Chương 42


An Hân nấu cơm rất nhanh, chưa đến nửa tiếng đã làm xong sườn xốt phô mai cùng một đĩa khoai tây xào tỏi. Còn chiên một ít gà rán và khoai tây, ba người ngồi vây quanh ở bàn ăn.

"Hai em có muốn ăn thêm món chính không?" An Hân dọn xong chén đũa, hỏi hai người: "Cũng không có nấu cơm, nếu không đủ ăn, trong tủ lạnh còn có màn thầu."

"Không cần không cần, nhiều như vậy chỉ sợ ba người chúng ta cũng ăn không hết." Sơn Linh vặn chai nước trái cây rót cho mọi người. Trên TV mở gameshow cho sinh động, làm cho không khí buổi tối 10 giờ rất hòa hợp.

An Hân cũng không có tiếp tục bận việc, ngồi xuống nói: "Thật ra mỗi ngày chị đều ngủ lúc một hai giờ, ngày hôm sau 9 giờ mới rời giường."

"Bọn em cũng vậy." Hứa Văn Đào ăn sườn xốt phô mai, vị phô mai nồng đậm và xương sườn thơm mềm kết hợp với nhau, ngon đến mức sắp làm đầu lưỡi cô rớt ra. Nhưng vẫn nhịn không được phụ họa: "Buổi tối bọn em cũng một hai giờ mới ngủ, đôi khi chơi vui quên giờ đến 3, 4 giờ mới ngủ đâu."

"Vậy ngày hôm sau mấy giờ hai em dậy?"

"Vẫn phải miễn cưỡng dậy sớm, cố gắng tranh thủ thời gian đúng 10 giờ đến trung tâm là được."

"Vậy cũng không tồi." An Hân gắp một miếng xương sườn, đặt vào chén Sơn Linh, nói: "Đôi khi chị cũng muốn trộm lười, nhưng là cửa hàng của mình cũng chưa tuyển được đầu bếp thích hợp, chuyện gì cũng phải tự làm."

Sơn Linh nói 'cảm ơn', nhìn An Hân nói: "Chủ yếu là cửa hàng của chị quá nhỏ, chỉ có ba bộ bàn ghế. Nếu có thể mở lớn giống cửa hàng khác, phỏng chừng việc kinh doanh sẽ có thể tốt hơn."

"Nhưng tiền thuê cửa hàng lớn rất đắt." An Hân bất đắc dĩ nói: "Thật ra chị cũng có ý định ở bên ngoài mở cửa hàng. Trước mắt đang ở tìm kiếm chỗ, nếu tìm được nơi thích hợp sẽ mua xuống dưới, tính toán tự mình làm."

"Vậy cửa hàng ở trung tâm thì sao?"

"Đến lúc đó tính, nếu tuyển được đầu bếp thì tiếp tục làm, không tuyển được thì không làm ở trung tâm nữa." An Hân nói: "Tiền chị đã chuẩn bị đủ, tuy lượng khách ở trung tâm nhiều, nhưng tiền thuê quá đắt, tính ra cũng không kiếm được bao nhiêu."

Sơn Linh và Hứa Văn Đào đều không hiểu việc kinh doanh cửa hàng. Nhưng có thể từ thuê cửa hàng biến thành mua cửa hàng, vô luận thế nào đều là một sự phát triển lớn.

"Nếu sau này chị An Hân mở cửa hàng, chúng em sẽ thường xuyên đến ủng hộ." Hứa Văn Đào gặm xương sườn, cười nói: "Cảm giác mặc kệ chị mở quán cháo, hay là quán cơm, hương vị khẳng định đều sẽ rất tuyệt."

An Hân cười, tâm tình vui vẻ nói: "Cảm ơn, đến lúc đó nhất định sẽ mời hai em đến ủng hộ."

Chờ mọi người cơm nước xong, đã sắp đến 12 giờ đêm, cũng may đều ở chung một khu, đi trở về cũng không có gì nguy hiểm.

Chẳng qua đêm khuya gió lạnh, hoặc nhiều hoặc ít cũng làm người lạnh đến run run.

Sơn Linh thở ra một làn khói trắng, nhìn chúng nó tiêu tán ở trong không trung.

"Đào Đào." Sơn Linh kéo tay Hứa Văn Đào, mở miệng hỏi: "Có phải là người ai cũng có ước mơ hay không?"

"Hả?" Hứa Văn Đào nghiêng đầu nhìn nàng, không rõ câu hỏi này của Sơn Linh là ý gì.

"Mình thấy chị An Hân dù nhìn rất vất vả, mỗi ngày đều đã mệt mỏi như vậy, còn nghĩ đến việc mở cửa hàng." Sơn Linh nói: "Mình liền cảm thấy mình giống như chẳng làm nên trò trống gì, cũng không biết mỗi ngày bản thân đang làm gì."

"Ai mà chẳng vậy." Hứa Văn Đào nói với Sơn Linh: "Khi còn nhỏ nhiều ước mơ, lớn lên thì muốn kiếm nhiều tiền, đừng nói cậu không có chứ. Mình so cậu lớn hơn vài tuổi, không phải cũng không có sao? Chị An Hân thì không giống, chị ấy khẳng định biết chính muốn cái gì, mới có thể hướng tới mục tiêu mà nỗ lực."

Hứa Văn Đào suy nghĩ, nói: "Có câu gì nhỉ?...... À, nhân gian thanh tỉnh."

Sơn Linh gật gật đầu: "Ừm, thanh tỉnh sẽ không làm sai."

Biết chính mình muốn cái gì, biết ước mơ của mình là cái gì.

Này có lẽ chính nhân gian thanh tỉnh* mà Hứa Văn Đào nói.

(Nhân gian thanh tỉnh nghĩa là thanh tỉnh giữa nhân gian. Bao nhiêu người còn đang mơ hồ, mê mang, mình ta thanh tỉnh.)

***

Tới thứ bảy, Chu Xu tới trị liệu cho Thẩm Khuynh Y, vào nhà liền phát hiện nơi này có nhiều dấu vết sinh hoạt. Thậm chí trong thùng rác còn có vỏ trái cây mới, chứng minh nhà này vẫn luôn có người ở.

"Y Y này." Chu Xu quay đầu lại nhìn Thẩm Khuynh Y bưng trà đi tới, dựa vào trên sô pha nói: "Gần đây em ở nhà sao?"

"Ừ." Thẩm Khuynh Y gật đầu: "Vẫn còn thuê phòng dài hạn, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ trở về ở."

Chu Xu bưng lên ly trà nóng, thổi thổi nói: "Gần nhất không sợ hãi cô độc sao?"

"Tới buổi tối vẫn sợ hãi." Thẩm Khuynh Y ngoài miệng nói sợ hãi, nhưng nhìn sắc mặt lại rất bình tĩnh.

Chu Xu liếc nhìn cô một cái, thò qua tới nhiều chuyện hỏi: "Em không sợ, có phải có quan hệ với cô gái trong mộng của em không?"

Thẩm Khuynh Y hơi sửng sốt, Chu Xu liền bật cười.

"Đúng vậy sao?" Chu Xu tò mò hỏi: "Dẫn về nhà? Tốc độ thật nhanh, lúc này mới quen biết bao lâu. Giỏi quá nha Y Y, trước kia cũng không nhìn ra tới em làm quen con gái nhanh như vậy, nhanh như pha trà vậy."

Thẩm Khuynh Y trừng mắt nhìn cô: "Đừng nói hươu nói vượn, em chỉ là mời nàng tới nhà ngồi chơi."

Sau đó ngủ lại một đêm mà thôi, lại không có làm cái gì, sao lại nói như cô là đồ lưu manh vậy chứ.

"Được rồi, chị không nói lung tung bậy bạ." Chu Xu uống ngụm trà, mới điều chỉnh thái độ nói: "Bất kể chuyện là như thế nào thì đây đều là hiện tượng rất tốt. Nếu được em có thể ở cùng chỗ với cô gái đó, có lẽ đối với trị liệu sẽ có chỗ tốt."

Thẩm Khuynh Y gật đầu, coi như đồng ý.

Hai tiếng trị liệu rất nhanh liền đi qua, Chu Xu nhắc kỹ lại: "Thuốc ngủ không thể uống nhiều, lượng thuốc hiện giờ em uống làm chị rất lo lắng cho em."

Thẩm Khuynh Y nói: "Đã nỗ lực giảm bớt."

Ngoại trừ đêm ở cùng với Sơn Linh cô không uống thuốc, sau đó hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ uống nửa viên. Cũng có thể xem là đang dần dần hồi phục.
"Được, vậy tuần sau em phải chú ý, không được làm lụng vất vả, ăn uống vừa phải." Chu Xu nói: "Đã bắt đầu vào mùa đông, chú ý làm tốt giữ ấm."

"Cảm ơn, em sẽ chú ý."

Hai người thu thập xong đồ vật cùng nhau ra cửa, lúc đi về thang máy, Chu Xu còn nhìn Thẩm Khuynh Y khó hiểu nói: "Hôm nay không phải thứ bảy sao, em muốn ra ngoài?"

"Ừ." Thẩm Khuynh Y ấn thang máy, nói: "Đi đón Kiều Kiều, dẫn con bé ra ngoài chơi."

Chu Xu biết rõ quan hệ của Thẩm Khuynh Y và người nhà họ Thẩm. Cô trị liệu cho Thẩm Khuynh Y nhiều năm như vậy, chuyện của nhà họ Thẩm không có cách nào giấu diếm được cô. Cho nên Chu Xu nghe được Thẩm Khuynh Y muốn dẫn em gái cùng cha khác mẹ đi ra ngoài chơi, cũng hơi sửng sốt.

"Em......Sao lại đột nhiên muốn dẫn Kiều Kiều đi ra ngoài chơi vậy?" Chu Xu tò mò nhìn cô: "Trước kia không phải em không thích tiếp xúc cùng người nhà bên đó của ba em sao?"

Thẩm Khuynh Y nói: "Nàng làm việc ở khu trò chơi."

Một câu không đầu không đuôi nhưng Chu Xu nghe hiểu, cô nheo lại đôi mắt cười nói: "A ha, nguyên lai là đi gặp bạn gái nha."

"Aiz, bạn nhỏ Kiều Kiều đáng thương của chúng ta phải làm người công cụ cho chị mình theo đuổi con gái."

"Chị im miệng đi."

Thẩm Khuynh Y ra thang máy, nói với Chu Xu: "Đừng nói hươu nói vượn với ba em, nếu không về sau đừng vào cửa nhà em."

"Biết biết." Chu Xu cười cong mắt: "Chị lại không phải người không biết chừng mực, em đi tìm bạn gái nhỏ của em đi, chị cũng đi về."

Chu Xu phất phất tay hướng Thẩm Khuynh Y rồi đi về một hướng khác.

Thẩm Khuynh Y nhìn cô một cái, mới quay đầu lên xe mình.

Đóng cửa xe lại, Thẩm Khuynh Y cũng không có sốt ruột khởi động xe, mà là gọi điện thoại cho Thẩm Kiều Kiều trước.

"Chị ~"

Thẩm Kiều Kiều vừa bắt máy đã thanh thúy kêu Thẩm Khuynh Y, giọng nói nhẹ nhàng lại hoạt bát.

"Ừm." Thẩm Khuynh Y nói: "Lát nữa chị đến đón em, chúng ta đi khu trò chơi, em đã nói với mẹ chưa?"

"Đã nói." Thẩm Kiều Kiều ngọt ngào nói: "Chị tới lẹ đi, hôm nay em mặc váy công chúa, chị tới rồi nhìn xem em có xinh đẹp hay không."

"Được." Giọng Thẩm Khuynh Y đều mềm vài phần, nói với cô bé: "Khoảng hai mươi phút nữa sẽ tới nhà em."

"Dạ dạ, gặp chị sau ~"

Thẩm Kiều Kiều tắt điện thoại, mới quay đầu nói với dì Khương: "Bà ơi, chị con muốn tới tìm con, con muốn mặc cái váy công chúa mới."

Dì Khương nghe vậy thì cười nói: "Kiều Kiều muốn mặc váy mới sao?"

Thẩm Kiều Kiều rất nghiêm túc nói: "Đi ra ngoài chơi thì phải xinh xinh đẹp đẹp, nếu không mua quần áo mới cho ai xem đâu."

"Kiều Kiều nói rất đúng, bà đi lấy cho con."

"Dạ~"

Thẩm Kiều Kiều nói xong lời này, thì thấy Đào Uyển Duyệt cùng Thẩm Hồng Tuấn từ trên lầu đi xuống, vui vẻ chạy qua.

"Ba ba ~" Thẩm Kiều Kiều dang tay, Thẩm Hồng Tuấn liền ôm người lên.

"Sao hôm nay Kiều Kiều vui như vậy?" Thẩm Hồng Tuấn ẵm con gái, vui vẻ nói: "Có phải gặp chuyện tốt gì không, vừa mới gọi điện thoại với ai vậy?"

"Gọi cho chị." Thẩm Kiều Kiều ôm cổ Thẩm Hồng Tuấn, cười khanh khách nói: "Chị nói lát nữa tới tìm con, dẫn con đi chơi khu trò chơi."

Thẩm Hồng Tuấn nghe vậy cũng ngẩn người, trước kia ông dẫn Thẩm Kiều Kiều đi tìm Thẩm Khuynh Y, cô đều lạnh lùng. Sao trong khoảng thời gian này mỗi ngày đều dẫn Thẩm Kiều Kiều ra bên ngoài chạy, còn đều đi khu trò chơi?

"Sao gần đây chị con luôn tới tìm con vậy?" Thẩm Hồng Tuấn tò mò hỏi cô bé: "Ngoại trừ dẫn con đi khu trò chơi, chị con còn dẫn con đi đâu nữa không?"

Thẩm Kiều Kiều suy nghĩ, lắc đầu: "Không có, mỗi lần đều đi khu trò chơi, sau đó ăn một chút liền trở về."

Thẩm Hồng Tuấn cảm thấy kỳ quái, Đào Uyển Duyệt cũng cảm thấy kỳ quái.

"Kiều Kiều." Đào Uyển Duyệt nói với con gái của mình: "Con cũng không cần luôn làm phiền chị con, hôm nay đừng đi đi."

Thẩm Kiều Kiều không dám phản bác mẹ mình, chỉ có thể uất ức nhìn Thẩm Hồng Tuấn, chôn đầu ở trên vai ông, bộ dáng muốn khóc.

Thẩm Hồng Tuấn đau lòng con gái, vỗ vỗ lưng Thẩm Kiều Kiều, mới quay qua nói với Đào Uyển Duyệt: "Kiều Kiều muốn đi, để cho Khuynh Y dẫn con đi, khó lắm hai chị em mới có quan hệ tốt như vậy."

Đào Uyển Duyệt nhíu mày, nhìn chồng mình không nói gì.

Thẩm Kiều Kiều nghe Thẩm Hồng Tuấn nói, nâng đầu nhỏ hôn lên má ông một cái, vui vẻ ôm cổ ông nói: "Cảm ơn ba ba, ba ba tốt nhất!"

Lúc này, dì Khương ở trên lầu cầm một cái váy hướng xuống Thẩm Kiều Kiều gọi: "Kiều Kiều, con xem có phải cái váy này hay không?"

Thẩm Kiều Kiều ngẩng đầu, hướng về dì Khương nói: "Không phải cái hồng nhạt này ạ, là cái màu trắng kia kìa."

Có lẽ sợ dì Khương tìm không thấy, Thẩm Kiều Kiều nói với Thẩm Hồng Tuấn nói: "Ba ba bỏ con xuống dưới, bà không tìm được váy, con phải nói cho bà váy đặt ở đâu."

Thẩm Hồng Tuấn buồn cười buông người xuống, chọc vào mũi Thẩm Kiều Kiều, nói: "Đứa nhóc này sao thích làm đẹp như vậy, giống y như mẹ con."

Đào Uyển Duyệt liếc ông một cái, thấy con gái lên lầu mới nói với Thẩm Hồng Tuấn: "Vì sao gần đây Thẩm Khuynh Y luôn tới tìm Kiều Kiều?"

Thẩm Hồng Tuấn khó hiểu nhìn cô: "Chị tới tìm em gái, dẫn em đi ra ngoài chơi, này có vấn đề gì sao?"

Đào Uyển Duyệt nhìn ông, im lặng lúc lâu mới hỏi nói: "Bệnh của Khuynh Y thế nào rồi?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro