Chương 78

Sơn Linh dựa vào cửa kính của quán cà phê, nhìn trận tuyết lông ngỗng lớn ở bên ngoài, không khỏi cảm thấy kinh hãi.

"Tuyết rơi lớn quá." Nặc Nặc cũng dựa vào cửa kính như Sơn Linh, cảm thán: "Tuyết lớn như vậy, hôm nay việc buôn bán khẳng định rất nhàm chán."

"Đúng vậy." Sơn Linh cũng cảm thán: "Đa số mọi người đều sẽ đến trễ."

Cũng không lạ khi Sơn Linh nói vậy, bởi vì hôm nay nàng và Thẩm Khuynh Y đi sớm nửa tiếng, vẫn vì kẹt xe và nhiều nguyên nhân khác, mà đến muộn hai tiếng.

Hai tiếng đó!

Sơn Linh rất là khiếp sợ, nàng bay là có thể bay qua tới!

Có lẽ là bởi vì hôm nay tuyết rơi lớn, quán cà phê không có một khách nào. Sơn Linh và Nặc Nặc rất rãnh, hai người ngồi ở chỗ nhìn ra hồ nước, nhìn tuyết lông ngỗng ở ngoài.

"Tuyết lành báo hiệu vụ mùa bội thu." Nặc Nặc duỗi người, cảm thán nói: "Tháng sau đã đến Tết Dương Lịch, hy vọng có thể nghỉ thêm hai ngày."

Sơn Linh tò mò nhìn cô: "Bình thường chúng ta được nghỉ mấy ngày vậy?"

Nặc Nặc lặng lẽ nói: "Năm nay mình vừa tới, không có trải qua kỳ nghỉ Tết Dương Lịch, nhưng ngày nghỉ lễ theo quy định vẫn có."

Chẳng qua bởi vì trước kia ít khách, một ngày cũng không có vài người khách, cho nên thời gian nghỉ sẽ kéo dài.

Hiện tại khách nhiều hơn, Nặc Nặc cũng không biết Thẩm Khuynh Y có cho cô nghỉ thêm hai ngày hay không?

Đang nghĩ như vậy, Thẩm Khuynh Y đã bưng tới hai ly cà phê và một ly nước chanh, đặt ở trên bàn rồi cũng ngồi xuống.

Nặc Nặc: ?

"Cửa hàng trưởng." Nặc Nặc bưng cà phê lên uống một ngụm, cảm khái nói: "Bởi vì không có khách, cho nên ba người chúng ngồi ở đây ngắm cảnh tuyết sao?"

Thẩm Khuynh Y bắt chéo chân, khẽ cười nói: "Chuyện này không phải rất tốt sao."

Nặc Nặc quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ: "Trộm được nửa ngày nhàn giữa kiếp phù du, quả thật không sai ~"

Nhưng vào lúc này, trên đường nhỏ đến quán cà phê có một cô gái mặc áo bông màu trắng đi tới, trên đầu cô đội mũ lưỡi trai màu đen, mặt trên đã dính đầy tuyết. Vừa vào quán cô liền vội vàng tháo mũ xuống, những bông tuyết đó vừa vào quán nháy mắt đã hòa tan không ít, làm mũ trở nên ướt dầm dề.

Quán cà phê không có một người khách, người này vừa xuất hiện đã rất gây chú ý.

Sơn Linh chờ người đó tháo khăn quàng cổ xuống, mới phát hiện đây không phải là Phương Nhiễm sao.

"Trợ lý Phương?" Sơn Linh cầm ly nước chanh ấm áp, nhìn dáng vẻ của Phương Nhiễm thì khó hiểu nói: "Tuyết lớn như vậy sao chị không mang ô theo?"

Phương Nhiễm xoa khuôn mặt đã đông cứng, cười đi tới, nói: "Tôi nghĩ chỉ là tuyết rơi thì không sao, vỗ vỗ vài cái thì rơi hết."

"Tuy rằng chỉ rơi tuyết, những vẫn phải bung dù." Sơn Linh săn sóc đứng lên, lấy một cái khăn lông từ sau quầy ra, nói: "Chị lau một chút đi."

Chờ sau khi Phương Nhiễm lau sạch tuyết trên người, Thẩm Khuynh Y mới dò hỏi: "Muốn uống cà phê sao?"

"Cho một ly đi." Phương Nhiễm nhìn Thẩm Khuynh Y, hỏi: "Đúng lúc tôi có chuyện thương lượng với hai người. Lần trước cô nói quyển sách mà Tống Thanh Lam bán cho cô, tôi có thể dùng quyển sách có chữ ký giống vậy đổi, chuyện này còn tính hay không?"

Thẩm Khuynh Y nhìn cô: "Cô tìm thấy rồi sao?"

Phương Nhiễm gật đầu: "Hôm nay mới vừa tìm được tôi liền tới đây tìm cô, chúng ta......có thể nói chuyện riêng không?"

Sơn Linh rất tự giác cùng Nặc Nặc vào quầy, Nặc Nặc đi làm cà phê, Sơn Linh thì lang thang không có mục tiêu nhìn lung tung.

Tuyếtrơi rất an tĩnh, quán cà phê không có khách nào khác, trong quán chỉ có Thẩm Khuynh Y và Phương Nhiễm nói chuyện với nhau. Nhưng mà hai người nói chuyện quá bí mật, làm Sơn Linh căn bản không nghe rõ.

Phương Nhiễm hình như nói gì cùng Thẩm Khuynh Y, Thẩm Khuynh Y cau mày suy nghĩ, mở miệng lại nói gì đó.

Hai người ngồi nói một hai phút, cuối cùng Thẩm Khuynh Y gật đầu, đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống nói gì với Phương Nhiễm, mới xoay người đi tới quầy.

Đây là giao dịch thành công sao?

Sơn Linh nghi ngờ phỏng đoán, sau đó nhận lấy ly cà phê từ Nặc Nặc, rồi đóng gói lại.

Khi nàng gói xong cà phê, Thẩm Khuynh Y đã đi tới, nói với Sơn Linh: "Cô Phương còn muốn ngồi trong chốc lát, em đưa ly cà phê cho cô ấy đi."

Sơn Linh gật đầu, mở miệng hỏi: "Hai người nói gì vậy? Cách quá xa em cũng chưa nghe được......"

Thẩm Khuynh Y nghe thì cười khẽ, nói: "Cô ấy nói cô ấy tìm được quyển sách gốc có chữ ký rồi, đề nghị chị đem kia quyển sách cho cô ấy, chị đồng ý."

Nói xong, Thẩm Khuynh Y nhìn thoáng qua Sơn Linh: "Chị đi vào trong xe lấy quyển sách kia, em đem cà phê đưa qua cho cô ấy đi."

Sơn Linh gật đầu, nói với Thẩm Khuynh Y: "Bên ngoài tuyết lớn, chị nhớ rõ phải đem theo dù."

Ánh mắt Thẩm Khuynh Y khẽ chớp động, cười khẽ nói với nàng: "Chị biết rồi, chị lấy rồi sẽ về liền."

Sơn Linh nhìn cô rời đi, lúc này mới bưng ly cà phê đi qua, đặt ở trước mặt Phương Nhiễm. Chẳng qua bao lâu, Thẩm Khuynh Y cũng từ bên ngoài trở về, trong tay cầm quyển 'Lời tỏ tình dài nhất'.

"Cảm ơn." Phương Nhiễm nói cảm ơn, liền ngẩng đầu nhìn Sơn Linh, dừng một chút hỏi: "Cô Sơn Linh, tôi có thể nói chuyện với cô một chút sao?"

Hôm nay tuyết lớn như vậy, khẳng định là không có bao nhiêu khách, Thẩm Khuynh Y chưa nói cái gì, chỉ là gật đầu với Sơn Linh, lúc này nàng mới ngồi đối diện với Phương Nhiễm.

Ly cà phê ấm áp tỏa ra hương thơm tinh khiết, Phương Nhiễm cầm lấy uống một ngụm, ánh mắt nhìn về phía xa.

Không phải nói muốn nói chuyện sao, sao lại bắt đầu ngắm phong cảnh?

Trong lòng Sơn Linh tò mò, nhưng không có lập tức nói chuyện, cô chỉ ngồi tự suy nghĩ.

Vô luận là 'Lung thành chuyện xưa', vẫn là 'Nàng tiên cá', khi Thẩm Khuynh Y giao quyển sách cho người ủy thác, Sơn Linh đều sẽ đạt được 100.000 công đức, nhưng lúc này Sơn Linh trái cảm nhận một chút, phải cảm nhận một chút.

Một điểm cũng không tăng???

Sao lại thế này?

Rương công đức hỏng rồi???

Không thể nào, cũng không nghe người lớn trong thôn nói thứ đồ này sẽ hư mà. Hơn nữa nếu hỏng rồi, nàng phải đến chỗ nào để sửa?

Sắc mặt Sơn Linh nặng nề, bộ dáng như có tâm sự, giống như đang suy tư 'chuyện lớn' gì vậy.

Phương Nhiễm nhìn nàng, qua nửa ngày mới bỗng nhiên nói: "Cô Sơn Linh?"

"A?" Vội vàng thu hồi lại tư duy tán loạn, Sơn Linh ngẩng đầu theo bản năng, nhìn Phương Nhiễm mới nhớ tới đối phương tìm nàng nói chuyện. Nàng vội vàng lấy lại bình tĩnh, cười với Phương Nhiễm, nói: "Chị Phương không cần khách sáo như vậy, gọi em là Tiểu Linh là được."

Phương Nhiễm cười nói: "Em thoạt nhìn đúng là rất nhỏ, vừa mới tốt nghiệp đại học sao?"

Sơn Linh gật đầu: "Cũng giống vậy."

Phương Nhiễm lại nhìn Thẩm Khuynh Y ở quầy bên kia, hỏi: "Chị có thể mạo muội hỏi một câu, quan hệ của em và cô Thẩm là gì không? Bởi vì lần trước ở Happy Valley, chị thấy hai người rất thân mật, còn tưởng là bạn bè hoặc là......người yêu."

Sơn Linh tò mò chớp mắt, quan hệ của nàng và Thẩm Khuynh Y tốt đến vậy sao. Làm cho Hứa Văn Đào, Nặc Nặc và Phương Nhiễm đều cho rằng hai người có quan hệ thân thiết.

"Chỉ là quan hệ sếp và nhân viên bình thường thôi." Sơn Linh suy nghĩ, bổ sung nói: "Nhưng mà Y Y đối đối với em đúng là rất tốt, em nghĩ có lẽ hai em hẳn là bạn bè."

"Bạn bè......" Phương Nhiễm nhấm nuốt từ này, cuối cùng mới quay đầu nhìn cảnh tuyết bên ngoài, cảm khái nói: "Từ bạn bè này, thật sự có nhiều ý nghĩa."

Giống như cô và Tống Thanh Lam, là quan hệ sếp và nhân viên, cũng là quan hệ bạn bè, càng là quan hệ yêu thầm.

Phương Nhiễm làm việc lâu như vậy, đã biết Tống Thanh Lam đối với phụ nữ không có ý tưởng gì. Cô ấy chỉ thật sự đem chính mình coi như bạn, cùng với một trợ lý có năng lực xuất chúng, hoàn toàn không đoán được, người ở cạnh cô ấy mười năm, là người yêu thầm cô ấy.

Cũng không lời nói dối mang tên 'bạn bè' này, khi nào sẽ đột nhiên bị vạch trần.

Phương Nhiễm từ từ thở dài, như là nghĩ tới chuyện gì trầm trọng.

Sơn Linh thấy dáng vẻ này của cô, liền theo bản năng muốn an ủi. Nàng nhìn quyển sách trong tay Phương Nhiễm, liền dò hỏi: "Em nghe Y Y nói, chị đã tìm được quyển sách gốc có chữ ký rồi sao?"

"Ừm." Phương Nhiễm gật đầu, nói: "Chị nhờ vài người bạn tìm sách giúp chị. Sau đó lại nhờ bạn ở Nhật Bản tìm tác giả ký tên, chờ qua cổng hải quan là có thể gửi đến đây."

Phương Nhiễm cười nói: "Đừng thấy chị chỉ là trợ lý nhỏ, nhưng ở phương diện này vẫn có chút biện pháp."

"Thật là lợi hại." Sơn Linh cho rằng cô chỉ là tìm một quyển sách cũ, dùng để đổi với quyển trong tay Thẩm Khuynh Y, lại không nghĩ rằng người ta trực tiếp tìm tác giả để xin chữ ký.

Bất quá ngẫm lại cũng đúng, quyển sách này xuất bản đã lâu, hơn nữa cũng có không ít giải thưởng, sách có chữ ký sẽ tăng giá rất nhiều. Nếu có điều kiện liên hệ đến tác giả, trực tiếp tới cửa xin chữ ký thì đơn giản hơn nhiều.

Phương Nhiễm lại nói chuyện thêm vài câu với Sơn Linh, rồi cầm quyển sách 'Lời tỏ tình dài nhất' rời khỏi quán cà phê.

Cho đến khi Phương Nhiễm rời đi, Sơn Linh đều không có nhận được 100.000 công đức.

Sao lại thế này?

Sơn Linh uất ức suy nghĩ, không lẽ rương công đức thật sự hỏng rồi?

Nàng không biết đi đâu để sửa hết!!!!

***

Mà lúc này, Phương Nhiễm ngồi ở chỗ của mình trong văn phòng, cầm quyển 'Lời tỏ tình dài nhất', lật xem trang giấy kép ở cuối, nhìn những câu nói mình đã viết xuống vào thời niên thiếu.

Phương Nhiễm nhìn một lần lại một lần, trong phòng an tĩnh không có bất kỳ âm thanh nào.

Năm đó, Phương Nhiễm đưa quyển sách này cho Tống Thanh Lam vào vài ngày trước kỳ thi đại học. Lúc ấy các bạn học đều tặng quà cho nhau, nên lúc cô tặng quyển sách này, Tống Thanh Lam cũng không quá chú ý, rất thản nhiên mà nhận lấy.

Sau khi thi đại học, chính là nghỉ hè.

Mùa hè năm đó, là mùa hè dài nhất mà Phương Nhiễm trải qua.

Từ sau khi Tống Thanh Lam cầm quyển sách đó không còn liên hệ với Phương Nhiễm, giống như là bốc hơi khỏi thế giới. Phương Nhiễm cho rằng đối phương thấy được bức thư tình này, do đó chán ghét cô, rời xa cô.

Nhưng vào cuối mùa hè dài dòng đó, Tống Thanh Lam lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Phương Nhiễm.

Cô vĩnh viễn đều nhớ rõ, cô gái xinh đẹp phơi nắng đến ngăm đen, mặc một cái váy trắng, đứng trước mặt Phương Nhiễm cười lộ ra hàm răng trắng tinh.

"Hiếm khi không có bài tập hè, mình cùng người nhà đến Mông Cổ cưỡi ngựa, đi Hải Nam phơi nắng, còn ra nước ngoài." Tống Thanh Lam uống nước cam có ga, nói với Phương Nhiễm: "Mình đã đăng lên trang cá nhân, cậu không thấy sao?"

Phương Nhiễm ngậm ống hút không có nói chuyện, đúng là cô không xem trang có nhân của đối phương, bởi vì cô sợ sau khi click mở, phát hiện Tống Thanh Lam đã hủy kết bạn với cô.

"Không có." Phương Nhiễm làm bộ bình tĩnh nói: "Mình nghỉ hè đi làm thêm, cũng là vừa trở về."

"Tốt quá." Tống Thanh Lam nhích lại gần, cười như mặt trời lóa mắt vào mùa hè: "Nhiễm Nhiễm vừa biết tiết kiệm lại biết quản lý việc nhà, sau này ai làm bạn trai của cậu, mình sẽ thấy ghen ghét."

Thật ra cậu không cần ghen ghét.

Phương Nhiễm nhìn 'mặt trời' trước mặt, tình cảm trong lòng tràn đầy đến mức sắp tràn ra tới.

Ở trong cuộc đời của mình, cậu là ngôi sao lóa mắt nhất.

Cũng là người suốt đời mình đều không thể đuổi tới......!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro