Chương 43

Thẩm Hồng Tuấn nói: "Nghe bác sĩ Chu nói bệnh của Y Y có giảm bớt, trước mắt đang thay đổi hoàn cảnh trị liệu, hiệu quả rất tốt."

"Là thật sự đang chuyển biến tốt đẹp sao?" Đào Uyển Duyệt nhìn chồng mình nói: "Tuần trước bác sĩ Chu đến đây báo cáo với anh, không phải nói tình trạng của Khuynh Y càng ngày càng nghiêm trọng sao?"

"Duyệt Duyệt." Thẩm Hồng Tuấn nhéo nhéo giữa mày, bất đắc dĩ nói: "Vì sao em luôn nhằm vào Y Y vậy?"

"Là em nhằm vào con bé sao?" Đào Uyển Duyệt không vui nhìn ông: "Có lần nào Thẩm Khuynh Y tới trong nhà ăn cơm, mà em không hầu hạ thoả đáng không?! Chỉ cần con anh tới, bất kể công việc quan trọng bao nhiêu em đều gạt qua một bên, để dành thời gian cả ngày cùng dì Khương làm món ăn con anh thích."

Thẩm Hồng Tuấn không vui, nhìn người vợ trẻ của mình nói: "Em là trưởng bối của con bé, em làm như vậy có vấn đề gì sao?"

"Em không có nói như vậy có vấn đề, chỉ cần con gái anh tới nhà em đều sẽ chiêu đãi rất tốt. Thẩm Khuynh Y muốn ở lại ngủ, em cũng có thể thu thập phòng cho khách. Nhưng Thẩm Khuynh Y không thể tiếp xúc với con gái em." Đào Uyển Duyệt nói: "Thẩm Hồng Tuấn, anh quên vợ trước của anh chết như thế nào sao?"

Thẩm Hồng Tuấn giật mình, giận dữ nói: "Êm đẹp em nhắc bà ấy làm gì?"

"Em cần thiết nhắc đến, bởi vì chỉ có nhắc tới vợ trước của anh, anh mới có thể hiểu em sợ hãi bao nhiêu." Đào Uyển Duyệt nói với Thẩm Hồng Tuấn: "Em cũng rất đồng tình chuyện Thẩm Khuynh Y gặp phải, em cũng rất đau lòng con bé. Em có thể tìm bác sĩ tâm thần tốt nhất cho con bé, cũng có thể đưa con bé ra nước ngoài xem bệnh. Nhưng em cũng là một người mẹ, em thật sự không muốn để một người tiềm tàng bệnh tâm thần phân liệt tiếp xúc đến con gái của em."

"Y Y và Kiều Kiều đều là con gái của anh, em nói với anh những cái này có ý nghĩa gì?"

"Ý nghĩa chính là em hy vọng Thẩm Khuynh Y có thể không cần thường xuyên tiếp xúc Kiều Kiều. Chúng ta giống thân thích bình thường, ngày lễ ngày tết tiếp xúc một lần không tốt sao, vì sao nhất định phải dẫn Kiều Kiều ra ngoài chơi."

Đào Uyển Duyệt nói: "Anh có biết mỗi lần em nhìn Thẩm Khuynh Y lái xe dẫn Kiều Kiều đi ra ngoài, em có bao nhiêu sợ hãi sao? Thẩm Khuynh Y không phải người bình thường, con bé có khả năng sẽ đột nhiên phát bệnh. Mỗi cuối tuần đều phải tiếp thu trị liệu, em thật sự không muốn nhìn thấy con gái em cùng một người bệnh tâm thần phân liệt ở bên nhau."

"Em đủ rồi!"

Thẩm Hồng Tuấn tức giận nói: "Thẩm Khuynh Y là con gái anh, tuy rằng mẹ con bé bị bệnh tâm thần phân liệt. Nhưng con bé là người bình thường! Về sau em không được nói con bé như vậy, anh không muốn bởi vì chuyện này cùng em cãi nhau."

"Anh cho rằng em rất muốn cãi nhau sao?" Đào Uyển Duyệt khiếp sợ nhìn ông: "Sao anh cứ phải để em phải nhắc anh chuyện vợ trước của anh chạy trốn khỏi bệnh viện tâm thần, cầm dao phay ở trên đường chém người lung tung. Cuối cùng cắt cổ tự sát ở trước mặt con gái chính mình,"

Thẩm Hồng Tuấn mở to hai mắt: "Sao, sao em sẽ biết chuyện này?"

Chuyện này năm đó bị Thẩm Hồng Tuấn đè ép xuống, huống hồ qua nhiều năm như vậy, theo lý mà nói sẽ không có người biết rõ ràng như vậy.

Ông cho rằng Đào Uyển Duyệt chỉ biết Thẩm Khuynh Y có chút di truyền vấn đề tâm thần. Lại không biết cô ấy thế nhưng biết rõ ràng như vậy.

Mười mấy năm trước, mẹ của Thẩm Khuynh Y đã chịu kích thích nên phát bệnh. Ngay từ đầu còn có lúc thanh tỉnh, nhưng về sau càng ngày càng nghiêm trọng. Lúc đó Thẩm Hồng Tuấn bận công tác, không thể mỗi ngày đều chăm sóc bà ấy. Thuê bảo mẫu vừa nghe nói là chăm sóc người tâm thần phân liệt, cũng không muốn tới. Không còn cách nào, Thẩm Hồng Tuấn đành đưa người đến bệnh viện tâm thần, tiến hành điều trị và tĩnh dưỡng. Mỗi tuần ông sẽ dẫn Thẩm Khuynh Y đến gặp bà hai ba lần.

Nhưng đến một ngày, Thẩm Hồng Tuấn dẫn Thẩm Khuynh Y đến gặp mẹ cô bé. Sau đó ông đơn độc nói chuyện bệnh tình cùng bác sĩ điều trị chính. Nhưng không bao lâu, thì nghe được có người kêu la, nói người phụ nữ kia chạy khỏi phòng bệnh.

Thẩm Hồng Tuấn vội vàng đi ra ngoài tìm, ông phát hiện không chỉ có vợ ông, ngay cả con gái cũng không thấy. Rồi ông mới nghe nói bà dẫn theo Thẩm Khuynh Y đi ra ngoài bằng cửa sau.

Cũng không biết người phụ nữ sau khi rời khỏi tìm được một con dao phay sắc bén ở đâu. Đầu tóc rối loạn, ở trên đường gặp người liền chém, cũng may trên đường cũng không có nhiều người lắm, hơn nữa còn trống trả. Người phụ nữ mỗi ngày đều được tiêm thuốc an thần, trạng thái cơ thể và tinh thần đã sớm không tốt, cho nên cũng không có thật sự chém tới ai.

Khi Thẩm Hồng Tuấn và hộ sĩ tìm được người, người phụ nữ kia đã nằm ở trong vũng máu.

Bà tự giết chết chính mình, theo lời người qua đường nói, là tự cắt cổ.

Có lẽ, lúc động thủ bà biết chính mình đang làm cái gì. Tồn tại đối với người phụ nữ này tới nói là quá đau khổ, cho nên bà lựa chọn rời đi, dùng phương thức oanh oanh liệt liệt này.

Đường đi nhuộm đầy máu tươi rất là chói mắt, lúc Thẩm Hồng Tuấn bế con gái mình lên, trước tiên che kín hai mắt con bé.

Ông sợ Thẩm Khuynh Y đã chịu kích thích, trở nên giống mẹ mình.

Thẩm Hồng Tuấn đã mất đi vợ, không thể mất đi cả con gái.

Vốn chuyện này là bảo mật, Thẩm Hồng Tuấn tốn rất lớn thời gian và tinh lực đi xử lý chuyện này. Không chỉ là vì chính mình, mà chỉ vì không để Thẩm Khuynh Y lại nhớ đến chuyện đáng sợ này. Rồi sau đó mấy năm, Thẩm Hồng Tuấn vẫn luôn bận rộn làm việc, cho đến khi gặp Đào Uyển Duyệt, mới cùng cô hợp thành gia đình.

"Chuyện này em đừng nói ra ngòau." Thẩm Hồng Tuấn sắc mặt âm u, nhìn Đào Uyển Duyệt nói: "Nếu em còn muốn gia đình này, thì đem chuyện này nuốt vào trong bụng."

Sắc mặt Đào Uyển Duyệt cũng rất khó coi, nhưng cô chỉ là quay đầu đi, cũng không có nói gì nữa.

Nhìn người vợ trẻ tuổi giận dỗi, Thẩm Hồng Tuấn cũng rất khó xử, ông nắm tay vợ an ủi nói: "Y Y không có vấn đề, chỉ là tinh thần con bé có chút yếu. Giống như lúc em bận rộn bị đau nửa đầu thôi. Bác sĩ Chu rất chuyên nghiệp, cũng rất hiểu biết con, em không cần lo lắng."

Đào Uyển Duyệt vẫn không nói lời nào.

Thẩm Hồng Tuấn còn muốn dỗ dành hai câu, thì nhìn thấy Thẩm Kiều Kiều mặc váy công chúa màu trắng từ trên lầu đi xuống, lập tức nhào vào trong ngực Đào Uyển Duyệt.

"Mẹ ơi mẹ ơi." Thẩm Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn cô, khó hiểu nói: "Mẹ và ba ba cãi nhau sao? Sao nhìn mẹ lại không vui vậy?."

Đào Uyển Duyệt ngồi xổm xuống, sờ sờ mặt con gái nói: "Là cãi một chút, Kiều Kiều có thể giúp mẹ dạy dỗ ba con một chút sao?"

Thẩm Kiều Kiều nhìn nhìn Thẩm Hồng Tuấn, lại nhìn Đào Uyển Duyệt, rất nghiêm túc nói: "Vợ chồng cãi nhau đều là đầu giường cãi nhau cuối giường hòa. Con là người ngoài, không thể xen vào chuyện vợ chồng của ba mẹ."

"Nhưng mà." Thẩm Kiều Kiều vẫn rất chính nghĩa nói: "Ba ba chọc mẹ không vui thì phải xin lỗi. Sau đó mua trang sức mua túi xách cho mẹ, rốt cuộc túi xách trị bách bệnh ~"

"Nhóc con học ở đâu vậy!" Thẩm Hồng Tuấn xoa xoa đầu con gái, nhịn không được cười nói: "Còn túi xách trị bách bệnh nữa chứ."

Thẩm Kiều Kiều cười đến cong mắt: "Phim truyền hình đều nói như vậy."

Đào Uyển Duyệt cũng không tức giận như vậy, vỗ tay nhỏ của Thẩm Kiều Kiều nói: "Về sau hạn chế xem phim truyền hình như vậy."

"Vậy mẹ không giận ba nữa?" Thẩm Kiều Kiều hỏi cô.

Đào Uyển Duyệt thở dài, nói: "Cùng chị con đi ra ngoài chơi đi, mẹ để ba con mua túi xách cho mẹ."

Thẩm Hồng Tuấn thấy vợ không tức giận, cũng lén lút thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Đối với vợ trước, Thẩm Hồng Tuấn đa phần là trách nhiệm và áy náy, nhưng đối với Đào Uyển Duyệt là thiệt tình yêu cô.

Ông có thể hiểu Đào Uyển Duyệt làm mẹ nên lo lắng, nhưng vẫn hy vọng cô có thể hiểu cho mình. Rốt cuộc Thẩm Khuynh Y và Thẩm Kiều Kiều đều là con của Thẩm Hồng Tuấn.

Hơn mười phút sau, Thẩm Khuynh Y lái xe tới cửa, Thẩm Kiều Kiều mang giày da đen liền chạy qua.

"Chị ~"

Thẩm Khuynh Y xuống xe, nhìn thoáng qua Thẩm Kiều Kiều, lại ngẩng đầu nhìn Thẩm Hồng Tuấn và Đào Uyển Duyệt đứng ở cửa, gật đầu chào hỏi: "Ba, dì Đào, con dẫn Kiều Kiều đi ra ngoài."

"Được." Thẩm Hồng Tuấn đứng ở bên cạnh vợ, hỏi Thẩm Khuynh Y: "Buổi tối có về nhà ăn cơm không?"

Thẩm Khuynh Y còn chưa trả lời, Thẩm Kiều Kiều liền thay cô nói: "Buổi tối không trở lại ăn, con cùng chị muốn ở bên ngoài ăn với chị Tiểu Linh."

"Chị Tiểu Linh?" Thẩm Hồng Tuấn khó hiểu: "Là ai vậy?"

"Chị Tiểu Linh là bạn của chị, đi làm ở khu trò chơi, nói chuyện dịu dàng lại dễ nghe, giống như chim nhỏ vậy." Thẩm Kiều Kiều ôm Thẩm Khuynh Y, dính cô nói: "Chị rất thích chị ấy ~"

Thẩm Khuynh Y có hơi xấu hổ, tuy rằng cô có ý tứ đối với Sơn Linh. Lâu lâu dẫn theo Thẩm Kiều Kiều đi khu trò chơi, cũng là vì có thể ở chung với Sơn Linh nhiều hơn.

Nhưng Thẩm Kiều Kiều hình như khôn khéo hơn cô nghĩ nhiều, lập tức đã nhìn thấu tâm tư của cô.

"Là bạn của con." Thẩm Khuynh Y ấn bả vai Thẩm Kiều Kiều, để con bé đừng lúc lắc, giải thích với Thẩm Hồng Tuấn: "Gần đây mới quen biết, quan hệ khá tốt, nên thường xuyên cùng nhau ra ngoài chơi."

"Như vậy sao." Thẩm Hồng Tuấn chớp mắt, nói với hai con gái của mình: "Vậy hai con đi chơi đi, buổi tối về sớm một chút."

"Dạ ~" Thẩm Kiều Kiều thanh thúy đồng ý.

Thẩm Khuynh Y cũng gật đầu, dẫn Thẩm Kiều Kiều rời đi.

Thẩm Hồng Tuấn nhìn thoáng qua Đào Uyển Duyệt, nói: "Thấy được không, Kiều Kiều thích chị con bé, còn có người thứ ba ở sẽ không xảy ra chuyện."

Đào Uyển Duyệt vẫn có chút lo lắng: "Lần sau hai đứa lại đi ra ngoài, anh đi theo đi."

"Sao lại là anh đi? Em đi không được sao?"

"Em còn có việc."

"Chuyện công ty của anh cũng rất nhiều."

"Anh là sếp lớn trốn làm cũng không sao, em xin nghỉ là bị trừ tiền lương."

Đào Uyển Duyệt nói xong, còn trừng mắt nhìn Thẩm Hồng Tuấn nói: "Đúng lúc hôm nay cửa hàng vừa có mấy túi xách mới, anh đi với em đi, thuận tiện thanh toán tiền ."

Thẩm Hồng Tuấn gật đầu, không dám nhiều lời một chữ.

***

Có lẽ vì hôm nay là thứ bảy, trẻ con đến khu trò chơi rất nhiều. Hứa Văn Đào và nhân viên đều vội chân không chạm đất, Sơn Linh cũng bận vô cùng.

Khi Thẩm Kiều Kiều tới, Sơn Linh còn không phát hiện được, lúc ngẩng đầu mới phát hiện là bạn nhỏ Thẩm Kiều Kiều.

"Chào chị Tiểu Linh~" Thẩm Kiều Kiều xách váy hướng về phía nàng chào kiểu công chúa, sau đó nghiêm túc đứng nói: "Em và chị em đến tìm chị ạ~"

Lúc này Sơn Linh mới nhìn thấy Thẩm Khuynh Y xách hai ly trà sữa khoan thai bước đến.

"Y Y ~"

Sơn Linh nhìn thấy Thẩm Khuynh Y thì rất vui vẻ. Tuy rằng thường xuyên nói chuyện phiếm trên điện thoại. Nhưng nhìn thấy người mới là vui vẻ nhất, chủ yếu chính là có thể cọ công đức miễn phí, càng thêm vui vẻ.

Thẩm Khuynh Y cười với nàng, đặt trà sữa trong tay ở trước mặt nàng, nói: "Mua cho em."

"Hai ly?"

"Có một ly là cà phê ở tiệm trà sữa, chị uống."

Sơn Linh gật đầu, cầm ống hút cắm vào ly trà sữa, cong lưng nói với Thẩm Kiều Kiều: "Ngụm đầu tiên cho em uống ~"

Thẩm Kiều Kiều rất vui vẻ, không chút khách khí uống một ngụm, ngọt ngào nói: "Cảm ơn chị Tiểu Linh, trà sữa rất ngọt!"

Thẩm Khuynh Y nhìn người bạn nhỏ, vỗ vỗ đầu cô bé nói: "Tự mình đi chơi đi."

Thẩm Kiều Kiều ngửa đầu nhìn cô: "Chị, lần này em nên chơi mấy tiếng?"

Thẩm Khuynh Y nói: "Càng lâu càng tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro