Chương 13

Nặc Nặc nhìn tiểu Sơn Linh trắng trẻo mập mạp trong lồng sắt, đôi mắt mở to, một người một chim mắt to trừng mắt nhỏ ở trước quầy.

"pi pi ~"

Sơn Linh chào hỏi rất lễ phép: 'Lần đầu gặp mặt, xin chào ~'

Nặc Nặc mở to hai mắt, hướng về phía Thẩm Khuynh Y đang thay đồng phục, nói: "Cửa hàng trưởng, chim sẻ nhỏ nhà chị rất đáng yêu nha. Là chị nuôi sao? Sao từ trước đến nay chưa bao giờ nghe chị nói đến?"

Sơn Linh sửa đúng lời Nặc Nặc: 'Không phải chim sẻ, là Sơn Tước.'

Nặc Nặc vươn tay chọc chọc Sơn Linh, vuốt lông chim mềm mại của nàng, cô cảm thán: "Quá mềm, quá đáng yêu."

Được người xa lạ khen đáng yêu, Sơn Linh cũng rất vui vẻ, nhìn Nặc Nặc cũng có vẻ không có ý muốn làm tổn thương mình, nàng tiến lên cho cô sờ, còn có lòng tốt đáp lại "pi pi" hai tiếng.

Thẩm Khuynh Y đi ra từ phòng thay đồ, nhìn thấy cảnh tượng Sơn Linh đang cọ Nặc Nặc.

Không biết vì sao, trong lòng Thẩm Khuynh Y cảm thấy khó chịu, nhưng cô không biểu hiện ra ngoài, chỉ là con ngươi hơi tối xuống. Cô phát ra chút động tĩnh, làm gián đoạn một người một chim đang dựa sát vào nhau.

"Cửa hàng trưởng ~"

Nặc Nặc rút tay lại, đi tới tò mò hỏi: "Đây là loài chim sẻ nhỏ nào vậy, em lần đầu nhìn thấy loại màu lông này, rất đáng yêu."

"Ừm." Thẩm Khuynh Y nhìn thoáng qua bé chim béo trong lồng sắt, đáp lại: "Là rất đáng yêu."

Sơn Linh ngẩng đầu nhìn cô, mắt nhỏ đen láy hình như sáng lên. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Thẩm Khuynh Y mặc tạp dề.

Đồng phục của quán cà phê là áo sơ mi màu trắng và tạp dề tối màu, trên tạp dề in một logo cà phê đơn giản. Thẩm Khuynh Y cột mái tóc xoăn thật dài của mình thành kiểu tóc đuôi ngựa, tóc mái trên trán rũ xuống, làm nổi bật khuôn mặt tinh xảo của cô.

Mái tóc cột cao nhẹ nhàng lắc lư theo mỗi bước đi của Thẩm Khuynh Y. Sơn Linh chỉ thấy Thẩm Khuynh Y rất đẹp, mặc tạp đề vẫn vô cùng đẹp.

Không hổ là nhân loại do nàng nhìn trúng!

Thẩm Khuynh Y đi đến bên lồng chim, từ trên cao nhìn xuống bé chim béo đang phát ngốc kia, rồi nói với Nặc Nặc: "Một lát chị sẽ đem nàng lên lầu hai, em đi làm việc của em đi."

Nặc Nặc 'Vâng' một tiếng, lưu luyến không rời nhìn bé Sơn Tước kia, phất tay về phía nàng: "Chim sẻ nhỏ đợi chị một chút, chờ chị làm xong việc sẽ chơi cùng em."

Sơn Linh cũng rất thân thiện "pi pi" hai tiếng, coi như đã đáp ứng.

'Đây là quán cà phê của chị nha?'

Sơn Linh đứng ở thanh treo trong lồng chim, nhìn Thẩm Khuynh Y đặt nàng ở bên cửa sổ lầu hai. Phong cảnh ở chỗ này rất đẹp, tuy rằng chỉ ở lầu hai nhưng chung quanh cũng không có công trình kiến trúc nào che khuất tầm mắt. Chủ yếu là hoàn cảnh xung quanh quán cà phê đặc biệt tốt, nhìn ra xa tất cả đều là cây cối.

Thẩm Khuynh Y đem tất cả đồ vật hôm nay phải dùng đều bày ra bàn. Kiểm tra tất cả cửa sổ trong phòng xong mới thả Sơn Linh ra.

Nhìn bé chim béo vừa ra khỏi lồng sắt bay đã trực tiếp bay đến dừng ở song cửa sổ, một đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm phong cảnh ngoài cửa sổ, Thẩm Khuynh Y liền đem nàng từ cửa sổ về đặt lên bàn.

"Muốn ra ngoài sao?" Thẩm Khuynh Y đặt Sơn Linh lên khăn lông, bình tĩnh hỏi nàng.

Sơn Linh cọ cọ lòng bàn tay Thẩm Khuynh Y: 'Không muốn ra, bên ngoài em đều đã nhìn chán, hơn nữa hôm nay lạnh như vậy, em không muốn ra ngoài chịu lạnh đâu.'

Thẩm Khuynh Y không nói gì chỉ vuốt ve thân thể bé chim béo, cô thật ra hơi hối hận khi đem bé chim nhỏ ra ngoài.

Lỡ đâu chính mình không để ý, để nàng bay đi thì làm sao bây giờ?

Tuy rằng bây giờ bé chim béo rất dính nàng, nhưng có thể nàng càng hướng tới tự do. So với lồng chim, có lẽ nàng càng thích trời xanh.

Thẩm Khuynh Y không muốn thả nàng đi, cô đã cô độc thật lâu, khó khăn lắm mới có sinh vật nguyện ý làm bạn với cô, Thẩm Khuynh Y căn bản không nỡ buông tay.

Có lẽ, đây chính là dục vọng chiếm hữu.

Thẩm Khuynh Y vuốt cơ thể nho nhỏ của Sơn Linh, ánh mắt hơi dao động. Cô biết ý tưởng vừa xuất hiện thoáng qua trong nháy mắt là sai, chỉ có thể chậm rãi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

"Chị sẽ bắt đầu làm việc." Thẩm Khuynh Y bình tĩnh nói với Sơn Linh: "Em không cần bay lung tung, ở trong phòng với chị là được rồi."

Sơn Linh 'pi pi' hai tiếng, coi như đồng ý.

Thời gian buổi sáng rất nhanh liền qua đi, giữa trưa Nặc Nặc đặt cơm cho cả hai, cùng ăn với Thẩm Khuynh Y ở phòng ăn trên lầu 2.

Sơn Linh ngoan ngoãn vào lồng sắt ăn hạt kê mà Thẩm Khuynh Y đã ngâm cho nàng. Nặc Nặc vừa ăn cơm vừa tò mò nhìn nàng, càng nhìn càng thấy bé chim sẻ béo này quá đáng yêu.

"Cửa hàng trưởng, bé Sơn Tước này là trống hay mái nha?" Nặc Nặc tò mò hỏi: "Bé như vậy, nếu sinh con, bé Sơn Tước nho nhỏ được sinh ra có phải chỉ lớn bằng móng tay hay không?"

Chuyện này Thẩm Khuynh Y còn chưa nghiên cứu qua, bị Nặc Nặc hỏi như vậy, cô mới quay đầu nhìn Sơn Linh trong lồng sắt, nói: "Chị cũng không biết nàng là trống hay mái."

Nặc Nặc đôi mắt lập tức sáng lên, nói với Thẩm Khuynh Y: " Để em Baidu thử xem!"

Nói xong, Nặc Nặc lập tức móc điện thoại ra, ấn cạch cạch một hàng chữ. Sau đó tìm nửa ngày mới tìm được một phương pháp có thể phân biệt được, nói với Thẩm Khuynh Y: "Cửa hàng trưởng chị xem, có thể phân biệt bằng lông chim hoặc mông nhỏ, bên này còn hình ảnh minh họa đâu."

Sơn Linh nghe vậy liền từ đĩa hạt kê ló đầu ra, đi hai bước thò qua xem điện thoại Nặc Nặc.

Cái gì xem mông nhỏ?

Muốn xem mông nhỏ của ai?

Sơn Linh chớp chớp mắt, chưa đoán được nguy hiểm sẽ tới, nàng chỉ cảm thấy chữ trên màn hình di động có chút quen mắt. Khi nàng muốn nhìn kĩ, điện thoại đã bị Thẩm Khuynh Y cầm đi.

"Pi pi?"

Sơn Linh ngửa đầu nhìn cô, phát hiện Thẩm Khuynh Y cũng đang nhìn chính mình, vì vậy hai người bốn mắt nhìn nhau.

Thẩm Khuynh Y cầm điện thoại Nặc Nặc, nhìn hình ảnh và chữ trên màn hình, lại liếc nhìn bé chim béo đang không hiểu gì một cái, lẩm bẩm nói: "Hình như cũng không khó."

Sơn Linh:?

***

Sau khi xem lông chim, xem đôi mắt, xem miệng, xem mông nhỏ, Thẩm Khuynh Y đã xác định bé chim béo mà mình nuôi chính là bé gái.

Lúc xem lông chim và miệng còn ổn, nhưng lúc xem mông nhỏ bé chim béo này giãy giụa rất dữ dội, ríu rít kêu ầm ĩ không ngừng, bộ dáng như cô muốn mạng nàng. Sau khi cô xem xong cũng không thèm để ý tới Thẩm Khuynh Y nữa, bay đến lồng sắt co thành một cục, hình như là giận dỗi.

Tính tình bé mập mạp này cũng rất lớn.

Thẩm Khuynh Y nhìn Sơn Linh đang tức giận, vươn tay định chạm vào nàng, lại bị nhóc mập mạp quay đầu lại mổ một cái.

Không đau, nhưng hơi ngứa.

Sơn Linh vừa xấu hổ vừa tức giận, hướng về phía Thẩm Khuynh Y kêu la: 'Xem lông chim của em không phải đã biết sao, vì cái gì còn muốn xem mông nhỏ của em, chị làm vậy sau này em phải làm chim như thế nào!'

Thẩm Khuynh Y chớp chớp mắt, nhìn bộ dáng tức giận đến xù lông của Sơn Linh, cảm thấy nàng quá đáng yêu, chống cằm buồn cười nói: "Sao vẫn còn giận dỗi? Trên đường trở về chị mua sâu bột cho em ăn được không?"

Sơn Linh giang cánh cánh tức giận kêu la: 'Không ăn! Bây giờ chị lấy lòng em đã vô dụng! Đồ lưu manh!!'

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro