Chương 61

Ngày hôm sau lúc tan làm, Thẩm Khuynh Y đưa Sơn Linh về nhà trước, để nàng tự quyết định bữa tối của mình, còn cô thì thay một bộ đồ rồi đến nhà họ Thẩm.

Biệt thự nhà họ Thẩm vẫn như cũ đèn đuốc sáng trưng, Thẩm Khuynh Y sau khi đậu xe, thì nhìn thấy Thẩm Kiều Kiều dắt một con chó nhỏ chạy tới.

"Chị~"

Thẩm Kiều Kiều nhìn thấy Thẩm Khuynh Y xuống xe, vui vẻ giới thiệu với cô: "Đây là tiểu Bì, là một con golden, từ nay chính là bạn của em."

Con golden được gọi là 'tiểu Bì' thoạt nhìn chỉ khoảng hai tháng tuổi, ngồi xuống chỉ cao đến đầu gối Thẩm Kiều Kiều, trên cổ đeo vòng màu đỏ, đôi mắt đen láy nhìn người xa lạ trước mặt, vui vẻ lắc lắc cái đuôi.

Thẩm Khuynh Y đối với động vật vẫn rất dịu dàng, thấy Thẩm Kiều Kiều giới thiệu nó cho mình, thì cũng sờ sờ đầu nhỏ của nó, làm cho chó con liều mạng lắc cái đuôi lông xù.

"Chị, hôm nay trong nhà nấu rất nhiều món chị thích." Thẩm Kiều Kiều chủ động nắm tay Thẩm Khuynh Y, tay còn lại nắm dây xích của golden: "Nếu chị có thịt nào không ăn được hoặc không muốn ăn thì cho Tiểu Bì ăn đi. Giờ em ấy có thể ăn thịt, nhưng chưa thể ăn xương."

Thẩm Khuynh Y có hơi không tự nhiên nắm tay Thẩm Kiều Kiều, nhẹ giọng nói: "Được."

Hai người cùng nhau vào nhà, Thẩm Kiều Kiều cởi dây xích cho Tiểu Bì. Chú chó nhỏ rung rung bộ lông, vui vẻ chạy tới chạy lui trong nhà.

Chú chó golden nhỏ chạy vào phòng bếp, chạy quanh chân Đào Uyển Duyệt và dì Khương, rồi nằm lăn lộn, làm cho Đào Uyển Duyệt bật cười, nói với Thẩm Kiều Kiều: "Kiều Kiều! Mau dắt tiểu Bì đi, nó chắn đường mẹ rồi!"

Thẩm Kiều Kiều ôm bụng cười vui vẻ, hoàn toàn không định đi qua giúp mẹ. Thẩm Hồng Tuấn bất đắc dĩ bước qua, ôm chó con đang quấn lấy chân của Đào Uyển Duyệt lên, còn nói với nó: "Tiểu Bì, con không biết chó ngoan thì không cản đường sao?"

Tiểu Bì vui vẻ thè lưỡi liếm liếm Thẩm Hồng Tuấn, làm cho người một nhà cười rất vui vẻ.

Nhưng tất cả những tiếng nói cười vui vẻ này dường như không liên quan đến Thẩm Khuynh Y.

Cô biết thú cưng có thể làm tâm trạng con người thả lỏng, cũng biết người một nhà ăn cơm với nhau có thể cảm giác được vui sướng.

Nhưng những chuyện này hình như đều không có quan hệ với Thẩm Khuynh Y.

Sau chuyện nhỏ này đi qua, Thẩm Hồng Tuấn nói với Thẩm Kiều Kiều: "Kiều Kiều, mau đổ thức ăn cho chó vào cho Tiểu Bì đi. Nhớ dùng thức ăn cho chó con nhé, nó còn nhỏ, không ăn được thức ăn cho chó trưởng thành đâu."

Thẩm Kiều Kiều vui vẻ đồng ý, sau đó vẫy tay với bé golden, một người một chó liền chạy đi rồi.

Sau khi đứa nhỏ ầm ĩ và chó con đi rồi, Thẩm Hồng Tuấn mới nói với Thẩm Khuynh Y: "Con đến rồi, mau rửa tay rồi ăn cơm đi, sao hôm nay tới trễ như vậy?"

Thẩm Khuynh Y rửa tay, ngồi ở bàn ăn nói: "Hôm nay trên đường có chút kẹt xe, nên tới chậm."

Đào Uyển Duyệt đem món cuối cùng đặt lên bàn, mới cười nói: "Mùa đông ngoài đường kẹt xe rất nhiều, lúc dì tan làm cũng kẹt xe rất lâu, không nghĩ tới bây giờ vẫn còn kẹt."

Thẩm Hồng Tuấn nói: "Mỗi ngày kẹt xe đã trở thành chuyện bình thường, may mà khu biệt thự không có quá nhiều xe."

"Em cũng thấy vậy." Đào Uyển Duyệt nói xong, liền hô to với Thẩm Kiều Kiều đang chạy tới: "Đi! Rửa! Tay!"

Thẩm Kiều Kiều 'Dạ' một tiếng, lại chạy tới phòng vệ sinh rửa tay.

Chờ đến khi một nhà bốn người rốt cuộc ngồi trên bàn cơm, mọi người mới bắt đầu chính thức ăn cơm.

Đào Uyển Duyệt là một người phụ nữ rất tinh tế, cô lột sẵn tôm đặt ở chén giữa bàn để cho mọi người tự lấy. Rồi gắp một ít rau củ cho con gái, khuyên cô bé ăn nhiều rau một chút, không được kén ăn.

Thẩm Hồng Tuấn vui vẻ nhìn người một nhà hòa hợp, lúc này mới nhìn về phía Thẩm Khuynh Y vẫn luôn không nói gì, im lặng một chút mới nói: "Y Y, ba nghe bác sĩ Chu nói, tình trạng của con gần đây tốt rất nhiều."

Đào Uyển Duyệt đụng nhẹ vào Thẩm Hồng Tuấn, ý bảo ông không cần nói những chuyện này ở trên bàn cơm.

Nhưng thật ra Thẩm Khuynh Y một chút cũng không thèm để ý, chuyện của cô cả nhà đều rất rõ ràng, cũng không cần phải giấu.

"Tình trạng đã tốt hơn, hẳn là bác sĩ Chu đã nói cùng ba rồi, gần đây trị liệu rất hiệu quả." Thẩm Khuynh Y vừa ăn cơm vừa bình tĩnh nói: "Hiện tại đã ngừng thuốc, sắp tới cũng không cần phải uống thuốc."

Thẩm Hồng Tuấn xúc động nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."

Thẩm Kiều Kiều nhìn chị mình, gắp tôm mà mẹ vừa cho cô bé, nói với Thẩm Khuynh Y: "Chị bị bệnh phải ăn nhiều một chút, ăn no mới có thể khôi phục tốt."

Thẩm Khuynh Y cười cười, nói cảm ơn.

Nhìn thấy Thẩm Khuynh Y nói chuyện với mình, Thẩm Kiều Kiều còn nói thêm: "Chị ơi, khi nào em mới có thể  gặp chị Tiểu Linh? Chị ấy vẫn sẽ làm ở quán của chị sao?"

Thẩm Khuynh Y ăn con tôm kia, nói: "Nếu chị ấy nguyện ý, thì có thể tiếp tục làm việc ở quán."

"Chị Tiểu Linh là ai?" Thẩm Hồng Tuấn tò mò hỏi con gái nhỏ của mình: "Là người con quen sao?"

Thẩm Kiều Kiều nói: "Là người quen của chị, lúc trước chị dẫn con đi khu trò chơi, là muốn gặp chị ấy."

Thẩm Khuynh Y nghe cô bé nói như vậy, thiếu chút nữa bị nghẹn.

Chuyện gì vậy?

Cô dẫn Thẩm Kiều Kiều đi gặp Sơn Linh, nguyên lai đứa nhóc này đều biết rõ?

Trách không được mỗi lần đều ngoan ngoãn như vậy.

Thẩm Hồng Tuấn thấy hứng thú, rốt cuộc đây vẫn là lần đầu tiên ông nghe được Thẩm Khuynh Y có 'bạn bè', tất nhiên đối với người 'Chị Tiểu Linh' này rất tò mò.

"Là cô gái mới tới quán mà hôm qua ba và Kiều Kiều gặp sap?" Tuy Thẩm Hồng Tuấn hỏi như vậy, nhưng đã xác định cô gái đó là 'Chị Tiểu Linh', rốt cuộc ông ấy cũng biết Nặc Nặc.

Thẩm Kiều Kiều gật đầu: "Đúng vậy, ba ba."

Thẩm Hồng Tuấn nhìn thoáng qua Thẩm Khuynh Y ngồi đối diện, cười nói: "Y Y có bạn là rất tốt, có cơ hội cũng có thể dẫn về nhà ăn cơm."

"Không cần." Thẩm Khuynh Y nói: "Cũng chỉ là bạn bè bình thường thôi."

Thẩm Hồng Tuấn nhìn con gái mình, ông biết Thẩm Khuynh Y tuyệt đối sẽ không có cái gọi là 'bạn bè bình thường ', vẫn âm thầm nhớ kỹ bộ dáng của cô gái kia.

Ăn cơm xong, Thẩm Khuynh Y cũng không ở lại nhà họ Thẩm lâu, dù cho Thẩm Hồng Tuấn và Thẩm Kiều Kiều muốn cô ở lại, nhưng Đào Uyển Duyệt chưa chắc đã vui.

Cho nên Thẩm Khuynh Y ăn cơm thì liền về nhà, giống như những lần trước.

Chẳng qua, lúc trước mỗi lần cô rời khỏi bầu không khí ấm áp này, sau đó sẽ đi về chung cư trống trãi cô đơn. Nhưng hiện tại bất đồng, Thẩm Khuynh Y biết ở nhà sẽ có một người đang chờ chính mình. Cảm giác xa cách cô đơn cũng không còn mãnh liệt như vậy.

Thì ra, con người thực sự có thể cảm thấy cô độc.

Thẩm Khuynh Y nghĩ như vậy, rất mau đã lái xe đến chung cư.

Khi đi vào khu, lúc gần đến dưới lầu, cô đột nhiên nhìn thấy hình bóng quen thuộc ở ven đường, cô vội ngừng xe lại.

Hạ kính xe xuống, cô mới nhìn thấy Sơn Linh đứng cách đó không xa hình như đang giằng co cùng thứ gì đó. Đối phương rõ ràng là chặn đường nàng, nhưng Sơn Linh căn bản không dám tiến về phía trước.

Thẩm Khuynh Y tò mò nhìn về phía trước, lúc này mới thấy rõ thứ màu vàng trắng đó là cái gì.

Đó là con mèo hoang màu cam thường xuyên xuất hiện kia trong khu.

Thẩm Khuynh Y vội vàng tìm một chỗ trống rồi ngừng xe, sau đó mới mở cửa xe đi qua đó.

Chỉ thấy con mèo cam nằm ngửa trên mặt đất, toàn bộ cơ thể duỗi ra, nó nhìn chăm chú vào Sơn Linh ở trước mặt, vui vẻ lắc lắc cái đuôi.

"Meooow ~"

Sơn Linh bị tiếng kêu của nó dọa sợ run run, con đường này nhất định phải đi qua nếu muốn về nhà. Nhưng hôm nay cũng không biết tại sao lại xui xẻo gặp phải con mèo cam này, làm Sơn Linh vô cùng sợ hãi.

Nàng đành trơ mắt nhìn nó đi đến trước mặt mình, sau đó cùng nàng bốn mắt nhìn nhau.

Tiếp theo, nó 'oạch' một tiếng nằm ra đất, kêu về phía Sơn Linh.

【Mau tới sờ lão tử 】

Sơn Linh run run rẩy rẩy, nàng đâu dám sờ mèo, việc này khác này nhổ răng trong miệng cọp!

Nhưng con mèo này hình như cứ như vậy ăn vạ nàng, nằm ngang trên đường không chịu đi, bộ dáng như muốn cùng Sơn Linh liều mạng tới cùng.

Huhuhuhuhu......

Lúc Sơn Linh đang cân nhắc cách đi vòng qua mà không bị con mèo chụp lấy, thì nghe được có tiếng người đi tới từ phía sau. Nàng vừa quay đầu lại, liền thấy được Thẩm Khuynh Y giống như là thiên thần giáng trần, vào giờ phút cô như tỏa ra muôn vàn ánh sáng mà đi tới!

"Y Y!!!"

Sơn Linh trực tiếp nhào vào trong ngực đối phương, khóc lóc nói: "Có mèo a, có mèo!"

Thẩm Khuynh Y không nghĩ tới Sơn Linh vậy mà trực tiếp nhào vào trong lòng mình. Cô ngẩn người, rồi ôm Sơn Linh vào lòng, lại nhìn thoáng qua con mèo nằm trên đường, lúc này mới hiểu, nói: "Thì ra em sợ mèo sao?"

Sơn Linh ngẩng đầu, khóc như hoa lê dính hạt mưa: "Mèo đáng sợ như vậy, sao em có thể không sợ mèo chứ? Nó còn chặn đường không cho em về nhà, huhuhuhu nó đáng sợ quá!"

Tưởng tượng đến việc con mèo này ăn sống rất nhiều chim, Sơn Linh liền cảm thấy đến gan cũng run rẩy.

Bình thường một con chim sẻ nhỏ chỉ đủ để con mèo này nhét kẽ răng. Còn mình là một con chim lớn như vậy, vậy con mèo này phải ăn bao lâu?

Có lẽ đủ ăn qua mùa đông đi?

Sơn Linh càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có khả năng, sợ mèo là bản năng của loài chim. Mặc dù là hóa thành hình người, nhưng đối với tiểu yêu tinh ít kiến thức như Sơn Linh tới nói, mèo luôn là một sự tồn tại đáng sợ.

Thẩm Khuynh Y muốn cười lại không dám cười, sợ làm tổn thương lòng tự trọng yếu ớt của Sơn Linh, chỉ có thể ôm người bất đắc dĩ nói: "Được được được, chị đuổi nó đi được không?"

Sơn Linh gật đầu như giã tỏi: "Chị mau đi, mau đuổi  nó đi."

Lúc này Thẩm Khuynh Y mới buông Sơn Linh ra, đi đến trước mặt con mèo cam, ngồi xổm xuống dưới.

Mèo cam cũng không sợ người, nó ngẩng đầu tròn trịa, lông xù nhìn cô. Nó kêu "meo" một tiếng rồi để lộ ra cái bụng nhỏ thịt mum múp, trắng như tuyết.

Thẩm Khuynh Y cảm thấy buồn cười, cô biết trong khu này có một con mèo hoang. Bởi vì rất dạng người, cho nên rất nhiều người giàu, có tình yêu với động vật trong khu đều sẽ cho nó ăn ngon, nhờ vậy mà nó mập mạp khỏe mạnh.

Cô sờ sờ cái bụng mềm mại của nó, nói: "Được rồi, nhường đường một chút, chúng ta phải đi về nhà."

Mèo cam không hiểu Thẩm Khuynh Y nói gì, lật người chu mông lên, ý bảo chỗ này cũng muốn sờ sờ.

Thẩm Khuynh Y không có cách nào, sờ sờ mông của mèo mập, chướng ngại vật này mới cảm thấy mỹ mãn đứng dậy rời đi.

Nhìn con mèo kia đi rồi, Thẩm Khuynh Y mới định nắm tay Sơn Linh, lại bị nàng lập tức nhảy lên né tránh.

"Chị, chị vừa rồi sờ mèo, đừng có lại sờ em!" Sơn Linh nghiêm túc nói với Thẩm Khuynh Y: "Em lên lầu trước, một lát chị về sau, sau khi về nhà phải rửa sạch tay đã sờ mèo, sau đó mới có thể nói chuyện với em."

Sau khi nói câu này, Sơn Linh liền vội vàng chạy đi rồi, chỉ để một mình Thẩm Khuynh Y đứng ở ven đường. Cô nhìn cái tay vừa sờ mèo của mình, nhịn không được cười thành tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro