Chương 23
Những việc quỷ dị trong nhà không giải thích được, Thẩm Khuynh Y ngẫu nhiên cũng sẽ rơi vào mê mang. Rốt cuộc là chính mình thật sự sinh ra ảo giác, vẫn là trong nhà có đồ vật kỳ quái.
Nếu nói có trộm vào nhà, nhưng những đồ vật quý giá trong nhà đều không bị mất.
Thẩm Khuynh Y đột nhiên nhớ tới câu chuyện cổ tích được lưu truyền thật lâu —— nàng tiên ốc.
Chuyện kể ngày xửa ngày xưa, có một chàng trai mồ côi không nơi nương tựa, mỗi ngày cần cù chăm chỉ làm việc, về đến nhà chỉ có thể ăn cơm thừa canh cặn. Sau đó có một ngày chàng trai này nhặt được một con ốc, liền đem nó về nuôi trong nhà. Kể từ đó, chàng trai mỗi ngày về nhà đều có thể ăn cháo nóng cơm nóng.
Ban đầu chàng trai tưởng hàng xóm giúp hắn, nhưng hàng xóm nói không có, chàng trai cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Ngày hôm sau, chàng trai ra cửa sớm, rồi lại đi vòng trở về. Hắn phát hiện có một cô nương xinh đẹp giúp hắn nhóm lửa nấu cơm. Sau mới biết là trời cao thấy hắn đáng thương lại cần cù và thật thà, phái tiên nữ hạ phàm trợ giúp hắn. Vốn định khi chàng trai trở nên giàu có sẽ rời đi, không ngờ đã bị hắn phát hiện.
Tiên nữ bị phát hiện thân phận chỉ có thể trở lại bầu trời, để lại cho chàng trai vỏ ốc của mình. Chàng trai dùng vỏ ốc đựng lương thực, sau đó cuộc sống càng ngày càng tốt.
Thẩm Khuynh Y cảm thấy chuyện cổ tích là cổ tích, hiện thực là hiện thực. Còn nữa, cô chỗ nào giống cô nhi.
Có một số việc không thể tìm hiểu tới cùng, càng tìm hiểu kỹ, Thẩm Khuynh Y càng cảm thấy có chỗ không đúng. Đặc biệt là chỗ nhặt một con vật về nuôi, cảm giác không thích hợp.
Ốc đồng cô nương cùng chim sẻ bạc má đuôi dài chắc không phải thân thích của nhau nhỉ?
Nghĩ lung tung, Thẩm Khuynh Y đẩy của quán cà phê đi vào.
' đinh ——'
Chuông đồng phát ra tiếng kêu thanh thúy, Thẩm Khuynh Y chưa nghe được giọng Nặc Nặc nói xin chào, lại thấy một người quay lưng về phía mình, đang đứng trước quầy trò chuyện với Nặc Nặc.
"Em pha cà phê rất ngon nha, là cà phê ngon nhất chị từng uống." Người đó để một mái tóc dài, mặc một cái áo khoác dài màu trắng, lười biếng dựa vào trước quầy tán gẫu với Nặc Nặc.
Nặc Nặc được người khen cà phê mình pha uống ngon, cười cong mắt: "Chị khách sáo quá rồi, chủ yếu vẫn là vì quán nhập hạt cà phê tốt."
"Cũng không nói vậy được." Người phụ nữ đó cười, khẽ nói: "Nếu không có em, hạt cà phê chỉ là hạt cà phê, chỉ khi được người chuyên nghiệp pha chế, mới có thể tạo ra vị cà phê tinh khiết và thơm ngon."
"Em chỉ là barista vừa tốt nghiệp thôi, không tính là chuyên nghiệp."
"Mới vừa tốt nghiệp đã pha ngon vậy sao? Lúc chị vừa tốt nghiệp cũng chưa đạt trình độ nhất nghệ tinh* đâu~"
(*Nhất nghệ tinh có nghĩa là giỏi nhất một nghề nào đó.)
Nặc Nặc lúc này nhìn thấy Thẩm Khuynh Y đã đi tới, liền vội vàng thu hồi tâm tình nói chuyện phiếm, chào hỏi cô: "Cửa hàng trưởng buổi sáng tốt lành."
Thẩm Khuynh Y không có để ý tới Nặc Nặc, mà là đi đến trước quầy, nhìn nữ nhân đang bưng ly cà phê.
Chu Xu ngẩng đầu nhìn nàng, cười tươi chào hỏi: "Buổi sáng tốt lành, Y Y, chúng ta đã lâu không gặp nhỉ?"
Người tới không phải người ngoài, mà là bác sĩ của Thẩm Khuynh Y khi còn nhỏ - Chu Xu.
Chu Xu năm nay 32 tuổi, cô tốt nghiệp sớm, mấy đời nhà họ Chu đều học y. Có Trung y, có Tây y, có bác sĩ ngoại khoa, có chuyên gia nội khoa. Chu Xu kế thừa trí thông minh ưu tú của gia tộc, lại chọn một ngành học không phổ biến- khoa thần kinh.
Lúc cô 20 tuổi, đã có thể tự nhận ca bệnh, cũng vào lúc ấy, Chu Xu tiếp xúc với Thẩm Khuynh Y khi đó mới 12 tuổi.
Lúc đó, kém 8 tuổi như cách một trời. Nhưng sau khi Thẩm Khuynh Y lớn lên, mới phát hiện năm đó Chu Xu cũng bất quá là cái nha đầu thúi.
Thẩm Khuynh Y dẫn Chu Xu lên phòng riêng trên lầu hai, hai người một người ngồi ở một bên.
"Sao chị đột nhiên đến tìm em?" Thẩm Khuynh Y nhìn Chu Xu, bình tĩnh hỏi.
Chu Xu một tay chống cằm , nhìn Thẩm Khuynh Y, cười nói: "Chị là bác sĩ điều trị chính của em, em xuất hiện vấn đề, chị tất nhiên phải sớm đến tâm sự với em."
Thẩm Khuynh Y nghe lời cô liền hiểu, nhất định lần trước ở Thẩm gia, dì Khương nhận thấy được chính mình có chút vấn đề nên nói cho Thẩm Hồng Tuấn, Thẩm Hồng Tuấn lại liên hệ Chu Xu.
Cô bất đắc dĩ nhắm mắt, nói: "Được rồi."
Chu Xu thấy cô là bộ dáng này, thì đặt ly cà phê xuống lấy điện thoại trong túi ra, nói với Thẩm Khuynh Y: "Hôm nay chúng ta không trị liệu, trước nói cho chị biết một số chuyện. Em chỉ cần như lúc nhỏ, phối hợp chị trả lời vài vấn đề là được rồi."
Thẩm Khuynh Y gật đầu, nói: "Muốn nói trong bao lâu?"
"Sẽ không tốn nhiều thời gian của em." Chu Xu cười nói: "Em đừng coi chị là bác sĩ tâm lý, coi như chị là hàng xóm của em là được rồi."
Lời đều nói đến nước này, Thẩm Khuynh Y cũng không có lại cự tuyệt, huống chi cô cũng có một chút việc muốn dò hỏi.
Chu Xu bấm điện thoại, mở ra chức năng ghi âm, cô lấy vở và bút ra, nói: "Chị nghe nói, em nuôi thú cưng, là một con chim?"
"Đúng vậy." Thẩm Khuynh Y nói: "Một bé Sơn Tước màu trắng."
"Chị nhớ rõ em từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ nuôi thú cưng. Sao đột nhiên lại muốn nuôi?"
"Ngày đó về đến nhà, cứ cảm giác ngoài cửa có tiếng gì đó, đi ra ngoài thì thấy được bé chim kia, vì thế liền nuôi."
Lúc Thẩm Khuynh Y nói đến chuyện này, đột nhiên dừng một chút.
Chu Xu phát hiện cô ngừng lại, tò mò nhìn cô: "Làm sao vậy?"
Thẩm Khuynh Y im lặng nửa ngày, mới nhìn Chu Xu nói: "Ngày nhặt được bé chim béo, em gặp ảo giác rất nhiều lần. Một lần là ở trên xe taxi, một lần chính là lúc nhặt được bé chim."
Lần ở trên xe taxi, Thẩm Khuynh Y nhớ rất rõ ràng, ảo giác đó đang nói xe chạy ngược gió lớn quá.
Lần ở nhà, thì nghe được tiếng người khóc trước cửa nhà. Thẩm Khuynh Y lúc này mới nhìn đến thấy có bé Sơn Tước té xỉu ở trước cửa nhà.
Chu Xu nghe vậy con ngươi tối xuống, như là nghĩ tới cái gì, ở trên notebook viết mấy chữ, mới hỏi: "Sau đó thì sao, gần đây có phải đã xuất hiện sự kiện đặc biệt không?"
Thẩm Khuynh Y nghĩ nghĩ, nói: "Gần đây, em thường xuyên mơ thấy cùng một người, còn sẽ cảm thấy trong nhà có một người khác."
"Được, chúng ta từng bước từng bước tới." Chu Xu bình tĩnh nhìn cô, dò hỏi: "Trước nói về giấc mơ của em đi, người em mơ là ai? Là người em nhận thức ở ngoài hiện thực sao?"
"Không, em ở ngoài đời chưa bao giờ gặp nàng."
"Vậy em có nhớ rõ bộ dáng của đối phương sao?"
"Nhớ rõ. Nàng rất trắng, cũng rất đáng yêu, nhìn hẳn là nhỏ hơn em vài tuổi, mỗi tối đều sẽ xuất hiện trong mơ của em."
Tuy Thẩm Khuynh Y biết khi tiếp thu trị liệu không thể giấu giếm, nhưng cô vẫn không có nói cho Chu Xu biết, ở trong mơ của cô, cô gái đó không mặc quần áo.
Chuyện bản thân thích con gái, Thẩm Khuynh Y cũng không định giấu. Nhưng đến nay, cô vẫn chưa gặp được người làm cô rung động, mà cô gái trong mơ không mặc quần áo ngủ với mình, nghĩ thế nào đều cảm thấy khó mở miệng
Chu Xu nhận thấy được Thẩm Khuynh Y hình như che giấu chuyện gì. Nhưng cô cũng không hỏi, nếu người trị liệu không muốn nói, cô cũng sẽ không đào bới đến cùng.
"Em cảm thấy cô gái đó là người thế nào?" Chu Xu hỏi cô: "Nàng thân thiện không?"
Thẩm Khuynh Y khẳng định gật đầu: "Có, kể cả người mà gần đây em cảm thấy tồn tại trong nhà. Em cũng thấy người đó không có ác ý với em."
Vô luận là nhà cửa sạch sẽ ngăn nắp, vẫn là món ăn ngon, làm cho Thẩm Khuynh Y không cảm thấy người đó có ác ý.
Đồng tử nhạt màu của Chu Xu nhìn Thẩm Khuynh Y, hơi gật đầu, vẽ vẽ viết viết lên giấy: "Chúng ta tán gẫu một chút, nói chuyện của em và người thần bí đó đi."
***
Sau khi Chu Xu ăn cơm trưa thì rời đi, Thẩm Khuynh Y nhìn bóng dáng cô rời đi, chỉ cảm thấy trong lòng hơi vắng vẻ.
"Hôm nay chúng ta nói đến đây thôi." Chu Xu cất điện thoại và sổ tay, nói với Thẩm Khuynh Y: "Có thể hai ngày nữa chị sẽ đến tìm em, lúc đó có thể đến nhà em một chuyến sao? Trị liệu ở chỗ làm em thấy an tâm, đối với người bệnh cũng có chỗ tốt"
Thẩm Khuynh Y nhìn Chu Xu, đôi tay run nhè nhẹ, kiên quyết không cúi đầu: "Em có thể hiểu ý của chị là em lại phát bệnh hay không?"
"Thẩm Khuynh Y, em đã trưởng thành, có một số việc chị không lừa được em, hơn nữa sắp tới chị cũng cần em phối hợp." Đôi tay Chu Xu cắm trong túi, nhìn Thẩm Khuynh Y nói: "Bệnh tâm thần phân liệt có khả năng di truyền, nhưng cũng không nhất định sẽ di truyền lên người em. Tuy rằng khi còn nhỏ em thật sự xuất hiện loại hiện tượng này, nhưng đã khống chế rất tốt."
Chu Xu nhìn cô, an ủi nói: "Có lẽ là gần đây em gặp áp lực lớn, cộng với một số kích thích, mới có thể dẫn tới tình trạng hiện tại. Nhưng em phải tin chị, em không phải bệnh nhân tâm thần, em sẽ khỏe thôi."
Gần đây áp lực lớn sao?
Thẩm Khuynh Y nhìn ly cà phê chưa uống hết trước mặt. Thật sự không nghĩ được gần đây cô gặp áp lực lớn nào.
Vốn dĩ Thẩm Khuynh Y có tương lai rất tốt, cô có thành tích học tập xuất sắc, cũng rất thông minh. Chỉ là Thẩm Hồng Tuấn không cho phép cô đi làm, tình nguyện bỏ một ít tiền để cô mở quán cà phê, cũng không muốn Thẩm Khuynh Y tiếp xúc với hoàn cảnh xã hội phức tạp.
Thẩm Hồng Tuấn sợ hãi, ông ấy đã từng yêu vợ trước của mình, nhưng tình yêu này lại không thắng nổi sự điên cuồng ngày qua ngày.
Một ngày nào đó, chính mình cũng sẽ biến thành bộ dáng kia sao?
【Y Y, mẹ con cũng là vào độ tuổi giống con bây giờ phát bệnh, ba hy vọng con có thể đồng ý tiếp thu trị liệu.】
Thẩm Khuynh Y còn nhớ rõ vài ngày trước, Thẩm Hồng Tuấn tới quán cà phê, nói với cô những lời này. Thật ra dù Thẩm Hồng Tuấn không có nói ra những lời này, cô cũng rất rõ ràng.
Mẹ cô phát bệnh vào độ tuổi của cô hiện tại, Thẩm Hồng Tuấn sợ chính mình cũng sẽ phát bệnh. Nên mới sẽ đột nhiên quan tâm tới chính mình, phát hiện một chút manh mối liền lập tức gọi Chu Xu đến trị liệu cho mình.
Thật đúng là người cha tốt.
Thẩm Khuynh Y từ từ thở dài, bưng cà phê một hơi uống sạch.
Cà phê theo yết hầu xuống tới dạ dày, hương vị chua xót và đắng tràn ngập ở khoang miệng, ngay cả dạ dày đều đang kêu to, cảm giác được hương vị chua xót đó. Giống như là tro tàn không thể gặp nắng, nghênh đón cô chỉ có hắc ám.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro