Chương 79
Lúc Tết Dương Lịch, quán cà phê cho nghỉ ba ngày.
Ba ngày nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn. Nhưng đối với người không có chỗ để đi như Sơn Linh tới nói, nghỉ chẳng khác nào ở nhà ăn no chờ chết.
Nhưng mà gần đây Sơn Linh rất u buồn, bởi vì Phương Nhiễm nhận được quyển sách kia rồi, nhưng công đức của nàng lại không có tăng.
Vì sao không tăng chứ?
Sơn Linh ngồi ở trên ban công phơi nắng, nghĩ trăm lần cũng không ra.
Có vài chú chim sẻ nhỏ đậu trên ban công, Sơn Linh chống đầu nhìn chúng nó, phát hiện chúng nó không phải đang nói chuyện, mà là đang ca hát, toàn bộ ban công đều là tiếng 'pi pi pi' ồn ào.
"Tôi có thể hỏi một vấn đề sao?"
Nhân lúc nhóm chim sẻ nhỏ trò chuyện, Sơn Linh ngồi thẳng dậy, nhìn chúng nó nói: "Mọi người có biết chỗ nào sửa rương công đức không?"
Nhóm chim sẻ nhỏ nhảy nhót vào ban công, có con đậu ở trên vai Sơn Linh, có con đứng ở đầu gối của nàng, có con còn thuận tiện tiến vào uống miếng nước.
【Rương công đức là cái gì?】 Chú chim đứng ở đầu gối nghiêng đầu dò hỏi.
Sơn Linh suy nghĩ, nói: "Chính là đồ vật có thể chứa đựng công đức, tôi nghĩ nó hỏng rồi, muốn hỏi xem có thể đi đâu để sửa."
Chú chim sẻ nhỏ đứng ở trên vai nghiêng đầu hỏi: 【Vậy cô có mang theo cái rương công đức đó không?】
Sơn Linh nói: "Nó không tồn tại bên ngoài, nó vẫn vẫn luôn đi theo tôi, cũng chỉ mình tôi có thể cảm nhận được nó."
【Vậy phải sửa như thế nào?】
【Hay là thử vỗ một cái đi, tôi thấy loài người sửa TV đều là vỗ vài cái là được.】
Sơn Linh thở dài: "Đó đều là biện pháp của nhiều năm trước rồi, hiện tại cũng không có TV lớn như vậy nữa, mọi người phải bắt kịp thời đại đi."
Ba con chim sẻ nhỏ nghe vậy thì vây quanh Sơn Linh, mồm năm miệng mười phản bác .
【Chúng tôi chỉ là chim sẻ, vì sao phải bắt kịp thời đại?】
【Bắt kịp thời đại nghĩa là gì?】
【Cũng có chim sẻ lớn tuổi kể chuyện xưa cho chúng tôi nghe, chúng tôi cũng hiểu một ít 】
【Cô là chim sẻ nhỏ ngoại lai, có thể không hiểu biết chỗ của chúng tôi. Chúng tôi đều vui vui vẻ vẻ tồn tại là tốt rồi, ai biết đến ngày nào sẽ bị mèo bắt đi ăn luôn chứ.】
【Ở trong thành thị còn sẽ bị xe đụng, sau đó biến thành khô chim】
【Đúng đúng đúng, khô chim!】
【Cho nên, bắt kịp thời đại có nghĩa là gì vậy?】
Nghe ba con chim sẻ nhỏ lải nhải, Sơn Linh cúi đầu, phồng má thừa nhận sai lầm: "Tôi biết rồi, về sau tôi sẽ không nói như vậy, không cần mắng tôi, tôi cũng chỉ là một con Sơn Tước nhỏ thôi."
Sơn Linh là chim ở nơi khác, tất nhiên không thể cãi nhau với chim bản địa.
Rốt cuộc có câu cường long cũng không áp được chim ở hai đầu bờ ruộng.*
(*Câu gốc là cường long bất áp địa đầu xà - là một thành ngữ Trung Quốc. Ý nghĩa rồng mạnh cũng không đè được rắn ở đầu thôn, kẻ mạnh từ nơi khác đến cũng không át được người có thế lực, có quan hệ trong địa bàn của họ.)
Sơn Linh nhìn chúng nó, lại hỏi: "Vậy mọi người biết con mèo cam trong khu có còn không?"
【 Còn ở, nó luôn đi bộ trong khu, bắt chúng tôi ăn】
【Còn may cô là một con chim tốt bụng, để đồ ăn ở ban công, nếu không chúng tôi đậu trên mặt đất không cẩn thận thì sẽ bị nó ăn luôn 】
Sơn Linh nghe vậy thì cười nói: "Vậy thì tốt quá, trong khu cũng có rất nhiều người cho nó ăn, cũng không sợ nó đói quá ăn chim."
Một con chim nhỏ trong đó nghiêng đầu, nói với Sơn Linh: 【Nhưng mà con mèo đó vào khoảng thời gian trước biến mất, sau này mới trở về. Sau đó trên lỗ tai có cái lỗ thủng, nghe nói là bị bắt đi triệt sản, nói làm như vậy nó sẽ thành một con mèo con vui sướng.】
【Triệt sản là gì?】
【Chính là không thể sinh con đó】
【Thảm như vậy, sao loại người lại gọi là là 'mèo con vui sướng', nó thật sự vui sướng sao?】
Trong khoảng thời gian ngắn, bốn con chim đều lâm vào trầm tư.
Thôi, sung sướng hay không đó là chuyện của con mèo, cùng bé Sơn Tước như nàng có quan hệ gì.
Đúng lúc này, Thẩm Khuynh Y xách theo một túi đồ từ cửa đi đến, ba con chim sẻ nhỏ khi nghe được tiếng mở cửa ngay lập tức bay ra ngoài, biến mất không thấy.
"Y Y?"
Sơn Linh tiến lại đây, nhận lấy cái túi từ trong tay Thẩm Khuynh Y, nhìn thoáng vào bên trong, tò mò nói: "Sao lại mua nhiều đồ ăn vặt như vậy?"
Thẩm Khuynh Y vừa cởi áo khoác, vừa cười nói: "Không phải vì thấy em hai ngày này quá nhàm chán hay sao, mua cho em một ít đồ ăn vặt, lát nữa chúng ta tìm một bộ phim điện ảnh xem đi."
Sơn Linh ánh mắt sáng lên: "Được nha, vậy em đi pha trà sữa!"
Thẩm Khuynh Y nhìn bóng dáng vui sướng của nàng, giương giọng hô: "Phần của chị không cần bỏ đường."
"Được~" Sơn Linh ở trong phòng bếp đáp lại cô.
Chờ Thẩm Khuynh Y vào phòng ngủ thay một bộ đồ ở nhà thoải mái, đã thấy Sơn Linh chuẩn bị xong hết. Hai ly trà sữa màu khác nhau đặt ở trên bàn trà.
Thẩm Khuynh Y không thích uống nhiều sữa và ngọt, cho nên dùng hồng trà, chỉ có chút vị sữa và vị chua nhẹ của hồng trà.
Mà Sơn Linh thích uống sữa nhiều và ngọt nhiều, nên ly của cô dùng trà trắng ô lông đào, lại bỏ thêm topping pudding, một ly đều tràn đầy.
Đồ ăn vặt Thẩm Khuynh Y mua đều đặt ở trên bàn trà, lúc này Sơn Linh mang một dĩa trái cây đã cắt sẵn từ phòng bếp ra, vui vẻ nói: "Đều chuẩn bị tốt, Y Y chị muốn xem phim gì? Chị chọn trước đi!"
Thật ra xem phim điện ảnh đến rạp chiếu phim sẽ có không khí hơn, nhưng Thẩm Khuynh Y không quá thích bầu không khí ở nơi đông đúc như vậy. Cô vẫn là thích cảm giác xem phim ở nhà hơn, cho nên vẫn luôn ở nhà xem điện ảnh.
"Xem phim điện ảnh mới chiếu gần đây đi." Thẩm Khuynh Y ngồi ở trên sô pha, điều khiển bức màn tự động đóng lại. Toàn bộ phòng khách trở nên tối đen, cô lại cầm điều khiển chọn phim.
Bởi vì sản nghiệp của nhà họ Thẩm có chút quan hệ với trung tâm thương mại, cho nên có vài phim điện ảnh có thể trực tiếp xem ở nhà. Đây cũng là lý do vì sao Thẩm Khuynh Y thích xem phim nhưng cũng không đến rạp chiếu phim.
Sơn Linh không hiểu những việc này, chỉ cảm thấy phim hay thì xem, cầm một quả quýt vừa lột vừa nói: "Gần đây có phim gì?"
Thẩm Khuynh Y đang chọn, đột nhiên sửng sốt.
Chỉ nhìn đến trên poster là gương mặt Tống Thanh Lam, cô ấy mặc một bộ lễ phục dạ hội hồng nhạt, ngồi ở trên một cái sô pha đơn màu đỏ thẫm, bên người có bốn nhân vật nam người đứng người ngồi xung quanh.
Hình như là phim điện ảnh do Tống Thanh Lam đóng đã chiếu, tên bộ phim này là《Cô gái bước ra từ truyện cổ tích 》.
"Tống Thanh Lam?" Sơn Linh cũng thấy được, chớp mắt bỏ một múi quýt vào miệng, nói: "Bộ phim này hay không?"
Thẩm Khuynh Y nhìn điểm đánh giá bên cạnh, 9.2 điểm?
Loại phim vừa thấy liền biết không quá đứng đắn này thế nhưng điểm cao như vậy sao?
"Đánh giá có vẻ tốt." Thẩm Khuynh Y nhìn Sơn Linh, dò hỏi: "Hay là cứ chọn cái này?"
Sơn Linh gật đầu, uống một ngụm trà sữa ngọt ngào, nói: "Được."
Điện ảnh bắt đầu phát, hai người dựa trên sô pha vừa ăn đồ ăn vặt uống trà sữa, vừa xem điện ảnh.
Thẩm Khuynh Y vốn cho rằng đây là một bộ phim có cốt truyện rất bình thường. Nhưng xem hơn mười phút, cô bắt đầu đắm chìm vào cốt truyện sâu sắc. Khi bộ phim hai tiếng rưỡi kết thúc, Thẩm Khuynh Y mới hiểu được vì sao bộ phim điện ảnh lại có điểm cao như vậy.
Ngoại trừ cốt truyện xuất sắc và giả thuyết huyền diệu ra, kỹ thuật diễn của Tống Thanh Lam cũng rất vững chắc. Cô ấy đóng vai hai nhân vật trong phim, mỗi nhân vật đều có khí chất riêng, kỹ thuật diễn của cô vô cùng xuất sắc.
Nhìn dáng vẻ, Tống Thanh Lam nổi tiếng cũng không chỉ dựa vào khuôn mặt xinh đẹp.
Sơn Linh xem đến quên mất ăn đồ ăn vặt, qua một lúc lâu mới hỏi Thẩm Khuynh Y: "Hay là......chúng ta xem thêm phim của cô ấy đi?"
Thẩm Khuynh Y cũng không có ý kiến gì, chọn một bộ phim khác của Tống Thanh Lam. Hai người lại ngồi ở bên nhau bắt đầu xem.
Thời gian cả ngày, hai người xem ba bộ phim của Tống Thanh Lam, phim nào cũng rất tốt.
Có bộ phục vụ đối tượng khán giả đặc biệt, có bộ do hãng phim lớn đầu tư, nhưng tất cả kịch bản đều rất tốt, một bộ phim điện ảnh sẽ kể về một câu chuyện, có kịch bản hay thì đã tính là thành công hơn phân nửa.
Tới chạng vạng, Thẩm Khuynh Y mới nhìn thoáng qua điện thoại, nói với Sơn Linh: "Đừng xem nữa, hàng chuyển phát nhanh của chị tới rồi."
Sơn Linh nghiêng đầu hỏi: "Hàng gì vậy?"
Thẩm Khuynh Y cũng không có gạt nàng, ôm lấy Sơn Linh nói: "Quyển sách của Phương Nhiễm tới rồi."
Sơn Linh nghe vậy liền ngồi thẳng dậy, buông đồ ăn vặt trong tay xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Em đi lấy!"
Thẩm Khuynh Y cảm thấy rất kỳ quái, tuy rằng Sơn Linh rất cần mẫn, nhưng cho tới bây giờ chưa từng kích động như vậy. Giống như Phương Nhiễm không phải gửi sách đến đây, mà là một rương vàng lớn.
Khi điện thoại của người giao hàng gọi đến chưa tới mười phút, Sơn Linh đã ngồi xổm ở cửa, cuối cùng cũng thấy được quyển sách mà mình tâm tâm niệm niệm.
Sơn Linh nghĩ rất đơn giản, Phương Nhiễm lấy được quyển sách kia, nhưng cô không có được công đức, khẳng định là bởi vì quyển sách còn lại ở trên đường, chờ quyển sách này tới rồi, nàng có thể đạt được 100.000 công đức đến trễ hạn!
Này như thế nào có thể không hưng phấn!
100.000 đó, 100.000 công đức đó, không thể để nó chạy như vậy được!
Sơn Linh nhận gói hàng từ trong tay người giao hàng, nhanh chóng mở ra, lấy quyển 'Lời tỏ tình dài nhất' được bọc nhiều lớp ở trong ra.
Quyển sách này rõ ràng có dấu vết đã lật xem, dù là sách sáu bảy năm trước nhưng vẫn còn mới.
Sơn Linh cầm kia quyển sách kia nhìn trái rồi nhìn phải, nhìn trên rồi nhìn dưới, lật qua lật lại. Nhưng công đức một chút cũng không tăng.
Khóe miệng vốn dĩ nhếch lên của Sơn Linh dần dần hạ xuống, sắc mặt nặng nề nhìn quyển sách trên tay, cảm thấy không thể tin được.
Công đức của mình đâu?
100.000 công đức của mình đâu?
Nhiều công đức như vậy đâu rồi????
Thẩm Khuynh Y không hiểu vì sao cảm xúc của Sơn Linh thay đổi lớn như vậy, vừa mới bắt đầu còn vui vẻ cười không khép miệng, sau đó ôm quyển sách kia một mình xem hơn nửa tiếng, sắc mặt càng ngày càng trầm.
Thành thật mà nói, Thẩm Khuynh Y chưa từng thấy Sơn Linh nghiêm túc như vậy.
Bộ dáng nàng như sắp tận thế.
"Làm sao vậy?" Thẩm Khuynh Y quan tâm nhìn nàng, cầm lấy quyển sách từ trên đầu gối nàng, lật hai trang nói: "Quyển sách này có vấn đề gì sao?"
"Không có vấn đề." Sơn Linh nhíu mày: "Không có vấn đề gì hết."
Đây mới là vấn đề lớn nhất!!!
Nếu không phải trong nhà này còn có Thẩm Khuynh Y, nàng đều phẫn nộ đến mức đấm xuống nền đất, hô to hai câu 'Trả lại công đức cho tôi'.
Chẳng lẽ nói, là bởi vì chuyện này xử lý quá thuận lợi, cho nên mới không có công đức sao?
Sơn Linh nghiêm túc tự hỏi, cảm thấy hình như là chuyện như vậy, quyển sách này xử lý quá nhanh quá đơn giản, không giống hai quyển sách trước kia, cho nên mới không có công đức.
Là nàng hy vọng quá cao với nó.
Sơn Linh từ từ thở dài, ngửa đầu nhìn Thẩm Khuynh Y, cảm xúc hạ xuống nói: "Em mệt mỏi quá, em đi nghỉ ngơi trước, ngày mai còn muốn đi làm."
Thẩm Khuynh Y hơi ngẩn người, không đợi cô mở miệng nói cái gì, thì Sơn Linh đã ủ rũ cụp đuôi đi vào phòng tắm tắm rửa.
Làm sao vậy?
Thẩm Khuynh Y không hiểu lý nguyên do nhíu mày, cúi đầu nhìn thoáng qua quyển sách này, lật xem để xác định không có người viết thư tình trong trang giấy kép. Trang sách cũng không bị mất, chữ ký cũng hoàn hảo, lúc này tâm trạng mới tốt hơn, đặt nó lên kệ sách, nhét vào chỗ vốn để quyển sách của Phương Nhiễm.
Một người vui vẻ, một người buồn. Thẩm Khuynh Y thì giải quyết được phiền toái, nhận được sách mới, mà Sơn Linh thì lại mất ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro