Chương 62
Chuyện Sơn Linh sợ mèo, làm Thẩm Khuynh Y cảm thấy rất thú vị. Trước giờ cô gặp qua người sợ chó, nhưng chưa từng gặp được cô gái nào sợ mèo.
Mèo con mềm mại, tiếng kêu cũng ngọt ngào, 'meo meo' vài tiếng trên cơ bản không ai có thể kháng cự. Hiện giờ mèo cũng rất nổi tiếng, gần như là người gặp người thích.
Sau khi Thẩm Khuynh Y về đến nhà, thì dựa theo yêu cầu của Sơn Linh, không nói chuyện với nàng, rửa tay ba lần, còn phải dùng xà phòng rửa tay.
Lúc đang rửa tay, Thẩm Khuynh Y đều suy nghĩ nếu điều kiện cho phép chỉ sợ Sơn Linh còn sẽ bắt cô tắm gội thay quần áo, rồi mới có thể nói chuyện với nàng.
Sau khi rửa tay xong, Thẩm Khuynh Y cởi áo khoác treo lên, nhìn Sơn Linh ngồi ở phòng khách liền nhịn không được cười cười, giơ lên đôi tay nói: "Đã rửa sạch sẽ, hiện tại có thể nói chuyện với em sao?"
Trong lòng Sơn Linh vẫn còn sợ hãi nhìn cô, suy nghĩ rồi mới gật đầu nói: "Có thể nói."
Thẩm Khuynh Y hỏi nàng: "Sao em lại xuống dưới lầu?"
"Em đi ăn mì ở ngoài tiểu khu, có hơi nhiều khách nên em phải xếp hàng chờ." Sơn Linh ôm gối trên sô pha, nói: "Hơn nữa em nghĩ chị cũng sắp về, nên muốn đi dạo một chút, thuận tiện ở dưới chờ chị."
Ai biết được con mèo cam sẽ xuất hiện, làm Sơn Linh sợ muốn chết.
Mấy ngày nay nàng còn tưởng rằng mình gặp may, đều không có gặp con mèo cam mập đó, kết quả tối nay gặp phải.
Tưởng tượng đến việc nó ăn rất nhiều chim, tim Sơn Linh liền đập rất nhanh.
Thật là đáng sợ, thật là đáng sợ, động vật họ mèo đều rất đáng sợ!
Thẩm Khuynh Y đi tới, sờ sờ đầu Sơn Linh, ngồi ở bên người nàng, an ủi nói: "Được rồi, chúng ta đã về nhà, con mèo đó cũng không biết mở cửa."
Sơn Linh gật đầu, rồi lại lắc đầu, vẫn rất cẩn thận nói: "Em sợ nó nhớ em, sau này chúng ta cần ra ngoài với nhau. Nếu chị không ở nhà, em cũng không đi xuống, đặt đồ ăn là được. Hiện tại cũng có thể đặt mua đồ ăn, gạo,mì, gia vị và rau củ trái cây đều có thể mua được."
Thẩm Khuynh Y nghe Sơn Linh lải nhải nói xã hội hiện đại hóa mang đến tiện lợi. Cô cảm thấy nàng thả lỏng hơn nhiều so với mới vừa rồi, nhịn không được cười cong mắt.
"Sao chị lại cười?" Sơn Linh khó hiểu nhìn cô, bỗng nhiên như nhớ tới cái gì, hỏi: "Đúng rồi, bữa cơm thế nào?"
"Cũng tốt." Thẩm Khuynh Y nhàn nhạt nói: "Ăn xong liền về nhà."
Sau đó gặp được cảnh em sợ mèo.
Sơn Linh gật đầu, nói: "Ba và mẹ kế của chị không làm khó chị chứ?"
Thẩm Khuynh Y rất có hứng thú nhìn Sơn Linh, ghé sát vào hỏi: "Có phải em rất lo lắng chị ở bên kia bị khi dễ hay không?"
Sơn Linh thành thật gật đầu: "Nghe nói mẹ kế đều rất dữ, dù ngay từ đầu đối xử tốt với chị. Nhưng sau khi có con của mình cũng sẽ đối với con chồng không tốt. Tuy rằng Kiều Kiều rất đáng yêu, nhưng em vẫn lo lắng chị sẽ bị ức hiếp."
Nghe vậy, Thẩm Khuynh Y cảm thấy cảm giác có người quan tâm rất tốt. Cảm giác như dù bản thân gặp bất hạnh, cũng có thể cảm giác được một chút ấm áp.
Mà Sơn Linh chính là người mang đến ấm áp cho Thẩm Khuynh Y.
Cô nhìn đôi mắt nghiêm túc của Sơn Linh, nhịn xuống xúc động muốn ôm người vào lòng, làm bộ bình tĩnh nói: "Không có đáng sợ như em nói, mẹ của Kiều Kiều là một người rất điềm tĩnh, cũng rất khách khí với chị, sẽ không làm khó chị."
Xuất thân của Đào Uyển Duyệt rất tốt, hơn nữa bản thân cô cũng rất ưu tú. Tuổi thanh xuân năm 20 như hoa nở lại thành đôi với Thẩm Hồng Tuấn người đàn ông 40 tuổi, thật đúng là ông ấy kiếm lời. Đào Uyển Duyệt đối với Thẩm Khuynh Y vẫn luôn khách khí, sẽ không làm chuyện gì quá đáng, cũng sẽ suy xét đến sự hòa thuận của gia đình.
Ít nhất ở ngoài mặt, Đào Uyển Duyệt vẫn là một người mẹ kế rất tốt.
"Thật vậy sao?" Sơn Linh lo lắng nhìn cô, không quá tin tưởng.
"Đương nhiên là thật sự." Thẩm Khuynh Y tò mò hỏi: "Nhưng đoạn mẹ kế ác độc này em xem ở đâu?"
Sơn Linh chớp chớp mắt: "Trong phim truyền hình đều diễn như vậy, lúc trước em và Đào Đào ở ký túc xá, ngủ không được đều sẽ xem phim. Cậu ấy có một cái máy tính bảng, giống như một cái TV nhỏ, hai em thường xuyên xem phim."
Thẩm Khuynh Y sờ đầu nàng, buồn cười nói: "Ít xem phim truyền hình chút."
Sơn Linh nghiêng đầu nhìn cô: "Vì sao?"
"Ừm......" Thẩm Khuynh Y cũng không nói được vì sao, chỉ cảm thấy Sơn Linh rất giống em bé, thấy cái gì thì học cái đó, làm cô rất lo lắng.
"Tóm lại nghe chị sẽ không sai." Thẩm Khuynh Y suy nghĩ, lại bổ sung: "Nếu muốn xem phim thì xem với chị, được không?"
Sơn Linh lúc này mới hiểu mà cười cười.
Muốn xem phim với nàng thì cứ việc nói thẳng, sao còn quanh co lòng vòng như vậy?
Thời gian cũng không còn sớm, Thẩm Khuynh Y và Sơn Linh rửa mặt xong thì lên giường ngủ. Ngày mai Nặc Nặc muốn dạy Sơn Linh pha cà phê, tuy nàng là nhân viên phục vụ, nhưng vẫn phải học một chút về cách pha cà phê.
Ngày hôm sau vào sáng sớm tinh mơ, Sơn Linh phát hiện nhóm chim sẻ nhỏ đã nhiều hơn. Nửa chén nhỏ hạt kê đã không đủ cho chúng nó ăn, nên cô định hôm nay khi trở về sẽ đi siêu thị mua ít ngũ cốc.
Sau khi hỏi loại ngũ cốc nhóm chim này thích ăn, nàng quyết định sẽ mua chút đậu xanh, đậu đỏ, yến mạch, hạt kê.
Vì thế, Sơn Linh đem ngũ cốc không còn nhiều lắm nấu chung với nhau, coi như bữa sáng của Thẩm Khuynh Y.
Sau khi đều chuẩn bị tốt, hai người mới đi làm.
Ở quán cà phê, Nặc Nặc tới khá sớm, đã quét xong sàn, biển hiệu ở cửa cũng đã treo lên. Khi Sơn Linh và Thẩm Khuynh Y đẩy cửa vào, thì nhìn thấy một cô gái dáng người cao gầy đứng trước quầy.
Người đó quay lưng về phía Sơn Linh, mặc một cái áo khoác dài màu be, cùng với quần jean và giày da, túi xách đặt ở bên cạnh. Cô gái đó lười biếng dựa vào quầy, nói chuyện với Nặc Nặc đang cười khổ.
"Em pha cà phê uống ngon thật, chị cảm thấy quán của Y Y có thể mở lâu như vậy cũng có công của em." Cô gái đó nói như vậy.
Nặc Nặc cười khổ nói: "Bác sĩ Chu, chị khách sáo quá, chủ yếu vẫn là hạt cà phê của quán được rang tốt."
Cô gái chống đầu cười nói: "Hạt cà phê tốt cũng không thể chứng minh tay nghề em kém? Nói thật nha Nặc Nặc, nếu đến lúc nào đó em không làm ở đây nữa, thì đến phòng khám của chị đi, chuyên pha cà phê cho chị."
Nặc Nặc không biết phải nói gì, nụ cười trên mặt sắp duy trì không được.
"Em thấy chị không phải muốn pha cà phê, mà là muốn dụ người đi?" Thẩm Khuynh Y đi qua, rất không khách khí vỗ nhẹ vào eo cô, sau đó ấn người lên quầy, âm trầm nói: "Dụ người còn dám dụ đến quán em?"
Chu Xu quay đầu lại nhìn Thẩm Khuynh Y, tươi cười vui vẻ nói: "Chào, buổi sáng tốt lành nha ~"
Nặc Nặc cũng chào hỏi với Thẩm Khuynh Y: "Cửa hàng trưởng, buổi sáng tốt lành. Bác sĩ Chu hôm nay cố ý tới tìm chị, hình như là có chuyện gì muốn nói, có cần em pha cà phê cho hai người không?"
"Chị ấy tới quán cà phê cũng chỉ có thể tìm chị thôi." Thẩm Khuynh Y lạnh mặt, nói với Nặc Nặc: "Pha hai ly cà phê đi, đưa lên lầu hai."
Nặc Nặc như trút được gánh nặng, vội vàng gật đầu chạy vào sau bếp.
Sơn Linh không hiểu đây là tình huống gì, đứng ở cách đó không xa khó hiểu nhìn tới.
Chu Xu rất nhanh đã thấy được Sơn Linh đứng nhìn, quay đầu nhìn nàng từ trên xuống dưới, nói: "Vị này là......?"
Sơn Linh vội vàng tự giới thiệu: "Tôi tên Sơn Linh, là nhân viên mới."
"Sơn Linh?" Chu Xu suy nghĩ, mới bừng tỉnh đại ngộ quay đầu nhìn Thẩm Khuynh Y, trêu chọc nói: "Thì ra là 'người trong mộng' sao~"
Người trong mộng?
Sơn Linh khó hiểu nhìn Thẩm Khuynh Y: "Người trong mộng là sao?"
"Không có gì." Sắc mặt Thẩm Khuynh Y không tốt, nhéo hông Chu Xu một cái, nói với cô: "Chúng ta lên lầu nói chuyện."
Chu Xu cười tươi, phất phất tay với Sơn Linh, lại bị Thẩm Khuynh Y trực tiếp kéo lên lầu.
Hai người kỳ lạ!
Sơn Linh khó hiểu nhìn hai người lên lầu, mới đi vào phòng thay quần áo để thay đồng phục. Nặc Nặc pha xong cà phê thì lặng lẽ nói với Sơn Linh: "Tiểu Linh Tiểu Linh, cậu đưa cà phê này lên lầu giúp mình đi. Mình không muốn thấy bác sĩ Chu đó, mỗi lần gặp, chị ấy đều nói mấy lời kỳ lạ với mình."
"Hả?" Sơn Linh nhận cà phê, khó hiểu hỏi: "Bác sĩ Chu thường xuyên tới tìm Y Y sao?"
Nặc Nặc suy nghĩ, nói: "Cũng không thường xuyên, lâu lâu sẽ đến một lần."
Sơn Linh 'Ừm' một tiếng, nói với Nặc Nặc: "Vậy mình đưa cà phê lên, cậu đứng trực quầy giúp mình."
Bưng hai ly cà phê, Sơn Linh lên lầu đi tới phòng mà Thẩm Khuynh Y thường dùng, sau đó gõ cửa, bưng cà phê đi vào.
Từ khi Sơn Linh tiến vào Chu Xu liền chống tay lên cằm nhìn nàng, cho đến người đi rồi mới nhìn lại. Vừa quay đầu đã nhìn thấy Thẩm Khuynh Y nhìn mình như nhìn biến thái, thực sự làm cô cười không nổi.
"Sao em nhìn chị như vậy?" Chu Xu uất ức nói: "Chỉ nhìn cũng không được sao?"
"Không được." Thẩm Khuynh Y nói: "Lúc chị chữa bệnh cho người khác, cũng nên chữa đầu óc của mình một chút, đừng lúc nào cũng làm hại nhân viên của em."
Chu Xu cũng không tức giận, bất đắc dĩ nói: "Có người trong mộng liền mặc kệ bác sĩ số khổ là chị. Uổng công chị nhớ em, hôm nay cố ý chạy tới gặp em."
Nói xong, còn giả bộ thở dài, bưng ly cà phê lên uống một ngụm.
"Ừm, đây khẳng định là Nặc Nặc pha, chị có thể nếm ra hương vị của em ấy."
Thẩm Khuynh Y trợn trắng mắt, lúc này mới nghiêm túc nói: "Hôm nay chị tìm em là có chuyện gì sao?"
"Đương nhiên là có việc mới đến tìm em." Chu Xu nhìn Thẩm Khuynh Y, nói: "Người cha già thân ái của em vào sáng hôm nay đã gọi điện thoại cho chị. Nói là có nhân viên mới đến quán em, còn nghe nói người nhân viên này có quan hệ tốt với em, hỏi chị xem chuyện này có ích với việc trị liệu của em không."
"Chị vừa nghe đã biết ông ấy quanh co muốn chị đến đây tra xét, sau đó chị liền tới rồi." Chu Xu lười biếng nói: "Sau đó thì thấy được người trong mộng của em."
Thẩm Khuynh Y nghe vậy thì nhíu mày: "Ba em điều tra em?"
"Cũng không tính là điều tra, chính là để chị tới xem tình huống. Rốt cuộc nhiều năm như vậy em không có bạn, đột nhiên có một người bạn, chị cũng rất tò mò." Chu Xu nhìn Thẩm Khuynh Y, đặt ly cà phê xuống, hơi hơi nghiêng người về trước, nhỏ giọng hỏi: "Y Y, em nói thật với chị, có phải em thích cô gái nhỏ này không?"
Tuy rằng Chu Xu chỉ vừa nhìn Sơn Linh một cái, cũng có thể nhìn ra cô gái này thanh tú đáng yêu. Chuyện Thẩm Khuynh Y thích con gái đã không phải bí mật đối với cô, đương nhiên cô biết tâm tư của Thẩm Khuynh Y.
Thẩm Khuynh Y lại không trực tiếp trả lời, im lặng uống cà phê, nói: "Em có thích em ấy hay không có quan trọng không?"
Chu Xu hơi sửng sốt.
Thẩm Khuynh Y lại nói: "Chị hẳn biết rõ ràng tình huống hiện tại của em. Tuy rằng bệnh tình của em đã ổn định, nhưng ai có thể bảo đảm em có thể không phát bệnh như mẹ mình?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro