Chương 28

Nước Thẩm Khuynh Y đem đến là của quán cà phê, cô cũng không có bủn xỉn, biết ban ngày khu trò chơi có 4 nhân viên, nên mang theo bốn phần cà phê lại đây.

Nghe hương vị cà phê thơm đậm, Hứa Văn Đào và những người khác đều cảm thấy vui vẻ. Nghe nói là được mời miễn phí cũng không có khách sáo, một người cầm một ly.

"A, đây không phải là quán cà phê hot ở trên mạng sao." Hứa Văn Đào nhìn logo trên ly cà phê nói; "Nghe nói quán cà phê này rất đắt, ly rẻ nhất cũng hơn 188 tệ. Nhưng hương vị rất ngon, cả thành phố cũng không có mấy quán uống ngon hơn đâu."

"Vậy sao, mình cũng không hiểu cà phê, vậy mà có một ly cà phê gần 200 sao?"

"188 tệ đủ cho mình ăn một tuần."

Hứa Văn Đào cũng nhịn không được cảm thán: "Đúng vậy, tụi mình không tưởng tượng được cuộc sống của người giàu đâu. Nhưng cà phê này thật sự uống ngon, trách không được có nhiều blogger quay review như vậy."

Thẩm Khuynh Y nghe vậy sắc mặt trầm xuống, thì ra gần đây khách nhiều như vậy là do quán đã hot trên mạng.

Cô nhớ tới Nặc Nặc pha một ly lại một ly cà phê, buổi sáng hôm nay còn nói với cô ngay cả nằm mơ cũng thấy đang pha cà phê.

Thật ra Sơn Linh chưa từng uống cà phê, tuy lúc là chim cũng cùng Thẩm Khuynh Y đi đến quán cà phê của cô. Nghe được hương thơm cà phê nồng nàn đã khiến nàng mê muội, không ngờ cuối cùng hôm nay có cơ hội uống.

"A!"

Sơn Linh mới vừa uống một ngụm, cả khuôn mặt đều nhíu lại: "Đắng quá!"

Hứa Văn Đào nhìn nàng liền muốn cười, nói với Sơn Linh: "Cà phê là phải đắng, Tiểu Linh cậu chưa từng uống cà phê sao?"

"Chưa từng uống, mình cho rằng nó ngọt giống trà sữa." Sơn Linh khó xử nhìn ly cà phê nóng trong tay, suy nghĩ lại uống một ngụm, đắng đến mức đôi mắt đều nheo lại: "Thật sự quá đắng......"

Thẩm Khuynh Y thấy Sơn Linh uống không quen, quan tâm nói: "Nếu là là uống không được cũng đừng uống nữa, lần sau chị mang món khác cho em."

"Không có gì." Sơn Linh không muốn lãng phí lương thực, cà phê cũng là từ hạt cà phê mà ra, sao có thể nói không uống là không uống.

"Một lát em lại uống một ngụm, từ từ cũng uống hết." Sơn Linh thấy Thẩm Khuynh Y đang đứng, nên kéo một cái ghế qua, đặt ở bàn dài bên cạnh quầy thu ngân, cười nói: "Chị ngồi ở đây đợi em một chút, em cũng mời chị uống nước."

Dựa theo lời mà Hứa Văn Đào từng nói, Sơn Linh mua ly trà sữa mắc nhất ở tiệm trà sữa. Trong trí nhớ của nàng, Thẩm Khuynh Y rất dịu dàng, nhất định phải được uống loại trà sữa mắc nhất.

Đặt ly trà sữa full topping trước mặt Thẩm Khuynh Y, Sơn Linh còn dặn dò cô: "Em đã dặn chủ quán thêm đường và topping, ly này coi như là em mời chị"

Thẩm Khuynh Y nhìn ly trà sữa size lớn, bị trân chân và pudding làm cho tràn đầy, còn trà sữa chỉ có một ít phía trên.

Nàng cảm thấy mình đói bụng sao?

Thẩm Khuynh Y nhẹ nhàng cười: "Cảm ơn."

Hai tiếng sau, Thẩm Khuynh Y ngồi ở bên cạnh, còn Sơn Linh thì vừa làm việc vừa nhích lại gần Thẩm Khuynh Y, thuận tiện cọ công đức.

Sơn Linh phát hiện, phạm vi có thể cọ được công đức là bán kính một mét lấy Thẩm Khuynh Y làm tâm. Cho nên Sơn Linh muốn cọ công đức phải ở cạnh cô trong khoảng cách một mét mới được.

Trắng trợn táo bạo cọ công đức của người ta nhìn thế nào cũng cảm giác như đang cố tình. Mỗi khi Sơn Linh tới gần Thẩm Khuynh Y, đối phương đều sẽ ngẩng đầu từ điện thoại lên nhìn nàng, ánh mắt như đang muốn hỏi Sơn Linh có chuyện gì.

Lúc đó, Sơn Linh chỉ có thể vội vàng quay đầu, làm bộ đi ngang qua hoặc là thu dọn đồ vật, không dám nhìn vào mắt Thẩm Khuynh Y.

Buổi chiều hơn 3 giờ, trẻ em đến công viên bắt đầu nhiều hơn. Đều là phụ huynh trẻ tuổi hoặc là ông bà dẫn theo con cháu đến chơi. Chỗ ngồi cho người lớn của khu trò chơi dần bị lắp đầy.

Dưới ánh nhìn chăm chú của một bà cụ, Thẩm Khuynh Y cảm thấy là ngồi không yên.

"Bà ngồi ở đây đi." Thẩm Khuynh Y bất đắc dĩ đứng dậy, nhường vị trí cho người ta.

Bà cụ cười ha hả ngồi xuống, nhìn Thẩm Khuynh Y rồi hỏi: "Cô gái dắt con đến chơi sao?"

Thẩm Khuynh Y sắc mặt xấu hổ, giải thích: "Bạn tôi làm ở đây."

"Vậy sao." Bà cụ hiểu rõ, cười nói: "Bà nhìn con không giống như đã sinh con, là tới tìm bạn chơi sao? Tuổi trẻ rất tốt, không giống mấy ông bà già chúng ta, còn phải giữ cháu giúp cho con."

Thẩm Khuynh Y là người ít nói, hơn nữa bà cụ còn muốn lôi kéo cô kể chuyện nuôi dạy con cháu, càng làm cho Thẩm Khuynh Y khó xử.

"Cô gái có bạn trai chưa, năm nay mấy tuổi rồi?" Đôi mắt bà cụ tỏa sáng nhìn Thẩm Khuynh Y, biểu tình như kiểu 'con thật là đẹp bà muốn giới thiệu đối tượng cho con', nóng bỏng nói: "Bà có đứa con trai, cũng bằng tuổi con, còn chưa có người yêu. Con định khi nào muốn sinh em bé, hẳn là nhân lúc trẻ tuổi sinh đi, sinh con rồi khôi phục cũng nhanh......"

Thẩm Khuynh Y nghe xong nhíu chặt mày, cô lạnh lùng nhìn này bà cụ, nói: "Cả đời này tôi sẽ không sinh con."

Bà cụ ngẩn người, không đợi bà ấy tiếp tục nói, Thẩm Khuynh Y xoay người rời đi.

Bên này, Sơn Linh mới vừa đỡ một đứa bé đứng dậy, đã nhìn thấy Thẩm Khuynh Y đứng ở bên cạnh, sắc mặt âm u, tâm trạng có vẻ không tốt.

"Quán có chút việc, chị phải đi về." Thẩm Khuynh Y nói với Sơn Linh: "Khi nào rảnh chị lại đến tìm em."

"A? A." Sơn Linh hơi nghi hoặc một chút, mới chạy đến lan can cười nói: "Cũng được, chờ lần sau em mời chị ăn cơm. Nhưng chỉ có thể ở gần đây, chỗ khác em không biết."

Thẩm Khuynh Y nghe nàng nói xong thì vẻ mặt cũng tốt hơn, cô nhịn xuống cảm giác muốn xoa đầu Sơn Linh, tay cắm trong túi quần nói: "Vậy em làm việc đi, chị đi trước."

Sơn Linh gật đầu, hướng về phía cô phất tay.

Lúc Thẩm Khuynh Y lái xe trở về, trên đường còn nhận được tin nhắn wechat của Nặc Nặc, hỏi cô đi đâu, khi nào có thể trở về.

Nghe đoạn tin nhắn thoại như vậy, Thẩm Khuynh Y bất đắc dĩ thở dài.

Việc làm ăn của quán cà phê càng ngày càng tốt, trước kia còn có khách hàng khiếu nại quán của cô bán quá mắc. Nhưng bây giờ lại có rất nhiều người tới để uống cà phê mắc nhất, bộ dáng không đem tiền để vào mắt.

Bọn họ không thèm để ý tiền, Thẩm Khuynh Y cũng không thèm để ý, tưởng tượng đến trở về còn phải xay cà phê đến tê tay, sắc mặt Thẩm Khuynh Y liền đau khổ.

Phải tăng giá.

Cần thiết phải tăng giá.

***

Buổi chiều hơn 5 giờ, còn rất nhiều người ngồi ở quán cà phê uống cà phê nói chuyện phiếm. Thẩm Khuynh Y ăn mặc tạp dề cầm giẻ lau, đi thu dọn bàn. Buổi trưa, khách đông đến nỗi không có chỗ ngồi, làm Thẩm Khuynh Y cảm thấy mệt mỏi quá.

Nặc Nặc cũng mệt muốn chết, nhưng khi cô nhìn thấy doanh thu ngày hôm nay, khuôn mặt lại nở rộ như đóa hoa, cười vô cùng xán lạn.

"Cửa hàng trưởng cửa hàng trưởng!" Nặc Nặc vui vẻ chạy đến cạnh Thẩm Khuynh Y, nhỏ giọng nói: "Hôm nay doanh thu hơn 1 vạn! Nếu mỗi ngày đều có nhiều khách như vậy, về sau chúng ta không cần lo lắng về tiền thuê nhà, tiền điện nước!"

Thẩm Khuynh Y trong lòng nói vốn dĩ cũng không cần lo lắng, cô đứng thẳng eo thở dài, nói: "Sao em cao hứng vậy, không cảm thấy rất mệt sao?"

"Mệt thì hơi mệt, nhưng mà kiếm được tiền có thể chứng minh quán cà phê càng ngày càng tốt." Nặc Nặc đi theo sau Thẩm Khuynh Y vào sau bếp, vui vẻ nói: "Buôn bán càng ngày càng tốt, về sau không bao giờ cần lo lắng chuyện quán cà phê sẽ đóng cửa."

Thẩm Khuynh Y bỏ rác vào thùng rác, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Nặc Nặc: "Em vẫn luôn lo lắng quán cà phê sẽ đóng cửa?"

Nặc Nặc rất nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, cửa hàng trưởng lúc trước chị không có tinh thần đi làm, mỗi ngày ở quán chỉ có hai ba vị khách. Chị còn phải đúng hạn trả lương, đóng bảo hiểm cho em, em lo lắng ngày nào đó khi đang làm việc, chị đột nhiên nói cho em quán cà phê phải đóng cửa, em cũng không chỗ để đi."

Thẩm Khuynh Y chưa bao giờ nghĩ cô sẽ nhọc lòng chuyện kinh doanh của quán như vậy, buồn cười nhìn cô: "Yên tâm, quán cà phê sẽ không đóng cửa. Chỉ là......"

"Chỉ là cái gì?"

Thẩm Khuynh Y suy nghĩ, nói: "Quá nhiều người, chị không còn thời gian để ra ngoài."

Nặc Nặc: "......"

Nặc Nặc ngẩng đầu nhìn cô: "Cửa hàng trưởng, chị nói hôm nay chị đi đưa cơm, đừng nói là đi gặp cô gái mà hai ngày trước chị gặp được ở khu trò chơi chứ?"

Thẩm Khuynh Y không nói gì, coi như cam chịu.

"Cửa hàng trưởng, ít nhất chị cũng phải để tâm đến sự nghiệp nha!" Nặc Nặc hận sắt không thành thép: "Cửa hàng này do chị mở, không kiếm tiền cũng đừng để tốn tiền!"

Thẩm Khuynh Y cảm thấy Nặc Nặc nói chuyện rất có đạo lý, nhưng cô vẫn không thích làm việc. Hơn nữa lần trước cô nhận một đơn của Trần Thi Linh, là có thể trong ba bốn năm tới không cần vì việc kinh doanh của quán cà phê mà lo lắng.

"Chị biết rồi." Thẩm Khuynh Y gật đầu, nói: "Đóng cửa quán đi, miễn phí hóa đơn cho những vị khách còn ngồi, nói với họ, chúng ta tan làm."

Nặc Nặc: "?"

Quán cà phê này, nhìn dáng vẻ thì sớm hay muộn cũng đóng cửa.

Những ngày sau, Thẩm Khuynh Y ban ngày làm việc ở quán cà phê, tan làm sẽ đi trung tâm thương mại gặp Sơn Linh. Nhưng đi buổi tối, trẻ em tại khu trò chơi rất nhiều. Sơn Linh dáng người nhỏ gầy còn phải vào bể bóng nhựa đỡ người té ngã, cơ bản là không có thời gian để cùng Thẩm Khuynh Y trò chuyện.

Đôi khi ngồi lâu quá, còn sẽ bị những phụ huynh nhìn bằng ánh mắt kỳ quái. Cảm thấy mỗi ngày Thẩm Khuynh Y đều tới một mình, ngồi ở chỗ đó nửa buổi, nhìn sao cũng thấy kỳ quái.

Mấy ngày đầu, Thẩm Khuynh Y còn có thể căng da đầu ngồi đó, nhưng sau đó thật sự là có hơi xấu hổ. Cô da mặt dày chiếm chỗ ngồi cũng không phải kế lâu dài.

Nhưng một cô gái lớn chưa lập gia đình như cô biết kiếm con ở đâu ra?

Cũng không thể tùy tiện kéo một đứa nhóc trên đường vào đây được.

Thẩm Khuynh Y nhìn trẻ lớn trẻ nhỏ trong khu vui chơi, lớn nhất cũng chỉ cở bảy tám tuổi, nhỏ nhất có thể còn chưa đi nhà trẻ.

Đứa trẻ bảy tám tuổi, cô phải chạy đi đâu tìm đứa trẻ bảy tám tuổi.

Bảy tám tuổi......

Tám tuổi......

Tám tuổi??

Bỗng nhiên có một ý tưởng nảy ra trong đầu Thẩm Khuynh Y, một bóng dáng bé gái hiện ra trong đầu cô.

Đúng vậy, không phải cô cũng có một đứa nhỏ bảy tám tuổi sao.

Vì thế vào buổi chiều thứ năm, hiếm khi Thẩm Khuynh Y lại đến trước cổng trường tiểu học của Thẩm Kiều, chờ em gái cùng cha khác mẹ của mình tan học.

Lúc dì Khương nhìn thấy Thẩm Khuynh Y cũng cực kỳ kinh ngạc, Thẩm Khuynh Y luôn không qua lại với người nhà họ Thẩm, đừng nói đến việc đến cổng trường đón Thẩm Kiều.

"Y Y, con......" Dì Khương dừng một chút, mới hỏi: "Con có việc ở gần đây sao?"

"Không có." Thẩm Khuynh Y rất bình tĩnh nói: "Con tới đón Thẩm Kiều tan học."

Dì Khương như bị dọa sợ, bà trợn to mắt nhìn Thẩm Khuynh Y, vẻ mặt không dám tin tưởng.

Thẩm Khuynh Y lại rất bình tĩnh nhìn dì Khương, nói: "Con đã nói với ba, con tới đón Kiều Kiều tan học, sau đó dẫn em ấy đi chơi."

Phản ứng của dì Khương, như là nghe được một chuyện rất khủng bố.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro