Chương 3. Đoạn kiếm - Cảm giác tiểu sư muội dường như thất vọng
Trường Hồng Phái không có ngục tù, chưởng môn liền bố trí một khốn trận nhỏ cho nàng, chỉ có vài bước không gian hoạt động. Bên ngoài khốn trận có hai đệ tử canh giữ, tất cả đồ đạc trên người nàng đều bị tịch thu. Trong thời gian cấm thăm nom, chưởng môn dùng đủ loại pháp bảo khảo nghiệm trên người nàng.
Như thể đang suy đoán nàng có bị yêu tà phụ thân hay không. Bởi lẽ từ khi nàng bị giam giữ, vụ mất tích cũng dừng lại. Các trưởng lão thầm nghi ngờ, lẽ nào thật sự liên quan đến nàng?
Cứ như vậy giam ba ngày, mới cho phép người ngoài vào thăm.
"Đại sư tỷ! Muội đến thăm tỷ đây! Tỷ có muốn ăn gì hay chơi cái gì không? Nói nhanh một chút, muội liền đi tìm cho tỷ. Sau này... sau này..."
Na Hâm Hâm áp sát bức tường vô hình, hướng về Từ Thanh Tư ở trung tâm khốn trận khóc lóc thảm thiết, như thể không phải đến thăm mà là gặp mặt lần cuối.
Từ Thanh Tư bất lực: "Nói như thể ta sắp bị chém đầu vậy. Nhưng ai cho phép ngươi rời Vũ Thạch Phong? Muốn ta yên ổn thì mau mau cút về đi. Nhị sư muội đâu? Bảo nàng tới nói chuyện với ta."
Na Hâm Hâm lau nước mắt, chỉ về phía sau nơi Dĩ Khanh đang chậm rãi tiến đến.
Dĩ Khanh thấy nàng không lo lắng mà ngược lại ngạo nghễ hả hê: "Ta cho nó ra đấy. Hôm nay tỷ không nên xuất hành. Bảo đừng đi nhưng tỷ lại cố chấp cứ muốn đi, giờ thì biết lợi hại rồi chứ?"
Nàng cố ý dẫn Na Hâm Hâm ra ngoài chính là để khoe khoang tài bói quẻ của mình, châm chọc Từ Thanh Tư gặp cảnh ngộ này đều do coi thường năng lực của nàng.
Từ Thanh Tư không muốn nói nhiều. Thời gian thăm nom có hạn, sợ tiếp xúc quá nhiều với sư muội sẽ khiến đệ tử khác phản cảm.
Hiện giờ đám đệ tử bên ngoài vừa tìm được mục tiêu trút giận, đem nỗi phẫn hận mất đồng môn cùng nỗi sợ hãi thời gian qua đổ hết lên đầu nàng. Nếu không có người canh giữ và khốn trận ngăn cản, nàng đã bị ngập trong biển nước bọt.
Từ Thanh Tư: "Lúc ta không có ở đó, mọi việc trong phong xử lý cho tốt. Trước khi chứng minh vô tội, ta chắc chắn không ra được."
"À, linh thạch trên người ta đều bị tịch thu rồi. Ngươi đi tìm chưởng môn đòi lại. Đó đều là tiền ta chắt chiu dành dụm, nguồn gốc rõ ràng, là tiền đặt làm kiếm mới cho Lan Chúc ở chưởng môn Phù Lộ. Còn thiếu một ít, ngươi bù vào giúp ta."
Dĩ Khanh không thấy đối phương hối hận khóc lóc như tưởng tượng, mà chỉ quan tâm đến tiền bị tịch thu, kinh ngạc: "Não ngươi bị côn trùng của Na Hâm Hâm ăn mất rồi sao? Lúc này rồi còn lo tiểu sư muội có kiếm mới hay không? Còn nữa, ngươi thiếu tiền sao bắt ta bù?"
Từ Thanh Tư nghiêm túc: "Là cho tiểu sư muội chứ đâu phải cho ta. Ngươi nỡ lòng nhìn tiểu hài tử đó mang kiếm cũ nát đi dạo sao? Nói ra ngoài chỉ tổ mất mặt chúng ta. Làm sư tỷ ra sức chút có sao?"
Dĩ Khanh đảo mắt: "..."
Từ Thanh Tư: "Coi như ta mượn..."
Dĩ Khanh buông lỏng: "Được thôi, viết giấy vay đi."
Lập tức không biết từ đâu lôi ra giấy bút, phóng tay viết vài dòng, lại từ tay áo lấy ra hộp mực bắt nàng ký tên điểm chỉ.
Nhìn khoảng cách hai trượng giữa hai người bị khốn trận ngăn cách, cùng hai tên canh giữ đang dán mắt theo dõi, cuối cùng quyết định để sau khi ra ngoài sẽ ký.
Từ Thanh Tư kinh ngạc trước động tác thuần thục của nàng, đúng là bó tay, chút tiền nhỏ cũng không chịu bỏ, keo kiệt chết đi được.
Từ Thanh Tư dặn dò trong lúc nàng không có ở đó phải xử lý tốt sự vụ trong Vũ Thạch Phong, dù không làm gì cũng phải chăm sóc tốt hai sư muội.
Từ Thanh Tư: "Nhân tiện, tiểu sư muội dạo này làm gì?"
Dĩ Khanh: "Tiểu sư muội ăn uống bình thường, như mọi ngày."
Từ Thanh Tư ừ một tiếng, không nói gì thêm. Vì có người canh giữ, không tiện nói chuyện riêng, liền đuổi họ về.
Hai người rời đi, nàng ngồi khô trong trận pháp cảm thấy khó chịu toàn thân. Chỉ cần vào khốn trận, linh mạch trên người sẽ bị phong tỏa như phàm nhân. Nếu trước kia, nàng còn có thể tọa thiền, nhưng giờ linh mạch bị phong, ngồi đó chỉ có thể ngây ngốc như kẻ điên.
Thêm nữa trong lòng nàng luôn nhớ các sư muội bên ngoài, căn bản không tĩnh tâm ngồi thiền. Trước ở ngoài đã sốt ruột, giờ bị giam càng như ngồi trên đống lửa.
Trong ba sư muội, nàng lo nhất tiểu sư muội. Nàng không có ở đó, không biết tam trưởng lão hẹp hòi kia sẽ gây khó dễ thế nào. Tiểu sư muội trầm tính, bị bắt nạt cũng chỉ im lặng chịu đựng.
Nghĩ đến đây, nàng lại không ngồi yên được, đứng dậy đi tới đi lui bên rìa khốn trận.
Mau bắt được hung thủ đi.
——————
Một vệt bạc lướt qua lại trong rừng cây, tiếng vù vù nổi lên khắp nơi, kiếm ảnh tung hoành, lá vàng khô bay tán loạn. Lan Chúc chỉ kiếm chém xuống, trường kiếm bỗng rơi xuống, ngay sau đó mũi chân đá lên, trường kiếm bị hai cổ lực vô hình đột ngột ép vào, do lực không đều, thân kiếm cong oằn.
"Choang!" Trường kiếm đột ngột gãy làm đôi, rơi xuống hai hướng ngược nhau.
Lan Chúc ngẩn ra một chút, dường như không ngờ nó mong manh đến vậy.
Nàng thu tay lại, bước tới nhặt đoạn kiếm. Lưỡi kiếm đã không còn sắc bén, những vết sứt lớn nhỏ gần như thành lưỡi cưa. Chuôi kiếm gỗ đã bị ma sát nhiều năm trở nên nhẵn bóng. Bông kiếm màu xanh vàng bị giặt đến bạc phếch, đường kim mũi chỉ và góc cạnh có dấu vết vá lại rõ ràng.
Thanh kiếm này không đẹp, thậm chí đánh bóng thô ráp, đường khâu bông kiếm lộ rõ người đan là tay mơ. Nhưng tất cả đều do Từ Thanh Tư tự làm.
Trường Hồng Phái tính cả chưởng môn có năm trưởng lão, mỗi người đều có phương hướng tu luyện chính. Chưởng môn luyện trận, nhị trưởng lão thuần thú, tam trưởng lão luyện dược, tứ trưởng lão luyện khí, ngũ trưởng lão luyện kiếm.
Đệ tử dưới trướng đều theo phương hướng tu luyện của sư tôn.
Duy chỉ có tứ trưởng lão Dẫn Tụ sư phụ của họ khác biệt. Dù là khí tu, nhưng đệ tử dưới trướng không ai cùng phương hướng. Đại đồ đệ tu phù, nhị đồ đệ tu quẻ, tam đồ đệ tu cổ, tứ đồ đệ tu kiếm.
Do Dẫn Tụ không dạy đệ tử chỉ đóng cửa luyện khí, đệ tử đến thỉnh giáo đều ném cho một đống pháp bảo tự suy ngẫm. Từ Thanh Tư trước kia bắt chước Dẫn Tụ học luyện khí, nhiều lần luyện ra đống than cháy. Cuối cùng phát hiện nàng vẽ phù khá thuận tay. Dẫn Tụ thấy vậy liền bắt nàng làm phù tu, không quan tâm nàng có thật sự có thiên phú hay không.
Ngoại trừ tiểu sư muội Lan Chúc, hai đệ tử còn lại đều là do Dẫn Tụ dùng để thí nghiệm công năng pháp bảo mới ra lò tình cờ phát hiện phương hướng tu luyện. Cũng vì Dẫn Tụ không dạy đệ tử, trong môn phái cũng không có trưởng lão chuyên môn, chỉ có thể tự mình đến tàng thư các tìm sách mò mẫm tự học.
Lan Chúc đến muộn, Từ Thanh Tư thấy nàng tuy tâm tư nặng nề nhưng tạp niệm ít, tâm tình ổn định, thích hợp nhất tu kiếm. Hơn nữa hỏa hệ kiếm tu nhiều, ngũ trưởng lão bên cạnh cũng là hỏa hệ, có thể thỉnh giáo dễ dàng hơn.
Kiếm tu đương nhiên cần có kiếm mới luyện được. Nếu đi mua, giá đắt không nói, chất lượng cũng khó đảm bảo. Nàng tự cung tự cấp. Trong luyện khí phòng của Dẫn Tụ có rất nhiều nguyên liệu. Nàng dựa vào ít kinh nghiệm ít ỏi đóng cửa một tháng chuyên tâm rèn kiếm.
Cuối cùng thành công, chỉ là trông bình thường, thân kiếm hơi cong. Nhưng Lan Chúc lại dùng rất vừa tay, vô cùng thích, không thì đã không dùng hơn mười năm không đổi.
Nhưng nàng nhớ mấy kiếp trước thanh kiếm này không có tình trạng gãy, rất bền, đến lúc chết vẫn dùng. Sao hôm nay...
Một trận cuồng phong thổi tới, cuốn váy nàng bay lên. Giờ đã vào đông nguyệt, đáng lẽ hơi lạnh, nhưng hôm nay có nắng.
Nàng quay lưng với ánh mặt trời, nhìn thấy bóng mình bị ẩn trong bóng cây. Gió ấm từ sau lưng đột ngột thổi tới, như thể bị ai đó ôm từ phía sau.
Bông kiếm bị cuốn lên đập vào ngón tay nàng. Nàng chợt nhớ đã bốn ngày không gặp đại sư tỷ rồi. Từ khi trọng sinh trở lại, mỗi ngày bên tai đều văng vẳng tiếng lải nhải của đại sư tỷ. Lần này đã lâu không nghe thấy...
"Tiểu sư muội!" Một giọng nói phá vỡ tĩnh lặng.
Lan Chúc ngẩng phắt đầu, phát hiện trước mặt đứng Dĩ Khanh không biết từ lúc nào tới.
Không hiểu sao có cảm giác hụt hẫng.
Dĩ Khanh tuy không tinh tế như Từ Thanh Tư, nhưng vẫn rõ ràng cảm nhận tiểu sư muội nhìn thấy mình dường như hơi thất vọng.
Dĩ Khanh cúi đầu thấy nàng cầm đoạn kiếm, tưởng đang đau lòng vì chuyện này, liền châm chọc: "Ôi chà, kiếm tốt thế mà gãy rồi?"
Lan Chúc nghe ra ý mỉa mai: "Nhị sư tỷ nếu không có việc gì, muội xin phép đi trước."
Nói xong quay người bước đi.
Dĩ Khanh vội kéo nàng lại, bĩu môi: "Quả nhiên không trêu được. Đại sư tỷ nói nàng đã đặt làm một thanh kiếm mới cho ngươi ở chưởng môn Phù Lộ. Nàng không rảnh, bảo ngươi tự mang số bạc còn lại đi lấy về."
Lan Chúc không nói gì, không nhìn nàng cũng không động đậy, chỉ lặng lẽ nhìn đoạn kiếm trong tay.
Dĩ Khanh truyền đạt xong, ném túi tiền cho nàng rồi tự đi.
Sau khi nàng đi không lâu, Lan Chúc cẩn thận tháo bông kiếm trên chuôi kiếm cũ, không vứt đoạn kiếm tại chỗ mà mang về chỗ ở. Sau đó bước chân hơi nhanh xuống núi.
Nếu Dĩ Khanh còn ở đây, nhìn thấy cảnh này ắt sẽ giật mình.
Phù Lộ cách Trường Hồng không xa, chưa đầy năm dặm, ngay cả phi kiếm cũng không cần dùng.
Phù Lộ tuy gọi là môn phái, nhưng giống một sân lớn xây dưới chân núi hơn. Môn phái nhỏ, ngay cả đồng phục cũng không có, đều mặc quần áo riêng. Do hai phái thường qua lại, đệ tử Phù Lộ thấy nàng chỉ liếc nhìn rồi tiếp tục làm việc.
Nàng thông suốt đi đến chính điện trung tâm, nói rõ tình hình với đệ tử môn phái đưa túi tiền. Không lâu sau, một phụ nhân trung niên mặt mũi hiền lành bưng một thanh kiếm mới ra.
Lan Chúc đưa tay cân nhắc, một tay nắm chuôi kiếm một tay nắm vỏ kiếm, dùng sức rút ra. Lưỡi kiếm đáng lẽ phải nhẵn nhụi thẳng tắp lại có hai hàng khuyết đều tăm tắp.
Đoạn kiếm trước kia của nàng là do mài mòn không đều, còn thanh kiếm này lại cố ý rèn thành dạng khuyết. Kiếm thường dễ rạch da hơn, kiếm này thích hợp hành hạ người hơn.
Trong Trường Hồng không có khí tu nào giỏi hơn Dẫn Tụ, mà sánh được Dẫn Tụ chỉ có chưởng môn Phù Lộ. Do môn phái nhỏ, tài chính eo hẹp, chưởng môn nhận đủ loại việc. Nhưng thanh kiếm này...
Dù không uy lực như thần binh lợi khí, nhưng vừa cầm lên đã cảm thấy vô cùng thoải mái.
Mấy kiếp trước cũng không phải không gặp kiếm tốt hơn, nhưng nàng luyến tiếc nó, không nỡ bỏ thanh kiếm đại sư tỷ tặng. Kiếm gãy lúc đó nàng cảm thấy như mất đi một người bạn tri kỷ. Giờ có được kiếm mới đại sư tỷ tặng, nỗi buồn vừa rồi tan biến, chỉ còn lại niềm vui.
"Sư tôn sư tôn!" Một tiểu nữ hài tóc thắt bím nhảy nhót chạy vào điện.
Miệng cười toe toét: "Sư tôn, đồ nhi lại đột phá rồi, đồ nhi có giỏi không?"
Chưởng môn Phù Lộ bị nàng đâm sầm vào, không kiềm chế được lùi một bước, vội vàng đứng vững bảo nàng yên lặng.
Tiểu hài tử đang thắc mắc sao sư tôn không khen, theo ánh mắt sư tôn quay đầu lại, không ngờ trong điện còn có người ngoài, lập tức luống cuống, vụng về chắp tay thi lễ.
Lan Chúc lặng lẽ quan sát nàng từ đầu đến chân. Tuy mới mười một mười hai tuổi nhưng đã có nét mỹ nhân. Làn da trắng như ngọc, đôi mắt phượng quyến rũ, giọng nói mềm mại ngọt ngào, cùng nốt ruồi đỏ giữa chân mày.
Ôn Lân Nhi. Cái tên này hiện lên trong đầu Lan Chúc.
Nữ nhân kiếp thứ ba khiến nàng bị toàn tu chân giới truy sát.
Lan Chúc từ trong tay áo lấy ra mứt quả nhận được từ tam sư tỷ đưa cho nàng.
Ôn Lân Nhi liếc nhìn sư tôn, được đồng ý liền cười nhận lấy, không kìm được bóc giấy bỏ vào miệng. Vị ngọt lan tỏa, nàng cười mãn nguyện.
Lan Chúc cũng cười.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro