Chương 8: Ăn giấm

Trước khi Tưởng Lai Ân mở cửa, nàng đã vội vàng cầm hộp lên, đậy bánh lại, cất bánh kem cùng bộ bát đũa vào trong bếp rồi ra ngoài.

Nhưng khi nàng vừa vươn tay muốn mang một đĩa thức ăn đi, Tưởng Lai Ân đã đẩy cửa bước vào.

Tưởng Lai Ân hôm nay trang điểm tỉ mỉ, vẫn xinh đẹp như thế, hơn nữa còn mặc một chiếc váy màu xám nhạt chiết eo mềm mại, giống như vừa bước ra từ một bữa tiệc nhỏ nào đó.

Thấy có người tiến vào, Diệp Khả Hoan vốn định tiếp tục rút lui, đột nhiên mất đi ý thức, đành phải ngồi xuống bàn, cầm lấy bát đũa.

Sau khi Tưởng Lai Ân bước vào, cô đã bị sốc khi nhìn thấy một bàn lớn đầy thức ăn trước mặt Diệp Khả Hoan, không khỏi tự nghĩ: Cậu ấy làm cho mình sao? Dù gì, hôm nay là sinh nhật của mình.

Để ý kỹ, cô chỉ thấy trên bàn có một đĩa sủi cảo, một bát canh bí đao nấu thịt viên, một đĩa bắp cải luộc, một đĩa tôm rim tỏi và thịt bò xé sợi sốt tiêu.

Món nào cũng đầy đủ màu sắc, hương vị, cách trình bày rất tinh tế, nhìn qua đã biết tốn không ít công sức.

Mặc dù Diệp Khả Hoan cầm đũa trong tay, nhưng trong bát vẫn trống không.

"Về rồi à?" Rốt cuộc, khi Tưởng Lai Ân đi tới, Diệp Khả Hoan đã chủ động hỏi.

"Ừ." Tưởng Lai Ân gật đầu.

"Ồ..." Diệp Khả Hoan cũng gật đầu.

"Sao lại nấu nhiều món như vậy?" Lúc này, Tưởng Lai Ân lại bước tới trước bàn, hỏi.

Diệp Khả Hoan sửng sốt một giây, sau đó cắn đầu đũa đáp: "Bởi vì... tôi muốn thử tất cả các món, không để ý nên mới làm nhiều như vậy."

Tưởng Lai Ân nghe xong, đột nhiên cảm thấy được chính mình thực sự có chút buồn cười. Cô còn tưởng rằng người kia làm nhiều món như vậy bởi vì nhớ hôm nay là sinh nhật của cô nên đã chuẩn bị cho cô một bất ngờ, nhưng mà cọng hành như cô cũng xứng để người ta dốc lòng như thế sao?

Nghĩ đến đây, Tưởng Lai Ân không khỏi mỉm cười, nghiêng đầu nhìn hướng khác: "Xem ra cậu ăn rất ngon miệng, nên ăn nhiều một chút."

Diệp Khả Hoan nghe cô nói xong, lại ho khan một tiếng, sau đó hỏi: "Cậu ăn tối chưa?"

Tưởng Lai Ân nắm chặt cái vali lớn, dùng sức bước một bước lên cầu thang: "Ăn rồi."

Nói xong Tưởng Lai Ân tiếp tục xách vali. Không biết là do ông trời đang chống lại cô hay chuyện xui rủi gì đang xảy ra, bánh xe dưới vali kẹt chặt trong góc bậc thang, khiến cô phải dùng sức rất mạnh, lông mày của Tưởng Lai Ân bất giác nhíu chặt lại.

Diệp Khả Hoan cầm đũa nhìn cô một hồi, cuối cùng cũng đặt đũa xuống, đi tới, cầm lấy vali trên tay cô: "Để tôi giúp cậu xử lí cái này."

"Không cần..." Tưởng Lai Ân vuốt tóc: "Cậu cứ ăn cơm của cậu là được, tôi không yếu như vậy."

"Nếu cậu không yếu như vậy thì tại sao vẫn mắc kẹt ở đây..." Diệp Khả Hoan trả lời.

Nhưng mà, Tưởng Lai Ân vẫn ngoan cố cầm lấy vali từ tay nàng, sau đó dùng sức bám vào tay vịn xiêu xiêu vẹo vẹo lên lầu, như thể cô đang muốn giẫm hỏng cái cầu thang vậy.

Diệp Khả Hoan nhìn cô từ phía sau, không khỏi hỏi: "Tâm trạng không tốt sao?"

"Đúng vậy." Giọng của Tưởng Lai Ân có chút run rẩy, "Bị kẹt trên cao tốc mấy giờ đồng hồ đương nhiên tâm trạng sẽ không tốt."

Diệp Khả Hoan gật đầu, tiếp tục xách vali: "Ra vậy, cái này để tôi làm cho."

"Không, kệ tôi đi, tôi tự làm được." Tưởng Lai Ân nói.

"Được, tôi mặc kệ!" Diệp Khả Hoan nói xong, cuối cùng trở lại bàn ăn, ngồi xuống.

Có lẽ là do giọng nói của Diệp Khả Hoan hơi lớn, Tưởng Lai Ân đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, sau đó mở miệng thở dài, nghiêng đầu nhìn Diệp Khả Hoan ở dưới lầu, mở cửa đi vào phòng mình, đóng cửa lại cái "rầm".

Âm thanh hơi lớn, chấn động đến mức đèn pha lê trong phòng cũng lung lay không ngừng.

Diệp Khả Hoan khoanh tay nhìn thức ăn trên bàn, tự mình cầm bát đũa lên, gắp một con tôm to, cắn một miếng: "Lúc nãy còn nói nhớ mình, bộ dáng như không nỡ buông ra, chưa gì đã trở mặt, thật sự không hiểu nổi, mặc kệ thì mặc kệ, ai muốn quan tâm cậu chứ, ai quan tâm cậu người đó là heo."

Sau khi ăn một ít thì không thể ăn thêm nữa, Diệp Khả Hoan dọn dẹp tất cả mọi thứ vào phòng bếp, mở một cái tủ nhỏ, lấy ra một cái bánh kem, trực tiếp dùng tay quết lấy một miếng kem đưa vào trong miệng.

Không ngờ chuẩn bị lâu như vậy lại không dùng được. Diệp Khả Hoan bật vòi nước lên, rửa tay.

Ngày hôm sau.

Bởi vì vai diễn của Diệp Khả Hoan đã hoàn thành, lịch trình của nàng cũng như thế, không quá bận rộn, còn tương đối rảnh, nên nàng đã ra ngoài chuẩn bị các đồ dùng cần thiết để tham gia chương trình.

Vì chương trình này là một chương trình du lịch và ẩm thực, nên mô hình chung là một nhóm người khởi hành đến nhiều địa điểm có văn hóa ẩm thực khác nhau để trải nghiệm cuộc sống, đánh giá phong tục tập quán của các nước trên thế giới, thậm chí sẽ chơi một số trò chơi ở đó, sau đó nếm thử ẩm thực địa phương, và cuối cùng mỗi nhóm sẽ tự tay chế biến món ăn địa phương, món ăn sẽ được đánh giá bởi những người địa phương sành ăn nhất.

Nói chung đây là một chương trình ngoài ăn uống ra thì vẫn là ăn uống, có lẽ vì nội dung của chương trình tương đối nhẹ nhàng, có thể giải tỏa áp lực, rất phù hợp với những người chịu đủ loại giày vò mỏi mệt từ cuộc sống hiện đại nên mới có tỉ suất người xem cao như thế.

Vì quá trình quay tổng cộng sẽ kéo dài hơn một tháng, phải di chuyển đến mười hai thành phố khác nhau nên vẫn cần chuẩn bị một số vật dụng cần thiết. 

Sau khi dạo quanh, Diệp Khả Hoan mua băng gạc, cồn đỏ, tăm bông y tế, thuốc cảm cúm, thuốc dạ dày, la bàn, v.v.

Cảm giác như sắp đi ra chiến trường vậy.

Buổi tối, lúc thu thập đồ đạc bỏ vào vali, nàng cảm thấy hai chiếc vali lớn trông giống như chiếc túi bảo bối của Doraemon, muốn cái gì là có cái đó.

Không để ý một chút Diệp Khả Hoan đã chất đồ đạc đầy hai cái vali. Nghĩ nghĩ một hồi, Diệp Khả Hoan đã đổi vali thành loại tương đối rẻ tiền, có thể khiêm tốn bao nhiêu thì làm bấy nhiêu, nàng cũng không muốn trở thành tâm điểm chủ ý ở nơi đất khách quê người.

Mặc dù Diệp Khả Hoan và Tưởng Lai Ân sống cùng nhà, nhưng để tránh bị bàn tán, họ đã tách ra để ghi hình.

Quá trình ghi hình bắt đầu sau khi xuống máy bay đến điểm đầu tiên. Ngay khi Diệp Khả Hoan vừa bước xuống đã bị chiếc máy quay khổng lồ ngay trước mặt làm cho choáng váng.

"Xin chào, xin chào." Diệp Khả Hoan lập tức hướng máy quay nói chuyện, nhưng cameramen không nói gì, vừa khiêng máy quay vừa gật đầu.

Diệp Khả Hoan đẩy đẩy kính của mình: "Anh không thể nói chuyện đúng không?" 

Máy quay lắc lên lắc xuống.

"Aiz, được rồi đi thôi, tôi đi thu dọn hành lý trước." Diệp Khả Hoan nói xong liền xách một cái túi nhỏ đi tới băng chuyền hành lý, chờ lấy hành lý.

Điểm dừng chân đầu tiên là quận Tân Thành, đúng như tên gọi, ở gần biển, có phong cảnh đẹp, tuy không phải là một thành phố du lịch nổi tiếng nhưng ngành du lịch đã dần phát triển trong những năm gần đây. Tổ chương trình đến đây giống như giúp nơi này quay quảng cáo vậy.

Sau khi Diệp Khả Hoan lấy hành lý và bước ra khỏi sân bay, nàng bắt taxi và đi đến địa chỉ mà ekip chương trình đưa cho.

Chỉ trong nháy mắt, Diệp Khả Hoan đã đến biệt thự nhỏ do tổ chương trình sắp xếp.

Căn biệt thự nhỏ trông khá đẹp, vuông vắn, có ban công lộ thiên và bể bơi cực lớn, nhưng họ chỉ có thể ở đây hai ngày, tính cả hôm nay cũng chỉ được hai ngày rưỡi.

Diệp Khả Hoan kéo vali, đi đến bên ngoài biệt thự, đưa tay bấm chuông cửa, sau đó cửa mở ra.

Vừa mới bước vào, một cô gái trắng nõn sạch sẽ đứng ở cửa biệt thự chào nàng: "A. Xin chào, em là Bạch Vi."

"Ừ, xin chào, chị là Diệp Khả Hoan." Diệp Khả Hoan giơ tay quơ qua quơ lại.

Bạch Vi là ai? Bạch Vi cũng là một người mới ra mắt được hai năm, hiện tại chỉ mới mười bảy tuổi, cô ấy có khuôn mặt điển hình của mối tình đầu, ngây thơ trong sáng, khi cười lên còn lộ ra má lúm đồng tiền, đây là vẻ đẹp mà đại chúng yêu thích, trông có vẻ là một người khá tốt để ở chung.

"Có nặng không? Để em giúp chị." Bạch Vi nói xong liền vươn cánh tay mảnh khảnh về phía Diệp Khả Hoan, trên cổ tay còn đeo một cái lắc tay pha lê trắng.

"Không nặng không nặng," Diệp Khả Hoan lắc tay, xách vali đi vào, nhìn xung quanh, "Bây giờ chỉ có chị và em ở đây thôi sao?"

"Không phải," Bạch Vi lắc đầu, "Có chị Thư Hiền, anh Triệu Kỳ và anh Lí Việt An cùng nhau đi siêu thị mua đồ, còn chị Lưu Vân, chị Lai Ân và anh Chu Tuấn Dật đang bận nấu bữa tối trong bếp."

Diệp Khả Hoan nghe thấy tên của Tưởng Lai Ân không khỏi ngẩn ngơ một lúc, cười cười: "Thảo nào, chị còn nghĩ hương thơm như vậy ở đâu ra chứ."

Sau đó, Diệp Khả Hoan để hành lý sang một bên, cùng Bạch Vi đi vào bếp.

Căn bếp khá rộng, chừng mấy chục mét vuông nhưng chỉ có ba người đứng trong đó, có một người phụ nữ đang rửa rau, còn hai người khác là Tưởng Lai Ân và Chu Tuấn Dật.

Lúc này ba người vừa nói vừa cười, có vẻ rất hợp nhau.

"Chị Khả Hoan đến rồi!" Bạch Vi vào trong bếp hét lên.

Vì vậy, cả ba người trong bếp đều quay về phía nàng, bao gồm cả Tưởng Lai Ân.

Diệp Khả Hoan nhìn thấy Tưởng Lai Ân, giơ tay gãi gãi chóp mũi: "Chào mọi người." 

"Xin chào, đến rồi sao?" Lưu Vân vặn vòi nước, quay đầu lại hỏi.

"Vâng, mọi người đang nấu ăn à?" Diệp Khả Hoan bước tới, "Em có thể giúp gì được không?"

"Không sao, ở đây tôi lo được." Chu Tuấn Dật nở một nụ cười nhu hòa với nàng.

"Ồ." Diệp Khả Hoan đứng bên bàn nấu ăn gật đầu, sau đó nhìn về phía Tưởng Lai Ân đang cắt khoai tây, không hé răng nửa lời.

Một lúc sau, Tưởng Lai Ân loay hoay gắp miếng khoai trên thớt, đống khoai này dày đến mức làm người ta tức muốn hộc máu, nhẹ giọng nói: "Nấu ăn quả là việc khó khăn, tôi cảm giác đống khoai này thật sự quá xấu."

Diệp Khả Hoan nghe được, chưa kịp mở miệng nói chuyện, ai ngờ Chu Tuấn Dật đã chạy đến đứng bên cạnh Tưởng Lai Ân, nghiêng người nhìn thớt mỉm cười: "Không sao đâu, từ từ rồi sẽ quen, người mới bao giờ cũng thế, cô đã rất giỏi rồi."

"Thật không? Anh đang an ủi tôi đấy à, miếng to như vậy có thể dùng để kho thịt bò được sao?" Tưởng Lai Ân ngẩng đầu lên, hơi cau mày.

Một giây tiếp theo, Chu Tuấn Dật lại bật cười: "Làm sao tôi có thể nói dối cô được? Không sao đâu, lại đây, tôi dạy cô, đầu tiên là thế này, sau đó là thế này..."

Khi Chu Tuấn Dật nói những lời này, cameraman đã quay cận mặt của từng người, cuối cùng còn quay cận cảnh hai người họ, điều này dường như mang lại cho họ cảm giác CP.

Diệp Khả Hoan có thể đoán trước được khán giả khi thấy cảnh tượng này có thể điên cuồng la hét đến mức nào.

Nhất thời Diệp Khả Hoan không biết mình bị làm sao, vừa quay đầu lại nhìn thấy bọn họ gần như không thể gần hơn, nàng luôn cảm thấy cổ họng có cảm giác nghèn nghẹn, cả người đều cảm thấy khó chịu.

Người Chu Tuấn Dật có phải được làm bằng kẹo cao su không? Anh ta không có sương sống à? Dựa gần Tưởng Lai Ân như thế làm gì?

----------------------

Editor lảm nhảm: chuẩn bị sinh nhật cho người ta mà không dám nói xong phải đổ đi hết, vậy nên mấy chị pónk nhớ thuộc lòng châm ngôn: "Người có liêm sỉ không có vợ" của cô Dao nha =)))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro