Chương 29
Thẩm Kiều Kiều năm nay đã vào lớp 2, là công chúa bảo bối trong nhà, Thẩm Kiều Kiều vẫn luôn rất được chào đón.
Ở nhà, ba mẹ cưng chiều cô bé như công chúa nhỏ.
Ở trường học, bạn bè thầy cô cũng rất che chở cô bé.
Bằng vào vẻ ngoài đáng yêu, và chỉ số thông minh được di truyền từ mẹ, cho nên từ nhỏ đến lớn Thẩm Kiều Kiều đều thuận buồm xuôi gió, giống như một công chúa nhỏ thật sự.
Nhưng mà Thẩm Kiều Kiều cũng có nhược điểm, là một đứa trẻ, Thẩm Kiều Kiều sợ 2 người.
Người thứ nhất chính là mẹ ruột của cô bé, Đào Uyển Duyệt.
Cô gái có chỉ số thông minh và bằng cấp cao này đối với việc giáo dục con cái rất để bụng. Thẩm Kiều Kiều có thể làm nũng mọi lúc mọi nơi với Thẩm Hồng Tuấn, những cũng không dám nhõng nhẽo trước mặt mẹ mình. Ngoại trừ chương trình giáo dục bắt buộc, Đào Uyển Duyệt còn cho Thẩm Kiều Kiều học dương cầm và múa, còn nhỏ tuổi đã có rất nhiều giấy chứng nhận.
Nhưng cũng bởi vì quá giỏi, mỗi ngày đều cần học tập quá nhiều thứ, đôi khi muốn đi chơi, Thẩm Kiều Kiều đều phải hỏi ý kiến mẹ mình.
Chỉ cần Đào Uyển Duyệt không gật đầu, cho dù có sẵn tên lửa ở cửa Thẩm Kiều Kiều cũng không dám ra ngoài.
Ngoài mẹ ra, người thứ hai Thẩm Kiều Kiều sợ chính là chị của mình - Thẩm Khuynh Y.
Thật ra Thẩm Khuynh Y cũng không dữ, sẽ không ép cô bé ăn rau củ cô bé không thích, cũng sẽ không bắt nàng học các lớp dương cầm. Càng không mắng chửi Thẩm Kiều Kiều, thậm chí sinh nhật mỗi năm, cô bé đều nhận được quà sinh nhật do chị mình tặng.
Tuy vậy, nhưng không biết sao, Thẩm Hồng Tuấn và Đào Uyển Duyệt đều rất cẩn thận đối với người chị này. Thậm chí có cảm giác như hai người phải xem thái độ của chị ấy, mỗi lần Thẩm Khuynh Y tới nhà ăn cơm, Đào Uyển Duyệt đều sẽ thức dậy sớm chuẩn bị, ngay cả Thẩm Hồng Tuấn cũng phải sắp xếp thời gian, để đón Thẩm Khuynh Y đến.
Thẩm Kiều Kiều không hiểu vì sao, cô bé chỉ biết người mà mẹ mình sợ, mình càng là không được chọc.
Cho nên khi Thẩm Kiều Kiều nhìn thấy Thẩm Khuynh Y cùng dì Khương đứng ở cổng trường chờ cô bé, Thẩm Kiều Kiều lập tức ngơ ngác.
"Em chào chị......"
Thẩm Kiều Kiều luống cuống đi tới trước mặt Thẩm Khuynh Y, nhìn chị mình, rất cẩn thận nói: "Sao chị lại tới đây nha?"
Mấy ngày hôm trước không phải vừa ăn cơm ở nhà xong sao, hơn nữa trước giờ Thẩm Khuynh Y cũng chưa bao giờ tới trường học tìm mình, vì sao hôm nay lại đến?
Thẩm Kiều Kiều bắt đầu lo lắng, có phải mình làm sai cái gì hay không, Thẩm Khuynh Y đến đây để 'hưng sư vấn tội*'?
(*Hưng sư vấn tội ý nghĩa là phát động quân đội đến để hỏi tội, hoặc để chỉ một người tức giận tập hợp nhiều người đến để chất vấn đối thủ.)
Thẩm Khuynh Y nhìn em gái nhỏ hơn mình mười mấy tuổi, rồi nói với dì Khương: "Con sẽ dẫn em ấy đi, trước 9 giờ tối sẽ đưa về tới."
Dì Khương nhìn thoáng qua Thẩm Kiều Kiều, khom lưng nói với cô bé: "Kiều Kiều, con đưa cặp sách cho dì đi, hôm nay chị con muốn dẫn con đi ra ngoài chơi."
"Đi ra ngoài chơi?" Thẩm Kiều Kiều rốt cuộc chỉ là bé gái mới học lớp 2, đối với chơi vẫn cảm thấy vô cùng hứng thú.
Cô bé nhìn dì Khương, lại nhìn Thẩm Khuynh Y, ngửa đầu nhỏ hỏi: "Chị, chúng ta đi đâu chơi?"
Thẩm Khuynh Y nhàn nhạt nói: "Đến nơi em sẽ biết."
Không có được câu trả lời Thẩm Kiều Kiều cũng không mất hứng, cô bé nghiêm túc đưa cặp sách cho dì Khương. Sau đó giống như con trùng nhỏ theo đuôi đi theo phía sau Thẩm Khuynh Y.
Dì Khương nhìn một lớn một nhỏ lên xe, từ từ thở dài.
Hai chị em như vậy đi ra ngoài, chắc là xảy vấn đề gì đi?
Thẩm Kiều Kiều ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau, sau đó nghiêm túc kéo dây an toàn qua gài lại cho bản thân, sau đó ra dáng người lớn nhìn Thẩm Khuynh Y lái xe, chớp chớp mắt.
"Chị." Thẩm Kiều Kiều ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, chỉnh lại váy hồng của mình: "Chị nhìn xem váy mẹ mua cho em có đẹp không? Hôm nay là là lần đầu tiên em mặc đó."
Thẩm Khuynh Y nhìn qua gương chiếu hậu, thấy trên người cô bé là chiếc váy hoa nhí màu hồng nhạt, nói: "Em học lớp 2 tiểu học không cần mặc đồng phục sao?"
"Hôm nay có đại hội thể thao, không cần mặc đồng phục." Thẩm Kiều Kiều đung đưa chân, cô bé nhỏ con nên chân không thể chạm đất, lúc này vui vẻ thoải mái nhìn ngoài cửa sổ, tò mò hỏi: "Chị muốn dẫn em đi đâu vậy?"
Thẩm Khuynh Y đánh lái, nói: "Một lát nữa sẽ biết."
Thẩm Kiều Kiều thấy cô không muốn nói cho mình, rất lo lắng nhìn cô, nhưng không dám hé răng.
Trên đường lái xe rất an tĩnh, Thẩm Khuynh Y nhìn đồng hồ, hiện tại còn chưa đến 5 giờ. Trẻ em lớp 2 tan học hơi sớm, như vậy vừa lúc có thể đến khu trò chơi trước giờ cơm chiều.
Thẩm Khuynh Y đã nghĩ kỹ rồi, trước kia mình không có trẻ em đi cùng, ngồi ké cũng xấu hổ. Hiện tại mình dẫn theo một đứa trẻ đến đây, vậy là có thể quang minh chính đại ngồi rồi.
Để xem những bác trai bác gái đó còn có thể nói cô thế nào.
Lúc Thẩm Khuynh Y đang cân nhắc, chuông điện thoại vang lên, cô nhìn thoáng qua là Nặc Nặc gọi đến.
Sao giờ này lại đột nhiên gọi cho mình?
Thẩm Khuynh Y nghi hoặc bắt máy, trong xe lập tức vang lên giọng nói Nặc Nặc: "Cửa hàng trưởng, hiện tại chị ở đâu? Có một vị khách tới tìm chị."
"Tìm chị?" Thẩm Khuynh Y mở cửa xe, khó hiểu nói: "Khách nào lại muốn tìm chị?"
"Cô ấy nói là fan gì đó của chị, sau đó nói muốn gặp chị một lần."
Thẩm Khuynh Y càng hồ đồ, cô cũng chỉ là ngẫu nhiên quay video đăng lên mạng. Nếu có cũng chỉ có người đến tìm cô mua sách, người này tự xưng là fan của cô, vừa nghe liền biết không phải người đứng đắn.
"Em nói với người đó chị không biết fan gì hết, kêu cô ấy đi về đi."
"Được, em sẽ nói với cô ấy như vậy."
Tắt điện thoại, Nặc Nặc nhìn ngồi cô gái ngồi trong góc. Khuôn mặt của đối phương có chút non nớt, lông mày tinh tế được cắt tỉa rất hoàn mỹ, một đôi mắt ngập nước, đôi môi hồng nhạt và chiếc mũi thanh tú, nhìn qua cũng chỉ khoảng mười tám mười chín tuổi.
"Cô gái này, thật ngượng ngùng." Nặc Nặc đi đến trước mặt cô gái, nói: "Cửa hàng trưởng của chúng tôi nói không biết fan gì cả, tôi nghĩ có thể cô tìm nhầm người."
Cô gái trẻ ngẩng đầu nhìn Nặc Nặc, đôi mày thanh tú nhăn lại: "Tôi không tìm lầm, người tôi muốn tìm chính là cửa hàng trưởng của cô."
"Nhưng tôi mới gọi cho cửa hàng trưởng, chị ấy không quen biết cô. Hơn nữa bây giờ chị ấy rất bận, hay là cô về trước đi, quán chúng tôi cũng sắp đóng cửa."
"Quán cà phê nào mà chưa tới 5 giờ đã đóng cửa?"
Nặc Nặc cười khổ: "Thật ngượng ngùng, quán chúng tôi chính là như vậy."
Không chỉ là đóng cửa lúc 5 giờ, cuối tuần còn không đi làm đâu.
Bất ngờ không?
Cô gái nghe xong cúi đầu, lặng lẽ thở dài, cầm túi xách trên bàn nói với Nặc Nặc: "Tôi biết rồi, vậy ngày mai tôi lại đến."
Nhìn cô gái đó rời đi, Nặc Nặc khoanh tay cảm thấy chuyện hơi kỳ lạ.
Bám chặt không buông như vậy, cô gái này thật sự không có quan hệ gì với cửa hàng trưởng sao?
***
Thẩm Khuynh Y hoàn toàn không biết chuyện ở quán cà phê, cô đi về phía trước, ngẫu nhiên sẽ quay đầu lại nhìn đứa nhỏ đi sau lưng mình một cái, nhìn xem đứa nhỏ này có đi lạc hay không.
Đứa nhỏ tay chân ngắn, Thẩm Khuynh Y đi hơi nhanh một chút thì cô bé phải chạy theo. Trên đường đi đi chạy chạy, mệt đến mức Thẩm Kiều Kiều bắt đầu thở hổn hển.
Cho dù là như vậy, Thẩm Kiều Kiều cũng không dám làm nũng. Bởi vì cô bé sợ Thẩm Khuynh Y giận, sau đó bỏ cô bé lại đây, vậy sẽ thành kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng nghe. Cho nên cần phải ngoan ngoãn!
Thẩm Khuynh Y chưa từng chăm sóc trẻ em, cũng không biết bây giờ nên nắm tay cô bé để tránh đi lạc. Cô cúi xuống nhìn Thẩm Kiều Kiều, tâm trạng không tốt, cũng không xấu.
Càng đến khu trò chơi người càng nhiều, Thẩm Kiều Kiều chút nữa bị người ta đụng vào, liền vội vàng vươn tay nắm góc áo khoác của Thẩm Khuynh Y, nhút nhát sợ sệt ngẩng đầu nhìn cô: "Chị......"
Thẩm Khuynh Y nhìn cô bé một cái, để cô bé tiếp tục nắm áo mình, cô cũng đi chậm lại.
Một lớn một nhỏ hai người đi vào khu trò chơi, Thẩm Khuynh Y nhìn qua đã thấy được Sơn Linh đang bận rộn sau quầy thu ngân.
Hôm nay khách không tính là nhiều, bên cạnh còn nhiều ghế trống, Thẩm Khuynh Y rất vừa lòng, dẫn Thẩm Kiều Kiều đi qua.
Sơn Linh nhận thấy có người tới nên ngẩng đầu, nhìn thấy Thẩm Khuynh Y thì cười nói: "Chị đã đến rồi ~"
Ánh mắt nhìn xuống, thấy được Thẩm Kiều Kiều mặc váy công chúa màu hồng. Lúc này Thẩm Kiều Kiều tò mò quay đầu nhìn khắp xung quanh, hoàn toàn không đoán được Thẩm Khuynh Y sẽ mang chính mình tới chỗ này.
"Cô bé này là......?" Sơn Linh nghiêng đầu, hình như nàng chưa bao giờ gặp bé gái này.
"Đây là em gái của chị." Thẩm Khuynh Y nhìn Sơn Linh, giọng nói dịu dàng: "Không biết chỗ em có cho trẻ em 8 tuổi vào chơi không?."
"8 tuổi được vào nha." Con ngươi đen bóng của Sơn Linh nhìn lên, nói: "Nếu là em gái của chị, vậy để cô bé chơi miễn phí đi."
Nói xong, hướng về Thẩm Kiều Kiều nói: "Người bạn nhỏ lại đây, chị dán cho em sticker là em có thể vào chơi."
Thẩm Kiều Kiều trước kia cũng từng chơi cái này, lúc trước khi chưa đi học dì Khương đã dẫn cô bé đi. Bây giờ thấy Sơn Linh phải dán sticker cho mình, ngoan ngoãn ngửa đầu nhìn nàng: "Em đã 8 tuổi, chơi cái này có ấu trĩ quá không ạ?"
Sơn Linh cười cong mắt: "Em chính là trẻ em, trẻ em chỉ cần chơi vui là được, sao có thể ấu trĩ chứ?"
Thẩm Kiều Kiều không dám nói lời nào, ngẩng đầu nhìn Thẩm Khuynh Y, xem ý kiến của cô.
Vốn dĩ, Thẩm Khuynh Y dẫn cô bé đến là để cho cô bé chơi, lúc này bình tĩnh gật đầu, nói với Thẩm Kiều Kiều: "Đi chơi đi, chị ở bên này chờ em."
"Dạ, chị." Thẩm Kiều Kiều đôi mắt sáng lấp lánh, cố nén hưng phấn nói với Thẩm Khuynh Y : "Vậy em chơi 1 tiếng, chơi xong em sẽ ra ngay."
Thẩm Khuynh Y cũng không có ý kiến gì, cô nhìn Thẩm Kiều Kiều cởi giày vào bể bóng nhựa. Rốt cuộc là trẻ con, lúc mới gặp còn nghiêm túc đứng đắn như bà cụ non, hiện tại đi chơi mới lộ ra tính tình trẻ con vốn có.
Xác định Thẩm Kiều Kiều có thể tự chơi, Thẩm Khuynh Y ngồi ở trên ghế, nói với Sơn Linh: "Nếu làm thẻ thành viên, thì em có được nhận hoa hồng không?"
"A?" Sơn Linh chưa kịp phản ứng lại, qua một lúc lâu mới hiểu ý của Thẩm Khuynh Y. Vội vàng tiến đến bên cạnh cô, lặng lẽ nói: "Chị không cần tốn tiền đâu, em có thể lén lút để cô bé vào chơi."
Lúc Sơn Linh nói chuyện cách Thẩm Khuynh Y rất gần, giọng nói mềm nhẹ làm cho lòng Thẩm Khuynh Y không tự chủ được bắt đầu nôn nao, con ngươi của cô nháy mắt tối xuống.
"Không có gì." Thẩm Khuynh Y nhìn Sơn Linh, đôi mắt màu đen nhìn vô cùng hấp dẫn: "Nếu chỉ một hai lần thì không sao, nhưng chị định sau này sẽ thường xuyên dẫn con bé tới, cho nên làm thẻ sẽ thuận tiện hơn."
Sơn Linh nhìn đôi mắt của Thẩm Khuynh Y đến ngơ ngẩn, không hề nghe đối phương nói gì.
"Tiểu Linh."
Thẩm Khuynh Y vươn tay, cuối cùng mạnh dạng xoa đầu nàng, nhẹ giọng nói: "Làm một tấm thẻ đi, sau này...... mỗi ngày chị đều tới."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro