Chương 46
Ở thành phố lớn phồn hoa này, luôn có vài người có địa vị cao hoặc là doanh nhân có gia tài bạc triệu, mà Quý Chung cha của Quý Lăng Dao chính là một trong những người như vậy.
Nhà họ Quý rất giàu có, có ba người con trai, trong đó lão tam của nhà họ Quý - Quý Chung nắm giữ cổ phần và tài nguyên của nhà họ Quý, có thể nói là nắm quyền trong tay.
Quý Chung ngoài tên tuổi trên thương trường, thì ở tình trường cũng là một người để người khác phải nói chuyện say sưa.
Muốn nói đến chuyện nhà họ Quý, phải nói đến người vợ số khổ của Quý Chung trước.
Ông Quý hơn 50 tuổi có một người vợ từ thuở hàn vi, chỉ tiếc vị tiểu thư có xuất thân thương nhân giàu có này không sinh cho ông một người con nào. Bốn đứa con trên danh nghĩa của ông Quý, toàn bộ đều là con riêng.
Bốn người con riêng này được sự cho phép của ông Quý mà nghênh ngang vào nhà, tiến vào công ty nhà họ Quý, tranh đoạt tài sản. Thậm chí hoàn toàn không đặt người vợ đã kết hôn hơn hai mươi năm với Quý Chung vào mắt.
Người phụ nữ mệnh khổ này luôn cho rằng chỉ cần mình còn ở cạnh Quý Chung, luôn sẽ có ngày rẽ mây thấy mặt trời. Huống chi hai người chính là liên hôn thương nghiệp, nếu đã kết hôn chú định sẽ không thể ly hôn.
Mà lúc ấy, Quý Chung lại rất thích mẹ của Quý Lăng Dao, cũng quyết định đưa Quý Lăng Dao còn nhỏ tuổi về nhà.
Nhưng chính là bởi vì chuyện này, Quý Chung làm cho người vợ đang sống sờ sờ của mình bị tức chết.
Năm ấy Quý Lăng Dao 6 tuổi, ngày đầu tiên vào cửa lưng đã đeo bêu danh 'tức chết bà Quý'.
Sau khi bà Quý bị tức chết, Quý Chung cũng không tái hôn. Tuy vậy, con riêng của ông vẫn xuất hiện liên tục. Tính cả những người con mà nhà họ Quý biết đến đã có bảy, tám người, huống chi còn nhiều người khác mà họ không biết.
Chuyện này ở cũng gây nhiều sóng gió ở nhà họ Quý, nhưng cuối cùng vẫn không giải quyết được gì.
Quý Lăng Dao là đứa con thứ tư vào nhà họ Quý, trên cô còn có hai anh trai và một chị gái. Có lẽ bởi vì thanh danh không tốt là 'tức chết bà Quý', Quý Chung cũng không để con riêng vào nhà nữa. Nhưng cũng không bạc đãi bọn họ, nên cho thì một chút cũng không thiếu.
Mà Quý Lăng Dao là nguyên nhân làm 'tức chết bà Quý', cuộc sống ở nhà họ Quý tất nhiên cũng không tốt.
Lúc mới bắt đầu, Quý Chung đã nuôi dưỡng Quý Lăng Dao ở bên ngoài, tìm một bảo mẫu chăm sóc cô. Lúc ấy Quý Lăng Dao thật sự còn quá nhỏ, không hiểu vì sao từ trước đến nay cô không được gặp ba mẹ mình.
Thanh danh con riêng một khi đã dán lên, thì gần như ai cũng xem cô không vừa mắt, bao gồm cả bảo mẫu chuyên môn hầu hạ Quý Lăng Dao.
Sống bên ngoài hai năm, Quý Lăng Dao thường xuyên bị bảo mẫu đánh, không cho phép cô khóc, cũng không cho phép cô nói với Quý Chung.
Mỗi lần bà đều dùng tay nhéo những chỗ mắt không nhìn thấy, làm cho đứa trẻ khóc không ra tiếng mới có thể hả giận.
Cứ như vậy qua hai năm, Quý Chung mới phát hiện chuyện con gái mình bị bảo mẫu ngược đãi, nên đổi một bảo mẫu khác.
Khi đó An Hân mới vừa tròn 20 tuổi, cô từ nông thôn vào thành thị làm thuê. Cô chỉ có bằng trung cấp nên không thể làm những công việc yêu cầu chuyên môn. Cô bưng mâm rửa chén ở nhà hàng, sau đó học một ít việc bếp, bởi vì nấu ăn ngon còn siêng năng, nên bắt đầu đi làm bảo mẫu.
Quý Lăng Dao nhớ rõ, ánh mắt đầu tiên cô nhìn thấy bộ dáng của người bảo mẫu trẻ này, cô cảm thấy rất xa lạ, rất sợ hãi.
Quý Chung an ủi con gái, nói với cô: "Sau này cô ấy sẽ chăm sóc cuộc sống hàng ngày của con. Nếu lại có người đánh chửi con, thì trực tiếp nói với ba ba, không cần sợ hãi."
Quý Lăng Dao nhìn An Hân bằng một đôi mắt đen nhưng rất sáng. Cô không biết cô gái cao lớn hơn cô rất nhiều này, có phải mỗi tối chỉ cho cô ăn cơm thừa canh cặn hay không, có phải lâu lâu sẽ đánh cô hay không, có phải sẽ giống người bảo mẫu trước ngược đãi cô hay không.
Khi An Hân biết được bảo mẫu trước bởi vì ngược đãi đứa nhỏ nên bị đuổi, cô thấy rất đau lòng cho Quý Lăng Dao. Bởi vì cô thật sự không hiểu, sao lại có người ra tay nặng với một bé gái trầm tính nhưng đáng yêu như thế được.
Ban đầu, hai người ở chỉ có một hình thức ở chung, Quý Lăng Dao sẽ không nói chuyện với An Hân. Cho nên mỗi ngày An Hân ngoài làm việc nhà ra, gần như không có chuyện gì để làm.
Nhưng cũng may, Quý Lăng Dao hình như rất thích ăn cơm do cô nấu.
Cô bé tám tuổi khi ngồi trên bàn cơm vẫn nhút nhát sợ sệt, nhìn đồ ăn tươi ngon trước mặt cũng không dám nhúc nhích. An Hân phải cởi tạp dề ra ngồi xuống đối diện, nhìn đứa nhỏ đáng thương nói: "Cũng không biết em thích ăn gì, cho nên chị nấu vài món sở trường, em nếm thử xem."
Quý Lăng Dao gầy hơn một ít so với những đứa trẻ bình thường, khuôn mặt nhỏ bởi vì không đủ dinh dưỡng mà có màu vàng như nến, nhưng đôi mắt lại sáng ngời, nhìn An Hân rồi nhỏ giọng hỏi: "Em có thể ăn sao?"
An Hân không hiểu cô bé có ý gì, Quý Lăng Dao lại nhỏ giọng nói: "Không cần chờ chị ăn xong em mới được ăn sao?"
An Hân lúc này mới hiểu rốt cuộc người bảo mẫu trước đối xử với đứa nhỏ này như thế nào.
"Không cần." An Hân có chút đau lòng nhìn cô bé, nói: "Sau này em không bao giờ phải ăn cơm thừa, em là tiểu thư của nhà này, mỗi bữa cơm đều là tươi mới."
Lúc ấy, cô bé Quý Lăng Dao đã nghĩ rằng cô gái này hình như thật sự đối xử tốt với mình.
Những ngày sau đó, mỗi ngày Quý Lăng Dao đều có thể ăn được đồ ăn ngon, quần áo cũng không dơ bẩn, đến mùa đông giường đệm luôn ấm áp. Tuy rằng ngẫu nhiên nghịch ngợm gây sự sẽ làm An Hân giận, nhưng Quý Lăng Dao cũng không lo lắng cô sẽ rời đi mình.
Bởi vì ở những ngày đen tối nhất, An Hân là người duy nhất ở cạnh cô.
An Hân như là hoa hướng dương của cô, giống như ánh mặt trời ấm áp, nhưng chỉ thuộc về mình cô.
Đối với công việc này An Hân rất vừa lòng, không cần đối phó với sếp, công việc của cô chỉ cần chăm sóc một đứa trẻ 8 tuổi. Mỗi ngày nấu ăn, quét dọn căn sạch sẽ ngôi nhà trống rỗng này, thì cũng không còn gì khác.
Nhưng cuộc sống như vậy cũng không duy trì lâu lắm.
Có một ngày, An Hân gặp một vị khách khác ngoài Quý Chung - đó là anh cả của Quý Lăng Dao, cũng chính là đứa con riêng đầu tiên của Quý Chung.
Người đàn ông này khoảng 20, lớn lên rất giống Quý Chung, cho nên An Hân nhìn một cái đã nhận ra người này hẳn là một trong những người anh trai của Quý Lăng Dao.
Hắn nói, muốn giao dịch với An Hân.
Nội dung của giao dịch là bỏ thuốc độc vào đồ ăn của Quý Lăng Dao. Để cho cô từ nhỏ bắt đầu trúng độc, sau đó dần dần tạo thành tàn tật cho cơ thể, không có khả năng kế thừa gia sản của Quý Chung.
Lúc ấy An Hân mới biết được người bảo mẫu trước cũng giao dịch với người anh cả này. Chẳng qua bà quá ngu ngốc chưa được hai năm đã bị Quý Chung phát hiện.
"Nếu cô đáp ứng tôi, cô muốn cái gì đều được."
Người đàn ông vươn tay, sờ sờ gương mặt An Hân, nói: "Cô muốn tiến vào nhà tôi, cũng có thể suy xét."
An Hân giả vờ đáp ứng rồi, lại không hiểu vì sao thật sự sẽ có người bởi vì tiền lại có thể ra tay với một đứa trẻ chưa đến 10 tuổi.
Đương nhiên, An Hân chưa bao giờ nghĩ tới việc thật sự nghe lời người anh cả này, đầu độc Quý Lăng Dao. Nhưng mà cô bé hình như đã biết chuyện này, khoảng thời gian đó ánh mắt nhìn An Hân rất là kỳ lạ.
Vào buổi tối một ngày, Quý Lăng Dao ôm gối chạy tới phòng An Hân, nhút nhát sợ sệt hỏi cô: "Chị ơi, em có thể ngủ cùng chị không?"
An Hân nhìn Quý Lăng Dao mặc váy ngủ màu hồng phấn mang dép lông, cũng không thể nhẫn tâm đuổi cô bé đi. Kể từ đó, Quý Lăng Dao hình như đã có thói quen ngủ cùng An Hân. Mỗi tối đều phải chen chút với cô trên cái giường nhỏ, như vậy mới có thể ngủ yên.
Thật ra Quý Lăng Dao biết rõ mọi chuyện, cô biết vì sao bảo mẫu trước sẽ ngược đãi cô, cũng như việc anh trai của mình đến tìm An Hân.
Cô cũng rất sợ An Hân thật sự sẽ hại mình, cô chỉ mới tám tuổi, thật sự còn quá nhỏ, cơ bản không có năng lực để tranh đấu với đám người lớn này.
Việc duy nhất Quý Lăng Dao có thể làm, chính là đánh cược một lần.
Đánh cược An Hân là người tốt.
Đánh cược An Hân sẽ không hại cô.
Trong tâm hồn nhỏ bé nhạy cảm của Quý Lăng Dao, cô thiếu đi tình thương. Mấy năm nay, cuộc sống nước sôi lửa bỏng đã làm cô nhận ra rốt cuộc cô đã đến một gia đình như thế nào. Ở trong nhà họ Quý này, cô là đứa con nhỏ nhất, trên cô có ba anh chị, còn có những người khác như hổ rình mồi muốn cướp đi tài sản của mình.
Người cha Quý Chung này, một năm Quý Lăng Dao cũng không gặp được mấy lần, càng đừng nói đến người mẹ đã vài năm chưa xuất hiện.
Hiện tại ở trong nhà này, người duy nhất Quý Lăng Dao có thể dựa vào chỉ có An Hân. Cho nên cô dùng trăm phương nghìn kế lấy lòng An Hân, làm cô gái này mềm lòng, làm cô gái này không nỡ tổn thương mình, làm cô ấy......đứng ra bảo vệ mình.
Trước nay An Hân không hề biết tâm tư của Quý Lăng Dao. Ở trong suy nghĩ của cô, một đứa trẻ tám chín tuổi sao có thể sẽ có tâm tư thâm trầm như vậy được, ở nông thôn những đứa trẻ trong tuổi này chỉ biết chơi bùn trong sân.
Bắt đầu từ đó, anh cả của Quý Lăng Dao thỉnh thoảng sẽ đến tìm An Hân 'tán gẫu một chút'. An Hân dùng điện thoại ghi âm, cũng có không ít chứng cứ, nhưng không biết nên tìm ai để tố cáo chuyện này.
Nói với Quý Chung?
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, An Hân không thể xác định Quý Chung có thể chống lưng cho con gái nhỏ của mình hay không? Kết quả có khả năng xảy ra nhất chính là đuổi việc cô, sau đó một sự nhịn chín sự lành. Để cho Quý Lăng Dao lại rơi tay một bảo mẫu khác, đến lúc đó thì không biết bảo mẫu đó có 'nghe lời' giống cô hay không.
Nhưng cũng may chuyện này có cơ hội xoay chuyển.
Người anh thứ hai của Quý Lăng Dao tìm đến An Hân, hắn cũng muốn làm loạn vũng nước đục này. Hắn cầm những viên 'vitamin' và file ghi âm từ chỗ An Hân, nghĩ là thay vì đuổi đi Quý Lăng Dao 8 tuổi, không bằng đuổi đi anh cả đã thành niên.
Ân oán của hào môn không có gì ngoài tiền và quyền, An Hân là một cô gái đến từ nông thôn, cô không cần gì cả, chỉ mong Quý Lăng Dao có thể bình an lớn lên.
Cũng không biết người anh hai của nhà họ Quý này dùng thủ đoạn gì, thêu dệt lên chuyện anh cả nắm quyền, còn bịa đặt không ít chuyện, cuối cùng lấy ra chứng cứ anh cả muốn hạ độc Quý Lăng Dao. Hoàn toàn kéo người đàn ông ngăn nắp hoàn mỹ này rơi khỏi thần đàn.
Sau khi Quý Chung xử lý xong những việc này, mới một lần chú ý đến đứa con gái đáng thương này, con có người bảo mẫu tên An Hân.
Có lẽ là bởi vì được An Hân tận tình chăm sóc, tuổi thơ của Quý Lăng Dao cũng coi như bình an trôi chảy.
Một lần nữa Quý Chung đưa con gái nhỏ về nhà họ Quý, ngẫu nhiên cũng sẽ đưa cô bé đến các loại yến tiệc, chứng minh sự tồn tại của cô bé. Cũng như để chứng minh mọi người Quý Chung không hề cảm thấy Quý Lăng Dao là 'ngôi sao chổi', cũng không phải quỷ đòi nợ làm 'tức chết bà Quý'.
An Hân vẫn là bảo mẫu của Quý Lăng Dao, cùng cô bé chậm rãi lớn lên.
Thậm chí Quý Lăng Dao cảm thấy, An Hân sẽ ở bên cạnh mình cả đời, cùng cô xem mặt trời mọc mặt trời lặn, cùng cô trải qua năm tháng tuổi trẻ.
Năm thứ sáu An Hân làm bảo mẫu ở nhà họ Quý, cũng là năm Quý Lăng Dao 14 tuổi, Quý Lăng Dao làm một quyết định.
Cô quyết định bày tỏ với An Hân.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro