Chương 41
Một giấc này thoải mái hơn bất cứ giấc ngủ nào của Thẩm Khuynh Y trong mấy tháng qua.
Trong ổ chăn ấm áp, giường đệm mềm mại, ngay cả tiếng hít thở của người bên gối, đều là tiếng ồn trắng* giúp dễ ngủ. Làm cho Thẩm Khuynh Y ngủ một giấc tới khi đồng hồ báo thức kêu vang.
(*Tiếng ồn trắng là những âm thanh đặc biệt dễ chịu, có thể loại bỏ đi những tiếng ồn xung quanh giúp con người tập trung hơn, dễ ngủ hơn.)
Chuyện rời giường sáng sớm vào mùa đông luôn rất gian nan. Cũng may Thẩm Khuynh Y và Sơn Linh hai người đều không cần thức dậy quá sớm. 8 giờ mới từ từ thức dậy, cùng nhau vào phòng tắm rửa mặt, thậm chí xài chung một cái khăn lông.
Sơn Linh ở trên ban công duỗi eo, nhìn ánh sáng mặt trời từ từ dâng lên ở phía đông. Từ ngoài ban công nhìn ra xa là có thể nhìn thấy công viên có ao hồ và cây cối ở đối diện, cùng với dòng xe cộ chạy trên đường lớn.
Hít sâu một hơi, Sơn Linh cảm nhận được ánh nắng ấm áp, rốt cuộc hiểu vì sao nhiều người đi làm ở ngoài đều yêu cầu một căn nhà riêng.
Nhà riêng thoải mái nhiều hơn so với ký túc xá của công ty.
"Sáng nay ăn món gì?" Sơn Linh vừa tưới nước cho hoa cỏ, vừa hỏi Thẩm Khuynh Y còn đang mặc quần áo.
Cảnh tượng này làm Sơn Linh cảm thấy thỏa mãn, cũng làm Thẩm Khuynh Y cảm thấy có chỗ lạ lạ.
Có chút giống người yêu mới ở chung với nhau.
Thẩm Khuynh Y mặc một cái áo khoác nhung màu đen, chỉnh lại mái tóc dài, nói: "Thời gian không còn sớm, chúng ta ăn trên đường đi. Còn đồng phục công việc của em thì sao? Em muốn về ký túc xá trước hay là trực tiếp đến trung tâm?"
"Đồng phục em nhờ Đào Đào giúp em mang lên, em thay ở phòng vệ sinh là được. Nên chúng ta trực tiếp đến trung tâm đi." Sơn Linh vui vẻ tiến lại, giúp cô sửa lại cổ tay áo cùng thắt lưng.
Thẩm Khuynh Y nhìn Sơn Linh, lại một lần nữa cảm thấy hai người thật sự rất giống người yêu mới vừa ở chung. Cô một chút cũng không muốn để Sơn Linh đi.
"Thời gian còn sớm, chúng ta không gấp ra ngoài như vậy." Sơn Linh thấy Thẩm Khuynh Y nhìn chằm chằm vào mình, cười nói: "Xuống dưới lầu ăn sáng đi. Hôm qua em nhìn thấy có một cửa hàng bán đồ ăn sáng, chúng ta qua bên đó ăn sớm một chút đi, ăn xong rồi em trở về."
"Được." Thẩm Khuynh Y cũng cười nói: "Ăn xong bữa sáng, chị đưa em đi làm."
Sơn Linh mặc bộ đồ mùa đông mà ngày hôm qua mua, quần áo to rộng giữ ấm mới làm tinh thần Sơn Linh phấn chấn lên. Hai người một hơi ăn hai lồng tiểu long bao, Sơn Linh chết sống muốn trả tiền, cảm thấy không thể cứ ăn ngủ không trả tiền.
Thẩm Khuynh Y cũng không có cùng giành với nàng, vì mười mấy đồng tiền mà sáng sớm giành tới giành lui cũng không có ý nghĩa. Hơn nữa nhìn Sơn Linh trả tiền cũng cảm thấy rất thú vị.
Có cảm giác như chính mình được cô gái nhỏ bao dưỡng, còn rất vui vẻ.
Đưa Sơn Linh đến trung tâm, trước khi xuống xe Thẩm Khuynh Y còn lưu luyến không mở khóa cửa xe ra. Chỉ nhìn chằm chằm Sơn Linh, nói với nàng: "Cuối tuần chị muốn dẫn Kiều Kiều tới chơi."
"Được nha." Sơn Linh nói: "Em cũng đã lâu không gặp Kiều Kiều, chị cứ dẫn đến chỗ em chơi."
"Ừm."
Sơn Linh nắm tay nắm cửa thử vài lần, vẫn trong trạng thái khóa, khó hiểu quay đầu lại nhìn Thẩm Khuynh Y: "Làm sao vậy?"
"...... Không có gì." Đáy mắt Thẩm Khuynh Y có chút cô đơn, mở khóa cửa xe rồi mới nói: "Vậy cuối tuần chị lại đến tìm em."
"Dạ!" Sơn Linh mở cửa xuống xe, không tim không phổi phất tay về hướng Thẩm Khuynh Y liền chạy đi.
Mắt thấy người mình nhớ thương trong lòng lập tức đã biến mất, Thẩm Khuynh Y cảm thấy vắng vẻ. Ngồi ở trong xe hơn nửa tiếng, cô mới lái xe đi đến trung tâm thương mại mà ngày hôm qua hai người dạo. Cô tìm được cái áo khoác lông cừu mà Sơn Linh không nỡ bỏ tiền mua.
"Có phải ngày hôm qua quý khách đã tới không ạ? Nhìn chị rất quen mắt." Nhân viên hướng dẫn nhiệt tình nói với Thẩm Khuynh Y: "Hình như ngày hôm qua chị và bạn chị cũng tới xem cái áo này."
Thẩm Khuynh Y gật đầu, lấy cái áo từ trên giá xuống, nói: "Lấy cái này giúp tôi đi, tôi quẹt thẻ."
***
Sơn Linh có điện thoại mới, mấy ngày này nàng thêm liên lạc của những người nàng quen biết. Thậm chí còn thêm cả Nặc Nặc ở xa xôi, hai người đã gửi một đóa hoa hồng cho nhau, tính là chào hỏi.
Hôm nay là thứ sáu, toàn bộ trung tâm phải làm một lần kiểm tra toàn diện. Cho nên vốn đóng cửa lúc 10 giờ, các cửa hàng trong trung phải đóng cửa trước 1 tiếng.
"Chị An Hân hỏi buổi tối chúng ta có muốn đến nhà chị ấy ăn cơm hay không." Hứa Văn Đào ôm điện thoại, thò qua tới nói với Sơn Linh đang kiểm kê doanh thu trong ngày: "Một lát chúng ta đi lên lầu tìm chị ấy được không?"
"Được chứ." Sơn Linh cúi đầu tính sổ, tất cả đều làm xong mới nói: "Chị An Hân mời chúng ta ăn cái gì vậy?"
"Còn chưa biết đâu." Hứa Văn Đào tay cắm trong túi quần, duỗi eo nói: "Dù sao chị An Hân mời chúng ta ăn cái gì thì chúng ta liền ăn cái đó, mình cũng không kén ăn."
Sơn Linh vui vẻ thu dọn đồ vật, suy nghĩ nói: "Hai chúng ta đi tay không ổn không?"
Hứa Văn Đào cũng cảm thấy như vậy, chợt nghĩ ra một ý nói với Sơn Linh: "Mình nhớ hẻm nhỏ phía sau trung tâm có bán hạt dẻ rang đường, hiện tại giờ này hẳn là chưa đóng cửa, mình đi mua, một lát quay lại tìm hai người."
"Được!" Sơn Linh cũng thích ăn hạt dẻ rang đường, nói với Hứa Văn Đào: "Mua phần lớn nha!"
Hứa Văn Đào giơ tay ra hiệu 'OK': "Không thành vấn đề."
Binh chia làm hai đường, Hứa Văn Đào đi ra ngoài mua hạt dẻ rang đường, Sơn Linh thu dọn xong đồ vật, đi lên lầu tìm An Hân.
Hiếm khi được tan làm lúc 9 giờ, tâm trạng của nhân viên trong trung tâm đều rất tốt. Lúc Sơn Linh đến quán 'một chén cháo', còn nghe thấy An Hân cùng người nói chuyện phiếm, tươi cười rất vui vẻ.
"Chị An Hân~"
Sơn Linh nhảy lại, ở trước quầy thu ngân nói: "Đang cười gì vậy? Em mới vừa lên lầu đã nghe được tiếng cười của mọi người."
"Là Tiểu Linh nha." An Hân từ phía sau ra tới, đem cháo không bán hết cho nhân viên duy nhất trong tiệm, mới nói với Sơn Linh: "Chỗ chị đã thu dọn xong, Đào Đào đâu?"
"Cậu ấy đi mua hạt dẻ rang đường, em tới tìm chị trước." Sơn Linh nhìn An Hân đóng cửa hàng lại, mới nói: "Hôm nay cháo đều cho dì sao?"
"Đúng vậy, dì nói trong nhà dì có người rất thích ăn cháo chị nấu, nên đều cho dì mang về rồi." An Hân và Sơn Linh sóng vai đi xuống thang cuốn, nói: "Hôm nay chị xuống bếp nấu cơm, hai em có muốn ăn món gì không?"
"Em và Đào Đào không kén ăn, chị An Hân làm cái gì chúng em ăn cái đó." Sơn Linh cười nói: "Nếu có lẩu cay Tứ Xuyên, món xào Tứ Xuyên, xương sườn kho, gà xào cay thì càng tốt!"
An Hân cười cười: "Buổi tối còn ăn cay như vậy cũng không sợ tiêu chảy sao? Mấy ngày trước bạn chị từ quê mang lên cho cho chị không ít thịt khô, trong nhà cũng vừa mua không ít cá và đồ ăn, nhất định sẽ nấu món ngon cho hai em."
"Chúng ta có cần mua đồ uống hay không?"
"Được, mua ít nước trái cây và sữa dừa đi, chị tuổi lớn uống nước có gas dạ dày sẽ khó chịu."
"Được, vậy em đi mua đồ uống."
Sơn Linh cùng An Hân ở cửa hàng tiện lợi mua đồ uống, vừa lúc gặp Hứa Văn Đào mua một túi hạt dẻ đã trở lại. Ba người cùng nhau đi về phía khu nhà ở.
Vào khu rồi quẹo mấy vòng, liền đến dưới lầu nhà An Hân, tuy rằng Sơn Linh đã tới vài lần, nhưng vẫn chưa đi lên.
Hứa Văn Đào cũng là lần đầu tiên tới, một bên gặm hạt dẻ rang đường một bên ngửa đầu nói: "Chị An Hân, nhà chị là kiểu nhà thông tầng sao?"
"Đúng vậy." An Hân vào hàng hiên, đèn cảm ứng lập tức sáng lên, chiếu sáng cầu thang.
"Đúng là nhà thông tầng có khác, bóng đèn này sáng hơn nhiều so với ký túc xá của chúng ta." Hứa Văn Đào ăn hạt dẻ rang đường bình luận.
An Hân cười cười, nhà cô ở lầu hai, mở cửa bật đèn, cô mới nói: "Trong nhà có hơi lộn xộn, đã lâu không dọn dẹp, hai em tiến vào không cần thay giày."
Sơn Linh cùng Hứa Văn Đào tiến vào, một người cầm nước trái cây, một người cầm hạt dẻ rang đường, nhìn phòng ở sáng sủa sạch sẽ đều kinh ngạc.
"Sạch sẽ quá, này mà cũng gọi là hỗn loạn sao?" Hứa Văn Đào đánh giá: "Chị An Hân, nhà chị cũng quá lớn quá xinh đẹp, đã từng sửa chữa sao?"
"Lúc mới mua đã sửa chữa." An tâm cởi áo khoác, mở máy sưởi trong nhà, nói: "Đều tiến vào đi, đứng ở cửa làm gì."
"Quá sạch sẽ, bọn em không dám làm dơ." Hứa Văn Đào và Sơn Linh cùng nhau tiến vào, cười khanh khách nói: "Ký túc xá của chúng em loạn như ổ chó, tới nhà chị nên nhất thời không thích ứng."
"Được rồi, máy sưởi bật một lát sẽ ấm lên, hai đứa xem TV một lát, chị đi phòng bếp nhìn xem nên làm món cái gì."
"Để bọn em giúp chị đi."
"Không cần không cần, đồ ăn cho ba người chị nấu rất nhanh." An Hân nói: "Trước kia lúc chị làm bảo mẫu cho người ta, một người phải làm một bàn đồ ăn đấy."
Sơn Linh nghe vậy nhìn cô, hỏi: "Chị An Hân trước kia còn đã làm bảo mẫu sao?"
"Đúng vậy." An Hân cũng không cảm thấy có gì, cuốn tay áo nói với hai người: "Chị cũng không học hành gì, tuổi còn trẻ đã vào thành phố làm công. Đã từng làm phục vụ bưng mâm, cũng từng ở sau bếp làm phụ bếp. Sau đó lại đi đến nhà người ta làm bảo mẫu trong 6 năm, cái khác không học được, nhưng thật ra nấu cơm rất không tồi."
Hứa Văn Đào nghe vậy thì cảm thán nói: "Chị An Hân thật là lợi hại, căn nhà này chị phải dùng bao nhiêu năm tích cóp để mua nha? Là mua đứt hay trả góp vậy?"
An Hân đối với đề tài nhà ở hình như rất mẫn cảm, không có trả lời trực tiếp, chỉ cười nói: "Tích cóp tiền không dễ dàng, muốn ở trong thành phố mua nhà càng không dễ dàng. Chị không nói chuyện phiếm với mấy em nữa, hai em xem TV một lát, phòng bếp một mình chị làm là đủ rồi."
Nhìn An Hân vào phòng bếp bắt đầu bận việc, Hứa Văn Đào không biết sao lại kéo quần áo Sơn Linh, ngoắc đầu ngón tay muốn nói nhỏ.
Sơn Linh đặt nước trái cây trong lòng ngực xuống, ngồi trên sô pha dùng ánh mắt tò mò dò hỏi Hứa Văn Đào.
"Tiểu Linh, cậu có cảm thấy chị An Hân mỗi lần nhắc tới chuyện nhà ở sẽ rất kỳ lạ hay không?" Hứa Văn Đào nói: "Lúc trước lần đầu tiên gặp mặt, mình khen chị ấy có thể mua nổi nhà ở nơi này, ánh mắt của chị ấy liền lạ lạ. Hôm nay mình lại nhắc tới chuyện mua nhà, chị ấy cũng thay đổi đề tài không trả lời. Tiểu Linh cậu nói xem có phải căn nhà này có vấn đề hay không?"
Tuy rằng Sơn Linh cảm thấy chuyện Hứa Văn Đào vừa nói hình như là thật, nhưng vẫn duỗi tay che miệng Hứa Văn Đào lại. Ghé sát vào nói với cô: "Đào Đào, tốt nhất cậu đừng nên ở trước mặt chị An Hân nói như vậy. Chị ấy đối với chúng ta tốt như vậy, còn mời chúng ta tới nhà ăn cơm, không thể nói lung tung."
Hứa Văn Đào kéo tay Sơn Linh xuống, cười haha nói: "Mình biết, mình lại không ngốc, chuyện này mình chỉ nói với cậu. Mình biết chị An Hân là người tốt là đủ rồi, lần sau mình bảo đảm sẽ không nói lung tung."
Nói xong, cô còn đem hạt dẻ rang đường đặt ở trên bàn trà, đứng dậy nói vọng vào phòng bếp: "Chị làm một mình được không, để em vào trợ thủ cho!"
An Hân nghe vậy quay đầu lại nhìn Hứa Văn Đào đang tiến vào, rất bất đắc dĩ nói: "Thật sự muốn giúp chị?"
"Đương nhiên rồi, em không nấu cơm ngon bằng chị An Hân, nhưng lột tỏi cắt hành vẫn không thành vấn đề."
"Được rồi, vậy em giúp chị gọt vỏ mấy củ khoai tây này trước, rồi thái miếng ngâm nước nhé. Chị chần xương sườn sơ qua trước, hôm nay chúng ta làm xương sườn xốt phô mai cùng với khoai tây xào tỏi được không?"
"Được đó ~"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro