Chương 64

Hôm nay là cuối tuần, Thẩm Khuynh Y dựa theo thời gian đã hẹn đi đến biệt thự nhà họ Thẩm, ngừng xe rồi bước xuống.

Lúc này Đào Uyển Duyệt đang nắm tay Thẩm Kiều Kiều đứng ở cửa. Còn có chú chó golden đã lớn hơn rất nhiều ngồi ở bên chân Thẩm Kiều Kiều.

"Chị~" Thẩm Kiều Kiều phất tay với Thẩm Khuynh Y, sau đó ánh mắt sáng lên, trực tiếp buông tay mẹ ra vọt lại đây. Cô bé vội chui đầu vào lòng người đứng cạnh Thẩm Khuynh Y, vui vẻ cười nói: "Chị Tiểu Linh!"

Đây cũng là lần đều tiên Sơn Linh đến khu biệt thự như vậy, dọc theo đường đi đều xem đến ngây người. Trước kia nàng chỉ cảm thấy Thẩm Khuynh Y khẳng định là người giàu có. Nhưng không nghĩ rằng Thẩm Kiều Kiều cũng là người giàu có, lại sống ở căn nhà xinh đẹp lộng lẫy như vậy.

Thẩm Kiều Kiều không nghĩ tới Sơn Linh cũng đến, vui vẻ kéo tay nàng nói: "Sao chị Tiểu Linh lại đến đây vậy? Chị cùng với chị em đến đón em sao?"

"Đúng vậy." Sơn Linh nhớ tới những lời Thẩm Khuynh Y nói với mình, sờ sờ đầu Thẩm Kiều Kiều, nói: "Nghe nói em thiếu người chơi chung, cho nên chị liền tới rồi. Hôm nay chúng ta cùng đi đến nhà của chị em được không?"

"Được chứ, được chứ." Thẩm Kiều Kiều vui vẻ nói: "Chị Tiểu Linh, để em giới thiệu thành viên mới của nhà em cho chị, tên em ấy là tiểu Bì, là một con golden!"

Trong nháy mắt Sơn Linh nhẹ nhàng thở ra, là chó thì vẫn tốt, chỉ cần không phải mèo là được rồi.

Thẩm Khuynh Y nhìn quan hệ hai người tốt như vậy, cũng không biết sao lại cảm thấy không vui. Cảm giác như đứa nhóc Thẩm Kiều Kiều này cướp đi bảo bối yêu thích của cô vậy.

Mà lúc này Đào Uyển Duyệt đứng ở bậc thang cũng nhìn chăm chú về phía này. Cô nhìn thấy Sơn Linh, liền thấp giọng hỏi dì Khương: "Đứa nhỏ đó là ai vậy? Lúc trước dì từng gặp chưa?"

Dì Khương nhìn nhìn, nói: "Không biết, trong khoảng thời gian này Y Y không để dì đến nhà con bé quét dọn. Nói chính mình sẽ làm việc nhà, cho nên dì cũng không biết đứa nhỏ này là ai."

Đào Uyển Duyệt nhìn ba người đi tới, liền cười nói với dì Khương: "Hỏi một chút chẳng phải sẽ biết sao."

"Mẹ ~" Thẩm Kiều Kiều nắm tay Sơn Linh, chạy tới trước mặt mẹ mình, nói: "Mẹ, đây là chị Tiểu Linh, là bạn của chị, trước kia con và chị ấy thường xuyên đi chơi cùng nhau."

Chủ yếu là Thẩm Kiều Kiều chơi ở khu trò chơi, Thẩm Khuynh Y cùng Sơn Linh ở bên ngoài nói chuyện.

Đào Uyển Duyệt nghe được xưng hô 'chị Tiểu Linh' liền hiểu rõ, cười khẽ nói với Sơn Linh: "Chào con, dì là mẹ của Kiều Kiều."

"A...... A cái này......" Sơn Linh nhìn người phụ nữ trẻ trước mặt, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên gọi cô là 'dì' hay là 'chị '. Bởi vì khí chất của Đào Uyển Duyệt rất dịu dàng, chăm sóc rất tốt, thoạt nhìn tựa như mới hơn hai mươi, một chút cũng không giống như mẹ của đứa trẻ 8 tuổi.

Đào Uyển Duyệt đại khái biết sự rối rắm của Sơn Linh, cười càng vui vẻ, nói với nàng: "Con giống như Y Y gọi dì là 'dì Tiểu Đào' là được rồi, dì không ngại."

"Dạ, dì Tiểu Đào." Sơn Linh cùng cô chào hỏi: "Con và Y Y tới đón Kiều Kiều."

"Dì biết, Kiều Kiều gần nhất vẫn luôn ồn ào nói muốn chơi với Y Y. Dì còn sợ gần đây làm phiền Khuynh Y quá." Đào Uyển Duyệt khách khí nói: "Nếu không phải hôm nay ở trong trường học có toạ đàm, dì cũng sẽ không làm phiền hai đứa."

Thẩm Khuynh Y nghe vậy liền nói: "Không có gì, Kiều Kiều rất ngoan."

Mà Thẩm Kiều Kiều lúc này thì đang khom lưng bế bé golden lên, chạy đến bên cạnh Sơn Linh nói: "Chị Tiểu Linh xem nè, đây là tiểu Bì, chị thấy em ấy có đáng yêu không?"

Sơn Linh ngồi xổm xuống, nhìn vào chó con trong ngực Thẩm Kiều Kiều. Bé golden này cũng không sợ người, vung vẩy cái đuôi màu vàng, một đôi mắt không có lông mày nhìn Sơn Linh, vẻ mặt ngu ngơ nghiêng nghiêng đầu.

"Đáng yêu quá." Sơn Linh sờ đầu tiểu Bì, khó hiểu hỏi: "Tại sao lại tên là tiểu Bì vậy?"

Thẩm Khuynh Y nghe vậy cũng quay đầu lại, lúc này cô mới cảm thấy tên 'tiểu Bì' rất kỳ lạ. Đúng là không quá thích hợp đặt tên cho chó con.

"Bởi vì tên của tiểu Bì là Pierre." Thẩm Kiều Kiều nghiêm túc nói: "Cho nên tên cúng cơm của Pierre là tiểu Bì, giống như tên Kiều Kiều của em."

Sơn Linh 'à' một tiếng, cảm thán ý nghĩ của trẻ con chính là kỳ lạ như vậy.

Đào Uyển Duyệt nhìn Thẩm Kiều Kiều liền nói: "Kiều Kiều, mau buông tiểu Bì xuống đi, con đến nhà của chị không được quậy, cũng không thể làm phiền hai chị, biết không?"

Thẩm Kiều Kiều nghe vậy thì thả tiểu Bì xuống, nói với Đào Uyển Duyệt: "Con biết rồi mẹ."

Cùng Đào Uyển Duyệt chào tạm biệt, lúc này Thẩm Kiều Kiều mới đi theo Thẩm Khuynh Y lên xe.

Sơn Linh vì muốn chơi với đứa nhỏ, lần này không ngồi ở ghế phụ, mà cùng Thẩm Kiều Kiều ngồi ở hàng ghế sau.

"Chị Tiểu Linh." Thẩm Kiều Kiều ngửa đầu nhìn Sơn Linh, mở miệng hỏi: "Chị cũng muốn đến nhà chị em sao?"

"Đúng vậy." Sơn Linh theo những gì đã chuẩn bị sẵn, nói với Thẩm Kiều Kiều: "Y Y nói cuối tuần em muốn tới nhà chị ấy chơi, chị nghe vậy thì muốn tới chơi với em. Cho nên hôm nay ba người chúng ta đều ở nhà Y Y chơi, như vậy được không?"

"Được chứ." Thẩm Kiều Kiều nhìn Thẩm Khuynh Y ngồi ở trước lái xe, vui vẻ nói: "Hôm nay ba người chúng ta lại có thể ở bên nhau!"

Sơn Linh còn nói với Thẩm Kiều Kiều: "Nguyên liệu nấu ăn chị đều chuẩn bị tốt, trưa hôm nay nấu món ngon cho em được không?"

Thẩm Kiều Kiều chớp mắt: "Chị Tiểu Linh sẽ nấu món gì ạ?"

"Em thích ăn cái gì?"

"Em thích ăn pizza và khoai tây chiên, còn có gà rán và bánh tart trứng."

"Những món này chị đều biết làm, chị còn biết làm mứt trái cây, còn biết nấu xương sườn phô mai, còn sẽ nấu bò bít tết xốt tỏi, còn biết nấu gà hầm nước dừa."

Thẩm Kiều Kiều kinh ngạc nhìn nàng: "Vậy pudding bánh kem chị biết làm sao?"

Sơn Linh còn chưa trả lời, Thẩm Khuynh Y đã nghiêm túc nói: "Mẹ em không cho em ăn ngọt, em đã rụng vài cái răng rồi, không thể lại ăn ngọt."

Thẩm Kiều Kiều nghe vậy liền che miệng, sau đó đưa mắt ra hiệu với Sơn Linh. Sơn Linh lặng lẽ nghiêng người qua, thì nghe được đứa nhỏ này nói: "Chị Tiểu Linh, chị em dữ như vậy, sao chị lại chịu được vậy?"

Sơn Linh cười cong mắt, nói lặng lẽ với Thẩm Kiều Kiều: "Chị ấy rất tốt với chị."

Thẩm Kiều Kiều há to miệng, kinh ngạc cười thành tiếng.

Dọc theo đường đi Sơn Linh đều chơi với Thẩm Kiều Kiều. Thẩm Kiều Kiều tuổi còn nhỏ nhưng vẫn rất dễ ở chung. Đôi khi có chút tính tình trẻ con cũng bình thường, ai kêu xuất thân của đứa nhỏ này tốt chứ.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Kiều Kiều tới nhà Thẩm Khuynh Y, từ lúc vào cửa liền bắt đầu nhìn đông nhìn tây.

Hẳn là cảm thấy căn hộ hai phòng này quá nhỏ, cô bé đi hai vòng là xong rồi, sau đó túm góc áo Sơn Linh, nói: "Chị Tiểu Linh ơi, hình như nhà chị em hơi nhỏ."

Sơn Linh lại cười nói: "Nhưng em không cảm thấy rất đẹp sao?"

Thẩm Kiều Kiều gật đầu, chỉ vào thư phòng nói: "Chị có một bức tường sách, so với sách của mẹ em còn nhiều hơn!"

"Những cái đó chỉ có thể nhìn không thể đụng vào." Sơn Linh nói: "Đó đều là bảo bối của chị em."

"Nhưng mà nhìn rất cũ, cũng là bảo bối sao?"

"Bởi vì là cũ cho nên mới là bảo bối đó."

Sơn Linh để Thẩm Kiều Kiều ngồi ở sô pha, sau đó ngồi ở bên cạnh bật TV lên, nói: "Em xem TV một lát đi, chị đi nấu cơm trưa cho em."

Thẩm Kiều Kiều vui vẻ ngồi trên sô pha, ôm gối ôm mềm mại nói: "Chị Tiểu Linh đi làm việc đi, em sẽ tự tìm cái để xem."

Sơn Linh nghe vậy cũng không xen vào, đưa điều khiển từ xa cô bé rồi đi vào phòng bếp chuẩn bị.

Thẩm Khuynh Y thay một bộ quần áo đi ra, nhìn thấy Thẩm Kiều Kiều nằm ở trên sô pha xem TV. Cô đi vào phòng bếp, nhìn Sơn Linh mặc tạp dề vào, cuốn lên tay áo, lấy ra một cái tô pha lê trong suốt.

"Chị cảm thấy chúng ta cũng có thể ra ngoài ăn." Thẩm Khuynh Y không quá muốn để cho Sơn Linh vất vả như vậy. Nàng phát hiện làm một bữa cơm cũng phải mất hơn 1 tiếng. Sau đó ăn cơm rồi rửa chén, cộng lại cũng hai tiếng, ăn cơm chỉ năm phút, thật sự là không đáng.

Nhưng Sơn Linh lại không cho rằng như vậy, nàng nói với Thẩm Khuynh Y: "Em cảm thấy em nấu ăn không kém hơn ở ngoài, hơn nữa chính mình nấu sẽ yên tâm hơn. Chỉ là hơi tốn thời gian mà thôi."

Thẩm Khuynh Y bất đắc dĩ nói: "Chị vẫn cảm thấy như vậy quá mệt mỏi."

"Nhưng vốn dĩ chị thuê em nấu cơm ba bữa không phải sao?" Sơn Linh khó hiểu nhìn cô: "Nếu là đi ra ngoài ăn, vậy thuê em có ích lợi gì đâu?"

Thẩm Khuynh Y bị lời nàng hỏi á khẩu không trả lời được, cảm giác hình như cô tự lấy cục đá đập chân mình.

"Được rồi." Thẩm Khuynh Y bất đắc dĩ thỏa hiệp, đứng ở cạnh Sơn Linh, xem nàng đổ bột mì ít gluten vào trong tô, liền hỏi nàng: "Em đang làm gì vậy, cần chị hỗ trợ không?"

"Không cần không cần." Sơn Linh vẫy vẫy tay: "Em làm bánh kem sữa tươi, chị không biết làm."

Thẩm Khuynh Y rõ ràng bị ghét bỏ có chút không vui, âm u nhìn thoáng qua Thẩm Kiều Kiều nằm ở trên sô pha xem phim. Cảm thấy lần sau khẳng định không thể lại đem đứa nhỏ này về tới trong trong nhà.

Trong phòng bếp Sơn Linh ngại cô vướng bận, Thẩm Khuynh Y chỉ có thể đi tìm em gái của mình. Cầm một ít đồ ăn vặt lúc trước mua ở siêu thị, cùng xem phim hoạt hình với cô bé.

Bữa trưa Sơn Linh nấu rất nhiều món ngon, đều là món mà Thẩm Kiều Kiều thích ăn, nên Thẩm Khuynh Y chỉ có thể cùng ăn cơm ngọt và màn thầu ngọt.

Buổi chiều không có chuyện gì làm, lò nướng đang nướng bánh mì, toàn bộ căn hộ đều là tràn ngập hương vị  thơm ngọt.

Lò nướng tự nướng cũng không cần Sơn Linh làm gì, cho nên nàng cùng Thẩm Kiều Kiều ngồi trên sô pha xem bộ phim đang nổi gần đây. Bộ phim này chủ yếu xoay quanh chuyện yêu hận tình thù của nam nữ chính.

Khi Thẩm Khuynh Y đi từ thư phòng ra, đã nghe được tiếng cười của một lớn một nhỏ.

"Xem cái gì mà cười vui vẻ như vậy?" Thẩm Khuynh Y chua lòm hỏi một câu, liếc nhìn TV. Khi cô nhìn thấy phim đang chiếu trên TV thì hơi sửng sốt, đặc biệt là khi màn hình chiếu đến khuôn mặt tinh xảo của nữ chính, Thẩm Khuynh Y nhíu mày hơi trầm tư.

Sơn Linh không nhận thấy sự khác lạ của Thẩm Khuynh Y, nói với cô: "Hai em đang xem phim, cũng khá hay."

Thẩm Kiều Kiều cũng phụ họa nói: "Em thích nữ diễn viên này, phim chị ấy đóng em đã xem hết."

"Vậy sao? Vậy em thích cô ấy ở điểm nào?"

"Em cảm thấy chị ấy rất đẹp, phim truyền hình cũng rất hay, người rất đẹp."

Sơn Linh hiểu, nàng xem phim cũng không có thần tượng người nào. Cốt truyện hay sẽ xem, không hay thì không xem, rất tùy ý.

Thẩm Khuynh Y nhìn đi chỗ khác, không nhìn nữ diễn viên đó nữa, nói với hai người: "Buổi chiều hai người định cứ ở nhà như vậy sao? Không muốn ra ngoài đi dạo hả?"

Sơn Linh chớp mắt: "Nhưng trong lò nướng còn đang nướng bánh, không thể bỏ đi."

Thẩm Kiều Kiều cũng ôm Sơn Linh, nói với Thẩm Khuynh Y: "Chúng em cũng không muốn ra ngoài, số ít phải chiều theo đa số, hôm nay liền ở nhà không đi nơi nào hết!"

Thẩm Khuynh Y bất đắc dĩ thở dài, nhìn dáng vẻ cuối tuần của cô xem như chỉ có vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro