Chương 25

Xa Thẩm Khuynh Y đã một tuần, Sơn Linh cũng suy nghĩ ra vì sao lúc trước bản thân sẽ bị đói hiện nguyên hình.

Chính là vì chính mình chỉ lo tích cóp công đức, không có nghĩ tới phải sinh tồn như thế nào ở cuộc sống xã hội hiện đại. Bởi vì thu không đủ chi, thuê nhà ăn cơm làm túi tiền của Sơn Linh ngày càng rỗng.

Cho nên Sơn Linh nghĩ rồi lại nghĩ, quyết định trước tiên phải tìm việc làm.

Đến hè năm sau còn tới 7 tháng, trong lúc này Sơn Linh cũng không thể miệng ăn núi lở, vẫn phải nghĩ biện pháp cân bằng giữa đi làm và tích cóp công đức.

Sơn Linh ngồi trước gara phơi nắng, nhìn trang giấy tuyển người trên tay. Hiện tại đa số đều qua môi giới, người bình thường ai sẽ xem quảng cáo đâu.

Ánh nắng hôm nay rất tốt, Sơn Linh ở bên ngoài kéo căng sợi dây phơi chăn. Tuy là khu chung cư cũ, nhưng quản lý cũng không cho phép phơi chăn bên ngoài. Cho nên Sơn Linh phải nhìn chằm chằm chăn của mình, bị phát hiện phải chạy nhanh lấy vào.

Đang lúc Sơn Linh cân nhắc đi làm ở đâu, đối diện liền đi đến một người phụ nữ tóc xoăn.

"Cô, là cô."

Người phụ nữ trung niên đứng thật xa đã kêu Sơn Linh: "Cuối cùng cũng tìm được cô."

Sơn Linh từ trang giây ngẩng đầu lên, nhìn người phụ nữ kia, suy nghĩ nửa ngày mới nhớ đến, đây là chủ nhà của mình.

"Dì chủ nhà." Sơn Linh lễ phép đứng lên, nhìn người phụ nữ đi tới mới nói: "Dì tìm tôi sao?"

"Đúng vậy." Người phụ nữ trung niên nhìn bộ dáng Sơn Linh ngoan ngoãn đáng yêu, cũng có chút không đành lòng, vẫn căng da đầu nói: "Một tháng nay cô đi đâu vậy, tôi tới tìm cô rất nhiều lần đều tìm không thấy."

Sơn Linh cũng không thể nói chính mình biến thành chim bay đi rồi đi?

"Quê quán có chút việc nên đi trở về một chuyến, gần nhất vừa trở về." Sơn Linh có chút bất an nhìn người trước mặt, thật cẩn thận hỏi: "Dì có chuyện gì sao, dì chủ nhà?"

"Đứa nhỏ này, tôi không có việc gì liền không thể tới tìm cô sao?" Chủ nhà cũng có chút xấu hổ, im lặng nửa ngày mới nói: "Bất quá, tôi thật là có chút chuyện muốn tìm cô thương lượng."

Sơn Linh trong lòng 'lộp bộp' một chút, có linh cảm không lành.

"Là như vầy, lúc trước chúng ta ký hợp đồng ba tháng, hiện tại cũng mau tới hạn rồi." Bà chủ nhà nói: "Đừng nhìn phòng này nhỏ, chính là rất nhiều người hỏi tôi để thuê. Hơn nữa giá hàng hóa gần đây tăng rất nhiều, tiền thuê nhà của tôi cũng nên tăng."

Sơn Linh hơi cau mày, nói: "Dì muốn tăng tiền thuê nhà sao?"

"Đúng vậy." Chủ nhà cũng rất dứt khoát nói: "Bánh quẩy trước cửa đều tăng giá, phòng ở của tôi không phải cũng nên tăng sao?"

"Vậy...... Dì muốn tăng bao nhiêu?"

"Cũng không nhiều lắm." Chủ nhà nói với Sơn Linh: "Ban đầu 800 một tháng, chỉ tăng 500 đồng tiền."

Cái gì là "chỉ" chứ.

Sơn Linh suy nghĩ, vốn 800 một tháng, hiện tại biến thành 1300. Chủ nhà này còn thích thu một lần 3 tháng, vậy chính là gần 4000 đồng.

4000 đồng nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít. Nhưng đối với Sơn Linh không một xu dính túi, đó chính là một số tiền khổng lồ.

Chủ nhà thấy Sơn Linh không nói gì, cũng cảm thấy có chút xấu hổ, lại ngượng ngùng nói: "Cô gái trẻ, xem cô một người ở thành phố cũng không dễ, như vậy đi, giảm cho cô 100 đồng, 1200 thế nào?"

Sơn Linh khó xử nhìn bà, 1300 cùng 1200 có cái gì khác nhau sao, nàng đều không có.

"Ngại quá, dì chủ nhà." Sơn Linh cũng rất bất đắc dĩ nói: "Tôi thật sự không có tiền thuê nhà, hay là...... tôi trả phòng đi."

Chủ nhà trợn tròn mắt, cười gượng hai tiếng: "Cô gái trẻ này sao nóng nảy vậy, nếu là cảm thấy tăng nhiều thì có thể thương lượng, 1100 thế nào? Nhà ở gần đây đều tăng giá, cô không tìm thấy phòng tốt như ở đây đâu. Ít nhất cũng phải tăng giá một chút chứ?"

Sơn Linh nghĩ thầm chỗ này đâu phải phòng ở, đây là cái gara mà, rốt cuộc tốt chỗ nào?

Hơn nữa nàng thật sự không có mặc cả, đừng nói 1100, ngay cả 800 nàng cũng không có. Dù sao cũng muốn tìm việc bên ngoài, vẫn là tìm công việc bao ăn ở cho bớt lo.

"Thật sự không cần, tôi vốn dĩ cũng tính toán chuyển nhà." Sơn Linh khách khí nói với dì chủ nhà: "Dì tới đúng lúc, cuối tháng này tôi liền dọn đi. Khi nào dì có thể đem tiền đặt cọc trả lại?"

Chủ nhà xấu hổ nhìn nàng, chính mình rõ ràng là tới đòi tiền, sao cuối cùng lại trở thành phải đưa tiền cho người ta?

Sơn Linh cũng là người cố chấp, nếu quyết định muốn tìm công việc bao ăn ở, tự nhiên không chậm trễ. Chủ nhà thấy không thể thương lượng, cũng thực sảng khoái trả lại Sơn Linh 800 đồng tiền cọc.

Bản thân cũng còn dư mấy trăm đồng tiền, như vậy trong túi Sơn Linh còn hơn một nghìn, không sợ bị đói.

Sơn Linh nhìn một ngàn đồng tiền, cảm thấy tới cuối tháng mới có thể tìm được việc làm ổn định.

Phải tìm công việc gì đây?

Năm nay, Sơn Linh mới vừa tròn 20 tuổi, dựa theo hệ thống bằng cấp, Sơn Linh cũng coi như là sinh viên tốt nghiệp khoa chính quy. Chỉ khác ở chỗ trường học không nhận người thường.

Tốt nghiệp khoa chính quy, tuổi còn trẻ.

Sơn Linh cảm thấy dù thế nào bản thân cũng có thể tìm được việc bao ăn ở.

Càng tới gần tháng 11 thời tiết càng lạnh, khi Sơn Linh tới vừa lúc là mùa hè. Một vali hành lý đều không để đầy, chờ chuẩn bị chuyển nhà mới phát hiện đồ đạc ngày càng nhiều. Nàng còn chưa mua đồ mùa đông, vali đã không để vừa.

Cuối cùng, Sơn Linh tìm một công việc tại khu trò chơi trong khu thương mại. Khu trò chơi là loại có cầu thang trượt, có hồ bóng nhựa.

Người phụ trách nhìn Sơn Linh một cái liền đồng ý tuyển nàng, đưa cho nàng một bộ đồng phục sạch sẽ, rồi bắt đầu dạy nàng sử dụng các loại thiết bị.

"Chỗ chúng ta chủ yếu là trẻ con, cho nên cần cẩn thận." Người phụ trách nói với Sơn Linh: "Các trò chơi trong công viên đã có nhân viên phụ trách, em tạm thời phụ trách thu ngân. Sau khi nhận tiền của khách, đem tờ giấy nhỏ này dán sau lưng trẻ em là được, như vậy em có thể biết đứa trẻ nào đã được trả tiền."

Sơn Linh nhìn thoáng qua những đứa trẻ trong khu trò chơi, những đứa trẻ này đứa lớn nhất cũng không quá 7 - 8 tuổi. Các vị phụ huynh đều ngồi ở ghế ngoài công viên xem điện thoại, trẻ em thì tự mình chơi. Có vài người lớn mặc đồng phục giống Sơn Linh ở bên trong, để phòng ngừa trẻ em xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

"Thời gian làm việc của chúng ta từ 10 giờ sáng đến 10 giờ tối, bao ăn bao ở, mỗi tuần có một ngày nghỉ theo lượt. Ngoại trừ cuối tuần, nếu muốn nghỉ vào ngày khác cứ nói trước với tôi là được." Người phụ trách dẫn Sơn Linh dạo một vòng quanh công viên, rồi bắt đầu dạy nàng công việc thu ngân.

Công việc rất đơn giản, hơn nữa cũng không cần động não, ngoại việc thời gian làm việc hơi dài ra, mọi thứ khác Sơn Linh đều thực vừa lòng.

Có lẽ là bởi vì có nhiều trẻ em, khó tránh việc sẽ té ngã hoặc là đánh nhau. Sơn Linh chỉ cần qua giúp một chút, đỡ một chút, công đức sẽ tự tăng lên.

Tuy rằng ít, nhưng có còn hơn không.

***

So với Sơn Linh thích ứng trong mọi hoàn cảnh, Thẩm Khuynh Y hoàn toàn trái ngược, trạng thái mấy tuần nay của cô không hề tốt.

Từ khi bé Sơn Tước trong nhà đột nhiên không thấy, Thẩm Khuynh Y giống như mất đi linh hồn, tâm tình xấu đến cực điểm.

Cô gái trong mơ không thấy, nhóc béo của mình cũng không thấy, Thẩm Khuynh Y cảm thấy đá quý do bản thân chăm sóc một tháng, đột nhiên có một ngày biến mất không lưu lại gì.

Chu Xu an ủi cô, nói có lẽ chim đã bay đi, nàng vốn dĩ chính là từ bên ngoài tới, rời đi khẳng định là về nhà rồi.

Nhưng Thẩm Khuynh Y lại cảm thấy trong lòng bị đè nén, ép tới cô thở không nổi.

Không có ai sẽ làm bạn cả đời với cô, bao gồm thú cưng.

Thẩm Khuynh Y vẫn luôn cho rằng vòng đời của chim chỉ khoảng 3 - 4 năm, chỉ cần cô dốc lòng chăm sóc, là có thể vì bé chim béo che mưa chắn gió. Chỉ tiếc, cảm giác ấm áp này Thẩm Khuynh Y chỉ cảm thụ trong 1 tháng, liền biến mất không thấy.

Chu Xu có thể cảm giác được, mắt thường có thể nhìn thấy Thẩm Khuynh Y trở nên nóng nảy.

Những ảo giác đó, đôi khi cũng là thuốc cứu mạng. Mà Thẩm Khuynh Y mất đi chúng nó, phản ứng so tưởng tượng của Chu Xu càng thêm mãnh liệt. Cho nên Chu Xu kê cho cô vài loại thuốc an thần, đảm bảo cô có thể sinh hoạt bình thường.

Nhưng Chu Xu biết, một khi không thể dời đi lực chú ý của Thẩm Khuynh Y, cô phát bệnh là chuyện sớm hay muộn.

Sau khi nghỉ ngơi hai tuần, Thẩm Khuynh Y rốt cuộc bước ra cửa, đến quán cà phê một chuyến.

Hôm nay là thứ sáu, khi mùa đông đến gần, việc làm ăn của quán cà phê càng ngày càng tốt. Một mình Nặc Nặc ở trong quán có hơi quá sức, hiện tại trạng thái Thẩm Khuynh Y không tốt lắm, suy nghĩ định thuê thêm một người.

"Cửa hàng trưởng ~"

Nặc Nặc đầu tiên đóng cửa quán, kéo khăn quàng cổ lại, rồi chạy chậm về phía xe Thẩm Khuynh Y, kéo ra cửa xe chui vào.

"Bên ngoài lạnh lắm nha, mấy ngày nay nhiệt độ hạ thấp làm em lạnh muốn chết." Nặc Nặc chà xát mặt, cô có chút sợ lạnh, đã bắt đầu mặc quần áo mùa đông. Hôm nay là một cái áo lông cùng khăn quàng cổ, nhưng vẫn rất lạnh.

Thẩm Khuynh Y thấy cô lên xe thì khởi động xe chạy đi, khẽ thở dài: "Mấy ngày sau sẽ ấm lại."

"Cũng không ấm lên nhiều ít đi, đều tới tháng 11." Nặc Nặc ngồi trên xe cài dây an toàn, quay đầu nói với Thẩm Khuynh Y: "Danh sách đồ trong tiệm cần mua em gửi cho chị rồi đúng không, em sợ em quên vài thứ, phải đi thêm một chuyến thì phiền toái."

Thẩm Khuynh Y gật đầu: "Đều đã gửi, bất quá chị không có xem, em nhân lúc này xem đi."

Nặc Nặc 'ừm' một tiếng, lấy ra điện thoại bắt đầu xem danh sách đồ cần mua, nhìn từng cái một.

Mấy ngày nay, việc buôn bán của quán cà phê cũng không tệ lắm, nguyên liệu đã không đủ dùng. Cho nên hôm nay Thẩm Khuynh Y đóng cửa sớm, dẫn theo nhân viên duy nhất là Nặc Nặc, cùng đi mua sắm.

Xe cộ buổi chiều cũng không nhiều, Thẩm Khuynh Y rất nhanh đã lái đến trung tâm thương mại vẫn thường đi, đậu xe ở tầng hầm.

Thẩm Khuynh Y xuống xe, cùng Nặc Nặc lên lầu, bắt đầu mua sắm ở trong cửa hàng.

Nặc Nặc là một barista rất giỏi, tuy rằng cô mới vừa tốt nghiệp không bao lâu. Đối với đạo lý đối nhân xử thế còn rất đơn thuần, nhưng đối với hạt cà phê chính là chuyên nghiệp. Dùng mũi ngửi qua liền biết thứ này có tốt hay không.

Hai người đi dạo ở trung tâm thương mại hơn một tiếng, mua đủ đồ vật cần thiết. Lúc này, hai người mới xách bao lớn bao nhỏ, chuẩn bị tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút.

"Lố ly cà phê lần trước mua dùng không tốt, đã bể vài cái, hy vọng lần này không có gì vấn đề." Nặc Nặc ôm một ly trà sữa nóng uống, cảm thán nói: "Một chuyến đi này lại tốn bốn năm nghìn."

Tuy rằng hiện tại việc buôn bán của quán cà phê tốt, nhưng vẫn rất căng thẳng, Nặc Nặc rất lo lắng quán cà phê đóng cửa.

Nhưng thật ra Thẩm Khuynh Y không cảm giác gì, cô mở quán cà phê để sống qua ngày. Làm ăn tốt ngược lại làm cô thấy phiền phức, thậm chí còn muốn lại tăng giá, để đuổi bớt khách đâu.

Đang lúc Thẩm Khuynh Y cân nhắc lung tung, khi nhìn qua khu giải trí ở trung tâm khu thương mại, thì thấy nơi đó có một bóng dáng quen thuộc chợt lóe mà qua.

Cô theo bản năng quay đầu, thình lình mở to hai mắt.

Chỉ thấy một cô gái cột tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục màu nâu đỏ, cô gái đó đang nâng một bé trai bị té dậy. Mà mặt nàng, giống y như đúc cô gái mà cô đã mơ thấy!!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro