Chương 58
Sau khi Thẩm Khuynh Y và Sơn Linh về tới nhà, Thẩm Khuynh Y liền lấy ra ví tiền của mình từ trong ngăn kéo dưới quầy TV ra.
Cô lôi kéo Sơn Linh đến ngồi trên sô pha, mở ví tiền ra để nàng nhìn đồ vật bên trong.
"Đây là tiền dự phòng của gia đình." Thẩm Khuynh Y nói: "Trước kia mỗi tuần, dì Khương đều sẽ tới trong nhà hỗ trợ quét dọn và mua đồ, đều dùng tiền này. Trong đây có có hai ngàn tiền mặt, một thẻ ngân hàng một vạn tệ, cũng không có mật khẩu, hai cái chìa khóa cửa và một vài thẻ điện nước linh tinh."
Sơn Linh nghiêm túc gật gật đầu, nàng đã biết, trước kia nàng đã từng lấy ra dùng.
Thẩm Khuynh Y nói tiếp: "Tuy rằng mỗi ngày chị đều tan làm cùng em. Nhưng ngẫu nhiên cũng có lúc không thể cùng em được, cho nên em lấy thẻ vào cổng này đi. Lát nữa chị nói mật khẩu cửa cho em, rồi cài thêm vân tay của em vào."
Sơn Linh gật đầu.
Thẩm Khuynh Y chỉ vào hai ngàn tiền mặt và thẻ ngân hàng, nói: "Tiền mặt dùng để mua đồ ăn, thường thì một tuần chị sẽ bỏ vào một lần. Hoặc là em có thể liên kết thẻ ngân hàng lúc trả tiền cứ quét mã thanh toán là được. Chị cũng sẽ nhận được thông báo, khi nào tiền còn dưới hai nghìn chị sẽ chuyển thêm vào."
Sơn Linh lúc này mới xen vào nói: "Mua đồ ăn cũng không thể mua đến một vạn chứ?"
"Này liền phải xem em, thỉnh thoảng ăn một chút món đắt tiền cũng được, chỉ cần đừng quá đáng là được." Thẩm Khuynh Y nhìn nàng nói: "Nếu em muốn em tôm hùm Alaska, thì cần phải nói trước với chị một tiếng."
Sơn Linh khó hiểu nói: "Đó là cái gì?"
Thẩm Khuynh Y nói: "Chính là một con tôm hùm rất lớn, có lẽ còn lớn hơn đầu người."
"Woaa, vậy hẳn là rất mắc đúng không?"
"Hương vị cũng khá ngon, nếu có rảnh chúng ta có thể đi ăn."
Sơn Linh lắc đầu, nghiêm túc nói: "Chị kiếm tiền cũng không dễ dàng, còn phải duy trì chi phí của quán cà phê, còn phải trả lương cho em và Nặc Nặc, không cần lãng phí tiền."
Thẩm Khuynh Y không nói gì, cô suy nghĩ nếu nói cho Sơn Linh biết mình phú nhị đại, nàng có thể thể ghét mình hay không?
Dù sao còn chưa đến lúc, Thẩm Khuynh Y còn chưa định nói chuyện này cho nàng.
"Còn có chuyện việc làm thêm và tiền lương của em." Thẩm Khuynh Y nhìn Sơn Linh, nói: "Chị định dựa theo tiền lương tiêu chuẩn là 3000, coi như tiền lương làm thêm của em, em thấy sao?"
"3000 có phải hơi nhiều không?" Sơn Linh cò kè mặc cả: "Hơn nữa em không chỉ nấu cho chị, em cũng muốn ăn. Tiền mua đồ ăn chị đã đưa em, 3000 là quá nhiều."
"Chị chưa từng thuê bảo mẫu, chỉ từng thuê người giúp việc. Họ thường lấy 30 đến 40 tệ một tiếng, làm công việc dọn dẹp nhà và nấu ăn. Nếu đúng thì 100 một ngày đã là rất thấp, là chị đang được lợi mới đúng."
"A...... Là vậy sao?"
Sơn Linh bị Thẩm Khuynh Y nói đến hồ đồ, cứ cảm thấy mình vừa ăn vừa ngủ, rõ ràng là mình được lợi. Sao tính tới tính lui lại ngược lại thành Thẩm Khuynh Y được lợi chứ.
"Nhưng mà em vẫn cảm thấy không hợp lý." Sơn Linh kiên quyết nhìn cô: "Em có thể ở nhà chị là đã tiết kiệm được rất nhiều tiền, hiện tại ở ghép ở ngoài ít nhất cũng phải tốn hơn một nghìn."
Sơn Linh tính tính, bản thân nàng cũng không quá thiếu tiền. Nàng chỉ muốn ở cùng với Thẩm Khuynh Y, tính đến tính đi cũng phiền, vì thế liền nói: "Hai ngàn đi, một ngàn coi như là tiền thuê nửa cái giường của chị."
Thẩm Khuynh Y cười cười, cũng không tiếp tục cố chấp, gật đầu nói: "Vậy theo em nói làm thêm lương hai ngàn, mỗi tháng sẽ phát cùng với lương chính cho em."
Bây giờ Sơn Linh mới vừa lòng, cảm thán nói: "Nếu là Đào Đào biết tiền lương một tháng của em không thấp hơn khu trò chơi, thời gian làm việc ngắn, còn có hai ngày nghỉ, cậu ấy sẽ rất hâm mộ em."
Nhìn bộ dáng Sơn Linh rung đùi đắc ý , Thẩm Khuynh Y đứng dậy nói: "Nếu đã quyết định sao thì cứ dựa theo đó mà làm. Nhưng tạm thời em đừng nói chuyện chúng ta ở chung cho Nặc Nặc biết."
Sơn Linh khó hiểu nhìn nàng: "Vì sao?"
Thẩm Khuynh Y lại nói: "Chẳng lẽ em muốn ba người ngủ chen chúc với nhau?"
Sơn Linh suy nghĩ, cảm thấy lời này Thẩm Khuynh Y nói cũng có đạo lý, mới đồng ý: "Em biết rồi, em sẽ giữ bí mật!"
Nghe xong lời này Thẩm Khuynh Y mới nở nụ cười, nói với nàng: "Đem áo khoác ra ban công phơi trước đi, dính đầy mùi lẩu rồi."
Ngày hôm sau, sáng sớm Sơn Linh đã bị đánh thức.
Nàng mở to mắt nhìn Thẩm Khuynh Y ngủ say bên cạnh, đối phương ngủ rất an ổn. Bầu trời bên ngoài còn xám xịt, mặt trời còn chưa dâng lên.
'pi pi ——'
Lúc này, ngoài cửa sổ phát ra tiếng chim chóc kêu to, Sơn Linh bị tiếng ồn ào này đánh thức.
Dù sao nàng cũng là một con chim, đối với tiếng kêu của đồng loại tất nhiên rất mẫn cảm.
Trước kia ở ký túc xá, gần đó đều là đường xá và trung tâm thương mại. Nơi đó là trung tâm thành phố, không có quá nhiều chim chóc. Nhưng hoàn cảnh gần nhà Thẩm Khuynh Y thật sự quá tốt, chung cư cao cấp có rất nhiều cây xanh, nên chim chóc cũng rất nhiều.
Vậy nên Sơn Linh thường xuyên có thể nghe được chim chóc tán gẫu với nhau. Hoặc giống như lúc này, đứng ngoài cửa sổ nói chuyện phiếm.
"Buổi sáng tốt lành."
Sơn Linh vén bức màn lên, nhìn hai chú chim sẻ nhỏ đứng bên ngoài. Hai chú chim sẻ nhỏ tròn vo, béo núng nính nghiêng đầu nhìn Sơn Linh, cảm nhận được hơi thở của đồng loại, theo bản năng chào hỏi với nàng: 【Buổi sáng tốt lành.】
"Thời tiết hôm nay như thế nào?" Sơn Linh hỏi chúng nó.
Chim sẻ nhỏ nghiêng đầu nhìn Sơn Linh, mới mở miệng nói: 【Hôm nay vạn dặm không mây, trời nắng đẹp】
Con chim sẻ nhỏ còn lại cũng nghiêng đầu, nhìn Sơn Linh nói: 【Cô cũng là chim sao? Sao cô có thể nói chuyện với chúng tôi?】
Sơn Linh quay đầu lại nhìn Thẩm Khuynh Y, lén lút xuống giường nói với chúng nó: "Đi, chúng ta ra ban công nói chuyện."
Sau khi đóng cửa lại, Sơn Linh không có lập tức chạy đến ban công. Nàng vào phòng bếp lấy một ít hạt kê bỏ vào chén, lúc này mới chạy đến ban công, mở cửa sổ đặt chén ở ngoài.
Chim sẻ nhỏ nghiêng đầu nhỏ nhìn nàng, nói: 【Cô đúng là một con người kỳ lạ!】
"Tôi không phải con người, tôi cũng là chim." Sơn Linh thì thầm: "Chính là hiện tại tôi không tiện biến thành chim, nhưng chúng ta cũng có thể nói chuyện phiếm với nhau. Đã thật lâu tôi chưa nói chuyện với loài chim."
Trên bàn cơm không tính.
Chim sẻ nhỏ nhảy tới bên cạnh chén, nhìn bên trong đựng đầy lương thực, tò mò hỏi: 【Đây là cho chúng tôi ăn sao?】
Sơn Linh gật đầu: "Ăn đi, trong nhà còn có rất nhiều, sau này nếu hai người đói bụng cứ đến đây tìm tôi, hiện tại tôi ở chỗ này."
Hai chú chim sẻ nhỏ có lẽ cũng đói bụng, không có trả lời Sơn Linh, mà nghiêm túc ăn hạt kê vàng trong chén, ăn hơn mười phút mới ăn no.
【Cảm ơn, đã vài ngày chúng tôi không ăn cơm no.】
Chú chim sẻ nhỏ ăn no trước ngẩng đầu nói với Sơn Linh: 【Ở gần đây có rất nhiều chim, nhưng đây là lần đầu tôi nhìn thấy một chú chim tốt bụng như cô.】
Sơn Linh được khen tốt bụng tâm trạng cũng rất tốt, nàng nói với nhóm chim sẻ nhỏ: "Tôi hỏi mấy người chuyện này, mấy người có biết con mèo cam rất hung ác trong khu này không?"
【Mèo cam?】
【Cô đang nói đến con mèo thân thể to lớn, ánh mắt hung ác, một ngụm có thể ăn hết một con chim sao?】
Sơn Linh suy nghĩ hình như rất giống với con mèo cô từng gặp, thì gật đầu nói: "Hẳn là nó."
【 Cô hỏi nó để làm gì vậy?】
Chim sẻ nhỏ tâm sự nặng nề nói: 【Nó rất dữ, đã ăn rất nhiều anh chị em của chúng tôi.】
Một chú chim khác nhìn Sơn Linh bằng ánh mắt chờ mong: 【Cô muốn giúp chúng tôi dạy dỗ con mèo đó sao?】
Vẻ mặt Sơn Linh đau khổ nói: "Tôi cũng rất sợ nó."
Nàng nhìn thoáng qua hai chú chim sẻ, tiếp tục nói: "Nhưng hiện tại tôi sẽ ở chỗ này lâu dài, từ nay về sau khó tránh khỏi việc gặp được nó. Nên tôi muốn hỏi mấy người xem nó có nhược điểm gì không, tôi không muốn bị nó ăn mất."
Hai chú chim sẻ nhỏ nhìn nhau, mới nói: 【Xem ở lòng tốt cô mời chúng tôi ăn, chúng tôi sẽ nói cho cô biết.】
【Con mèo đó rất hung tàn với chim, sau khi bắt được sẽ trực tiếp cắn chết, không để ai sống.】
【Nhưng nó rất dịu ngoan với loài người.】
【Chúng tôi đã nhiều lần nhìn thấy nó nằm trên mặt đất để cho loài người sợ bụng.】
【Cho nên chúng tôi cảm thấy, nhược điểm của nó hẳn là loài người. Rốt cuộc ngoài loài người ra, nó sẽ không để bất luận động vật gì sờ bụng nó.】
Hai chú chim sẻ nhỏ mồm năm miệng mười nói, Sơn Linh cũng nghiêm túc nghe.
Cuối cùng nàng cũng hiểu, vì sao lúc trước nàng gặp được con mèo kia, nó sẽ nằm xuống lộ ra cái bụng trắng, sau đó hung dữ nói: 【Mau tới sờ lão tử】
Thì ra là như vậy!
Sơn Linh đã hiểu, con mèo cam xảo quyệt này dựa vào làm nũng ăn vạ, để lấy lòng loài người, cho nên có thể hoành hành trong khu.
"Cảm ơn hai người." Sơn Linh nhìn đôi mắt đen láy của chim sẻ nhỏ, cảm thán nói: "Mùa đông hai người sống cũng không dễ dàng. Như vậy đi, mỗi sáng tôi sẽ để một chén ngũ cốc ở chỗ này, nếu hai người hoặc là người nhà bạn bè đói bụng, có thể lại đây ăn."
【Vậy thì tốt quá!】
【Vốn dĩ trời rơi tuyết nên rất khó tìm được hạt cỏ. Những loài chim không di cư như chúng tôi, đến mùa đông là lúc sinh tồn khó nhất.】
【Vậy sau này chúng tôi sẽ không khách sáo.】
Sơn Linh nhìn nhóm chim sẻ nhỏ bay đi, lúc này mới cầm chén vào. Nàng đổ thêm nửa chén hạt kê vào, rất cẩn thận đặt ở ngoài ban công.
Nàng sợ có chim chóc sẽ làm đổ lương thực, còn đặt một viên đá mài dao nhỏ ở trong.
Sau khi làm tốt tất cả, lúc này Sơn Linh mới thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài mua đồ ăn sáng.
Cầm thẻ từ ra cửa, hơn 7 giờ sáng trước cửa khu đều là xe đẩy bán đồ ăn sáng.
Những món này Sơn Linh đều có thể làm, chỉ là buổi sáng không đủ thời gian. Nên ra ngoài mua vẫn tốt hơn, hơn nữa lúc này quán bánh nướng mà Thẩm Khuynh Y thích ăn cũng vừa mở. Sơn Linh chỉ làm một hai cái thì quá tốn công, nên trực tiếp mua về vẫn tốt hơn.
"Bà chủ, cho hai cái bánh nướng thịt bò, thêm hai cái trứng luộc nước trà." Sơn Linh nói với bà chủ quầy bánh.
"Có liền~"
Nhân lúc chủ quán làm bánh, Sơn Linh đi bên cạnh mua bánh bao và bánh quẩy, không mua nhiều lắm chỉ mua đủ hai người ăn là được.
Cầm bánh nướng, bánh bao cùng bánh quẩy, Sơn Linh bắt đầu đi trở về. Nàng nhớ trong tủ lạnh hình như còn có sữa bò, tuy kết hợp hơi kỳ lạ, nhưng không phải không thể. Nếu Thẩm Khuynh Y không thể ăn kiểu vậy, thì nàng lại pha một ly cà phê là được.
Lúc Sơn Linh đang cân nhắc, cửa phòng bảo an đột nhiên mở ra.
"Ôi, cháu bảo mẫu chào buổi sáng."
Một ông chú rất quen mắt chào hỏi Sơn Linh: "Đã rất lâu chú không gặp con, còn tưởng con đã bị người ta sa thải, không ngờ con vẫn ở khu này."
Sơn Linh nhìn người nọ một lúc mới nhớ tới đây chú bảo vệ lúc trước thường xuyên chào hỏi với mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro