánh Nữ tỷ tỷ!"
"Thánh Nữ, sao ngài lại tới đây?" Bà mối và nữ đệ tử vội hỏi.
"Đến nhìn một chút." Tiêu Tâm Nguyệt mỉm cười nói.
Bà mối nói: "Cái này, tựa hồ không hợp quy củ."
"Vốn hôn sự của chúng ta đã không hợp quy củ rồi, ở chỗ này đều là người một nhà, thả lỏng chút đi!" Tiêu Tâm Nguyệt nói, nhìn giáo chủ một cái, vẫy vẫy tay, " Các ngươi vội trước đi, ta tâm sự với giáo chủ một chút."
Tràng hôn lễ này là đại sự của chính tà lưỡng đạo, bà mối và nữ đệ tử không chần chờ nữa, cùng đi ra ngoài, còn tri kỷ giúp các nàng đóng cửa.
Tiêu Tâm Nguyệt đi tới sau lưng giáo chủ, từ trong ngực móc ra một túi đồ vật, nói: "Giáo chủ đừng tức giận, ta mang đồ ăn tới cho ngươi nè."
Chu Châu Anh nghe mùi thịt của bánh bao, vội quay đầu lại, kết quả vừa quay đầu, thiếu chút nữa đã trật cổ. Nàng đỡ mũ phượng, quay đầu nhìn bánh bao được Tiêu Tâm Nguyệt gói trong lá sen, hai mắt lập tức sáng ngời: "Ai, là bánh bao nhỏ! Bất quá hương vị không giống như nhân thịt heo, cái này là nhân thịt gì?"
"Là thịt dê, hơn nữa thịt dê này đã được chế biến qua, ăn vào sẽ không để lại dư vị quá nhiều." Tiêu Tâm Nguyệt cười nói.
Bánh bao lớn vừa đủ, đã bị lạnh một ít, Chu Châu Anh vì không để bị lem son, mà há to miệng, một ngụm một cái.
Nàng ăn hai cái, cũng không quên đút cho Tiêu Tâm Nguyệt, nàng cười nói: "Ta ăn rồi, đây là của giáo chủ."
Chu Châu Anh tâm tình nháy mắt tốt lên không ít, bỗng nhiên, sự chú ý của nàng dời khỏia bánh bao nhỏ, rơi xuống trên người Tiêu Tâm Nguyệt. Nàng vốn tưởng rằng Tiêu Tâm Nguyệt sẽ mặc y phục của tân lang, nhưng khi nhìn qua, thì thấy không phải.
Hỉ phục Tiêu Tâm Nguyệt đang mặc cũng không giống nàng, tuy kiểu dáng không giống, nhưng có thể nhìn ra được đây là hỉ phục dành cho nữ. Hỉ phục Chu Châu Anh mặc trên người là kiểu dáng vạt áo váy, còn của Tiêu Tâm Nguyệt là kiểu giao lãnh áo váy có thểm hồng tụ sa la sam, nếu nhìn thoáng thì tưởng của nam.
(Ai biết đc hỉ phục đó ra làm sao thì nói cho mik bt dùm nhe😅😅😅)
Quan trọng nhất là, trên đầu Tiêu Tâm Nguyệt còn đội mũ phượng, nhưng so với nàng đơn giản hơn nhiều, thoạt nhin cũng không nặng.
Bất quá, hôm nay Tiêu Tâm Nguyệt cũng có vẽ mi, đánh phấn, tô son, bởi vì nàng lúc này, so với ngày thường nhiều thêm mùi vị son phấn, nhưng ai biểu nàng là nữ chủ chứ? Chẳng sợ trên người có mùi son phấn, nhan sắc vẫn như cũ xinh đẹp lộng lẫy, chỉ cần liếc mắt một cái thôi, phảng phất như đã nếm tới tư vị yêu một người là gì rồi.
Thấy Chu Châu Anh im lặng nhìn mình, Tiêu Tâm Nguyệt khó hiểu: "Giáo chủ đang nhìn gì vậy?"
"Thánh Nữ tỷ tỷ, ngươi hôm nay rất xinh đẹp!" Chu Châu Anh lời nói phát ra từ nội tâm.
Tiêu Tâm Nguyệt sửng sốt, sau đó buồn cười nói: "Bánh bao này cũng không có bỏ đường vào, miệng giáo chủ sao lại ngột như vậy nha?"
"Hứ, mới không phải vì bánh bao đâu! Ta chỉ cần nghĩ tới, Thánh Nữ tỷ tỷ xinh đẹp như vậy lại bị người khác nhìn thấy, ta liền tức giận a."
Tiêu Tâm Nguyệt tự động lý giải giáo chủ đây là đang ghen tị.
Nàng cười nói: "Bọn họ chỉ nhìn được ta như vậy có một ngày thôi, nhưng giáo chủ thì khác, ngươi cùng ta sớm chiều ở chung, sau này ngày ngày đêm đêm chỉ có một mình ngươi được thấy. Tưởng tượng như vậy thử xem, giáo chủ đã dễ chịu hơn chưa?"
Chu Châu Anh trong lòng thông suốt: Đúng nga, nàng và nữ chủ thành thân rồi, thì nữ chủ là của nàng! Nàng nên rộng lượng một chút, để những người đó được nhìn một ngày!
Giáo chủ cao hứng, đem bánh bao nhỏ tới bên miệng Tiêu Tâm Nguyệt. Tiêu Tâm Nguyệt cũng không cự tuyệt, cắn một nửa, son môi cũng dính một ít lên đó.
Không biết giáo chủ vì sao lại nhớ tới nụ hôn ngày ấy, lại nghĩ tới đêm nay là đêm các nàng động phòng hoa chúc, trong lòng có chút khẩn trương, trên mặt nóng bừng bừng, quên luôn cái bánh bao nhỏ này đã bị Tiêu Tâm Nguyệt ăn được một nửa, bỏ luôn vào trong miệng.
Tiêu Tâm Nguyệt định nhắc nhở nàng, nhưng thấy nàng đang thất thần, liền đem lời nuốt xuống bụng.
Ngoài cửa vang lên giọng nói của bà mối: "Thánh Nữ, đã tới giờ lành rồi, không thể trì hoãn thêm nữa."
Tiêu Tâm Nguyệt và Chu Châu Anh lấy lại tinh thần.
"Đã biết." Tiêu Tâm Nguyệt vừa muốn đi, Chu Châu An bỗng nhiên giữ chặt nàng lại, cầm lấy son môi của mình tô cho nàng, "Sửa lại một chút."
Tiêu Tâm Nguyệt không nhúc nhích, tùy ý nàng giúp mình tô son lại.
Tay Chu Châu Anh ở trên môi nàng không nặng không nhẹ xẹt qua, tinh tế mà nhẹ tán son môi ra đều, Tiêu Tâm Nguyệt nhìn bộ dáng nghiêm túc của nàng, đôi mắt hình như có ánh sáng đang chuyển động, ngay cả đuôi lông mày cũng nhiễm tia vui mừng.
"Hảo." Chu Châu Anh vừa lòng với kiệt tác của mình, sau đó nhìn theo Tiêu Tâm Nguyệt đi ra ngoài.
Bà mối và nữ đệ tử đi vào, thấy lá sen trên bàn còn chưa được dọn dẹp, nơi nào còn không biết Tiêu Tâm Nguyệt tới đây làm gì?
Các nàng bất đắc dĩ thở dài: Thôi, hai tân nhân đều đã không thèm để ý tới những việc này có may mắn hay không, hai người các nàng cần nhọc lòng làm gì?
______
Giờ lành vừa tới, Tiêu Tâm Nguyệt dưới sự vây quanh của các đệ tử Mạch Sơn phái đã tới trước cửa phòng Chu Châu Anh. Ở đây đã có không ít đệ tử sắm vai người cản cửa, dựa theo nghi thức truyền thống, những đệ tử đó sẽ giả bộ ngăn cản, vờ làm khó dễ Tiêu Tâm Nguyệt.
Bất quá khi bọn hắn phát hiện Mạch Sơn phái ngũ trưởng lão Trác Tử Đan cũng có trong đội ngũ đó, từ cản giả thành cản thật.
Trác Tử Đan nói: "Nếu Thánh Nữ có thể đánh thắng ta, ta sẽ để người vào trong."
Mọi người hai mặt nhìn nhau: Ai mà không biết trên dưới môn phái này, ngoại trừ chưởng môn, thì ngũ trưởng lão có võ công cao? Nếu không phải võ công hắn cao, lúc trước lại được Thánh Nữ mượn sức thì cũng không tới phiên hắn người trẻ tuổi lên làm trưởng lão đâu.
"Vậy thì thỉnh trưởng lão thủ hạ lưu tình." Tiêu Tâm Nguyệt như cũ treo trặt nụ cười ấm áp, phảng phất như nhìn không ra Trác Tử Đan đang muốn ngăn cản nàng cưới Chu Châu Anh vậy.
Trác Tử Đan không nói gì nữa, nhưng chân khí trên người đã phóng ra ngoài, mọi người lập tức cảm nhận được một cổ uy áp, những đệ tử võ công kém nghe thấy tim mình đập bịch bịch, tựa như gánh nặng ngàn cân.
Chân khí là độc hữu của bọn họ ở Tu Tiên giới, đồng thời cũng là năng lượng giúp tu hành căn nguyên, không có chân khí thì không thể bước lên con đường tu tiên, mà có chân khí rồi, địa vị của hắn và người thường như trời với đất vậy.
Bởi vậy khi Trác Tử Đan phóng chân khí ra ngoài, trừ phi cũng có tu sĩ có được chân khí như hắn, hoặc là có được nội lực trên trăm năm của cao nhân, nếu không người bình thường rất khó ngăn cản.
Chỉ thấy Tiêu Tâm Nguyệt mặt không đổi sắc mà cởi tay áo sa la sam đỏ thẫm xuống, lại dỡ xuống mũ phượng, chắp tay thi lễ nói: "Trưởng lão mời ra chiêu."
Trác Tử Đan nhíu mày, đem chân khí thu về: "Nếu ngươi không ần, ta cũng không cần."
Nói xong, vọt tới hướng Tiêu Tâm Nguyệt ra chiêu.
Tuy hắn không có vũ khí, nhưng vừa ra chiêu thì đã mang theo cổ khí thế sắc bén, là người thường thì tuyệt đối không thể chống đỡ được. Nhưng Tiêu Tâm Nguyệt lại ứng đối tự nhiên, hơn nữa thoạt nhìn thành thạo, mọi người thấy đều than thở: "Thật không hổ là Thánh Nữ, có thể qua được năm chiêu của ngũ trưởng lão."
Trác Tử Đan thấy Tiêu Tâm Nguyệt chưa xuất hết toàn lực, trong lòng ảo não, hắn liền động thủ thật, phảng phất như người đứng trước mặt hắn là kẻ thù cần phải đánh bại vậy.
Tươi cười trên mặt Tiêu Tâm Nguyệt cũng thu liễm lại, thần sắc cũng nghiêm túc lên.
Lúc này, Chu Châu Anh ở trong phòng nghe được động tĩnh, lại nghe các đệ tử đang nghị luận, liền kinh hãi: Ngoạ tào, nam chủ và nữ chủ đánh nhau rồi?
Còn đánh tới bụi bay mù mịch? Nam chủ là tu sĩ tu tiên, nếu hắn động thủ thật, làm nữ chủ bị thương thì làm sao bây giờ?
Nàng biết có lẽ là nam chủ không muốn nhìn thấy cô nương mình thích cưới người khác, cho nên dưới sự ghen tuông mà làm ra hành động không lý trí, nhưng nàng bây giờ cần ôm đùi nữ chủ mới có thể trôi qua những ngày tháng yên bình, nếu nữ chủ xảy ra chuyện gì, nàng rơi vào tay nam chủ, còn không phải rơi vào kết cục chẻ dưa hấu sao?
Nghĩ tới đây, nàng lập tức chạy ra ngoài, kêu lên: "Trác trưởng lão, ngươi là bên nhà gái sao? Tùy tiện đánh nhau thì cũng thôi đi, nếu còn đánh nữa qua giờ lành ta gả đi không được a."
Nàng chạy ra nháo như vậy, bầu không kh vốn đang khẩn trương liền hoà hoãn lại, có đệ cười ra tiếng. Còn có đệ tử nói với nàng: "Ngươi một chút cũng không rụt rè nha."
Chu Châu Anh một chút cũng không e lệ, đúng tình hợp lý nói: "Ta có thể gả cho Thánh Nữ là phúc phận mấy đời ta tu được, ta còn ước gì sớm một chút gả cho nàng, đã tới giây phúc này rồi mà còn rụt rè, nói không chừng phúc phận này đều chạy hết!"
Tác giả có lời muốn nói:
Giáo chủ: Ta ngả bài, ta không làm bộ nữa, ta ước gì được gả cho nữ chủ sớm chút nữa!
Đệ tử chặn cửa: Vốn dĩ không muốn cản, bây giờ sẽ cản thật a.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro