Chương 2
Nhìn cục bông trắng đứng ở đầu gối của mình, Thẩm Khuynh Y chỉ cảm thấy rất là đáng yêu.
Hơn nữa, Thẩm Khuynh Y phát hiện bé chim béo này hình như biết bản thân rất đáng yêu, luôn là nghiêng đầu nhỏ nhìn chính mình, mắt nhỏ như đậu đen liên tục chớp chớp, vừa nghịch ngợm vừa thông minh.
Thẩm Khuynh Y đưa tay tới, nàng cũng không sợ hãi, thậm chí còn nhảy nhót về hướng bên này, sau đó cọ khuôn mặt nhỏ vào tay cô, còn kêu hai tiếng "pi pi".
"Những chú chim nhỏ khác đều sợ người, sao cưng còn cọ về phía chị như thế?" Thẩm Khuynh Y một bàn tay chống cằm, một bàn tay trêu đùa Sơn Linh, nói: "Là nghé con mới sinh không sợ cọp, hay là bản thân ngu ngốc?"
"Pi pi." Sơn Linh nghe Thẩm Khuynh Y nói nàng ngốc cũng không tức giận, cô gái này hiện tại chính là kim chủ của nàng, đương nhiên chính mình cần ân cần lấy lòng cô.
【 công đức +1】
【 công đức +1】
【 công đức +1】
......
Sơn Linh thật vui vẻ, chỉ trong một lát, điểm công đức của nàng đã tăng hơn 100. Vậy nếu là mỗi ngày ở cùng với người này, thì thời điểm nàng áo gấm về làng không còn xa nữa!
Chưa kể cô gái này còn đẹp như vậy, dựa theo thẩm mỹ của nhóm tiểu chim non, Thẩm Khuynh Y tay dài chân dài, nếu là có cánh, khẳng định sẽ là loài chim có thể bay rất cao rất cao.
Mái tóc đen của Thẩm Khuynh Y cũng rất thanh tú, rực rỡ chói mắt, đứng ở dưới ánh mặt trời vừa dịu dàng vừa xinh đẹp, nếu đó là lông chim, khẳng định sẽ là loại lông tốt nhất.
Quan trọng nhất là, con ngươi của Thẩm Khuynh Y đen nhánh như mực, giống màu mắt của Sơn Linh.
Cho nên Sơn Linh cảm thấy Thẩm Khuynh Y nếu là chim, nhất định sẽ là loài chim đẹp nhất, đẹp giống như nàng vậy.
Giờ phút này, Thẩm Khuynh Y hoàn toàn không biết trong lòng của chim nhỏ, mình là "người" tay dài chân dài, lông chim xinh đẹp, có đôi mắt màu đen đẹp đẽ. Cô chỉ thấy Sơn Linh có chút ngơ ngẩn, trong trí nhớ của cô chưa bao giờ có người nào hoặc là vật nào thân cận với cô. Ngay cả mèo hoang ven đường thấy Thẩm Khuynh Y đều sẽ tự động rời xa, càng miễn bàn để nàng sờ soạng.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lông chim của Sơn Linh, Thẩm Khuynh Y cảm giác được độ ấm xa lạ, con ngươi chậm rãi hạ xuống.
Chẳng qua là một con chim xinh đẹp mà thôi, sao lại làm bản thân cô cảm thấy khó chịu đến vậy chứ.
Thẩm Khuynh Y trở tay bắt Sơn Linh đang cọ cọ cô vào trong tay, sau đó đưa đến trước mặt mình.
Sơn Linh không rõ chuyện gì đã xảy ra, đôi mắt đen nhánh mở to nhìn Thẩm Khuynh Y, nghiêng đầu nhìn nàng: "Pi pi?"
Thôi, cô cùng một con chim giận dỗi gì chứ.
Thẩm Khuynh Y bất đắc dĩ hỏi nàng: "Ăn no chưa?"
Sơn Linh vui vẻ kêu hai tiếng "pi pi" lảnh lót.
Tuy hạt kê vàng không có hương vị gì, nhưng ăn rất ngon. Sơn Linh thật ra thích ăn bắp hơn, nhưng lúc này chỉ cần có ăn nàng sẽ vui vẻ!
Nhìn chim nhỏ đang ríu rít ở trong tay mình, Thẩm Khuynh Y nói với nàng: "Một lát chị phải làm việc, hôm nay tạm thời cưng ở trong phòng khách nghỉ ngơi, chờ ngày mai cơ thể cưng khỏe lên, chị sẽ thả cưng đi ra ngoài."
"Pi pi." Sơn Linh tuổi thân nhìn cô, bộ dáng như không thể xa rời.
'Có thể không bỏ em đi sao?
Em ăn rất ít, hơn nữa cũng sẽ không làm nhà chị dơ.'
Sơn Linh cọ cọ tay Thẩm Khuynh Y, yếu ớt "pi pi" hai tiếng.
Thẩm Khuynh Y nhìn bộ dáng này cũng không đoán được chim nhỏ đang nói gì, cô đem chim đặt ở hộp giấy rút rồi đi làm việc.
Chờ Thẩm Khuynh Y đi vào phòng tắm, Sơn Linh mới bắt đầu nhìn toàn cảnh căn nhà chung cư này.
Nhà không nhỏ, gồm một phòng khách và hai phòng ngủ, phòng khách nối liền với phòng bếp. Ánh sáng chiếu trực tiếp từ ban công vào, làm toàn bộ căn nhà sáng trưng.
Sơn Linh đứng dậy từ hộp khăn giấy, nàng hiện tại ăn uống no đủ, nên bắt đầu vỗ cánh bay một vòng quanh nhà.
Nói thật, trong nhà Thẩm Khuynh Y tuy rộng rãi nhưng lại hơi bừa bộn. Trên ban công còn treo hai sào quần áo đã khô, trên sô pha cũng có vài đồ vật, phòng bếp thì không cần nhắc tới, bàn ăn đã trở thành nơi để đồ vật lung tung, trong phòng bếp cũng lộn xộn chất đầy các loại thiết bị điện.
Tuy hơi lộn xộn, nhưng vẫn còn trong mức chấp nhận được.
Sơn Linh phành phạch đôi cánh nhỏ bay đến đậu ở giàn trồng hoa trên ban công, nhìn mấy chậu lan chi sắp chết nàng cảm thấy đau lòng.
Ai nha ai nha, hoa đẹp thế này mà bị bỏ khát đến mức sắp chết rồi..
Đáng tiếc hiện tại Sơn Linh không có biện pháp tưới nước cho chúng nó, chỉ có thể hy vọng chúng nó có thể chịu đựng thêm chút, chờ nàng có thể hóa thành hình người sẽ tưới nước cho chúng nó.
Thẩm Khuynh Y tắm xong đi ra, thời tiết cuối hè cũng không nóng, mấy ngày nay nhiệt độ đã hạ thấp, thời tiết cũng không oi bức như hai ngày trước.
Thẩm Khuynh Y vừa lau tóc vừa đi đến phòng khách định rót một ly nước, rồi nhìn xem buổi chiều ăn gì.
Lúc đi ngang bàn trà cô không thấy bé chim béo kia, Thẩm Khuynh Y tò mò đi tìm quanh nhà, rất nhanh liền nghe được hai tiếng "pi pi" từ phía ban công truyền tới.
Lúc Thẩm Khuynh Y đi qua, cô nhìn đến một cục bông trắng trắng nhảy tới nhảy lui ở giàn trồng hoa bị cô bỏ mặc bấy lâu. Sau đó chu mông nhỏ chui đầu vào chậu hoa, hình như là đang tìm gì đó.
"pi pi ~"
Sơn Linh đang dùng miệng đào đất, nàng thấy hình như ở dưới cây lan chi này có sâu nhỏ, nghĩ tới thôi cũng khiến nàng thèm không chịu nổi. Đã một tháng rồi Sơn Linh chưa được ăn thịt, Sơn Tước không phải loài ăn tạp, nhưng chỉ ăn hạt kê thôi thì không đã ghiền, thỉnh thoảng cũng phải được ăn sâu mới vui.
Sơn Linh đang nỗ lực đào hố, nàng có thể cảm giác được ở dưới khoảng 2 centimet có một con sâu. Đúng lúc này, nàng lại cảm thấy có người xách cái mông đang chu của nàng lên.
Sơn Linh khó chịu quay đầu lại nhìn, thì nhìn thấy người xách chính mình lên là Thẩm Khuynh Y.
"Pi pi!"
Sơn Linh giãy giụa, nàng bị treo ngược rất khó chịu, huống chi Thẩm Khuynh Y đang xách cái đuôi của nàng!
'Không được xách đuôi của em!!!'
Thẩm Khuynh Y trong thoáng chốc lại thấy như có ảo giác, cô nhíu mày lật người Sơn Linh lại. Sau đó đem bé chim nhỏ đang gây rối này cầm hờ trong tay.
"Cưng xem cái ban công bị cưng làm thành thế này" Thẩm Khuynh Y liếc mắt nhìn thoáng qua chỗ ban công bị Sơn Linh đào đất bay ra. Trách cứ nói: "Vừa mới tỉnh đã làm ầm ĩ, cưng muốn biến nhà chị thành chuồng chim sao?"
Sơn Linh không phục, nàng kêu hai tiếng tỏ vẻ kháng nghị.
'Chậu hoa có sâu, mấy chậu hoa đều sống không tốt, em không có gây rối, em là đang bảo vệ chúng nó thôi!'
Tuy rằng, Thẩm Khuynh Y nghe không hiểu Sơn Linh nói gì, nhưng có thể nhìn ra bé chim béo này là đang tranh cãi với chính mình.
Không nhìn ra tới nha, cái đầu của bé chim béo không lớn, nhưng tính tình không nhỏ.
Thẩm Khuynh Y sợ bé chim béo bị cô làm tức chết, nên đóng cửa ban công lại, thả Sơn Linh lại hộp giấy rút. Nhẹ chọc vào cái trán của bé rồi nói: "Hôm nay không thể để cưng làm ầm ĩ như vậy được, lát nữa phải nghĩ biện pháp nhốt cưng lại."
Sơn Linh hoảng hốt biến sắc, nhảy lên kêu: "Pi pi!"
'Chị dám!!!'
Thẩm Khuynh Y đem Sơn Linh và cái ổ giản dị của nàng, cùng với nước và hạt kê vàng, tất cả đều để vào nhà vệ sinh phụ bình thường dùng không đến, đóng cửa lại.
Ban đầu, Sơn Linh còn làm ầm ĩ một lát, đi đến trước cửa kéo dùng cái miệng nhỏ chọc chọc vào cửa kính, phát ra tiếng "bong bong". Sau cùng vẫn mệt mỏi, rốt cuộc nàng mới vừa tỉnh lại không bao lâu, ăn uống no say xong đi vào ổ nhỏ ngủ.
Lúc Sơn Linh tỉnh ngủ, bên ngoài trời đã hoàn toàn đen, cái đầu nàng từ nhỏ trong ổ ló ra, cánh phành phạch bay đến mép cửa sổ ngó ra xem bên ngoài.
Giờ này đèn trong tiểu khu gần như đều tắt, chỉ vài nhà là còn sáng đèn, nhưng cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Có vẻ giờ này cũng đã trễ, Sơn Linh bèn liều mình đi tới trước cửa kính, cố gắng từ khe hở chen ra ngoài.
Vừa ra tới, Sơn Linh lập tức đập cánh bay lên.
Trong phòng quá tối, loài chim gần như đều mắc bệnh quáng gà. Tuy rằng, thị lực Sơn Linh ở ban đêm không đến mức mù lòa, nhưng cũng không quá thích ứng bóng tối. Bay tới bay lui vài vòng ở trong phòng, mới rốt cuộc đến được giường của Thẩm Khuynh Y.
Lúc này Thẩm Khuynh Y đã ngủ say, cô nằm ở trên giường hô hấp vững vàng. Sơn Linh bay đến trước mặt cô, sau đó đậu trên ngực của cô.
【 công đức +1】
【 công đức +1】
【 công đức +1】
......
Sơn Linh thoả mãn giơ móng vuốt gãi gãi vài cái, sau đó ngáp một cái, tâm trạng sung sướng mà rúc vào ngực Thẩm Khuynh Y rồi ngủ.
Chim nhỏ không đến 2 kí, Thẩm Khuynh Y hoàn toàn không có phát hiện một bé chim ngủ trên ngực mình, nhưng cô lại mơ thấy một cô gái xa lạ.
Cô gái kia bề ngoài thoạt nhìn như vừa qua tuổi 20, trên người vẫn còn một ít nét trẻ con.
Khuôn mặt tròn tròn nhìn có vẻ ngoan ngoãn đáng yêu, đôi mắt nhắm chặt, chỉ có lông mi là run run theo từng nhịp hô hấp. Với chiếc mũi và khuôn miệng tinh xảo, làm cho cô gái này vẫn còn nhìn như trẻ con, vô cùng đáng yêu.
Trong mơ Thẩm Khuynh Y không thể động đậy, cô cảm thấy cô gái này đang đè lên nửa người của cô, thân thể mềm mại cọ vào eo cô, mái tóc thật dài cũng đang trêu chọc cô, làm cô căn bản không thể ngủ an ổn.
Đến khi chuông đồng hồ báo thức kêu, Thẩm Khuynh Y mới có thể tỉnh dậy từ giấc mơ quanh co khúc khuỷu này.
Cô nằm ở trên giường thấy hốt hoảng, cảm giác mơ hồ như có thể nhớ rõ bộ dáng của cô gái kia. Nhớ tới khuôn mặt tinh xảo cùng thân hình mềm mại của đối phương, Thẩm Khuynh Y lại cảm thấy hoang mang.
Người này là ai?
Vì sao mình sẽ mơ thấy nàng?
Thẩm Khuynh Y xoa xoa đầu, cô nhớ rõ trước giờ chính mình cũng không có gặp qua người giống vậy, vì cái gì sẽ mơ thấy?
Chẳng lẽ là khách của tiệm?
Càng nghĩ Thẩm Khuynh Y càng thấy có khả năng, rốt cuộc trừ bỏ khách của quán cà phê ra, cô không hề có ấn tượng với cô gái đó .
Chuông đồng hồ báo thức kêu leng keng leng keng, ồn đức mức muốn vỡ đầu. Thẩm Khuynh Y đứng dậy định tắt đồng hồ, tầm mắt lại liếc đến một cái cục trắng tròn vo vừa từ trên chăn lăn xuống dưới.
Một tiếng 'bẹp' vang lên, Sơn Linh đã rớt lên giường.
"Hửm?" Thẩm Khuynh Y nheo mắt lại, cô vươn tay cầm Sơn Linh còn đang ngủ mê man lên. Thấy nàng hô hấp vững vàng ở trong lòng bàn tay của mình, không hiểu bé chim này ra tới bằng cách nào.
Sơn Linh ngủ như chết, bị quăng ngã rồi lại bị cầm ở trong lòng bàn tay cũng chưa tỉnh, bộ dáng như trời sập xuống cũng không quan trọng bằng ngủ.
Thẩm Khuynh Y thở dài, bé chim này hình như là ăn vạ nàng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro