Chương 19
Tin nóng gần đây đều giống nhau, chính là sau khi vị nhà vào số một họ Trần qua đời, gia sản hơn trăm tỷ của ông ấy sẽ để lại cho đứa con nào?
Trần Hâm Châu - vị nhân vật truyền kỳ này có tất cả bảy người con gái, hơn mười cháu trai cháu gái, cả gia đình lớn lớn bé bé cũng hơn 20 người. Gia sản trăm tỷ này không hề giống như một mảnh đất, một căn nhà, con cái chỉ cần thương lượng với nhau là có thể chia đều.
Đây chính là gia sản hơn trăm tỷ nha.
Ở quán cà phê, Nặc Nặc xem trong video các blogger suy đoán đủ kiểu, cũng bắt đầu tò mò với việc chia gia sản của giới hào môn. Lúc Nặc Nặc đang xem những người con của nhà giàu trong video thì chuông cửa quán đột ngột vang lên. Cô ngẩng đầu chào: "Kính chào quý khách"
Người đẩy cửa vào là một cô gái, cô gái này mang một cặp kính răm, dáng người thước tha, bộ váy đen mặt trên người hổ trợ cho vẻ ung dung quý phái của cô.
"Xin chào, chị muốn dùng món gì ạ?" Nặc nặc nhìn cô gái kia hơi ngẩn ngơ, rất lễ phép nói: "Bên đây có thể quét mã để gọi món."
Trần tiểu thư tháo kính râm xuống, nhìn thoáng qua hoàn cảnh quán cà phê, khẽ cười nói: "Cho một ly latte." Nặc nặc cười gật đầu, không quên nhắc nhở một câu: "Chị có yêu cầu gì thêm về latte không ạ? Latte cơ bản của quán giá 188 tệ."
"A, đắc vậy sao?" Cô Trần Như gặp chuyện lạ nói: "Gọi chủ quán ra đây sao có thể bán cà phê đắt như vậy? Tôi muốn hỏi cô ấy cho rõ ràng." Nặc nặc cho rằng người này tới gây chuyện, cười khổ mà nói: "Hạt cà phê của quán đều là hàng nhập khẩu, hơn nữa vị cũng khác với cà phê truyền thống. Nếu chị thấy giá cả không phù hợp, cũng có thể ở đây nghỉ ngơi trong chốc lát, sẽ không cần trả phí."
"Làm sao? Bây giờ lại chê tôi nghèo, không uống nổi cà phê đúng không?"
Nặc nặc nghĩ người này phiền quá. Khi Trần tiểu thư còn định trêu chọc thì đúng lúc này Thẩm Khuynh Y từ lầu hai xuống. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Khuynh Y liền nhận ra cô. Nặc nặc nhìn thấy cứu tinh tới, vội vàng hô: "Cửa àng trưởng"
"Chị đều nghe thấy." Thẩm Khuynh Y nói với Nặc Nặc: "Pha cho cô Trần một ly cà phê, chị và cô ấy có chuyện cần nói." Đến lúc này Nặc Nặc mới biết được thì ra hai người quen biết, những lời vừa nãy là để trêu chọc mình. Trần tiểu thư buồn cười nhìn thoáng qua Nặc Nặc rồi mới ngồi xuống vị trí gần cửa sổ treo kính râm trước ngực áo.
"Cảnh sắc quán này của em cũng rất tốt." Trần tiểu thư nhìn phong cảnh mùa thu xinh đẹp ngoài cửa sổ, dựa vào trên sofa nói: "Cuộc sống nhàn nhã như vậy, thật khiến người ta hâm mộ."
Thẩm Khuynh Y ngồi đối diện, uống nước lọc trong tay mình, nhàn nhạt nói: "Trần tiểu thư, hôm nay tới tìm tôi là có chuyện gì sao?" Trần tiểu thư nhìn cô, sờ sờ gương mặt mình nói: "Buổi sáng hôm nay ông nội của tôi đã được hỏa táng cùng với quyển sách đó."
Khi Nặc Nặc đặt cà phê lên bàn thì nghe được một câu không đầu không đuôi, nói với Trần tiểu thư: "Cà phê có chút nóng, cẩn thận một chút, đường và sữa ở chỗ này."
Trần tiểu thư cười cười với cô, bưng cà phê lên uống một ngụm, cảm thán nói: "Người hương vị đúng là rất ngon." Thẩm Khuynh Y để cho Nặc Nặc đi làm việc của cô, lúc này mới quay qua nói: "Ngày hôm nay chị đến tìm tôi là có chuyện gì sao?"
Trần tiểu thư đặt ly cà phê lên bàn, nhấc chân lên bắt chéo. "Đúng là con gái của Thẩm Hồng Tuấn, em và ba em đều bình tĩnh như nhau." Thẩm Khuynh Y nghe được tên của ba mình, hơi hơi cau mày, cũng không nói gì.
"Làm quen lại lần nữa đi." Trần tiểu thư khẽ cười nói: "Tôi tên Trần Thi Linh, năm nay 37 tuổi, là bạn học MBA* với cha của em. Nếu dựa theo bối phận, em còn phải gọi tôi một tiếng dì Trần"
(*MBA là viết tắc của Master of Bininess Adminison, nghĩa là thạc sĩ quản trị kinh doanh.)
Thẩm Khuynh Y chỉ bình tĩnh nhìn cô, qua một lúc mới hỏi: "Ngay từ đầy, chị đã biết thân phận của tôi."
"Từ lần đầu tiên gặp em, tôi đã biết." Trần Thi Linh uống cà phê, nhàn nhạt nói: "Em và ba của em chỉ giống nhau một chút, cũng không quá giống. Tôi nghĩ em chắc là giống mẹ nhiều hơn nhỉ?"
Trần Thi Linh nhìn Thẩm Khuynh Y, cảm khái nói: "Bên ngoài đều chỉ biết ba của em có sự nghiệp và gia đình thành công mỹ mãn, còn có một người con gái nhỏ tám tuổi, nhưng có rất ít người biết đến em."
Thẩm Khuynh Y bưng ly nước trước mặt lên uống, dựa vào trên sofa bình tĩnh nói: "Tôi cũng không muốn để mọi người biết quan hệ của tôi và ông ấy." Trần Thi Linh gật đầu, hôm nay cô tới nơi này không phải để vạch trần thân phận của Thẩm Khuynh Y, mà là lại đây đưa tiền.
"Đây phí phục hồi "Lung thành chuyện xưa", hôm nay tôi tới là để trả tiền." Trần Thi Linh lấy một tờ chi phiếu từ trong ví ra đặt ở trước mặt Thẩm Khuynh Y, mặt trên viết 50 vạn. (hơn 1.8 tỷ VNĐ)
Thẩm Khuynh Y con số dài kia, ngước mắt nghi hoặc nói: "Lúc trước chúng ta quyết định giá tiền là nhiêu đây sao?"
"Lúc trước không nhiều như vậy." Trần Thi Linh cười nói: "Nhưng em phát hiện bí mật trong quyển sách, cho nên giá tiền trở nên nhiều như vậy."
"Vậy sao?" Thẩm Khuynh Y bình tĩnh nhìn cô: "Bí mật giá trị trăm tỷ, chị chỉ chia tôi 50 vạn."
Trần Thi Linh cười cong mắt: " Con nít lấy nhiều tiền như vậy cũng vô dụng. Dì cảm ơn trước, sau này việc làm ăn của ba em gặp chuyện gì, tôi sẽ xem mặt mũi của em mà giúp hắn."
Thẩm Khuynh Y không nói gì, cô nhìn thoáng qua tờ chi phiếu 50 vạn trên bàn, suy nghĩ một lát mới nhận lấy.
Trần Thi Linh thấy cô cầm chi phiếu, nụ cười trên mặt càng xán lạn.
"Em biết bí mật của ca khúc kia là gì không?" Trần Thi Linh nhìn Thẩm Khuynh Y, không đợi cô hỏi đã nói: "Nó là khúc hát ru được truyền miệng ở quê nhà mà ông nội của tôi được nghe khi còn nhỏ."
Trần Thi Linh nói: "Sau khi ông cố của tôi về nước phát hiện nước mất nhà tan, chắc là cũng là hối hận, cho nên ông ấy để lại khúc hát ru này, có thể là để tưởng niệm người nhà và con của mình. Trước khi ra đi, ông nội đã để lại phần lớn tài sản cho tôi." Trần Thi Linh nhìn ra ngoài cửa sổ. Đúng lúc này, một trận gió thổi đến, làm lá cây hai bên đường rơi xuống, giống như một trận mưa vàng.
Trần Thi Linh từ từ thở dài, quay đầu nhìn Thẩm Khuynh Y: "Nếu em là ông nội của tôi, em sẽ tha thứ cho người cha như vậy sao?"
Vì ước mơ của mình mà từ bỏ vợ con, sau khi về nước phát hiện cửa nát nhà tan, một lòng muốn tìm kiếm con trai mình, nhưng cuối cùng lại chết thảm ở bãi tha ma. Vô luận là trong tiểu thuyết hay ngoài đời, kết cục của Trần tiên sinh đều không tốt. So với nhân vật chính trong quyển tiểu thuyết của tác giả người Anh thì lại bất đồng, Trần tiên sinh hối hận, ông ấy muốn đền bù nhưng bất lực.
"Nếu là tôi, tôi sẽ không tha thứ." Thẩm Khuynh Y cúi mặt xuống: "Bất kể ông ấy có hối hận hay không cũng đã gây ra hậu quả, dù bây giờ có sám hối như thế nào, chuyện cũng không thể trở về như trước kia. Con người một khi đã lựa chọn đều phải gánh vác hậu quả mà lựa chọn đó mang đến."
Trần Thi Linh nhìn người trước mặt cảm thấy rất thú vị, nhẹ nhàng uống một ngụm cà phê, nói: "Tôi cũng cho rằng như vậy."
*********
Hôm nay tâm trạng Sơn Linh rất tốt, không duyên không cớ nàng được tăng 100.000 điểm công đức. So với việc cọ công đức của Thẩm Huynh Y và đỡ bà cụ qua đường lớn nhiều hơn quá nhiều.
Sơn Linh chưa bao giờ thấy được con số công đức nhiều như vậy, quả thực là giàu trong một đêm. Nếu mỗi ngày đều có thể may mắn như vậy, có nhiều điểm số như vậy, mùa hè năm sau khi tuyển chọn phượng sồ, chẳng phải mình sẽ đứng hạng nhất sao?
Sơn Linh vừa tưới nước cho hoa cỏ trên ban công, vừa vui vẻ nói chuyện phiếm với chúng nó. Chuyện này nếu xảy ra thêm vài lần, nàng sẽ không cần tốn công cọ công đức của Thẩm Khuynh Y nữa, còn rất nhanh có thể về nhà. Đến lúc đó, cha mẹ biết mình lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ rất tự hào.
Tâm trạng Sơn Linh vô cùng tốt, thậm chí còn bắt đầu hát, đem những chậu hoa được tưới nước tốt dời đến vị trí đón nắng. Nhìn chúng nó cũng rất vui vẻ.
"Pi pi~"
Đúng lúc này có một con chim đậu ngoài ban công, Sơn Linh vừa thấy liền nhận ra nó. Đó là một trong hai con chim mấy ngày trước đậu ngoài ban công nói chuyện phiếm, không ngờ chưa qua bao lâu lại gặp mặt.
"Xin chào, chúng ta lại gặp mặt." Sơn Linh cách mặt kính nhìn con chim đó, cùng nó chào hỏi. Con chim đó nghiêng đầu nhìn Sơn Linh, không hiểu vì sao con người này lại nói chuyện với mình.
Sơn Linh nhìn bộ dáng nó không quen mình, vội vàng biến thành bé chim béo, bay đến trước mặt nó, còn xoay hai vòng, giải thích nói: "Là tôi nè, cô không quen sao?"
"A, là cô nha." Con chim kia hiển nhiên đã nhớ tới, nhìn Sơn Linh nói: "Chim sẻ nhỏ từ chỗ khác tới."
Sơn Linh đối với cái nickname này thấy hơi xấu hổ, nhưng vẫn gật đầu: "Là tôi, không ngờ tình cờ như vậy có thể gặp mặt lần nữa. Cô tới đây phơi nắng sao?"
Con chim kia quay đầu nhìn chỗ nào đó trong khu, nói: "Không phải, tôi chỉ là trốn một chút."
Sơn Linh không rõ lý do nhìn nó: "Cô đang trốn cái gì?"
"Cô có nhớ người bạn đi cùng tôi không?" Con chim đó nói với Sơn Linh: "Mới vừa nãy cô ấy đã bị con mèo cam trong khu cắn chết. Tôi sợ hãi đến mức bay không nổi, chỉ có thể cố gắng bay đến đây."
"A......"
Sơn Linh nhớ tới lần trước cô thật sự gặp hai con chim, không nghĩ tới một trong hai đã chết trong miệng mèo hoang, thật sự là quá thảm.
"Vậy giờ cô phải làm sao?" Sơn Linh lo lắng nhìn nó: Cô phải cẩn thận, không thể lại bị mèo cắn mất."
Mèo hoang bị bỏ đói rất đáng sợ, Sơn Linh cũng rất sợ mèo. Tuy rằng lúc biến thành hình người sẽ đỡ hơn một chút, nhưng do bản năng của động vật làm cho nàng rất sợ mèo.
Con chim đó nhìn về phương xa, nói với Sơn Linh: "Tôi phải rời khỏi chỗ này, đến cái hồ cạnh công viên để ở, có lẽ sau này cũng không quay trở lại."
"Vậy sao? Vậy cô cẩn thận một chút."
"Cảm ơn cô." Con chim đó quay đầu lại nhìn Sơn Linh, nói: "Cô nếu ra ngoài cũng cẩn thận một chút, đừng để bị mèo ăn mất. Nhìn thấy nó nhất định phải bay thật nhanh."
Sơn Linh cảm thấy sợ hãi, gật đầu: "Con, con mèo đó trông như thế nào? Nếu sau này tôi gặp nó, chắc chắn sẽ chạy thật nhanh."
Con chim đó nói: "Con mèo đó rất lớn, cũng rất mập, có thể nhảy cao đến 3m, có móng vuốt và hàm răng sắc bén, có một đôi mắt xanh. Quan trọng là màu lông và hoa văn của nó là màu vàng và trắng đang xen nhau. Nếu cô nhìn thấy nó, cần phải nhận ra nó trước." Con chim này nghiêm túc dặn dò, nói: "Khi thấy nó nhất định phải bay đi thật xa."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro