Chương 27
Vì trời gió lạnh, nên chợ đêm cũng không có quá nhiều người, hơn 10 giờ đa số mọi người đều về nhà. Chỉ có nhân viên làm việc trong trung tâm thương mại giống Sơn Linh mới tới, qua loa ăn một bữa khuya.
Thẩm Khuynh Y rất hiếm khi đi dạo chợ đêm, cô không thích chỗ ồn ào. Nhưng hôm nay thái độ rất khác thường, ngồi ở trong góc, bởi vì ghế quá thấp, cho nên cái áo khoác dài mà Thẩm Khuynh Y mặc quét ở trên mặt đất, làm cô hơi nhăn mày lại.
Sơn Linh thấy cô nhíu mày, biết cô khẳng định là không thích nơi này, nên nói: "Nếu chị không thích chỗ này, chúng ta đi chỗ khác đi."
"Không có việc gì." Thẩm Khuynh Y nhìn nàng một cái, thật vất vả mới đuổi người đồng nghiệp kia đi, cô mới không cần lại lăn lộn.
"Chỗ này cũng khá tốt, cái gì cũng có bán." Thẩm Khuynh Y vén lên áo khoác, nói với Sơn Linh: "Em muốn ăn cái gì, chị đi mua."
Sơn Linh cũng không biết lúc này có nên khách sáo hay không, tuy nói nàng đã ở cùng Thẩm Khuynh Y một tháng, nhưng ngồi đối mặt nói chuyện vẫn là lần đầu tiên.
"Không, không cần đâu." Sơn Linh cân nhắc, nói: "Em tự đi mua thì được rồi."
Thẩm Khuynh Y nhìn chằm chằm nàng, cười nói: "Đã nói là chị mời em, em ngồi ở đây là được."
Sơn Linh nhìn Thẩm Khuynh Y đứng dậy đi đến quầy bên cạnh mua đồ ăn. Rõ ràng đều những món ăn vặt giá rẻ, Thẩm Khuynh Y giống như suy nghĩ thật lâu, mới chọn món. Sau đó lại đến quầy bên cạnh mua một ít thịt nướng, chờ cô trở lại, trên tay đã cầm không ít đồ ăn.
"Có phải nhiều quá hay không?" Sơn Linh nhìn nhiều đồ ăn vặt như vậy, bình thường nàng đói bụng cũng chỉ mua một phần mì, thêm hai cái trứng hoặc là mấy xiên đồ nướng. Nhiều nhất cũng bất quá mười mấy đồng tiền, mà Thẩm Khuynh Y lấy những món này, nhìn qua thế nhưng đều là thịt.
Thẩm Khuynh Y đặt đồ ăn xuống, còn rất bất đắc dĩ nói: "Không biết em thích ăn cái gì, này đó đều là chị tùy tiện mua, không đủ chị lại đi mua thêm."
Nếu không phải vội vã nói chuyện với Sơn Linh, Thẩm Khuynh Y vẫn muốn dẫn nàng đi nhà hàng sang trọng.
"Không cần không cần, nhiều như vậy chúng ta hai người ăn cũng không hết."
"Ăn không hết thì từ từ ăn."
Thẩm Khuynh Y nhìn bộ dáng không thoải mái của Sơn Linh, dịu dàng cười nói: "Còn chưa kịp giới thiệu, chị tên Thẩm Khuynh Y, còn em?"
"Em tên Sơn Linh." Sơn Linh cười nói với Thẩm Khuynh Y: "Linh trong lông vũ."
Thẩm Khuynh Y gắp cho nàng ít đồ ăn, vừa lúc mì xào cũng đưa tới, đĩa mì nóng hổi còn tản ra hơi nóng, nghe mùi thơm ngào ngạt.
Sơn Linh cũng không có khách sáo, nàng đã đói bụng. Vừa ăn mì vừa nhìn Thẩm Khuynh Y, cũng kêu cô ăn một chút.
Thẩm Khuynh Y mở ra đũa trúc dùng một lần, lại buông xuống.
Món ăn vặt ở chợ đêm hương vị đều nồng, vừa mặn vừa cay, đối với người không ăn khuya như Thẩm Khuynh Y, có chút kích thích.
Mở nắp một lọ nước khoáng uống, Thẩm Khuynh Y nhìn Sơn Linh ăn.
Sơn Linh ăn rất văn nhã, từng đũa gắp mì xào, ngẫu nhiên sẽ gắp một ít món ăn vặt. Rõ ràng là từng ngụm nhỏ nhai, nhưng động tác lại không chậm.
Có thể nhìn ra thật là đói bụng.
Thẩm Khuynh Y ánh mắt hơi lóe sáng, hiện tại cô còn nghĩ xem nên nói gì với cô gái trước mặt.
Sơn Linh ăn nửa chén mì cũng hơi chút no rồi, vừa nhấc đầu đã nhìn thấy Thẩm Khuynh Y nhìn chính mình.
"Làm sao vậy?" Sơn Linh chớp chớp mắt, tò mò hỏi: "Chị không ăn sao?"
"Ăn." Thẩm Khuynh Y nhìn đồ ăn trên bàn, khẽ cười nói: "Hương vị khá tốt, chỉ là chị không quá đói, em ăn nhiều một chút."
"Vật thật ngượng ngùng." Sơn Linh thấy cô sắp uống hết chai nước, nói: "Hay là em mua thêm cho chị một chai nước nha?"
Thẩm Khuynh Y lắc đầu, nhìn thoáng qua đồng hồ nói: "Sắp 11 giờ, em ăn nhanh một chút chị đưa em trở về."
Sau đó thuận tiện hỏi: "Nhà em ở đâu?"
"Em ở ký túc xá của công ty." Sơn Linh cắn một cái râu mực, nói: "Ở bên cạnh khu này, chị không cần đưa em về."
Thẩm Khuynh Y hơi mím chặt môi, nhìn tiểu khu chỉ cách một bức tường, có chút tiếc nuối nói: "Vậy...... Ăn xong có thể đi dạo."
Sơn Linh khó hiểu: "Vào trời lạnh như vậy?"
Thẩm Khuynh Y: "......"
Đúng vậy, trời lạnh như vậy, chỗ Sơn Linh ở ngay bên cạnh, Thẩm Khuynh Y cố chấp lôi kéo người ta đi dạo cũng không ổn. Nhưng cô thật sự không muốn sớm như vậy phải cùng Sơn Linh tách ra. Chuyện mơ thấy đối phương suốt một tháng khó có thể mở miệng, nhưng Thẩm Khuynh Y vẫn muốn ở cạnh nàng thêm một lát.
Sơn Linh ăn no, trên bàn còn dư lại khá nhiều đồ ăn, đều bị gió thổi lạnh.
"Ăn hết nổi rồi?" Thẩm Khuynh Y hỏi nàng.
"Ừm." Sơn Linh mắt trông mong nhìn đồ ăn trước mặt, ngẩng đầu nhìn Thẩm Khuynh Y nói: "Em có thể đóng gói mang đi sao?"
Như vậy, cơm trưa ngày mai đã được giải quyết.
Thẩm Khuynh Y cười cong mắt, nói với nàng : "Đương nhiên có thể, chị đi xin cái túi."
Chờ Thẩm Khuynh Y cầm bao nilon trở về, cái bàn của hai người đã được dọn xong. Sơn Linh xách đồ ăn đứng ở bên cạnh cái bàn chờ cô, nhìn thấy Thẩm Khuynh Y trở về thì đi tới.
"Sao vậy?" Thẩm Khuynh Y nhìn thoáng qua người đang quét dọn, bất mãn nói: "Người còn chưa đi đâu, sao lại bắt đầu quét dọn?"
"Quét dọn xong để cho khách hàng tiếp theo dùng." Sơn Linh cũng không so đo, nhận lấy túi từ Thẩm Khuynh Y thì đem mấy món kia bỏ vào, sau đó cảm thấy mỹ mãn ngẩng đầu nhìn cô: "Hôm nay cảm ơn chị mời em ăn."
Thẩm Khuynh Y lúc này mới nhìn lại, nhìn Sơn Linh hơi cong khóe môi, cười nói: "Không cần khách sáo."
"Vậy em về trước nha?"
"Chờ một chút."
Thẩm Khuynh Y suy nghĩ, lấy điện thoại từ túi áo khoác ra, nói: "Số điện thoại của em là gì? Chúng ta......trao đổi thông tin liên lạc đi."
Sơn Linh nhìn chiếc điện thoại thông minh trong tay Thẩm Khuynh Y, hơi ngẩn người mới nói: "Em...... Điện thoại của em tháng trước mất rồi, còn chưa mua mới đâu."
Thẩm Khuynh Y: "......"
Sơn Linh sợ cô không tin, ở trước mặt cô vạch túi ra: "Thật sự, em không lừa chị, hiện tại ra cửa em đều dùng tiền mặt."
Nhìn Sơn Linh từ trên xuống dưới đều lật ra cho mình coi, bộ dáng chân thành như vậy đúng là không giống nói dối. Thẩm Khuynh Y chỉ có thể mất mát đem điện thoại cất vào trong túi.
"Vậy sao......"
"Vâng."
Sơn Linh nhìn biểu tình mất mát của đối phương, liền nói: "Nếu chị muốn tìm em, có thể đến khu trò chơi trong trung tâm thương mại. Mỗi tuần em đều làm sáu ngày, cũng sẽ không chạy loạn."
Thẩm Khuynh Y nghe vậy ngẩng đầu nhìn nàng: "Thật sự?"
"Đương nhiên là sự thật." Sơn Linh cũng rất muốn mỗi ngày đi theo Thẩm Khuynh Y cọ công đức miễn phí. Nhưng nàng còn phải làm việc, cũng không thể giống lúc là chim mỗi ngày dính cô. Nếu Thẩm Khuynh Y có thể tự tìm chính mình, vậy thì càng tốt!
Sơn Linh càng nghĩ càng cảm thấy là đây là chuyện tốt, vội vàng nói với Thẩm Khuynh Y: "Hơn nữa hôm nay chị mời em ăn cơm, em cũng phải mời lại chứ? Chờ lúc rảnh, em cũng có thể mời chị ăn cơm."
Thẩm Khuynh Y nhịn không được cười cong mắt, cảm thấy mỹ mãn gật đầu nói: "Được nha, vậy chị sẽ chờ em mời chị ăn cơm."
Sơn Linh cười cười, đôi mắt cong như vầng trăng nhỏ.
Thẩm Khuynh Y hướng nàng cười nói: "Chị đưa em đến cổng tiểu khu đi, đúng lúc tiện đường chị lái xe."
Sơn Linh gật đầu: "Được, vậy chúng ta có thể đi cùng nhau thêm một chút."
Cũng có thể cọ công đức nhiều thêm một chút~
Đưa Sơn Linh về tới cổng tiểu khu, Thẩm Khuynh Y nhìn nàng đi vào, lúc này mới quay đầu lại đi lên xe.
Có lẽ là hôm nay gặp Sơn Linh, tâm tình bị đè nén bấy lâu của Thẩm Khuynh Y mở rộng thông suốt. Dù gió đêm rét lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, đều làm Thẩm Khuynh Y cảm thấy thoải mái.
Mà khi Thẩm Khuynh Y về tới nhà, nhìn căn nhà vắng vẻ, lại không tự chủ được bắt đầu cảm thấy không thoải mái.
Cô đi đến ban công, nhìn lồng chim, bên trong có ổ nhỏ do Thẩm Khuynh Y dốc lòng bày trí. Còn có thức ăn bé chim béo chưa ăn hết, tất cả đều chứng minh viên cầu trắng kia đã không còn ở đây.
Thẩm Khuynh Y đến giờ vẫn không hiểu, lúc ấy cửa sổ trong nhà đều đóng, rốt cuộc nàng bay đi như thế nào.
Nếu nói là ảo giác, Nặc Nặc và Chu Xu cũng đều tận mắt nhìn thấy nàng, khẳng định là thật sự tồn tại.
Thẩm Khuynh Y nhìn lồng chim quen thuộc, cau mày, cuối cùng quay đầu không nhìn nó.
Rời đi thì rời đi đi.
Thẩm Khuynh Y nghĩ, trên thế giới này không có người nào có thể vĩnh viễn bên cạnh cô.
Người nhà cũng vậy, thú cưng cũng vậy.
***
Ngày hôm sau, Sơn Linh sớm đã thức, Hứa Văn Đào còn ngủ nướng, rõ ràng đã tỉnh nhưng vẫn nằm ở trên giường chơi điện thoại.
Sơn Linh đều rửa mặt xong, nhìn thoáng qua đồng hồ treo ở trên tường, đã gần 9 giờ.
"Cậu chưa dậy nổi sao?" Sơn Linh một bên thuần thục cột tóc đuôi ngựa, một bên hỏi Hứa Văn Đào: "9 giờ rưỡi phải đến chỗ làm, nằm nữa là sẽ muộn đó."
Hứa Văn Đào trở mình, buông điện thoại, gối cằm lên cánh tay, nhìn Sơn Linh nói: "Tiểu Linh, ngày hôm qua mình còn chưa kịp hỏi cậu, cậu cùng người đẹp kia rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
Sơn Linh cười nói: "Không có chuyện thế nào, chỉ là quen biết."
"Chỉ quen biết đơn giản thôi sao?"
"Đúng, nếu không còn có thể có cái gì."
Hứa Văn Đào lười biếng nói: "Nhưng sao mình lại cảm thấy, ánh mắt của người đẹp đó nhìn cậu không đơn giản, còn nói cô ấy và cậu không quen biết, kỳ lạ."
Sơn Linh suy nghĩ, nói: "Chắc là...... Gặp nhau trong mơ đi."
Hứa Văn Đào chua đến ê răng, rời giường rửa mặt thay quần áo, cùng Sơn Linh đi đến trung tâm thương mại, bắt đầu công việc một ngày.
Bởi vì không phải cuối tuần, cho nên hôm nay khu trò chơi cũng không có nhiều trẻ em. Hứa Văn Đào và Sơn Linh cũng được nhẹ nhàng một chút, từng người ngồi ở một bên nhìn trẻ em trong khu trò chơi, đề phòng bọn nhỏ bị thương.
Thật ra, khu trò chơi chủ yếu chỉ có đồ chơi bơm hơi, quả bóng đều rất nhẹ. Dù trẻ con có ngã xuống cũng sẽ không xảy ra vấn đề quá lớn, chỉ vì bảo đảm an toàn, vẫn cần phải có người phụ trách quan sát những vị khách nhỏ tuổi này.
Công việc của Sơn Linh là thu ngân, đôi khi cũng sẽ vào sân hỗ trợ. Nhưng đa số thời gian đều đứng bên ngoài, không có khách thì công việc của nàng rất nhẹ nhàng.
Thời gian buổi sáng rất nhanh đã trôi qua, buổi chiều càng ít người. Sơn Linh ngồi trên ghế có chút mơ màng sắp ngủ, chống đầu nhìn tốp năm tốp ba trẻ con bên trong công viên, ngáp một cái lớn.
Đúng lúc này, Sơn Linh khóe mắt nhìn lướt qua đầu bên kia của trung tâm, thấy một người rất quen mắt đang xách cái túi mua hàng, đi tới đây.
"Chị Thẩm?" Sơn Linh lập tức tỉnh táo lại, nhìn thấy Thẩm Khuynh Y đi đến bên cạnh mình, mãi mới nhận ra, hỏi: "Sao chị lại tới đây?"
Khuôn mặt Thẩm Khuynh Y bình tĩnh, đặt ly nước trên tay lên quầy, nói: "Đúng lúc đi ngang qua, nên mời em uống nước."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro