Chương 71

Bởi vì hoạt động tuyên truyền cho Lễ Giáng Sinh quá ít, nên dù hôm nay có khuyến mãi mua một tặng một, thì trong quán vẫn ít khách.

Trước ba giờ quán đã đóng cửa, Nặc Nặc đi gặp bạn của cô, Thẩm Khuynh Y liền dẫn theo Sơn Linh đi đến Happy Valley.

Có lẽ là bởi vì là ngày lễ, nên càng đi càng ùn tắc, đặc biệt đường quốc lộ dẫn đến Happy Valley, có thể nhìn thấy rất nhiều xe so với bình thường. Đoàn xe dài đằng đẵng, liên miên không dứt, nhìn dáng vẻ có lẽ đến cùng một nơi với các nàng.

"Nhiều người quá!" Sơn Linh ngồi ở ghế phụ, nhìn những chiếc xe kẹt cứng do đèn giao thông. Trên xe đa số là phụ huynh dẫn theo con cái, những đứa trẻ ngẫu nhiên nhìn thấy có người nhìn về phía bên này cũng quay đầu nhìn Sơn Linh, cả hai bốn mắt nhìn nhau.

Thẩm Khuynh Y rất bình tĩnh lái xe, nhưng là càng đến Happy Valley càng nhiều người. Cô hơi lo lắng vấn đề quay đầu xe và đỗ xe, nói với Sơn Linh: "Lát nữa chúng ta không ra ngoài ăn, trực tiếp vào công viên, tìm chỗ ăn ở bên trong thôi."

"Dạ." Sơn Linh vẫn dựa vào cửa sổ xe, nhìn một chiếc xe bên cạnh chở một chú chó lớn lông vàng, còn đeo cho nó một cái kính râm rất khoa trương, nhìn qua cũng rất ngầu.

Chú chó nhìn thấy Sơn Linh, thè lưỡi ra, nhìn như là đang cười.

Tuy Sơn Linh không nghe thấy golden nói chuyện, nhưng đại khái cũng có thể cảm nhận được cảm xúc vui vẻ của nó. Không biết Happy Valley có cho mang thú cưng lớn như vậy vào hay không? Nếu không được thì thật đáng tiếc.

Trong lúc nàng miên man suy nghĩ, xe đã chạy đến cổng chính của Happy Valley. Sơn Linh nhìn thấy cánh cổng chính rộng lớn và không khí lễ hội nồng nhiệt, vượt xa so với quán cà phê.

Đương nhiên, cũng có rất nhiều người, hình như mọi người đều muốn đi xem biểu diễn pháo hoa vào lễ Giáng Sinh.

Thẩm Khuynh Y đỗ xe vào trong bãi, bởi vì biết hôm nay sẽ hoạt động ở bên ngoài, cho nên hai người đều mặc kín mít. Sơn Linh mặc áo khoác lông dày dặn, còn Thẩm Khuynh Y một cái áo khoác dài màu đen, dày dặn mà ấm áp.

Đây là lần đầu Sơn Linh tới một nơi kiểu này, nhìn cái gì cũng thấy rất tò mò, thậm chí còn rất hứng thú đối với những chiếc đèn lồng treo ở cổng soát vé. Nàng áp xuống ý muốn bay lên đó nhìn thử, cùng Thẩm Khuynh Y đưa vé cho nhân viên rồi đi vào.

"Chỗ này lớn quá!" Sơn Linh sợ chính mình đi lạc, nắm tay Thẩm Khuynh Y rồi bắt đầu nhìn ngó xung quanh: "Bên kia là cái gì? Còn có thị trấn nhỏ sao? Woa, xe ngựa kìa!"

Thẩm Khuynh Y cũng nhìn theo ánh mắt của Sơn Linh, cảm nhận được tâm trạng hưng phấn của đối phương, cô nắm chặt tay Sơn Linh, khẽ cười nói: "Hiện tại vẫn còn sớm, chúng ta đi chơi một chút được không?"

Đôi mắt Sơn Linh tức khắc sáng lên, vui vẻ nhảy nhót: "Đi, em muốn đi vào thị trấn đó, bên trong có người mặc đồ thú bông kìa!"

***

Cùng lúc đó, Phương Nhiễm cũng đi vào từ cổng soát vé .

Hôm nay cô mặc một áo khoác sọc đen trắng, cô gấp vé của mình lại rồi bỏ vào trong túi, sau đó nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại.

Hiện tại còn chưa đến bốn giờ.

Kỳ thật ngày đó, Phương Nhiễm nói muốn đi Happy Valley với Tống Thanh Lam xong, không lâu sau đã thấy hối hận.

Hiện tại Tống Thanh Lam đã rất nổi tiếng, không giống trước kia còn có thể đi chơi với cô. Hiện tại mỗi lần cô ấy ra ngoài, đều phải che chắn kín mít, sợ bị người nhận ra.

Tuy rằng Phương Nhiễm rất muốn xem pháo hoa ở Happy Valley, nhưng vẫn có chút lo lắng chuyện này sẽ tạo ra ảnh hưởng cho Tống Thanh Lam.

Bất kể là với vai trò bạn, hay trợ lý của cô ấy, Phương Nhiễm đều cảm thấy để Tống Thanh Lam tới Happy Valley là không thích hợp.

Nhưng mà......

Phương Nhiễm ngẩng đầu nhìn Happy Valley ở trước mặt, khống chế không được bước chân đi vào trong.

Từ lúc học đại học ở thành phố này, cô đã rất muốn đến Happy Valley xem pháo hoa một lần.

Lúc trước có thời gian thì không có tiền, một người muốn đi vào chơi phải tốn 1800 tệ. Lúc ấy cô không có thu nhập nào, toàn dựa vào phí sinh hoạt gia đình cho. Cô còn đưa tiền dư cho Tống Thanh Lam, nếu không để đối phương diễn vai quần chúng ở đoàn phim thật sự là quá vất vả.

Sau này đi làm, Phương Nhiễm cũng đã dành dụm được tiền, nhưng lúc ấy lại không có thời gian, còn phải đi khắp nơi với Tống Thanh Lam, còn lo toan việc ăn uống và cuộc sống hàng ngày của cô ấy, còn phải cùng cô ấy đi gặp rất nhiều đạo diễn và nhà làm phim. Tống Thanh Lam cũng không thể ăn mặc bình thường mà đi, cho nên tiền của Phương Nhiễm gần như đều tiêu vào những thứ đồ xa xỉ đó. Vì có thể làm Tống Thanh Lam nổi bật trước mặt các nhà làm phim, cô gần như đã dùng cạn tiền trong thẻ của mình.

Sau này, Tống Thanh Lam không cần Phương Nhiễm hỗ trợ nữa, nhưng lại bận rộn hơn trước. Cho nên Phương Nhiễm ở thành phố này đã gần mười năm, nhưng vẫn chưa hề vào công viên Happy Valley nổi tiếng gần xa này.

Cô ngẩng đầu nhìn khu vui chơi giải trí ở phía xa, đi đến một góc an tĩnh lấy điện thoại ra, tìm đến Wechat của Tống Thanh Lam.

Sáng hôm nay, cô còn gọi cho Tống Thanh Lam, nhắc cô ấy đợi khi trời tối hãy vào, tránh cho ban ngày bị người nhận ra, mà Tống Thanh Lam cũng rất sảng khoái đáp ứng rồi.

Hiện tại, cô định gọi lại cho Tống Thanh Lam, để sắp xếp tuyến đường vào công viên với cô ấy.

Điện thoại vang lên vài tiếng đã được bắt máy, giọng nói lười biếng của Tống Thanh Lam từ điện thoại truyền ra tới.

"Nhiễm nhiễm, có chuyện gì vậy?" Giọng nói của Tống Thanh Lam nghe tới không có chút sức sống, Phương Nhiễm suy đoán có thể đối phương mới vừa ngủ trưa dậy.

Có lẽ vì công việc không có tính quy luật, đôi khi còn phải thức đêm, cho nên đa số nghệ sĩ đều học được kỹ năng có thể ngủ mọi lúc, mọi nơi.

Tống Thanh Lam cũng không ngoại lệ.

"Mới vừa tỉnh ngủ hả?" Phương Nhiễm dịu dàng hỏi: "Ngủ nhớ bật máy sưởi, mấy ngày nay đều dưới 0 độ, nếu cậu bị cảm sẽ ảnh hưởng đến công việc đó."

"Chẳng trách lúc mình ngủ lại thấy lạnh như vậy, thì ra là do không bật máy sưởi." Tống Thanh Lam rúc trong chăn, dùng chăn nhỏ quấn chặt mình lại, cười ngây ngô: "Nhiễm Nhiễm cậu thật tốt, có người trợ lý chu đáo như cậu mình rất vui, quen biết cậu nhiều năm như vậy quả thật rất xứng đáng."

Là mười năm.

Phương Nhiễm lặng lẽ nói ở trong lòng, giọng vẫn không thay đổi, nói với Tống Thanh Lam: "Mình đã tới công viên, cậu chờ trời tối hãy đến, không cần đặt xe, gọi điện thoại cho tài xế Trương là được. Mình đã nói với anh ấy hôm nay chở cậu đến Happy Valley."

"A?" Tống Thanh Lam hình như không nhớ nổi là chuyện gì, nằm trong chăn suy nghĩ thật lâu mới nhớ tới, bừng tỉnh nói: "Ý cậu là đến Happy Valley đúng không?  Xém chút là mình quên mất."

Phương Nhiễm cười khẽ, nói: "Vì sợ cậu quên, nên mình mới gọi cho cậu đấy."

Tống Thanh Lam trở mình, ôm điện thoại nói: "Mình biết rồi, mình đã nhớ tới, tối nay mình sẽ không bỏ lỡ buổi bắn pháo hoa đâu."

"Được rồi." Phương Nhiễm đầy cõi lòng chờ mong, nói với Tống Thanh Lam: "Vậy cậu thức dậy đi, ăn chút gì rồi đến, đừng để bụng đói."

Tống Thanh Lam vui vẻ hướng về phía điện thoại hôn 'chụt chụt' hai tiếng, rồi mới tắt máy, duỗi người xuống giường rửa mặt.

Thời gian vẫn còn sớm, Tống Thanh Lam cũng không sốt ruột, hơn nữa thẳng thắn mà nói, mấy năm nay cô đã xem qua nhiều thứ hào nhoáng ở nơi phồn hoa này rồi. Đối với biểu diễn pháo hoa ở Happy Valley cũng không có quá nhiều hứng thú, trước kia lúc đóng phim và show truyền hình luôn đến những nơi như vậy để quay.

Nhưng Phương Nhiễm là bạn tốt mà cô đã quen biết nhiều năm, Tống Thanh Lam cũng không muốn làm mất mặt đối phương, nên cố gắng đồng ý rồi.

Thật ra cô căn bản không muốn đi.

Tống Thanh Lam nhìn mình trong gương, trạng thái làn da của cô trong mấy ngày nay hơi kém, mấy ngày nữa còn phải đi quay quảng cáo, vẫn nên chăm sóc kỹ hơn mới được.

Nghĩ như vậy, Tống Thanh Lam liền mở tủ lạnh, chọn một cái mặt nạ từ bên trong, rửa mặt xong liền đắp lên.

Vừa đắp mặt nạ, Tống Thanh Lam vừa đi đến phòng để quần áo của mình, chọn một bộ quần áo cô định mặc vào hôm nay.

Đây chính là khuyết điểm của việc làm minh tinh, ra ngoài dù sao cũng nên mặc đồ xinh đẹp, nếu không lỡ bị người chụp được dáng vẻ quê mùa sẽ làm xấu hình ảnh của mình.

Trong lòng Tống Thanh Lam cân nhắc như vậy, chọn một cái áo khoác màu đen, cùng với quần jean và áo lông màu trắng. Tất cả đều là quần áo màu trơn, nhìn rất đơn giản, nên phải phối hợp thêm ít đồ trang sức nhỏ.

Cô chọn một đôi giày boots Dr.Martens,  cùng thắt lưng màu nâu, lại lấy thêm một cái nón màu đen.

Dù những món này có vẻ ngoài đơn giản bình thường, nhưng thật ra rẻ nhất cũng tốn bốn năm ngàn. Càng đừng nói đến cái áo khoác hơn trăm nghìn tệ cùng với đôi boots chín trăm nghìn.

Nhưng Tống Thanh Lam cảm thấy những thứ này đều bình thường, dù sao đều là nhãn hàng tặng cho cô, không cần cô tốn một xu nào.

Trước kia, cô phải tìm mọi cách mua các loại hàng xa xỉ, giả vờ rất tự tin. Nhưng tới hiện tại, dù Tống Thanh Lam có mặc áo thun trắng 15 tệ, cũng sẽ có người cảm thấy nó phải có giá 3000 tệ.

Này đại khái chính là hiệu ứng của người nổi tiếng.

Lúc Tống Thanh Lam đang nghĩ nên mang trang sức gì, điện thoại đặt ở bên ngoài vang lên. Cô đặt vòng tay bằng da xuống rồi nghe máy.

"Chào cô Tống, tôi đến từ nhãn hàng D, trước đó chúng ta đã từng thảo luận về hợp đồng hợp tác, cô còn nhớ rõ không?"

Tống Thanh Lam sao có thể nhớ được, cô 'ừm' một tiếng, hỏi: "Có chuyện gì sao? Nếu là vấn đề về quảng cáo thì trực tiếp liên hệ trợ lý của tôi là được rồi."

"Chúng tôi đã từng liên hệ với trợ lý Phương rồi, nhưng vẫn muốn đến gặp cô Tống một chút. Chúng tôi muốn mời cô hôm nay đến Câu lạc bộ Platinium để gặp mặt. Ở đó đúng lúc đang có tiệc rượu cao cấp nhân dịp lễ Giáng Sinh, không biết cô có hứng thú tham gia hay không?"

Tống Thanh Lam suy nghĩ, cô đang muốn cự tuyệt, đối phương lại đột nhiên nói: "Cô Dương Tiêu cũng sẽ tới."

Tên này vừa xuất hiện, Tống Thanh Lam không cần suy nghĩ liền nói: "Tôi biết rồi, tiệc rượu bắt đầu lúc mấy giờ?"

"Buổi tối 7 giờ sẽ bắt đầu, cô có thể đến trễ một chút cũng được."

"Tôi sẽ đến đúng giờ."

Sau khi tắt điện thoại, Tống Thanh Lam vội vàng trở lại phòng thay đồ. Dương Tiêu là tiểu hoa* đang hot gần đây, đã đoạt vài hợp đồng quảng cáo của Tống Thanh Lam. Hôm nay cô nhất định phải đi đối mặt với cô ta, nếu không đối phương sẽ leo lên đầu cô.

(*Tiểu hoa là những nữ diễn viên còn trẻ tuổi nhưng có nhiều thành tích trong diễn xuất.)

Cô ném hết những bộ quần áo khiêm tốn đã chuẩn bị ra sàn nhà, Tống Thanh Lam tìm một bộ lễ phục hợp với dáng người, rồi trang điểm tinh xảo, đeo trang sức đá quý đắt tiền. Sau đó, cô gọi điện thoại cho câu lạc bộ xác định xem tối nay có tiệc rượu cao cấp thật hay không. Cuối cùng, cô mới gọi điện thoại cho tài xế Trương.

"Hiện tại sếp muốn đi sao?" Tài xế ở đầu bên kia biết cô muốn đi ra ngoài, nên thấp giọng dò hỏi.

"Đúng vậy, đi câu lạc bộ Platinium, hôm nay tôi muốn tham gia tiệc rượu ở đó."

"Hả?" Anh Trương khó hiểu: "Nhưng trợ lý Phương nói tôi đưa chị đến Happy Valley xem pháo hoa mà."

Lúc này Tống Thanh Lam mới nhớ lại đúng là có chuyện như vậy, cô không kiên nhẫn nói: "Tôi biết, lát nữa tôi sẽ nói với Phương Nhiễm. Hiện tại anh tới nhà tôi đi, trước 7 giờ đưa tôi đến tiệc rượu, hiểu chưa?"

Anh Trương im lặng một chút, cảm thấy nếu sếp đã nói như vậy, cậu là một tài xế cũng không thể nói gì, dù sao đều chuẩn bị đưa cô ra ngoài.

"Đã hiểu, sếp." Anh Trương nói: "Mười phút sau tôi sẽ đến cửa nhà chị."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro