Chương 51

Lên xe, Sơn Linh liền cảm thấy hai chân ướt dầm dề, máy sưởi trong xe thổi vào càng khó chịu.

Sơn Linh thắt kỹ dây an toàn rồi cúi đầu nhìn đôi giày ướt của mình, còn chưa biết làm sao liền nghe được Thẩm Khuynh Y ở bên cạnh nói: "Ướt thì cởi ra đi, không lẽ em định mang cả ngày sao?"

"Nhưng em không có giày khác." Sơn Linh bất đắc dĩ nói: "Hơn nữa thay giày ở trong xe, chị sẽ không chê em sao?"

Thẩm Khuynh Y nhẹ nhàng cười cười, cô mở cốp xe ra, sau đó xuống xe, vòng ra sau tìm kiếm một chút, tìm được một đôi giày đế bằng.

"Chị mang size 38, em thử xem có mang vừa hay không?" Trên xe Thẩm Khuynh Y thường xuyên để một đôi giày thể thao đế bằng dự phòng. Vì sợ có hôm cô mang cao gót sẽ không tiện lái xe, cô luôn chuẩn bị vài đồ vật dự phòng trong cốp xe.

Ngoài giày ra còn có chăn và ô che mưa linh tinh, như vậy sẽ không cần lo lắng gặp được thời tiết xấu.

"Có thể mang!" Đôi mắt Sơn Linh sáng lên, nhận lấy đôi giày sạch sẽ, ở ghế phụ bắt đầu đổi giày.

Thẩm Khuynh Y cũng không có lái xe, cứ như vậy dựa vào lưng ghế nhìn nàng đổi giày.

Làn da của Sơn Linh rất trắng, sau khi cởi giày vớ ra để lộ một đôi chân tinh xảo xinh đẹp, làn da trắng nõn còn lộ ra màu phấn hồng. Nhưng mà Sơn Linh cũng không để Thẩm Khuynh Y nhìn lâu, nàng dùng khăn giấy lau sơ chân mình, liền mang giày của Thẩm Khuynh Y vào.

"Rất vừa." Sơn Linh nhúc nhích chân thử, vừa lòng nói: "Như vậy đã thoải mái hơn nhiều."

Thẩm Khuynh Y thấy nàng mang giày xong rồi, lúc này mới quay đầu lại giả bộ bình tĩnh nói: "Một lát đến quán cà phê, em phơi giày ở bãi đỗ xe, phỏng chừng đến buổi chiều là có thể khô."

"Dạ." Sơn Linh lấy một cái túi nilon, bỏ giày và vớ của mình vào, đặt ở bên chân nói: "Chúng ta xuất phát đi!"

Thẩm Khuynh Y lái xe rất ổn, hơn nữa đã qua giờ cao điểm, trên đường cũng không quá chen chúc, chưa đến nữa tiếng hai người đã đến quán cà phê.

Hôm nay quán cà phê không có quá nhiều khách, một mình Nặc Nặc cũng có thể làm kịp.

Khi Sơn Linh vào cửa, phát hiện thông báo tuyển dụng đặt trước quán không biết vì sao đã bị tháo xuống.

Là tuyển được người sao?

Sơn Linh đi theo Thẩm Khuynh Y vào quán cà phê, Nặc Nặc thanh thúy chào hỏi: "Cửa hàng trưởng, chị đã đến rồi."

Nặc Nặc nhìn thấy Sơn Linh đi phía sau Thẩm Khuynh Y, vui vẻ cười cong mắt: "Tiểu Linh, hôm nay cậu cũng tới nha ~"

"Nặc Nặc ~" Sơn Linh rất thích Nặc Nặc, đứng ở trước quầy nhìn cô nói: "Quán tuyển được người mới rồi sao? Nhưng sao vẫn chỉ thấy có mình cậu vậy?"

Nặc Nặc bất đắc dĩ nói: "Chưa tuyển được."

Thật ra khi dán thông báo tuyển dụng, chưa được mấy ngày đã có không ít người tới ứng tuyển, nhưng Thẩm Khuynh Y không hài lòng đối với bọn họ. Sau đó dứt khoát tháo thông báo tuyển dụng xuống, Nặc Nặc cũng không biết tại sao.

Nhưng việc kinh doanh của quán cũng không còn tốt như lúc vừa vào mùa đông, quán cà phê lớn như vậy, một ngày cũng chỉ có khoảng hai ba mươi khách.

Mình Nặc Nặc vẫn có thể làm được.

Thẩm Khuynh Y nhìn trên lầu một cái, hỏi Nặc Nặc: "Có người tới phòng riêng sao?"

Nặc Nặc gật đầu: "Khoảng mười phút trước cô Quý đã đến."

"Ừm." Thẩm Khuynh Y nói với cô: "Pha hai ly...... pha một bình trà hoa đào giúp chị đi."

Nặc Nặc gật đầu, liền quay đầu đi pha trà.

Sơn Linh đứng ở trước quầy quay đầu nói với Thẩm Khuynh Y: "Chị đi lên trước đi, chờ Nặc Nặc pha trà xong em sẽ đem lên."

Thẩm Khuynh Y nhìn nàng gật đầu, nói: "Phòng đầu tiên bên tay trái ở trên lầu, chúng ta sẽ nói chuyện ở đó."

Sơn Linh tất nhiên biết căn phòng mà Thẩm Khuynh Y thường dùng, lúc trước nàng còn đã đến một lần đâu.

"Em biết rồi, chị mau đi đi." Sơn Linh cười cong mắt: "Một lát em sẽ lên."

Thẩm Khuynh Y lên lầu, liền nhìn thấy cửa sổ phòng được mở ra, Quý Lăng Dao ngồi trên ghế gỗ dài nhìn ra ngoài cửa sổ. Bộ dáng cô xuất thần như đang suy nghĩ gì đó, căn bản không có chú ý tới Thẩm Khuynh Y đã vào tới.

Ngoài cửa sổ là một mảnh bóng cây rậm rạp, nhưng bởi vì tuyết rơi, bóng cây biến thành màu xanh thẫm, trên lá còn điểm tuyết những đốm sương trắng.

Ánh mặt trời lúc chính ngọ chiếu thẳng tắp vào trên bàn, làm cho bóng dáng của Quý Lăng Dao kéo thật dài thật dài.

"Đang nhìn cái gì mà nhập tâm như vậy?" Thẩm Khuynh Y nhẹ nhàng nói, ngồi trước mặt Quý Lăng Dao.

Quý Lăng Dao giương mắt nhìn cô một cái, như cũ là bộ dáng xuất thần, một bàn tay chống cằm, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa được trang trí trên ly cà phê,  vừa nói vừa vuốt ve viền hoa mạ vàng.

"Sao chỉ có mình chị Thẩm vậy?" Quý Lăng Dao bưng cà phê lên uống một ngụm, Thẩm Khuynh Y thậm chí có thể ngửi được hương thơm tinh khiết của cà phê.

"Sơn Linh ở dưới lầu, một lát sẽ lên đây." Thẩm Khuynh Y dựa vào lưng ghế, cũng nhìn ra cửa sổ theo Quý Lăng Dao.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua kính pha lê rơi trên mặt bàn, tạo thành một tầng ánh sáng vàng kim, vào đông rất là ấm áp.

"Tôi đã uống qua rất nhiều cà phê, vẫn cảm thấy cà phê ở quán của chị Thẩm pha là ngon nhất." Quý Lăng Dao quay đầu lại nhìn chằm chằm cà phê màu nâu trong tay, nói: "Nhưng có lẽ về sau tôi sẽ không đến thường xuyên như vậy."

"Vì sao?" Thẩm Khuynh Y hỏi cô.

"Đủ loại nguyên nhân." Quý Lăng Dao nói: "Cũng bao gồm chuyện về chị ấy."

Thẩm Khuynh Y không trả lời ngay, mà qua một hồi lâu mới nói: "Nếu cô thích, tôi có thể gửi cho cô ít hạt cà phê của tiệm, cô về nhà tự pha, cũng có thể uống được hương vị như của quán."

Quý Lăng Dao lại lắc đầu: "Vẫn không giống nhau, tôi càng thích uống cà phê ở nơi có bầu không khí như này hơn."

Thẩm Khuynh Y an tĩnh nhìn cô, mở miệng hỏi: "Cô có cảm thấy chúng tôi xen vào chuyện người khác hay không?"

"Không, nếu không phải tôi nhờ chị tìm đồ giúp, vậy thì để tôi tìm được chị ấy sẽ mất nhiều công sức hơn." Quý Lăng Dao nhàn nhạt nói: "Trước khi ba tôi chết, đã cắt đứt mọi manh mối liên quan đến chị ấy. Ghi chép lịch sử giao dịch của thẻ ngân hàng, hồ sơ hộ tịch, thậm chí tin tức về hồ sơ lý lịch cũng bị che giấu. Tuy tôi chưa từng từ bỏ, nhưng cũng không nghĩ tới chị ấy thế nhưng lại ở cùng một thành phố với mình."

Hai người sống cùng một mảnh đất, hô hấp cùng một bầu không khí, có lẽ trong lúc lơ đãng, hai người cũng từng gặp mặt thoáng qua.

Hiện tại suy nghĩ kỹ một chút, Quý Lăng Dao đều sẽ cảm thấy sợ, nếu cô không đi dạo ở trung tâm, nếu không được Sơn Linh và Thẩm Khuynh Y giới thiệu quán cháo, không biết cô còn phải bỏ lỡ bao nhiêu lần gặp An Hân.

Gặp nhau dưới nhiều sự trùng hợp như vậy, chứng minh có lẽ vận mệnh đã chú định Quý Lăng Dao và An Hân nên ở bên nhau.

Vô luận là 6 năm sống chung, vẫn là 4 năm tách ra, đều làm cô càng thêm tin tưởng vững chắc rằng cô không thể sống thiếu chị ấy.

Quý Lăng Dao có thể mất đi tất cả, duy độc chị ấy là không được.

"Cô và chị ấy ở bên nhau?" Thẩm Khuynh Y nhíu mày: "An Hân có thể chấp nhận cô sao?"

Nếu cô nhớ không lầm An Hân lớn hơn Quý Lăng Dao tận 12 tuổi, chị ấy có thể chấp nhận một Quý Lăng Dao nhỏ hơn mình nhiều như vậy sao?

"Còn chưa có." Sắc mặt Quý Lăng Dao lập tức liền suy sụp, lộ ra chút tính trẻ con, căm giận nói: "Chị ấy nói tôi ấu trĩ, tuy rằng tôi ép chị ấy quen mình, nhưng hình như chị ấy vẫn luôn để ý chuyện này."

"Đương nhiên sẽ để ý."

Sơn Linh bưng một ấm trà trong suốt đi đến, trong ấm trà là trà hoa đào hồng nhạt, nước trà trong suốt rất xinh đẹp.

Nàng đặt bình trà lên bàn, sau đó cầm hai cái ly pha lê, rót cho mình Thẩm Khuynh Y mỗi người một ly. Lúc này mới ngồi xuống nhìn Quý Lăng Dao trước mặt.

"Cô ấu trĩ như vậy, đã đập cửa hàng còn lôi kéo người đi, sao chị An Hân có thể quen cô." Sơn Linh cầm ly trà làm ấm tay, bất đắc dĩ nhìn Quý Lăng Dao, từ trên xuống dưới đánh giá cô, vô luận xem từ góc độ nào đối phương đều còn non nớt.

Tuy Sơn Linh chỉ lớn hơn Quý Lăng Dao 2 tuổi, nhưng Sơn Linh cảm thấy chính mình trưởng thành hơn cô nhiều.

Ừm, trưởng thành hơn nhiều.

"Nếu cô có thể chín chắn như tôi, tin rằng chị An Hân khẳng định sẽ thích cô." Sơn Linh rất có lý nói.

Quý Lăng Dao nhìn Sơn Linh, muốn nói lại thôi.

Thẩm Khuynh Y lập tức nói: "Em ấy nói không sai."

Quý Lăng Dao: "?"

Sơn Linh vui vẻ nó nói: "Xem đi, ánh mắt của quần chúng là sáng như tuyết."

Quý Lăng Dao cười lạnh một tiếng, chỗ nào là sáng như tuyết, rõ ràng chính là bị tình yêu che mắt, vì muốn vợ vui mà bắt đầu nói hươu nói vượn.

"Được, hai người vui vẻ là được." Quý Lăng Dao buông ly cà phê, nói với hai người: "Cho nên hôm nay hai người tìm tôi, chính là để nói tôi ấu trĩ?"

Thẩm Khuynh Y nhìn Sơn Linh, rồi mới nói: "Cũng gần như vậy."

Quý Lăng Dao: "Hai chị đừng có khi dễ người quá đáng."

Sơn Linh lúc này mới nghiêm túc nói: "Thật ra tôi tìm cô là muốn nói chuyện một chút. Tôi và chị An Hân cũng xem như bạn bè, chúng tôi đều rất quan tâm chị ấy. Tuy rằng không biết chuyện trước kia của cô và chị An Hân là như thế nào, nhưng tôi vẫn muốn cô tôn trọng lựa chọn của chị ấy một chút."

Quý Lăng Dao không có nổi giận, chỉ chống cằm nói: "Chị ấy rất cố chấp, luôn chê tôi ấu trĩ."

Sơn Linh nói: "Cô mới vừa thành niên, ấu trĩ một chút cũng bình thường."

"Vậy tại sao chị ấy vẫn luôn cự tuyệt tôi?"

"Cái này...... tôi chưa từng yêu đương, tôi cũng không biết."

Quý Lăng Dao nheo đôi mắt lại, nhìn qua nhìn lại giữa Sơn Linh và Thẩm Khuynh Y, sau đó lẩm bẩm nói: "Chưa từng yêu đương???"

Sơn Linh không hiểu những lời này của mình có vấn đề gì, Thẩm Khuynh Y liền ho khan một tiếng, ngồi thẳng lưng nói: "Cô Quý, cô biết vấn đề của cô ở đâu không?"

Quý Lăng Dao không rõ nguyên do nhìn cô.

"Chị An là người trưởng thành, yêu cầu của chị ấy với người yêu nhất định sẽ giống với chị ấy, ít nhất phải trưởng thành chín chắn." Thẩm Khuynh Y nói: "Cô luôn không khống chế được cảm xúc của mình, đối với chị An mà nói đó là một biểu hiện tạo ra cảm giác không an toàn."

Thẩm Khuynh Y nói: "Chị ấy tuổi trẻ đã lang bạc bên ngoài, một mình bôn ba trong thành phố, bất quá cũng vì một tương lai an ổn. Tuy cô rất yêu chị ấy, nhưng rốt cuộc tuổi cô còn trẻ, không thể trưởng thành chín chắn, đây cũng là lý do căn bản làm chị ấy luôn do dự."

Quý Lăng Dao nhăn mày lại: "Nhưng tôi chính là như vậy, tôi gặp được chị ấy sẽ không khống chế được bản thân, cô làm tôi trưởng thành chín chắn thế nào?"

Thẩm Khuynh Y nói: "Đôi khi học được thay đổi bản thân chính là một loại trưởng thành. Khi cô hiểu được cách tôn trọng chị ấy, không hành động theo cảm tính, lúc đó cô sẽ cho chị ấy cảm giác an toàn."

Quý Lăng Dao không nói gì, cô nghiêm túc suy nghĩ ý tứ trong lời của Thẩm Khuynh Y.

Cô còn rất trẻ, tuổi 18 tinh lực luôn là tràn đầy, cô thậm chí có thể quấn lấy An Hân, ở cạnh chị ấy cả ngày, làm An Hân hoàn toàn thuộc về chính mình.

Đây là ưu thế của Quý Lăng Dao, cô là một người yêu tuổi trẻ đầy khí lực, sức sống tỏa ra mọi nơi.

Nhưng đây cũng là khuyết điểm của Quý Lăng Dao, một người ở độ tuổi không thể nào cho đối phương đủ cảm giác an toàn.

"Tôi hiểu rồi." Quý Lăng Dao ngẩng đầu nhìn Thẩm Khuynh Y, nói: "Tôi sẽ học khống chế cảm xúc của mình, cũng mong chị Thẩm tiếp tục trợ giúp tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro