Chương 68
Giọng nói của Tống Thanh Lam so với trong phim cũng không quá khác biệt, chẳng qua cảm xúc trong TV sẽ kịch liệt hơn một ít, mà trong điện thoại lại rất bình tĩnh.
Thẩm Khuynh Y im lặng một chút, sửa sang lại suy nghĩ mới mở miệng nói: "Cho hỏi phải cô Tống Thanh Lam không? Tôi là người lúc trước đã mua quyển 'Lời tỏ tình dài nhất' của cô, không biết cô còn nhớ hay không?"
Đầu bên kia im lặng một lúc lâu, Tống Thanh Lam nghi hoặc hỏi: "Đó là cái gì?"
"Là một quyển tiểu thuyết tiếng Nhật, có chữ ký tay của tác giả." Thẩm Khuynh Y nói: "Năm sáu năm trước, tôi đã đăng một bài viết ở diễn đàn Trung Cổ muốn mua quyển sách này giá 3000 tệ. Sau đó cô đã để lại phương thức liên hệ, chúng ta đã giao dịch trực tiếp."
Tống Thanh Lam suy nghĩ thật lâu, cũng không biết rốt cuộc có nhớ chuyện này hay không, chỉ là thực cảnh giác hỏi: "Sau đó thì sao?"
Thẩm Khuynh Y biết đây là sự phòng bị của đối phương với cuộc gọi từ người lạ. Hiện tại, đối với Tống Thanh Lam 3000 tệ có thể còn không đủ mua một hộp mặt nạ. Có lẽ giờ phút này cô ấy đang hoài nghi mục đích thật sự của Thẩm Khuynh Y và Sơn Linh.
"Trong quyển sách có một trang giấy kép, trong đó hình như có đồ rất quan trọng, cho nên mới gọi cho cô hỏi một chút."
"...... Là cái gì?"
Thẩm Khuynh Y nhìn bức thư tỏ tình viết bằng chữ viết thanh tú, cảm thấy chuyện này không thể nói rõ bằng một hai câu trong điện thoại, nên hỏi ngược lại: "Cô có tiện gặp mặt trực tiếp không?"
Tống Thanh Lam lập tức im lặng.
"Không tiện." Giọng nói của Tống Thanh Lam nghe như đã hiểu gì, cười lạnh nói: "Không phải cô muốn dùng thứ này để giao dịch với tôi chứ? Cô gái, nếu cô biết tôi là ai, nên biết tôi chướng mắt đồ vật mấy nghìn này. Nếu không phải cái gì quan trọng thì cứ vứt đi, tôi cũng không cần."
Dứt lời, đối phương lập tức muốn tắt điện thoại, lại bị Sơn Linh ngăn trở.
"Là tin tức từ thời trung học của cô!"
Tống Thanh Lam ở đầu kia điện thoại rõ ràng im lặng một chút, Thẩm Khuynh Y nhìn thoáng qua Sơn Linh, cùng nàng trao đổi ánh mắt, mới tiếp tục nói: "Có phải tin tức liên quan đến cô không, tôi nghĩ cần chờ đến khi cô Tống tự mình tới xem mới biết được."
Tống Thanh Lam rất không vui: "Các người uy hiếp tôi?"
"Chúng tôi không có." Thẩm Khuynh Y nói: "Nếu tạo thành hiểu lầm gì cho cô, chúng tôi sẽ trực tiếp xin lỗi. Nhưng thứ này hình như rất quan trọng với một người nào đó, cho nên hy vọng chúng ta có thể gặp mặt một lần."
Đối phương suy nghĩ một chút, rồi mới nói: "Tên cô là gì?"
"Thẩm Khuynh Y."
"Thẩm......"
Tống thanh Lam hơi nghi hoặc, lại hỏi: "Thẩm Hồng Tuấn có quan hệ gì với cô?"
Thẩm Khuynh Y cũng là sửng sốt, im lặng một lúc mới nói: "Ông ấy là ba tôi."
"Vậy sao." Ngữ khí của đối phương rõ ràng ôn hòa hơn nhiều, suy tư một lát mới nói: "Nếu cô Thẩm muốn gặp tôi, vậy chọn thời gian đi. Thứ tư tuần này thì sao? Tôi mới vừa quay xong một bộ phim, đang trong thời gian nghỉ ngơi. Nếu thứ tư cô có thời gian, chúng ta có thể gặp mặt một lần."
"Không vấn đề gì." Thẩm Khuynh Y hỏi cô: "Chúng ta gặp mặt ở đâu thì tốt?"
"Tới nhà của tôi đi." Tống Thanh Lam nói: "Tôi ở cùng khu biệt thự với ba cô, địa chỉ cụ thể vào cùng ngày tôi sẽ cho cô."
Nghe Tống Thanh Lam tắt điện thoại, Sơn Linh nghi hoặc nhìn Thẩm Khuynh Y, khó hiểu hỏi: "Cô ấy quen biết ba chị sao?"
Thẩm Khuynh Y cũng cảm thấy rất kỳ lạ, mới nãy nếu không phải Tống Thanh Lam nhắc tới Thẩm Hồng Tuấn, khẳng định nàng sẽ không thể thuận lợi hẹn được vị đại minh tinh này.
"Có lẽ cô ấy bằng lòng gặp chúng ta là xem mặt mũi ba chị." Thẩm Khuynh Y buông điện thoại xuống, bất đắc dĩ nói với Sơn Linh: "Nếu không nhờ vậy, có lẽ chúng ta chắc chắn không thể gặp được cô ấy."
Sơn Linh sờ sờ đầu Thẩm Khuynh Y, dỗ dành nói: "Không sao, ba chị cũng không phải người ngoài, nếu ông ấy biết khẳng định cũng sẽ giúp chị chuyện này."
Thẩm Khuynh Y gật đầu, sau đó nắm lấy cái tay Sơn Linh đang sờ đầu mình, nắm chặt ở trong ngực nói: "Thứ tư muốn đến gặp vị đại minh tinh này, em đã nghĩ đến muốn xin chữ ký như thế nào chưa?"
Sơn Linh nghiêng đầu: "Em lại không theo đuổi thần tượng."
Thẩm Khuynh Y nói: "Người khác xin cũng được."
"A!" Sơn Linh đột nhiên nghĩ đến: "Đào Đào thích cô ấy, đúng lúc xin chữ ký và ảnh cho Hứa Văn Đào. Thứ hai đi làm còn có thể hỏi Nặc Nặc, nếu cậu ấy cũng thích thì có thể xin chữ ký chung."
Thẩm Khuynh Y nghe Sơn Linh sắp xếp hoạt động đều rõ ràng, liền cười nói: "Không nhất thiết phải đợi thứ hai hỏi, em nhắn tin trên Wechat cho Nặc Nặc không phải là được rồi sao?"
Sơn Linh vỗ trán một cái: "Chị nói có lý!"
Khi liên lạc với Nặc Nặc và Hứa Văn Đào, Sơn Linh không có nói chuyện sẽ đi gặp Tống Thanh Lam. Nàng chỉ dò hỏi hai người có muốn chữ ký của diễn viên này hay không. Sau khi nhận được đáp án giống nhau, Sơn Linh mới cảm thấy mỹ mãn mà cất điện thoại.
Đến thứ tư, từ sáng sớm Sơn Linh đã nhìn chằm chằm điện thoại của Thẩm Khuynh Y, sợ bỏ qua tin nhắn.
Thẩm Khuynh Y không có gấp gáp như Sơn Linh, cô chỉ bình tĩnh làm việc, chờ đợi đối phương nhắn tin tới.
Buổi chiều đúng 3 giờ, điện thoại Thẩm Khuynh Y run lên, có một tin nhắn được gửi đến từ số lạ. Trong tin nhắn hiện một địa chỉ, còn ghi thời gian ở cuối tin, buổi tối 7 giờ.
Đây là chọn đêm trăng thanh gió mát để giao dịch sao!
Thẩm Khuynh Y nhìn tin nhắn đó, nói Sơn Linh không cần trả lời, tan làm trực tiếp đi qua đó.
Sau khi tan làm lúc 5 giờ, Thẩm Khuynh Y dẫn theo Sơn Linh đến một quán ăn để ăn chiều, hơi nghỉ ngơi một chút, sáu giờ mới lái xe khu biệt thự nơi Thẩm Hồng Tuấn ở.
Khu biệt thự rất lớn, mỗi một cái biệt thự cách hàng xóm rất xa, vô luận là tính riêng tư hay an toàn đều rất tốt. Chỗ này có thể xem như là khu người giàu tốt số một số hai trong thành phố, đại minh tinh có một căn biệt thự ở đây cũng bình thường.
Thẩm Khuynh Y không có lựa chọn đi ngang qua biệt thự của Thẩm Hồng Tuấn, mà cô lái xe vòng qua, đến trước biệt thự trong địa chỉ sớm hơn một tiếng.
Mùa đông vào 6 giờ tối, trời đã sớm tối đen, đèn đường tất cả đều sáng lên, trở thành nguồn sáng ở trên chiếu xuống xe.
Sơn Linh dựa vào trên cửa sổ xe, nhìn căn biệt thự đen như mực ở đối diện. Ngoại trừ ánh sáng mờ ảo từ đèn trong sân, thì không còn một nguồn sáng nào.
"Là không có ai ở nhà sao?" Sơn Linh tò mò nhìn bên kia.
Thẩm Khuynh Y vẫn luôn nhìn chăm chú về hướng đó, không có trả lời.
Hai người ở trong xe đợi khoảng nửa tiếng, thì nhìn thấy có một chiếc xe màu đen chạy ở con đường phía đối diện, đèn xe chạy trên đường vào ban đêm lúc sáng lúc tối. Chiếc xe đó chạy đến cách xe của Thẩm Khuynh Y không xa mới ngừng lại.
Sau đó hai người liền nhìn thấy cửa xe mở ra, một cô gái tóc dài đội nón đen, mặc áo khoác lông màu đen kín mít bước từ trên xe xuống.
Cùng xuống xe còn có một cái cô gái hơi thấp hơn một chút, người nọ không có che kín, buộc tóc đuôi ngựa, đeo mắt kính đen, trong tay hình như ôm một chồng tư liệu, đi theo cô gái ở phía trước.
Khi hai người đó đi đến, đôi mắt Thẩm Khuynh Y sắc bén lên, nói với Sơn Linh: "Người tới rồi, cầm sách xuống thôi."
Sơn Linh gật đầu, mở cửa xe cùng Thẩm Khuynh Y xuống dưới.
Tống Thanh Lam rõ ràng không dự đoán được hai người sẽ dùng cách này lên sân khấu, đứng ở tại chỗ hơi ngẩn người, lúc này mới nhớ tới hai người này là ai.
"Cô Tống, chào buổi tối." Thẩm Khuynh Y rất hào phóng chào hỏi với đối phương: "Tôi là Thẩm Khuynh Y, lần trước đã liên hệ với cô, cô đã gửi tin nhắn hẹn 7 giờ tối gặp mặt ở đây."
Tống Thanh Lam gật đầu, cô tháo nón xuống, lộ ra gương mặt trắng nõn, đôi mắt giống như sao trời, so với trong phim còn đẹp hơn. Hơn nữa cô vừa cao vừa gầy, cho dù mặc áo lông vũ màu đen, cũng không che giấu được khí chất.
Sơn Linh cảm thán nói: "Cô Tống đẹp hơn trong TV nhiều."
Không có ai sẽ ghét người khác khen mình, cho dù là Tống Thanh Lam cũng không ngoại lệ. Tâm trạng của cô lập tức tốt hơn rất nhiều, nhưng bởi vì trong khoảng thời gian ngắn không thể đoán được đối phương là địch hay là bạn, 'tin tức' trong lời hai người là gì, cho nên khuôn mặt cô vẫn không có biểu cảm gì.
"Nếu đã gặp được ở chỗ này, chúng ta cũng không cần đi vào nói chuyện." Tống Thanh Lam cũng không muốn mời hai người vào nhà làm khách. Vì thế cô khoanh tay, đứng không xa không gần nhìn hai người, nói: "Hai người muốn đưa tôi thứ gì thì nhanh đưa đi. Nếu đúng là có giá trị, tôi sẽ để trợ lý trả thù lao hậu hĩnh cho hai người."
Cô gái mang kính đứng sau Tống Thanh Lam gật đầu.
Thẩm Khuynh Y cũng không quá muốn nói nhiều với Tống Thanh Lam, bởi vì cô cảm thấy thái độ của đối phương thật sự không tốt. Cảm giác như đang coi thường cô và Sơn Linh, thực sự làm cô không thoải mái.
"Trước khi chúng tôi lấy đồ ra, cô Tống có thể nói chuyện riêng với chúng tôi một chút được không?" Thẩm Khuynh Y ý chỉ trợ lý ở phía sau.
Cô gái mang mắt kính rõ ràng hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Thẩm Khuynh Y, mở miệng nói: "Cô có chuyện gì nói thẳng đi, tôi là trợ lý của Thanh Lam, không cần đề phòng tôi."
Tống Thanh Lam nhìn cô ấy một cái, như nghĩ tới chuyện gì, mở miệng nói với người đó: "Cậu đi về trước đi, mình nói chuyện riêng với hai người này là được rồi."
Người nọ nhíu mày, nghiêm túc nói: "Mình không yên tâm."
"Không sao, mình biết họ là ai." Tống Thanh Lam nói: "Ngày mai còn phải làm việc, không cần lo lắng cho mình, Phương Nhiễm, cậu đi về trước đi."
Phương Nhiễm?
Tên này sao lại quen tai như vậy?
Không chỉ là Sơn Linh, Thẩm Khuynh Y cũng cảm thấy tên này hình như đã từng thấy ở đâu đó. Cô quay đầu nhìn Sơn Linh, rồi lấy quyển sách kia từ trong tay nàng, lật đến trang kép cuối sách.
【Mình không mơ ước xa vời là cậu cũng thích mình, chỉ mong cậu cả đời này trôi chảy. —— Phương Nhiễm】
Thẩm Khuynh Y nhìn đến tên ở cuối trang, lại ngẩng đầu nhìn trợ lý đứng sau Tống Thanh Lam, trong lòng lập tức có âm thanh 'lộp bộp' vang lên.
"Vậy được rồi."
Cũng không biết Tống Thanh Lam vừa mới nói gì với cô gái đó, Phương Nhiễm cảnh giác nhìn hai người lạ trước mặt, mới nói với Tống Thanh Lam: "Cậu cẩn thận một chút, có vấn đề trực tiếp ấn số khẩn cấp gọi cho mình, mình sẽ lập tức lại đây."
Tống Thanh Lam vẫy tay với cô ấy, lúc này Phương Nhiễm mới lưu luyến từng bước rời đi.
Đợi khi người đi rồi, Thẩm Khuynh Y và Sơn Linh một câu đều không có nói. Ba người đứng ở trong gió lạnh mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng vẫn là Tống Thanh Lam không kiên nhẫn mở miệng hỏi: "Không phải hai cô có đồ phải đưa tôi sao, đứng không nói lời nào là có ý gì?"
Thẩm Khuynh Y quyết đoán khép sách lại, lôi kéo Sơn Linh không quay đầu lại liền đi về phía xe, còn lớn giọng nói: "Ngại quá cô Tống, là chúng tôi nhầm, hôm nay không quấy rầy cô."
Sơn Linh quay đầu lại nhìn Tống Thanh Lam đang ngơ ngác đứng đó, nghĩ đến sổ mình mang đến xin chữ ký, có lẽ không thể xin được rồi, nàng chỉ có thể phất tay với Tống Thanh Lam, có lòng tốt nói: "Cô Tống mau đi vào đi, trời gió lớn đừng để bị lạnh."
Nhìn thấy xe Thẩm Khuynh Y cứ nghênh ngang mà đi, Tống Thanh Lam tức giận đến chống hông, không rõ đây là đang làm cái gì.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro