Chương 49

Sơn Linh mơ một giấc mơ, trong mơ mình ngủ tại nhà ở trong thôn.

Nệm ở nhà mềm mại ấm áp, chăn lông mềm nhẹ như mây, nàng ôm gối ngủ ngon lành, thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng gõ.

Mẹ gọi vào: "Tiểu Linh, nên thức dậy, hôm nay chúng ta phải làm chăn lông mới."

Sơn Linh ôm gối hỏi: "Vì sao phải làm chăn lông?"

Mẹ nói: "Bởi vì lông của con nhìn qua rất mềm mại, rút xuống ít nhất có thể làm hai cái, một cái để trong trong nhà, một cái khác con liền đưa cho Thẩm Khuynh Y đi."

Sơn Linh ngẩn người, không cảm thấy có vấn đề gì, còn ôm gối ôm lẩm bẩm: "Thẩm Khuynh Y sẽ thích chăn làm bằng lông chim của con sao?"

Người vừa bị nhắc tên thì nằm trên giường khó hiểu mở bừng mắt.

Cái quỷ gì?

Sao Sơn Linh nói mớ lại khó hiểu như vậy?!

Thẩm Khuynh Y cảm giác mình bị người ôm đến gắt gao, vừa quay đầu đã nhìn thấy Sơn Linh chôn đầu vào bả vai mình ngủ ngon lành. Đôi tay nàng ôm eo mình rồi bắt đầu cọ cọ vào trong ngực cô, vừa cọ còn vừa nói cái gì mà 'chăn lông' linh tinh đồ vật.

Hô hấp ấm áp phả vào cổ Thẩm Khuynh Y, làm cô cảm thấy đầu óc lâng lâng choáng choáng.

Nói đến cũng lạ, Thẩm Khuynh Y không phải cái loại người háo sắc. Nhưng cô đặc biệt muốn cùng Sơn Linh ở bên nhau, cô cảm thấy người này có một loại ma lực thần kỳ. Vô luận cô nôn nóng bao nhiêu, đầu có đau bao nhiêu, chỉ cần cùng nàng nằm ngủ một giấc thì mọi vấn đề đều biến mất.

Thật giống như nàng bổ sung thứ gì đó trên người cho mình.

Thẩm Khuynh Y nhìn ra ngoài cửa sổ, ngày mới tờ mờ sáng, hơn nữa ngoài hành lang cũng không có tiếng động gì, nói vậy còn chưa đến lúc thức dậy.

Ngày hôm qua cô ngủ rất thoải mái, hôm nay cũng hiếm khi muốn ngủ nướng. Cô vươn tay ôm Sơn Linh vào trong lòng ngực, thừa dịp nàng ngủ, nhẹ nhàng hôn hôn lên cổ đối phương.

Sau khi hôn xong, Thẩm Khuynh Y mới phát giác lá gan mình lớn như vậy. Vạn nhất Sơn Linh đột nhiên tỉnh, chuyện mình hôn cổ nàng cũng không biết phải giải thích như thế nào.

Nhưng nhìn Sơn Linh ngủ say như vậy, Thẩm Khuynh Y lại có chút không vui.

Người này không khỏi cũng quá khờ khạo đi?

Thẩm Khuynh Y ôm Sơn Linh, nhắm mắt lại suy nghĩ, bị người chiếm tiện nghi cũng không biết.

Về sau cần phải nhìn kỹ, không thể để nàng bị người ăn hiếp.

Lúc đồng hồ báo thức vang lên, Sơn Linh còn ôm Thẩm Khuynh Y. Nàng mở to mắt nhìn Thẩm Khuynh Y, mặt còn mang vẻ khó hiểu, trong khoảng thời gian ngắn không nhớ được chính mình còn ở nhà hay là ở trong thành phố, mơ mơ màng màng nằm ở trên giường phát ngốc.

Cảnh tượng trong mơ mẹ kêu nàng rút lông làm chăn còn rõ ràng trước mắt, hiện tại nhớ lại cũng rất khủng bố.

Đồng hồ báo thức của Sơn Linh cũng làm Thẩm Khuynh Y thức dậy, hai người ở trên giường nhìn nhau một cái thì ngồi dậy.

"Buổi sáng tốt lành." Sơn Linh nhìn Thẩm Khuynh Y liền nhớ tới chăn lông, sờ sờ đầu mình nói: "Chị dùng phòng vệ sinh trước hay là em dùng trước?"

"Em đi." Thẩm Khuynh Y nói: "Em rửa mặt xong đến nhà ăn ăn bữa sáng, sau đó lại trở về thay đồng phục, chị nghỉ ngơi thêm một chút."

Sơn Linh gật đầu, liền mang dép lê vào phòng vệ sinh rửa mặt, vài phút sau xong mới ló đầu hỏi Thẩm Khuynh Y: "Đến nhà ăn ăn bữa sáng bằng cách nào?"

Thẩm Khuynh Y nằm ở trên giường nhắm mắt lại, hai tay giao điệp đặt ở trên bụng, an ổn nói: "Báo số phòng là được."

"Dạ!" Sơn Linh nóng lòng muốn thử, mặc áo bông của mình vào nói: "Vậy em đi ăn cơm, chị nghỉ ngơi đi!"

Sơn Linh ăn bữa sáng xa hoa một lần duy nhất trong đời, không hổ là khách sạn năm sao cao cấp, bữa sáng đều có thể làm đến rực rỡ muôn màu. Sơn Linh gần như mỗi loại đều lấy một ít, bụng tròn xoe về tới ký túc xá.

Hôm nay Hứa Văn Đào nghỉ ngơi, vừa nghe tiếng mở cửa liền ngửa đầu nhìn Sơn Linh, nheo lại đôi mắt nói: "Được nha, còn nhỏ mà đã học thói xấu, thế nhưng đêm không về ngủ!"

Sơn Linh cười hai tiếng, sau đó lấy hai cái trứng gà do mình trộm lấy từ trong túi ra, đặt cạnh gối đầu của Hứa Văn Đào, ngồi xổm mép giường nói: "Đào Đào, cậu xem mình mang bữa sáng cho cậu."

"Hai cái trứng gà liền muốn lừa gạt mình?" Hứa Văn Đào không bị bộ dáng nàng gạt, nhìn chằm chằm nàng nói: "Ngày hôm qua cậu  nghe điện thoại của người họ Thẩm liền chạy ra ngoài, sau đó một đêm không có trở về. Nói, cậu cùng chị ấy đã làm gì?"

"Cũng không làm gì." Sơn Linh nói: "Thẩm Khuynh Y nói chị ấy bị đau đầu, mình liền giúp chị ấy mát xa, sau đó thì tuyết rơi, cậu biết bên ngoài tuyết rơi đúng không, rơi một đêm đâu, tuyết rơi rất dày."

"Nói trọng điểm."

"Sau đó vì tuyết rơi lái xe không an toàn, mình cũng sợ trở về làm ồn đến các cậu, cho nên cùng chị ấy ở bên ngoài nghỉ ngơi một đêm."

Đôi mắt của Hứa Văn Đào đều híp thành một đường thẳng, từng chữ một lặp lại nói: "Nghỉ· ngơi · một · đêm?"

Sơn Linh chớp chớp mắt: "Làm gì vậy, thật sự mình chỉ cùng chị ấy ở bên ngoài nghỉ ngơi một đêm, chị ấy trả tiền phòng, mình không có tiền."

"Hai người thuê phòng 1 giường đôi hay là phòng 2 giường?"

"Giường đôi nha."

"Chị tôi ơi!" Hứa Văn Đào hận sắt không thành thép nhìn nàng, bi phẫn nói: "Cậu có biết người họ Thẩm đó vừa thấy liền biết đã có ý xấu? Từ lần đầu gặp cậu cô ấy đã lôi kéo tay, hiện tại còn cùng cậu đi ra ngoài thuê phòng, còn thuê phòng giường đôi."

Hứa Văn Đào hỏi nàng: "Cậu có biết Thẩm Khuynh Y muốn đuổi theo cậu hay không ?"

Sơn Linh không tin: "Không thể nào, chị ấy xinh đẹp lại có tiền, sao có thể coi trọng mình chứ?"

"Vậy cậu cảm thấy cô ấy nạp 1 vạn vào thẻ, lâu lâu lại đây tìm cậu, còn mang cậu đi ra ngoài thuê phòng là vì cái gì?" Hứa Văn Đào nói: "Vì cậu ngốc sao?"

"Khẳng định là cậu suy nghĩ nhiều." Sơn Linh nói: "Chị Thẩm tốt bụng còn xinh đẹp, ngày hôm qua thật là thân thể chị ấy không thoải mái, mình mới ở bên ngoài qua đêm với chị ấy. Huống hồ hai người bọn mình thật sự nếu có cái gì, cũng sẽ trước tiên nói cho cậu biết."

Hứa Văn Đào 'ha hả' hai tiếng, khoanh tay ngồi dậy nói: "Được rồi, dù sao cậu cũng là người trưởng thành rồi, cùng ai làm bạn mình cũng không quản được. Hôm nay mình nghỉ ngơi, lát nữa mình đi tìm chị An Hân, cùng chị ấy đi ra ngoài xem mặt bằng, cậu phải ngoan ngoãn đi làm, nghe được không?"

"Đã rõ." Sơn Linh vui vẻ nói: "Vậy lúc cậu trở về có thể mua cho mình một ít điểm tâm ngọt sao? Đã lâu mình không ăn điểm tâm ngọt."

Hứa Văn Đào bĩu môi: "Không cần luôn ăn ngọt, răng sẽ hư rớt."

"Không ăn nhiều lắm, không nhiều lắm."

"Mua cho cậu mua cho cậu, đừng quấn lấy mình, sắp trễ giờ làm rồi, còn không mau thay quần áo!"

Đại khái là bởi vì đêm qua tuyết rơi, cho nên hôm nay trẻ em đến công viên trò chơi cũng không nhiều, trung tâm thương mại cũng quạnh quẽ.

Tới gần giữa trưa, đứa trẻ cuối cùng cũng bị phụ huynh dẫn đi ăn cơm, cơm trưa của nhóm Sơn Linh cũng đã giao.

Mới vừa ăn chưa được hai muỗng, Sơn Linh đã cảm giác được có người đang nhìn chằm chằm mình, vừa quay đầu liền nhìn thấy Thẩm Khuynh Y đã đi tới.

Cô vẫn mặc chiếc áo khoác nhung đen như ngày hôm qua, tóc cũng lười biếng xõa tung trên vai, gương mặt không có trang điểm cũng rất tinh xảo.

"Y Y ~"

Sơn Linh cầm chiếc đũa phất phất tay với cô, đợi người đến gần mới hỏi: "Chị ăn cơm trưa chưa?"

Thẩm Khuynh Y lắc đầu, nhìn cơm trưa của khu trò chơi: "Bình thường em ăn cái này?"

"Đúng vậy." Sơn Linh lặng lẽ lại gần nói: "Miễn phí, không ăn thì lãng phí."

Thẩm Khuynh Y cong cong đôi mắt, cười một chút.

Sơn Linh rất thích xem Thẩm Khuynh Y cười như vậy, quả nhiên người đẹp thì cười như thế nào cũng đẹp, rất là cảnh đẹp ý vui.

"Đầu chị đã đỡ đau chưa?" Sơn Linh quan tâm hỏi cô: "Nếu còn đau đầu phải đi bệnh viện khám thử, nguyên nhân gây đau đầu rất nhiều, chị phải coi trọng."

"Hiện tại không đau." Thẩm Khuynh Y nói: "Chính là hơi đói."

Sơn Linh chớp chớp mắt, nghi ngờ hỏi: "Chị muốn ăn cơm công ty em phát?"

"Được không?" Thẩm Khuynh Y đùa nàng.

Sơn Linh nhìn phần cơm mình đã ăn một miếng, đưa đôi đũa cho cô, nói: "Em mới vừa ăn một miếng cơm, đồ ăn còn chưa động qua. Chị đói bụng vậy chị ăn trước đi, buổi sáng em ăn nhiều bây giờ vẫn chưa đói bụng."

Thẩm Khuynh Y nhìn phần cơm khuyết một miếng, cũng không có ghét bỏ nàng, tìm một chỗ trống ngồi xuống.

Sơn Linh cũng đi theo ngồi bên cạnh cô, đối với việc cô ăn cơm khoa tay múa chân nói: "Cái này cái này, chị ăn món thịt kho tàu đậu khấu này, cũng không biết đầu bếp chỗ này nấu như thế nào, món này có hương thịt rất thơm, em không làm được vậy."

Thẩm Khuynh Y cũng không có khách sáo, ăn một miếng nói: "Đúng là có hương vị thịt kho tàu."

"Đúng không ~"

Sơn Linh vui vẻ nói: "Vậy chị từ từ ăn."

Thẩm Khuynh Y nhìn nàng một cái, nói: "Không cần nhìn chị như vậy, chị đã cho đặt đồ ăn cho em, một lát liền đến. Nhưng mà chị thật là đói bụng, cho nên chị ăn trước, chờ đồ ăn của em tới rồi em lại ăn."

Sơn Linh đôi mắt đều sáng, tiến sát tới hỏi: "Chị đặt món gì cho em vậy? Có thịt sao? Em không quá thích ăn gà, bồ câu cũng không ăn."

Thẩm Khuynh Y cảm thấy bên tai ríu rít, nhưng thật ra làm cô ăn cơm ngon hơn.

Ăn cơm đến một nửa, đồ ăn cũng đã giao đến.

Sơn Linh cách hộp giữ ấm đều có thể ngửi mùi đồ ăn rất thơm rất thơm, thèm đến nước miếng đều sắp chảy ra. Nàng mở hộp đóng vững chắc kỹ càng ra, là một con cá nướng rất lớn.

"Đây là cá nướng ở quán lần trước chúng ta ăn sao?" Sơn Linh kinh ngạc nói: "Sao chị lại đặt ở quán đó, có phải mắc lắm hay không?"

"Cũng không mắc lắm." Thẩm Khuynh Y nói: "Em thích ăn không?"

"Thích nha." Sơn Linh đem cá nướng chia ra từng phần, sau đó mở đôi đũa ra gắp một miếng thịt cá đặt vào hộp đồ ăn nhanh của Thẩm Khuynh Y,  nói: "Chị ăn miếng đầu tiên."

Thẩm Khuynh Y phát hiện Sơn Linh hình như rất có chấp nhất với miếng đầu tiên, trước đó là trà sữa, hiện tại là cá nướng.

Giống như miếng đầu tiên đều là cho đối tượng quan tâm yêu thích ăn, Thẩm Khuynh Y rất hưởng thụ.

"Cảm ơn."

"Không khách sáo~"

Hai người ăn cá nướng thơm ngào ngạt, làm cho đồng nghiệp sôi nổi nhìn sang. Bất quá Sơn Linh là keo kiệt, cá nướng là do Thẩm Khuynh Y đặt cho nàng, nàng muốn một mình độc chiếm.

Dù sao giữa trưa cũng không có khách, hơn nữa trời rơi tuyết nên trung tâm cũng quạnh quẽ. Ăn uống xong Sơn Linh và Thẩm Khuynh Y ngồi trò chuyện trong chốc lát, tính ra cũng thanh nhàn.

Máy sưởi của trung tâm thổi hơi ấm làm cho người mơ màng sắp ngủ, đêm qua Sơn Linh ngủ có chút trễ, lúc này đã ngáp hai cái, nước mắt đều sắp chảy ra.

Thẩm Khuynh Y nhìn nàng, nói: "Buồn ngủ sao? Muốn nghỉ ngơi một lát hay không?"

Sơn Linh lắc đầu, công việc của nàng trên cơ bản là không có thời gian nghỉ ngơi cố định, chủ yếu phải xem khách nhiều hay không.

"Không có việc gì, buổi tối em ngủ sớm một chút là được." Sơn Linh xoa xoa đôi mắt, nói với Thẩm Khuynh Y: "Chị không trở về sao? Đêm qua chị cũng không ngủ ngon đi?"

"Ngày hôm qua chị ngủ rất ngon." Thẩm Khuynh Y ăn ngay nói thật, ngày hôm qua cô đã ngủ rất nhiều, hôm nay tỉnh dậy thần thanh khí sảng.

Giống nhưng uống thuốc bổ.

Đang lúc hai người nói chuyện phiếm, liền nhìn thấy Hứa Văn Đào mặc đồ thường ngày hầm hừ đi tới.

"Hôm nay thật là đen đủi, gặp được một người rất kỳ cục." Hứa Văn Đào đặt túi lên bàn, oán giận nói: "Hôm nay mình cùng chị An Hân đi xem mặt bằng, xem xong trên đường về đột nhiên xuất hiện một cô gái, không hiểu sao lại chửi mình một trận rồi lôi chị An Hân đi."

Hứa Văn Đào nhìn Sơn Linh, căm giận nói: "Người thời nay đều vô lý như vậy sao!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro