Chương 47

Từ nhỏ Quý Lăng Dao đã thông tuệ hơn trẻ em bình thường, tuổi tâm lý cũng lớn hơn. Ở độ tuổi thanh xuân ngây thơ, trước nay cô đều chướng mắt những đứa con trai theo đuổi mình. Quý Lăng Dao cảm thấy bọn họ ấu trĩ, ngây thơ.

Sau khi lên trung học, vóc dáng Quý Lăng Dao bắt đầu cao hơn, cứ cách một đoạn thời gian sẽ cao thêm mấy cm, mỗi khi như vậy An Hân đều sẽ rất vui.

Ở trong mắt An Hân, cô gần như là nhìn Quý Lăng Dao lớn lên.

Khi mới tới, đứa nhỏ này còn chưa cao tới eo mình, sau 6 năm đã cao bằng mình. Cô tin lại qua một khoảng thời gian, cô bé khẳng định còn sẽ cao hơn mình, trở thành một cô gái xinh đẹp, hấp dẫn vô số ánh mắt.

Cho nên, khi Quý Lăng Dao nói thích mình, ý nghĩ đầu tiên của An Hân chính là cảm thấy cô bé đang nói giỡn, chỉ là thuận miệng nói chơi mà thôi.

"Sao em lại thích con gái?" An Hân khó hiểu Quý Lăng Dao, kinh ngạc nói: "Còn thích người như chị."

"Chị có chỗ nào không tốt chứ?" Quý Lăng Dao nắm tay An Hân, nói với cô: "Chị là người tốt nhất trong đời em, em thích chị, em muốn ở bên cạnh chị mãi mãi."

An Hân rất buồn rầu, cô cảm thấy có lẽ Quý Lăng Dao bởi vì không có cha mẹ quan tâm, nên nhầm lẫn sự ỷ lại với cô thành thích

Giống như chim non sẽ coi thứ đầu tiên nó nhìn thấy là mẹ, tình cảm Quý Lăng Dao dành cho cô nhất định không phải thích.

Kỳ thật vô luận là ai, khi được một cô bé 14 tuổi bày tỏ đều sẽ cảm thấy đó chỉ là sự hứng khởi nhất thời của trẻ nhỏ. Vào độ tuổi đối cảm tình vẫn còn ngây thơ sẽ làm ra một ít chuyện bốc đồng, giống như thích đồng tính, giống như thích người thường xuyên ở cạnh mình.

An Hân cũng cho rằng như vậy, năm nay cô 26 tuổi, cách Quý Lăng Dao 12 tuổi.

Mãi mãi chỉ là hai chữ, nhưng muốn làm được phải tốn vài thập niên.

Quý Lăng Dao biết mình tuổi nhỏ, nhưng cô thích một người thì sẽ không thay đổi. Cô nghĩ chỉ cần chính mình cố gắng nỗ lực, làm An Hân chậm rãi tiếp thu mình, sẽ có một ngày hai người có một kết cục viên mãn.

Cho nên sau khi bày tỏ, Quý Lăng Dao liền dốc sức đối xử tốt với An Hân, tốt đến mức tất cả mọi người biết Quý Lăng Dao thích An Hân.

Trong đó cũng bao gồm ba của Quý Lăng Dao.

Khi Quý Chung tới tìm An Hân, cô cũng không có cảm thấy ngoài ý muốn. Điều làm cô ngoài ý muốn, chính là ngài Quý thần thông quảng đại thế nhưng muộn như vậy mới tìm đến cô.

An Hân pha ly trà xanh cho Quý Chung, đặt trước mặt ông.

"Tiểu An, cô đã ở cạnh và chăm sóc Xa Xa cũng đã 6 năm." Quý Chung nói: "Tâm lý của trẻ nhỏ chưa phát triển hoàn toàn, hôm nay con bé có thể thích cô, ngày mai cũng có thể thích người khác."

An Hân ngồi đối diện Quý Chung, nâng mắt nhìn ông.

"Ngài Quý." An Hân nói: "Nếu Xa Xa chỉ là trẻ nhỏ, sao ngài lại đột nhiên đến tìm tôi? Chờ sự hứng khởi của con bé đi qua, không phải chuyện gì cũng không xảy ra hay sao?"

Mặt Quý Chung lạnh xuống, bởi vì ngày hôm qua Quý Lăng Dao đột nhiên đến trước mặt ông tuyên bố, chính mình thích nữ, hơn nữa còn yêu An Hân rất sâu, hy vọng người làm cha như ông đồng ý cho hai người.

Chuyện này sao có thể chịu được?

Tuy rằng Quý Chung trời sinh phong lưu, nhưng không thể chịu đựng việc con gái mình là đồng tính luyến ái, hơn nữa còn yêu bảo mẫu của cô.

Không được, chuyện này tuyệt đối không được.

"Quý Lăng Dao thích cô, tất cả bởi vì cô ở cạnh con bé 6 năm, cho dù nuôi một con chó, nuôi 6 năm cũng sẽ có cảm tình, huống chi là người." Ánh mắt sắc bén của Quý Chung nhìn An Hân, giọng nói bình tĩnh nói: "An Hân, cô là người trưởng thành rồi, có một số việc cô nên hiểu. Quý Lăng Dao là con gái nhà họ Quý, cùng loại người đến từ nông thôn như cô là bất đồng."

"Con bé đối với cô chỉ là hứng khởi nhất thời, nó chỉ mới 14 tuổi, sao có thể thật sự nguyện ý ở cạnh cô cả đời chứ." Quý Chung nói: "Nếu con bé làm cô có những ảo tưởng không thực tế, như vậy tôi là người làm cha thay nó xin lỗi cô."

Quý Chung lấy ra một tấm thẻ từ trong túi, đặt ở trước mặt An Hân.

"Trong thẻ có 30 vạn, coi như là cảm ơn cô chăm sóc Xa Xa trong 6 năm này." Quý Chung nói: "Hy vọng về sau cô có thể không cần xuất hiện trước mặt con bé."

An Hân nhìn cái thẻ đó, sau một lúc thì nhếch môi cười.

"Quá ít ngài Quý."

"Cái gì?"

An Hân ngẩng đầu nhìn Quý Chung, nói: "Gia nghiệp của ngài Quý to lớn như vậy, dùng 30 vạn để đuổi cổ tôi thì thật sự quá ít."

Quý Chung giân đến bật cười: "Cô......"

An Hân nói: "Con gái ngài là đồng tính luyến ái, hơn nữa không muốn xa rời tôi. Tôi có thể cầm 30 vạn chạy lấy người, nhưng ngài không muốn phương pháp giải quyết càng tốt sao sao?"

Quý Chung rất có hứng thú nhìn người trước mặt, sao trước kia ông lại không biết người phụ nữ này mưu mô như vậy.

"Cô nói đi." Quý Chung nhìn cô: "Phương pháp giải quyết càng tốt của cô là gì?."

"Cho tôi 300 vạn." An Hân bình tĩnh nói: "Tôi không những có thể làm Quý Lăng Dao căm thù tôi đến tận xương tuỷ. Thậm chí còn sẽ làm con bé nhìn thấy đồng tính luyến ái liền ghê tởm, từ đó trưởng thành thành một người bình thường. Hơn nữa......đời này, tôi sẽ không gặp lại con bé."

Quý Chung rất nhanh đã đáp ứng, ông cũng không thiếu tiền. Nếu 300 vạn có thể làm con gái đồng tính luyến ái biến thành người bình thường, hơn nữa làm cho 'vết nhơ' kia vĩnh viễn biến mất, vậy có thể xem như là một vụ mua bán có lời.

"Chờ mọi chuyện kết thúc, tôi sẽ chuyển cho cô 300 vạn." Quý Chung đi về trước, nói với An Hân: "Nhưng tôi hy vọng cô không nên làm có lệ, một tháng sau tôi muốn xem kết quả. Nếu không một đồng tiền cô cũng đừng mong có được, còn phải cút đi khỏi nơi này."

An Hân nhìn nước trà còn tỏa ra hơi nóng, thở dài.

Thật ra Quý Chung nói rất đúng, Quý Lăng Dao là con nhà giàu, mà An Hân chỉ là người thường từ nông thôn lên thành phố làm thuê. Bản thân hai người khác nhau như trời với đất, làm sao có thể ở bên nhau.

Ngay từ ban đầu An Hân đã không tin Quý Lăng Dao sẽ thích cô cả đời. So với việc ở cạnh Quý Lăng Dao vài năm rồi bị vứt bỏ, không bằng ngay từ đầu tiêu diệt ý nghĩ này.

Quý Chung cho An Hân thời gian một tháng, trong một tháng này An Hân chấp nhận mọi yêu cầu vô lý của Quý Lăng Dao. Cô cũng nhiệt tình đánh lại với tình yêu mà Quý Lăng Dao bày tỏ. Thế cho nên mỗi khi Quý Lăng Dao nhớ tới một tháng đó, đều sẽ cảm thấy dường như đã cách mấy đời.

Vào khoảng thời gian cuối cùng khi sắp đến kỳ hạn, An Hân nói cho Quý Lăng Dao biết vài chuyện.

"Ông Quý đã đến tìm chị." An Hân nhìn Quý Lăng Dao, ánh mắt trầm lặng nói: "Ông ấy cho chị 300 vạn, muốn chị làm một trong những người tình của ông ấy, chị đồng ý."

Quý Lăng Dao sững sờ tại chỗ, qua thật lâu mới tìm được giọng nói của mình: "Chị, chị nói đây không phải là sự thật đi!"

"Là sự thật." An Hân nói: "Mục đích chị tới đây, chính là muốn được gả vào hào môn, sống cuộc sống vinh hoa phú quý. Chẳng qua chị không nghĩ tới, em sẽ thích chị."

Quý Lăng Dao không dám tin tưởng.

"Có ai sẽ nguyện ý làm bảo mẫu hầu hạ người ta cả đời đâu?" An Hân nhìn đứa nhỏ sắc mặt trắng bệch, tiếp tục nói: "Vốn dĩ chị cho rằng cùng em ở bên nhau là có thể một bước lên trời, nhưng rồi mới phát hiện em chẳng qua chỉ là một đứa trẻ,. Thay vì trở thành người yêu đồng tính của em, chi bằng làm một trong những tình nhân của ba em, ít ra như vậy chị còn có thể vớt vát nhiều hơn."

"Xa Xa, em cũng đừng trách chị tàn nhẫn." An Hân sờ sờ mặt Quý Lăng Dao, nhắm mắt lại nói với cô: "Làm người bình thường đi, coi như chưa từng quen biết chị."

"Không!" Quý Lăng Dao nắm tay cô nói: "Ba em đang lừa chị, ông ấy biết em thích chị, cho nên mới dùng tiền lừa gạt chị!"

"Vậy cũng có sao đâu?" An Hân bình tĩnh nhìn cô, gằn từng chữ một nói: "Ít nhất, ông ấy có thể cho chị 300 vạn, còn em có thể cho chị cái gì đâu?"

Trong nháy mắt kia, Quý Lăng Dao như chết đứng, mở miệng nhưng không thể thốt nên lời.

Sau đó, An Hân cầm tiền Quý Chung đưa rời khỏi nhà họ Quý, ở một nơi trong thành phố mua một căn nhà cũ, dùng tiền còn dư mở một quán cháo.

Ở trong thành phố mấy chục nghìn người, nếu không muốn gặp thì gần như không có khả năng gặp được. Cho nên trong bốn năm này,  mỗi ngày An Hân cần cù chăm chỉ làm việc, sau đó về căn nhà cũ mình đã mua, sống cuộc sống bình yên mà an ổn.

Có vài lần Hứa Văn Đào hỏi cô chuyện nhà ở, cô đều có chút ấp úng.

Thật ra là do An Hân cảm thấy áy náy, bởi vì vô luận nhà hay cửa hàng, đều là ỷ vào việc Quý Lăng Dao thích cô mà đổi lấy.

Đều là chuyện không thể ra ánh sáng.

Cho nên bị đập phá cũng tốt, bị mắng cũng tốt, bị sỉ nhục cũng tốt.

An Hân cảm thấy đó là mình đáng bị.

***

Sơn Linh và Hứa Văn Đào hết giờ làm liền đến thăm An Hân, mặt đối phương vẫn khó coi như vậy, bộ dáng miễn cưỡng cười vui nhìn rất tiều tụy.

Hình như chỉ qua nửa ngày, An Hân liền yếu ớt rất nhiều.

"Chị An Hân." Hứa Văn Đào an ủi người bên cạnh, nói với cô: "Sắc mặt chị kém như vậy, hay là ngày mai đừng mở cửa bán, ở nhà nghỉ ngơi hai ngày đi."

An Hân nắm chặt góc áo, gật đầu nói: "Cũng được, đúng lúc chị cũng muốn đi tìm mặt bằng, lúc trước vẫn luôn không có thời gian, hiện tại cuối cùng cũng rảnh."

"Chị An Hân đừng nói như vậy, ngày mai vừa lúc em nghỉ ngơi, em cùng chị đi xem đi."

"Có làm phiền em không?"

"Không phiền không phiền, ngày mai em cùng chị đi xem cửa hàng."

An Hân nghe lời này, sắc mặt mới tốt hơn chút, gật đầu cười nói: "Cảm ơn em, Đào Đào."

Sơn Linh ở trong phòng bếp nấu cháo, nghe vậy quay đầu lại nhìn hai người trên sô pha, lại quay đầu lại, múc một chén cháo đi tới, đặt ở trên bàn trà nói: "Chị An Hân, em nấu chút cháo chị nếm thử đi."

An Hân được hai người chăm sóc, trong lòng cũng rất cảm động, ăn cháo Sơn Linh nấu, nói: "Ăn rất ngon, tay nghề của Tiểu Linh thật tốt."

"Thật không?" Hứa Văn Đào tò mò nói: "Em còn chưa có ăn qua đồ ăn do Tiểu Linh nấu đâu."

Sơn Linh cười nói: "Cậu muốn ăn thì mình múc cho cậu, cháo còn hơi nóng, lúc ăn hai người cẩn thận một chút."

Ăn bữa khuya, lại nói chuyện với An Hân một lát, lúc Sơn Linh cùng Hứa Văn Đào trở lại ký túc xá đã là 12 giờ đêm. Hứa Văn Đào đã sớm lên giường chơi điện thoại, Sơn Linh rửa mặt xong mới vừa thay xong áo ngủ, thì nhận được cuộc gọi của Thẩm Khuynh Y.

Đã hơn nửa đêm sao Thẩm Khuynh Y còn chưa ngủ?

Sơn Linh bắt máy, thì nghe được tiếng gió gào thét ở đầu bên kia, đối phương hình như là ở bên ngoài.

"Em......nghỉ ngơi chưa?" Giọng nói của Thẩm Khuynh Y như hòa lẫn vào tiếng gió, làm Sơn Linh cảm thấy lạnh buốt.

"Còn chưa có đâu." Sơn Linh cầm điện thoại nói: "Chị ở đâu vậy? Sao tiếng gió lại lớn như vậy?"

Thẩm Khuynh Y im lặng một lúc lâu, mới ngẩng đầu nhìn căn phòng sáng đèn duy nhất trong dãy nhà, nói: "Chị ở dưới ký túc xá của em."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro